Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Advertisement

Chương 544: Vạch mặt

“Xin tuân lệnh thiếu chủ!”

Hai vị đại Chân Quân cung kính nói, trên mặt nở nụ cười. Họ vâng theo lão tổ Khô Vinh bảo vệ Mã Ngọc Long quay về Vô Văn Trang, trên đường tất nhiên gặp ai thì giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Chuyện Tẩy Tủy Đằng rất quan trọng, khi những cường giả kia kịp phản ứng thì thì sẽ tìm hiểu tới tận cùng. Huống chi Diệp Thành và Mã Ngọc Long còn có thù oán. Ai mà không biết cái tiếng có thù tất bảo của Vô Văn Trang trong thất đại huyền môn chứ.

“Ranh con, ai bảo mày đáng chết!”

Nhị trưởng lão tiếc hận nói.

“Ầm...”

Hai luồng khí thế bùng nổ, đánh mạnh về phía Diệp Thành.

Dù đang ở trong Luyện ngục Vô Gian, tu vi bị áp chế nhưng hai đại Chân Quân cùng liên thủ thì sức ảnh hưởng vẫn đáng sợ như cũ. Hai tia cầu vồng tung hoành khe núi bay về phía Diệp Thành.

Nhị trưởng lão điều khiển một cái rìu tỏa ra hào quang xanh xé rách không gian, còn tam trưởng lão lại có cơ thể như ma quỷ, nhanh chóng vọt tới sau lưng Diệp Thành, một ngón tay điểm tới chỗ anh.

“Ngọc Long huynh, tại sao chứ?”

Diệp Thành luống cuống tay chân, vẻ mặt hoảng hốt như không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra. Nhưng đợi tới khi hai cầu vồng lao tới, trong mười trượng, Mã Ngọc Long mỉm cười.

Diệp Thành bỗng vươn tay.

“Bùm...”

Một tay nắm thành quyền, đánh nát hư không, một tay cầm Nguyên Thủy Thần Kiếm chém ra.

Trong giây lát, rìu xanh đánh úp bên trái bị một quyền của Diệp Thành đánh ta, quyền thủ màu vàng hóa thành Giao Long hung ác thét dài, bay thẳng về phía nhị trưởng lão. Còn Nguyên Thủy Thần Kiếm trực tiếp chặt đứt tay phải của tam trưởng lão.

“Phụt!”

Hai vị đại Chân Quân gần như bị đánh trọng thương trong tích tắc, phun máu rút lui.

“Sao có thể chứ?”

Mã Ngọc Long trừng to hai mắt.

Lão tổ Khô Vinh nói cho ông ta biết Diệp Thành chỉ có cơ thể mạnh mẽ gần bằng cường giả cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ mà thôi nhưng tính ra thì vẫn kém hơn đại Chân Quân chân chính. So với cường giả như Nam Ly Vương đời đầu thì chẳng khác nào là một trời và một vực, lúc này Diệp Thành lạ thể hiện ra pháp lực chẳng thua kém đại Chân Quân.

“Chết đi!”

Diệp Thành nhảy lên cao, hai tay biến thành hai thanh thiên đao tuyệt thế.

“Leng keng!”

Tiếng đao trong hư không, sau lưng anh xuất hiện ảo ảnh Minh Vương rất rõ cao khoảng mười trượng. Trong Luyện ngục Vô Gian này, năng lượng dày đặc, sức mạnh của Minh Vương như thuyền lên theo nước, như Giao Long vùng vẫy trong biên, uy thế tận trời.

Hai tia đao quang sáng chói dài mười trượng chém qua hai bên trái, phái.

Hai vị Chân Quân liều mạng chống cụ, họ đều là cường giả của Vô Văn Trang, cao thủ top đầu trong thất đại huyền môn, thường ngày có rất nhiều pháp thuật thần thông, nhưng trong Luyện ngục Vô Gian này, họ hoàn toàn không kịp dùng.

“Phụt!”

Đao quang lóe lên trong không trung, chém hai vị đại Chân Quân thành hai đoạn.

“Á...”



Hai người hét thảm, dùng máu để trốn. Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không cho họ cơ hội, hai tay xé rách hư không, một trảo túm trong không khí, xuyên qua ngực đối thủ, móc hai Kim Đan cầm trong tay.

“Bùm bụp!”

Cơ thể hai người nổ tung, Kim Đan bị Diệp Thành bỏ vào trong không gian chứa vật, chuẩn bị để sau này dùng nó nuôi Minh Vương.

Trong nháy mắt, hai đại Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ đã ngã xuống. Ngay sau đó, Diệp Thành không hề nương tay, nhảy vào đám đông như gió lốc, gần như chỉ dùng một đao để chém giết tất cả tu sĩ Vô Văn Trang, đến khi chỉ còn lại Mã Ngọc Long.

“Cầm cập...”

Lúc này, Mã Ngọc Long nào còn khí thể thiên kiêu ngạo mạn, ông ta đứng đâu, hàm răng va lập cập vào nhau.

“Ầy, tôi nói này Ngọc Long huynh, cần gì phải thế này chứ. Khi Ngọc Long huynh nói cho chúng tôi biết tin tức của bảng Tinh Hà, mọi người vẫn trò chuyện vui vẻ mà, còn mời anh em chúng tôi cùng vào Luyện ngục Vô Gian nữa. Là bạn bè một lần, tình nghĩa kéo dài, vì sao phải đến mức độ này chứ, đúng la khiến Diệp Thành này đau lòng quá!”

Diệp Thành ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó tung một chưởng đánh Mã Ngọc Long thành thịt nát, không hề nương tay.

Sau khi đánh chết Mã Ngọc Long, anh lục tìm trong nhẫn chứa vật của đối phương, tìm ra một dây mây gần như héo úa, toàn thân là màu khô vàng. Thứ này trông bề ngoài thì như sắp chết nhưng chỉ cần vùi nó trong đất, tưới thần tủy thì sẽ có một ngày nó sẽ sống lại.

“Vừa hay có thể tạo đạo cơ cho Hoa tộc!”

Diệp Thành lấy đi Tẩy Tủy Đằng rồi hai anh em cùng chờ đợi. Trong khe núi vẫn đang chiến đấu, hơn nữa chiến trường càng ngày càng mở rộng. Lôi Giao, Thần Lang Tru Nguyệt, Song Sí Vũ Không đều hiện lên không ngừng, có vẻ Luyện ngục Vô Gian cũng không thể áp chế nổi.

Từ tâm trận chiến, nhiều Chân Quân lui ra ngoài, mang đến tin tức mới nhất. Vài vì đại Chân Quân đang giao chiến thì Minh Sương đang chiếm ưu thế, một áp năm, có vẻ Tẩy Tủy Tuyết Liên đã sắp bị cô ấy lấy được.

Diệp Thành nhấc mắt nhìn chỗ sâu trong khe núi, hào quang sáng chói, Lôi Giao thét dài, Thần Lang hú không cam lòng.

“A, xem ra mình đã đánh giá thấp thực lực của cô gái kia!”

Chân Quân Thủy Trúc, Thính Kiếm Tôn Giả, lão tổ Khô Vinh, những người này đều có thực lực không kém Nam Ly Vương đời đầu. Trên thực tế còn có một Nam Ly Vương – Nam Tuyệt. Minh Sương có thể dùng thực lực một người đè ép đám đông, chứng tỏ rõ sức mạnh tuyệt đỉnh của bảng Tinh Hà.

Cuối cùng, hai ngày sau...

Gió lốc dần ngừng, đại chiến kết thúc. Một vòng hào quang màu bạc phóng ra từ sâu trong khe núi. Đó đúng là thiên nữ Minh Sương. Có điều, lúc này trạng thái của Minh Sương cũng không tốt, cánh màu bạc sau lưng bị rách tung tóe do sinh vật không biết tên nào đó cắn xé, cả người thảm thiết.

“Đi mau!”

Minh Sương thấy hai người thì không khỏi nhướng mày, túm lấy họ bay đi.

“Chị Minh Sương, sao rồi ạ?”, Dao Nhi lo lắng hỏi.

Lúc này, Minh Sương không duy trì được cả chân khí hộ thể, gương mặt xinh đẹp lộ ra, phong thái khuynh thành. Cô ấy bồng bềnh như tiên tử, mi mày như vẽ. Có điều gương mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ra vết máu, rõ ràng cô ấy đã bị thương.

“Không sao! Chị bị năm người họ liên thủ tấn công nên bị thương, chỉ cần tìm một cơ hội chữa thương thì sẽ nhanh chóng chữa lành thôi”.

Minh Sương bình tĩnh nói.

“Bùm bụp!”

Cơ thể hai người nổ tung, Kim Đan bị Diệp Thành bỏ vào trong không gian chứa vật, chuẩn bị để sau này dùng nó nuôi Minh Vương.

Trong nháy mắt, hai đại Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ đã ngã xuống. Ngay sau đó, Diệp Thành không hề nương tay, nhảy vào đám đông như gió lốc, gần như chỉ dùng một đao để chém giết tất cả tu sĩ Vô Văn Trang, đến khi chỉ còn lại Mã Ngọc Long.

“Cầm cập...”

Lúc này, Mã Ngọc Long nào còn khí thể thiên kiêu ngạo mạn, ông ta đứng đâu, hàm răng va lập cập vào nhau.

“Ầy, tôi nói này Ngọc Long huynh, cần gì phải thế này chứ. Khi Ngọc Long huynh nói cho chúng tôi biết tin tức của bảng Tinh Hà, mọi người vẫn trò chuyện vui vẻ mà, còn mời anh em chúng tôi cùng vào Luyện ngục Vô Gian nữa. Là bạn bè một lần, tình nghĩa kéo dài, vì sao phải đến mức độ này chứ, đúng la khiến Diệp Thành này đau lòng quá!”

Diệp Thành ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó tung một chưởng đánh Mã Ngọc Long thành thịt nát, không hề nương tay.

Sau khi đánh chết Mã Ngọc Long, anh lục tìm trong nhẫn chứa vật của đối phương, tìm ra một dây mây gần như héo úa, toàn thân là màu khô vàng. Thứ này trông bề ngoài thì như sắp chết nhưng chỉ cần vùi nó trong đất, tưới thần tủy thì sẽ có một ngày nó sẽ sống lại.

“Vừa hay có thể tạo đạo cơ cho Hoa tộc!”

Diệp Thành lấy đi Tẩy Tủy Đằng rồi hai anh em cùng chờ đợi. Trong khe núi vẫn đang chiến đấu, hơn nữa chiến trường càng ngày càng mở rộng. Lôi Giao, Thần Lang Tru Nguyệt, Song Sí Vũ Không đều hiện lên không ngừng, có vẻ Luyện ngục Vô Gian cũng không thể áp chế nổi.

Từ tâm trận chiến, nhiều Chân Quân lui ra ngoài, mang đến tin tức mới nhất. Vài vì đại Chân Quân đang giao chiến thì Minh Sương đang chiếm ưu thế, một áp năm, có vẻ Tẩy Tủy Tuyết Liên đã sắp bị cô ấy lấy được.

Diệp Thành nhấc mắt nhìn chỗ sâu trong khe núi, hào quang sáng chói, Lôi Giao thét dài, Thần Lang hú không cam lòng.

“A, xem ra mình đã đánh giá thấp thực lực của cô gái kia!”

Chân Quân Thủy Trúc, Thính Kiếm Tôn Giả, lão tổ Khô Vinh, những người này đều có thực lực không kém Nam Ly Vương đời đầu. Trên thực tế còn có một Nam Ly Vương – Nam Tuyệt. Minh Sương có thể dùng thực lực một người đè ép đám đông, chứng tỏ rõ sức mạnh tuyệt đỉnh của bảng Tinh Hà.

Cuối cùng, hai ngày sau...

Gió lốc dần ngừng, đại chiến kết thúc. Một vòng hào quang màu bạc phóng ra từ sâu trong khe núi. Đó đúng là thiên nữ Minh Sương. Có điều, lúc này trạng thái của Minh Sương cũng không tốt, cánh màu bạc sau lưng bị rách tung tóe do sinh vật không biết tên nào đó cắn xé, cả người thảm thiết.

“Đi mau!”

Minh Sương thấy hai người thì không khỏi nhướng mày, túm lấy họ bay đi.

“Chị Minh Sương, sao rồi ạ?”, Dao Nhi lo lắng hỏi.

Lúc này, Minh Sương không duy trì được cả chân khí hộ thể, gương mặt xinh đẹp lộ ra, phong thái khuynh thành. Cô ấy bồng bềnh như tiên tử, mi mày như vẽ. Có điều gương mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ra vết máu, rõ ràng cô ấy đã bị thương.

“Không sao! Chị bị năm người họ liên thủ tấn công nên bị thương, chỉ cần tìm một cơ hội chữa thương thì sẽ nhanh chóng chữa lành thôi”.

Minh Sương bình tĩnh nói.

Cô ấy vừa dứt lời, trong khe núi sau lưng vang lên tiếng rống giận vang trời.

“Minh Sương, đừng tưởng rằng mình có thể chạy trốn, mau giao Tẩy Tủy Tuyết Liên ra đây, nếu không chúng ta tìm khắp Luyện ngục Vô Gian thì cũng bắt được cô thôi!”. Giọng nói kia hình như là âm thanh của lão tổ Khô Vinh, còn có cả tiếng hùa theo của Nam Tuyệt và Chân Quân Thúy Trúc.

Minh Sương nghe thấy thì mặt mày lạnh tanh, cánh đập nhanh hơn.

Kế tiếp, mọi người vừa đuổi vừa chạy, lao vào sâu trong Luyện ngục Vô Gian. Gần tới nơi, lão tổ Khô Vinh tới gần mọi người trong mấy chục nghìn trượng, họ có thể nhìn thấy gương mặt tức tối của lão ta. Đến cuối, Minh Sương phải dùng bí pháp để thoát ra hơn trăm dặm.

“Chị Minh Sương, bỏ bọn em xuống đi, mang theo hai người chạy thì không thoát được họ đâu!”

Dao Nhi khuyên.

“Không được, nếu buông thì đám người kia sẽ giết hai người”, Minh Sương dứt khoát từ chối.

“Anh ơi, nếu không anh ra tay giúp chị Minh Sương đi!”, đôi mắt đẹp của Dao Nhi nhìn về phía Diệp Thành.

Diệp Thành đang định lên tiếng thì Minh Sương đã hừ lạnh: “Bảo anh ta đừng lộn xộn rồi gây họa cho chị, đó là sự giúp đỡ tốt nhất rồi. Dựa vào thực lực của anh ta, Nam Tuyệt còn không đánh nổi chứ đừng nói gì cậy mạnh”.

Đối với lời này, Diệp Thành chỉ có thể nhún vai.

Ba người chạy trốn cả đoạn dài trong bảy ngày bảy đêm liên tục. Minh Sương dùng ổ mãnh thú hàng đầu hoặc bí pháp bày trận ngăn cản vô số lần. Nhưng mấy người lão tổ Khổ Vinh đều là lão quái vật sống hai, ba nghìn năm, ánh mắt rất tinh.

Càng trốn, sắc mặt Minh Sương càng tái xanh, cuối cùng trắng nhợt như tờ giấy. Tuy cô ấy là thiên kiêu của bảng Tinh Hà, còn là ngưng tụ Kim Đan thượng phẩm, tu thành tuyệt thế thiên công nhưng vẫn không chịu nổi sự đuổi giết kiểu này, càng ngày càng như ngọn đèn trước gió.

Thực tế, điều khiến Minh Sương lo lắng là thời gian đóng cửa của Luyện ngục Vô Gian, nó càng ngày càng tới gần. Nếu không thể chạy ra khỏi Luyện ngục Vô Gian trước khi nó đóng thì sẽ bị nhốt trong đây mấy nghìn năm. Mà trong mấy nghìn năm này cũng không phải trải qua thế nào ở nơi đây!

 



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement