Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú (Truyện full)

Advertisement

Mấy ngày nay mí mắt trái của Đổng Văn Huệ cứ giật giật, khiến bà ta rất hoảng sợ.

Trong cơn tuyệt vọng, bà ta đã phải gọi cho Phó Đình Viễn và lo lắng nói: “Đình Viễn, mấy ngày nay mẹ cứ luôn hoảng sợ, còn thường không thể liên lạc với Thiến Thiến. Liệu có chuyện gì với nó không?”

Phó Đình Viễn thản nhiên nói: “Mẹ còn không liên lạc được, huống chi là con.”

Kể từ cuộc gọi lần trước bị Phó Thiến Thiến chọc tức chết, Phó Đình Viễn cũng chưa liên lạc lại với cô ta.

Tất nhiên, Phó Thiến Thiến cũng không liên lạc với anh.

Đổng Văn Huệ ngập ngừng nói: “Sao con không thử gọi cho nó? Cuộc gọi trước đó, mẹ thấy giọng điệu của nó không ổn lắm…”

Đổng Văn Huệ không thể biết được giọng điệu của Phó Thiến Thiến không ổn ở chỗ nào, nhưng bà ta cảm thấy giọng nói của Phó Thiến Thiến đã yếu ớt uể oải hơn nhiều so với trước đây.

“Mẹ, không phải là mẹ không biết. Ngay cả khi con gọi thì nó cũng không nghe đâu.” Phó Đình Viễn nói thêm: “Nếu mẹ lo lắng thì chi bằng phái người qua xem, hoặc có thể để ông nội gọi cho nó.”

Đổng Văn Huệ khó chịu thở dài: “Không phải là ông nội con không quan tâm đến nó, cho nên mẹ mới tìm con sao?”

Bà ta cũng đã nhờ ông cụ gọi cho Phó Thiến Thiến để hỏi thăm, kết quả ông cụ lại thẳng thừng chán ghét mà nói không muốn quan tâm đến sự sống chết của Phó Thiến Thiến, còn nói Phó Thiến Thiến xảy ra chuyện gì thì cũng là do chính cô ta tự chuốc lấy, không thể đổ lỗi cho ai.

“Xin lỗi, con cũng không thể làm gì được.” Phó Đình Viễn trả lời Đổng Văn Huệ rồi cúp điện thoại.

Anh không thể gọi cho Phó Thiến Thiến, thứ nhất, cô ta sẽ không nghe, thứ hai, anh không muốn nghe cô ta làm nhục Du Ân làm anh tức chết.

Cũng giống như thái độ của ông cụ, anh không muốn quan tâm đến sự sống chết của em gái mình.

Phó Đình Viễn nằm viện một tuần và cuối cùng cũng được xuất viện, bác sĩ đã kiểm tra toàn diện để khẳng định phần máu bầm còn lại trong não đã được loại bỏ hoàn toàn, không cần phẫu thuật, không để lại di chứng.

Du Ân thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôm Phó Đình Viễn rồi rơi lệ.

Cô không biết mình sống sót qua tuần này như thế nào, trước đây cô cũng không nghĩ rằng Phó Đình Viễn lại quan trọng với cô như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này, họ cùng nhau trải qua những chuyện lớn nhỏ mà Từ Sướng và Thẩm Dao đã gây ra, trong lòng cô đột nhiên trở nên rất thân thiết với anh.

Khi Du Ân khóc, Phó Đình Viễn cảm thấy vô cùng đau lòng, ôm cô xin lỗi và nói: “Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ em tốt hơn.”

Anh trách tại sao anh lại không nhận ra sự quỷ quyệt của Từ Sướng sớm hơn, khiến cô phải chịu biết bao uất ức.

Một thời gian trước, Thẩm Dao còn vu cáo cô tội cố ý làm tổn thương người khác, cô đã bị mắng chửi rất nhiều.

Lần này, suýt chút nữa bị Thẩm Dao đụng bị thương, còn lo lắng ở bên anh ở bệnh viện suốt một tuần.

Những chuyện này là do chuyện cũ của bố mẹ anh gây ra, không liên quan gì đến cô, nhưng đều do anh liên lụy.

Khi anh nói điều này, nước mắt của Du Ân càng chảy dữ dội hơn: “Anh đã bảo vệ em rất tốt mà…”

Nếu không phải vì bảo vệ cô trong vụ tai nạn xe hơi, anh đã không bị thương nằm trong bệnh viện một tuần, suýt nữa đã phải mổ sọ để làm sạch máu bầm.

Về phía Chu Nam, mọi chuyện cũng khá suôn sẻ, ngày hôm sau khi Phó Đình Viễn xuất viện, Chu Nam báo rằng anh ta đã tìm thấy bạn học của Mạnh Vân tên là “Phương Phương” kia.

Tên đầy đủ của cô ấy là Tôn Vĩ Phương, may mắn thay, cô ấy sống ở ngoại ô Giang Thành.

Phó Đình Viễn ban đầu dự định đến tìm cô ấy, hy vọng cô ấy có thể đứng ra nói vài lời.

Tuy nhiên, Chu Nam báo cáo: “Ngay sau khi tôi nói những gì đã xảy ra với Tôn Vĩ Phương, cô ấy đã bày tỏ sẵn sàng hợp tác với chúng ta, nhưng cô ấy không muốn lộ mặt và cô ấy không muốn chúng ta đến thăm cô ấy, bởi vì cô ấy không muốn cuộc sống yên tĩnh của mình bị xáo trộn, lại không muốn bị Từ Sướng nhìn chằm chằm.”

“Cô ấy sẽ làm một bản ghi âm, nói những điều mà cô ấy biết về Mạnh Vân vào thời điểm đó.”

Phó Đình Viễn nói: “Như vậy là đủ rồi.”

Dù sao, cho dù bọn họ đào ra chân tướng những chuyện cũ này, Từ Sướng cũng có thể không tin, bọn họ cũng sẽ không ép Tôn Vĩ Phương lộ mặt, điều này cũng đủ làm cho cảm xúc của Từ Sướng bị nhiễu loạn rồi.

Bây giờ xác nhận đã tìm được Tôn Vĩ Phương, còn có bản ghi âm nữa, Du Ân lập tức ngồi trước máy tính và bắt đầu viết.

Bản thảo này đối với bọn họ rất quan trọng, nó không chỉ phải phô bày sự thật khiến tất cả những người ngoài cuộc biết rõ chân tướng, mà còn khiến Từ Sướng vốn đang chìm sâu trong hận thù nhận ra Mạnh Vân không phải tuyệt đối vô tội.

Du Ân ngồi trước máy tính cả nửa buổi chiều, viết rồi xóa, xóa rồi viết, cân nhắc cẩn thận từng chữ.

Phó Đình Viễn cảm thấy may mắn vì đã học cách pha cà phê và nấu ăn cách đây ít lâu, khi Du Ân mệt mỏi, anh kịp thời đưa một ly cà phê tới, khiến Du Ân không thể nhịn được cười.

Phó Đình Viễn dứt khoát nhấc cô lên khỏi ghế, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Tâm trạng tốt hơn chưa?”

“Ừ.” Du Ân gật đầu: “Vốn đang phiền vì không biết viết thế nào, vừa nhìn thấy ly cà phê của anh là vui vẻ liền.”

Phó Đình Viễn nhìn xuống cô và nghiêm nghị nói: “Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ khi em viết gì đó.”

Trớ trêu thay, họ đã sống với nhau ba năm, nhưng anh chưa bao giờ biết cô có thể viết truyện, anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ cô viết trước máy tính.

Du Ân có chút ngượng ngùng nói: “Có phải rất hấp tấp cáu kỉnh không?”

Cô đã quen với việc ở một mình khi viết, vừa nãy còn quên rằng Phó Đình Viễn vẫn ở bên cạnh cô.

Không biết cô có giật tóc lo lắng khi không biết viết gì hay không, khi nghiêm trọng thì cô còn đập bàn…

“Không có.” Phó Đình Viễn ngay lập tức phủ nhận lời nói của cô, suy nghĩ một chút, anh nói: “Rất dễ thương.”

Khi không thể viết bản thảo, cô sẽ buồn chán cắn môi và bĩu môi giận dữ hoặc thở dài và kéo tóc, anh cảm thấy điều này rất đáng yêu.

Ngày thường cô không có nhiều cử chỉ nhỏ như vậy, ăn nói cũng rất đàng hoàng, hiếm khi buông thả như thế này, sao có thể nói là hấp tấp cáu kỉnh chứ.

Du Ân ậm ừ: “Anh đúng là có khát vọng sống đấy.”

Phó Đình Viễn phản đối: “Anh nói thật mà.”

Hai người cứ tán gẫu như vậy, khi bốn mắt nhìn nhau, cũng không biết là ai bắt đầu trước, thế nhưng cả hai lại cùng hôn nhau.

Đây đúng là thử thách không hề nhỏ đối với Phó Đình Viễn, phải biết rằng Du Ân chưa bao giờ thân mật với anh như thế này kể từ khi anh bị Thẩm Dao hãm hại cho đến khi anh bình phục và xuất viện.

Lúc này hương thơm ấm áp này đã ở trong vòng tay của anh, anh chỉ muốn đưa người lên giường thôi.

Nhưng anh thật sự đánh giá thấp quyết tâm của Du Ân, sau khi nhận ra ý định của anh, cô lập tức giơ tay đẩy anh ra: “Không nên, không nên, em còn phải viết bản thảo…”

Phó Đình Viễn khàn giọng dỗ dành: “Viết sau đi.”

Bây giờ còn viết cái gì chứ? Điều quan trọng là phải cứu mạng anh đây này.

Có trời mới biết anh đã trải qua những ngày tháng nằm viện như thế nào, ngày nào anh cũng ôm cô ngủ nhưng không thể làm gì được, anh đã bị ngạt thở từ lâu rồi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================

Du Ân muốn tiếp tục vùng vẫy, nhưng Phó Đình Viễn dứt khoát ôm eo cô lên, vì vậy cô chỉ có hai chân đung đưa trong không khí để phản đối.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement