Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Advertisement

Chương 533: Vạn quân lánh nạn!

Diệp Thành không đánh nữa, ngược lại đáp xuống một sườn núi nhỏ bên ngoài thành. Anh nhắm mắt lại, bắt đầu dùng hết sức sử dụng thuật Man Thiên Quá Hải, dần dần thu thập chân nguyên cuồn cuộn như biển ở trong cơ thể lại.

Khi mọi người ở trong thành đang nghi ngờ thì lại nhìn thấy hai sợi dây Khổn Tiên dần dần hiện lên bên ngoài cơ thể anh, càng lúc càng rõ nét theo thời gian. Đám mây sấm sét trải dài trăm dặm trên bầu trời như không còn mục tiêu, cũng không lan rộng ra nữa, mà dần dần thu nhỏ lại.

Một tiếng, hai tiếng…

Khoảng nửa ngày trôi qua, bỗng keng một tiếng, dây Khổn Tiên đột nhiên ngưng tụ thành thực thể, sau đó thoáng chốc biến mất. Đám mây ngũ sắc cũng biến mất theo nó, giữa đất trời lại khôi phục trạng thái trời quang mây tạnh.

Cuối cùng Diệp Thành cũng mở mắt ra. Anh cất bước nhẹ nhàng, tùy ý thong dong, tóc đen tung bay, trên người không còn chút khí tức nào, chỉ giống như một người bình thường.

“Không hay, rốt cuộc cậu ta vẫn né được lôi kiếp”.

Nam Sở cảm thấy nặng nề trong lòng.

Lúc này lại nghe Diệp Thành thờ ơ nói: “Nam Sở, nếu ông lăn ra đây quỳ xuống trước mặt tôi, thành khẩn sám hối, lấy mạng trả nợ thì tôi có thể tha cho toàn bộ vương tộc các người”.

Nam Sở nghe vậy thầm khinh thường, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Chân Quân nói đùa, chỉ là chút hiểu lầm mà thôi, sao phải làm đến mức này. Chi bằng Chân Quân vào thành, chúng ta bàn bạc rõ ràng, chắc hẳn hiểu lầm gì cũng có thể hóa giải”.

“Ông nghĩ có số trận pháp này thì tôi không làm gì được ông sao?”

Diệp Thành bình tĩnh nói, chậm rãi vươn tay, gọi thanh kiếm gãy kia ra một lần nữa: “Cũng được, cứ nhìn xem tôi làm thế nào chém vỡ cái mai rùa này!”

“Lách cách!”

Trên không trung vang lên tiếng động như rồng ngâm, thanh kiếm cổ bằng đồng điếu gỉ sét được Diệp Thành rút ra từ từ. Các tộc lão trong vương tộc nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Thanh kiếm đó không có gì lạ, một chút khí tức pháp lực cũng không có, không bằng cả pháp khí bình thường, muốn dựa vào thanh kiếm này phá vỡ đại trận vương thành thì đúng là trò đùa.

“Tôi thấy có khi cậu ta còn chưa ra tay thì kiếm đã bị pháp lực chấn vỡ rồi”.

“Cầm rơm chém đá, cậu ta nghĩ mình là Thiên Quân Nguyên Anh, một cọng cỏ một cành cây cũng có thể chém vỡ đất trời sao?”

“Diệp Thành thiếu kĩ năng, haizz”.

“…”

Không ít kẻ mạnh trong vương tộc lắc đầu chê bai.

Chỉ có Nam Sở nhíu mày. Hắn đã thấy qua thanh kiếm gãy trong tay Diệp Thành, mặc dù trông vô cùng bình thường nhưng lại sắc bén cực kỳ, ngay cả linh giáp cao cấp nhất cũng không đỡ nổi một kiếm.

“Nhưng trận pháp của tộc mình được tạo thành từ linh khí dưới địa mạch, trừ khi Diệp Thành có thể chém được cả mười tám tầng đại trận chỉ bằng một kiếm, nếu không thì trận pháp sẽ liên tục khôi phục. Cậu ta không phải Nguyên Anh, tuyệt đối không có sức mạnh như thế”.

Nghĩ đến đây, Nam Sở lại cảm thấy yên tâm.

Diệp Thành nhắm mắt tập trung, chậm rãi rót chân khí vào, đến thời khắc chân khí hoàn toàn đủ đầy…

“Ầm!”

Một làn sóng khiến đất trời đổ sụp phủ xuống mấy trăm dặm xung quanh.

Uy lực mạnh mẽ này làm mặt đất trong vòng mười dặm xung quanh Diệp Thành đều bị nứt ra. Kiếm khí xông thẳng lên mây, từ bề mặt thanh kiếm gãy hóa thành đường cong cầu vồng phóng thẳng lên trời, cao đến mười vạn trượng. Dù đứng cách xa cả nghìn dặm cũng có thể nhìn thấy cột kiếm khí chống đỡ đất trời đó.

Tựa như thần linh viễn cổ giáng thế, mạnh mẽ như vậy, vượt xa Chân Quân Xuất Khiếu.

Nhiều người mở to mắt, nhìn về phía xa mà không thể tin nổi. Trong tiếng nổ lùng bùng, vô số gỉ sét trên bề mặt thanh kiếm gãy bong ra, để lộ thân kiếm lấp lánh sáng rỡ. Nó như được tạo thành từ kim loại không mòn sáng bóng nhất, toàn thân toát ra ánh sáng thần tiên. Vô số luồng khí tốt lành, ánh hào quang rực rỡ bung tỏa từ trong đó. Nó đâu còn là thanh kiếm gãy loang lổ nữa, rõ ràng là một thanh kiếm tiên tuyệt trần.

“Lách cách, lách cách…”

Chưởng môn Thiên Cơ Tông bỗng mở to mắt, răng va vào nhau lập cập: “Thiên, thiên bảo?”

Mọi người nghe vậy bỗng kinh ngạc.

Thiên bảo là sự tồn tại mạnh mẽ trên cả tiên bảo, theo lý mà nói Địa Cầu không thể nào có được, phải biết là ngay cả tiên bảo cũng chỉ có thất đại huyền môn mới có thôi.



Theo lý mà nói, chỉ có Chân Tiên Hợp Đạo mới có thể luyện chế thiên bảo. Chỉ có các giáo phái lớn đạo chính thống xa xưa nhất, ở nơi sâu nhất Ngân Hà trong truyền thuyết mới có thiên bảo trấn áp. Ai mà ngờ được thanh kiếm không bắt mắt trong tay Diệp Thành lại là một món thiên bảo.

“Kiếm này tên Hiên Viên, bội kiếm của Hiên Viên Đại Đế - tổ tiên của Hoa tộc chúng tôi. Hiên Viên Thiên Quân từng cầm kiếm Hiên Viên mở ra con đường tu chân của Hoa tộc. Ngày nay, tôi lấy kiếm này phá đại trận vương thành, trảm vương tộc!”

Diệp Thành vung kiếm tới phía trước, khẽ nhắm mắt lại. Dáng vẻ của Hiên Viên Đại Đế tung hoành, bễ nghễ thiên hạ mấy nghìn năm trước lại hiện lên trước mắt một lần nữa.

Anh dường như xuyên qua thời gian và không gian, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng mấy nghìn năm trước, Hiên Viên Đại Đế vung kiếm chém ra. Vô số kiếm thuật huyền bí, tất cả chân nguyên vận chuyển, pháp lực lưu chuyển, bí quyết kiếm khí toàn bộ hiện lên trong đầu Diệp Thành vô cùng rõ ràng, tựa như xem chỉ tay.

Diệp Thành cầm tiên kiếm, nhẹ nhàng vung kiếm ra: “Kiếm Toái Tinh Thần!”

Ngay khoảnh khắc ấy, Diệp Thành dường như hóa thân thành Hiên Viên Đại Đế, đưa tất cả khó khăn, đau thương, bất bình, tất cả nỗi oán hận trong lòng người dân Hoa tộc vào trong kiếm này.

Vào thời khắc một kiếm chém ra, đất trời bỗng dưng bị chẻ đôi. Một bên là bầu trời sao lấp lánh buông xuống, một bên lại là bầu trời xanh trong với mặt trời soi sáng, khung cảnh đẹp đến lạ lùng.

“Ta uống còn chưa tận hứng, kiếm khí đã quét ngang trời!”

Mười tám tầng đại trận, vương thành trải dài trăm dặm, tường thành kiên cố vô cùng lại bị kiếm này dễ dàng chẻ đôi chẳng khác nào đậu phụ. Mặt đất nứt toác, đường kiếm sáng rỡ kéo dài từ dưới chân Diệp Thành, xuyên qua toàn bộ vương thành, chạy thẳng ra ngoài trăm dặm, tựa như vực sâu.

Diệp Thành bước một bước đã tới trước mặt Nam Sở.

Hàng triệu tu sĩ, hơn vạn Tiên Thiên, mấy trăm cao thủ Xuất Khiếu không ai có thể ngăn cản anh. Nam Sở ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy nỗi khiếp sợ, dường như giữa đất trời chỉ còn lại một mình hắn…

Tất cả mọi người trong thành đều sợ hãi.

“Lách cách, lách cách…”

Trong vương thành Nam Ly, tiếng gió rít gào, kiếm khí ngập tràn. Người trong thành khiếp sợ, không ai dám gây tiếng động, chỉ có tiếng lách cách vang lên, đó là tiếng răng của Nam Sở va vào nhau.

Hắn hoảng sợ nhìn về phía trước thì thấy Diệp Thành giẫm chân trên nền gạch đá xanh, mặc một bộ quần áo thuần màu đen, tóc dài phất phơ, cầm kiếm đi đến. Ở sau lưng hắn là cái khe tối đen hẹp dài, đó là dấu vết không gian bị chém rách, mà vết rách mãi không khép lại, tựa như một con mắt thần vậy.

Mười tám tầng đại trận đỉnh cao lại bị một kiếm phá vỡ.

Nhát kiếm của Diệp Thành không chỉ chém đứt chỗ dựa cuối cùng của vương tộc Nam Ly, mà còn chém đi mọi sự kiêu căng, mọi sự tự phụ, ngạo mạn trong lòng Nam Sở.

“Cộp, cộp, cộp…”

Diệp Thành chậm rãi đi đến.

Trên người anh hiện ra hai dây Khổn Tiên rõ rệt, siết chặt vào cơ thể, thậm chí tạo nên hai vết hằn sâu đến mức có thể thấy xương ở trên thần thể. Đó là dấu vết sử dụng toàn bộ sức mạnh hai lần trong vòng một ngày bị thần thuật phản phệ. Thanh kiếm Hiên Viên gãy trong tay anh cũng trở nên ảm đạm sau khi bùng phát một đòn có thể đối địch với Nguyên Anh, trong thời gian ngắn không thể dùng tiếp.

“Kiếm này tên Hiên Viên, bội kiếm của Hiên Viên Đại Đế - tổ tiên của Hoa tộc chúng tôi. Hiên Viên Thiên Quân từng cầm kiếm Hiên Viên mở ra con đường tu chân của Hoa tộc. Ngày nay, tôi lấy kiếm này phá đại trận vương thành, trảm vương tộc!”

Diệp Thành vung kiếm tới phía trước, khẽ nhắm mắt lại. Dáng vẻ của Hiên Viên Đại Đế tung hoành, bễ nghễ thiên hạ mấy nghìn năm trước lại hiện lên trước mắt một lần nữa.

Anh dường như xuyên qua thời gian và không gian, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng mấy nghìn năm trước, Hiên Viên Đại Đế vung kiếm chém ra. Vô số kiếm thuật huyền bí, tất cả chân nguyên vận chuyển, pháp lực lưu chuyển, bí quyết kiếm khí toàn bộ hiện lên trong đầu Diệp Thành vô cùng rõ ràng, tựa như xem chỉ tay.

Diệp Thành cầm tiên kiếm, nhẹ nhàng vung kiếm ra: “Kiếm Toái Tinh Thần!”

Ngay khoảnh khắc ấy, Diệp Thành dường như hóa thân thành Hiên Viên Đại Đế, đưa tất cả khó khăn, đau thương, bất bình, tất cả nỗi oán hận trong lòng người dân Hoa tộc vào trong kiếm này.

Vào thời khắc một kiếm chém ra, đất trời bỗng dưng bị chẻ đôi. Một bên là bầu trời sao lấp lánh buông xuống, một bên lại là bầu trời xanh trong với mặt trời soi sáng, khung cảnh đẹp đến lạ lùng.

“Ta uống còn chưa tận hứng, kiếm khí đã quét ngang trời!”

Mười tám tầng đại trận, vương thành trải dài trăm dặm, tường thành kiên cố vô cùng lại bị kiếm này dễ dàng chẻ đôi chẳng khác nào đậu phụ. Mặt đất nứt toác, đường kiếm sáng rỡ kéo dài từ dưới chân Diệp Thành, xuyên qua toàn bộ vương thành, chạy thẳng ra ngoài trăm dặm, tựa như vực sâu.

Diệp Thành bước một bước đã tới trước mặt Nam Sở.

Hàng triệu tu sĩ, hơn vạn Tiên Thiên, mấy trăm cao thủ Xuất Khiếu không ai có thể ngăn cản anh. Nam Sở ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy nỗi khiếp sợ, dường như giữa đất trời chỉ còn lại một mình hắn…

Tất cả mọi người trong thành đều sợ hãi.

“Lách cách, lách cách…”

Trong vương thành Nam Ly, tiếng gió rít gào, kiếm khí ngập tràn. Người trong thành khiếp sợ, không ai dám gây tiếng động, chỉ có tiếng lách cách vang lên, đó là tiếng răng của Nam Sở va vào nhau.

Hắn hoảng sợ nhìn về phía trước thì thấy Diệp Thành giẫm chân trên nền gạch đá xanh, mặc một bộ quần áo thuần màu đen, tóc dài phất phơ, cầm kiếm đi đến. Ở sau lưng hắn là cái khe tối đen hẹp dài, đó là dấu vết không gian bị chém rách, mà vết rách mãi không khép lại, tựa như một con mắt thần vậy.

Mười tám tầng đại trận đỉnh cao lại bị một kiếm phá vỡ.

Nhát kiếm của Diệp Thành không chỉ chém đứt chỗ dựa cuối cùng của vương tộc Nam Ly, mà còn chém đi mọi sự kiêu căng, mọi sự tự phụ, ngạo mạn trong lòng Nam Sở.

“Cộp, cộp, cộp…”

Diệp Thành chậm rãi đi đến.

Trên người anh hiện ra hai dây Khổn Tiên rõ rệt, siết chặt vào cơ thể, thậm chí tạo nên hai vết hằn sâu đến mức có thể thấy xương ở trên thần thể. Đó là dấu vết sử dụng toàn bộ sức mạnh hai lần trong vòng một ngày bị thần thuật phản phệ. Thanh kiếm Hiên Viên gãy trong tay anh cũng trở nên ảm đạm sau khi bùng phát một đòn có thể đối địch với Nguyên Anh, trong thời gian ngắn không thể dùng tiếp.

Nhưng những tu sĩ ở đây, những cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, Xuất Khiếu ở đây không một ai dám ra tay với Diệp Thành.

Các tu sĩ chắn đường Diệp Thành sợ chết khiếp bỏ chạy, bất kể là Chân Quân Xuất Khiếu trong vương tộc hay binh sĩ cấm vệ quân của vương thành đều không dám cản trở anh. Trước mặt Diệp Thành, đám đông tự động tách ra, để lộ bóng dáng Nam Sở đứng cách xa trăm trượng.

Nam Sở cảm thấy, tuy mình là Thái tử của vương tộc Nam Ly, dưới một người trên hàng vạn người, quản lý hàng tỷ người dân trong thành Nam Ly, được vô số đại quân, cao thủ bảo vệ, nhưng giờ phút này hắn lại cô độc một mình, yếu thế như vậy, giống như bị thế giới bỏ rơi.

Giờ khắc này, vạn quân lánh nạn!

 



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement