Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú (Truyện full)

Advertisement

Dương Thiên Cương mang tâm tính không màng thiên hạ cũng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho tức giận.
Vốn tưởng rằng người trẻ tuổi kia cũng không tệ lắm, nhưng không nghĩ tới cũng là hạng người cuồng vọng, tự đại.
Dương Như Vũ thậm chí còn cho rằng Lạc Tú không biết điều. Phải biết rằng biết bao nhiêu người đã dùng nhiều cách khác nhau, thậm chí quỳ ngoài cửa suốt một tháng, đầu gối gần như hoại tử.
Những người này đều là nhân vật lớn một phương, đều đến cầu xin vào môn hạ Dương Thiên Cương. Bây giờ một thằng ngốc như vậy lại có được may mắn này, nhưng lại vì tính ngạo mạn và tự đại của mình mà bỏ lỡ cơ hội trong mơ này.
Dương Như Vũ tin rằng nếu biết được thân phận thực sự của lão tổ, Lạc Tú nhất định sẽ hối hận vì những gì mình đã làm ngày hôm nay.
Thôn Bạc lại bắt đầu một đợt nóng như thiêu như đốt, nhìn những bông tuyết bay lất phất trên đầu, một ông già đứng dưới gốc cây to, ngực để trần, thẫn thờ nhìn lên bầu trời.
Thời tiết ma quái này thực sự khiến người ta không thể chịu nổi.
Tình trạng này, đến tối mới đỡ hơn một chút.
Bởi vì Lạc Tú đã rời thôn Bạc và đến thành phố Bạc.
Nhà hàng Cẩm Tú Sơn Hà đã hoạt động trở lại bình thường, Lạc Tú thậm chí còn yêu cầu Điền Kỳ Kỳ trả thêm một tháng lương.
Điều này làm cho nhân viên của nhà hàng có động lực hơn.
Vả lại giá cả cũng đã được hạ xuống rất nhiều. Vào thời điểm này, trong nhà hàng Cẩm Tú Sơn Hà đang sôi nổi, náo nhiệt, ngay cả ông chủ Lạc Tú cũng không cướp được phòng bao.
Lạc Tú phải ngồi xuống sảnh lớn ở tầng dưới.
Ngay khi Lạc Tú vừa ngồi xuống, Đường Hân đã đến.
"Anh mau rời khỏi thành phố Bạc đi. Tôi nghe nói Thôi Hạo đã thông báo với chú của anh ta là muốn gây phiền phức cho anh rồi!" Đường Hân nói với vẻ mặt lo lắng.
Tại sao Thôi Hạo phạm phải nhiều chuyện như vậy mà vẫn không có chuyện gì?
Bởi vì anh ta có một người chú là phó cục trưởng.

 

Thôi Bằng Viễn!
Vấn đề trị an to to nhỏ nhỏ của thành phố Bạc gần như là do một tay ông ta kiểm soát, bởi vì chính cục một lòng muốn trèo lên trên nên gần như vét sạch tâm tư đi nịnh bợ người ta.
Và một số quản lý an ninh công cộng ở thành phố Bạc đương nhiên được giao cho Thôi Bằng Viễn.
Có thể nói, Thôi Bằng Viễn này gần như là nhân vật một tay che trời đối với thành phố Bạc!
Khi Lạc Tú đến thành phố Bạc, không người thân thích, không quyền không thế, nếu rơi vào tay Thôi Bằng Viễn thì thật sự chỉ có đường chết.
Nhưng Lạc Tú không quan tâm chút nào sau khi nghe những lời này.
Một phó cục trưởng nho nhỏ, Lạc Tú tự nhiên sẽ không để vào mắt.
Chỉ là bên này Đường Hân vừa dứt lời thì ngoài cửa đã có mấy người mặc sắc phục cảnh sát đi tới.
Một người đàn ông trung niên trong đó, đeo kính gọng vàng, trong tay cầm còng tay, đầu tóc kiểu Địa Trung Hải, lộ ra nụ cười lạnh bước về phía Lạc Tú.
Ngay phía sau, một già một trẻ đi tới, Dương Thiên Cương cùng Dương Như Vũ cũng tới ăn cơm.
Thôi Bằng Viễn lập tức đi thẳng đến chỗ Lạc Tú, hiển nhiên đã hỏi rõ ràng trước rồi.
Nhìn thấy Thôi Bằng Viễn đang đến, tiếng thảo luận của mọi người ăn cơm bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn, tất cả đều chuyển sự chú ý sang Lạc Tú.
Rõ ràng, ác danh của Thôi Bằng Viễn, mọi người đều nghe thấy từ sớm.
Chỉ có Dương Thiên Cương dẫn Dương Như Vũ coi như không có việc gì, trực tiếp ngồi vào bàn bên cạnh Lạc Tú.
Bọn họ cũng biết Thôi Bằng Viễn, thậm chí Thôi Bằng Viễn cũng biết ông cụ Dương Thiên Cương có lai lịch rất lớn, tuy rằng không biết cụ thể, nhưng nhất định không phải người ông ta có thể trêu chọc.
Còn Dương Như Vũ thì nhìn Lạc Tú với vẻ mặt khinh thường, tỏ rõ là muốn xem trò cười của Lạc Tú.
“Cậu là Lạc Tú?” Thôi Bằng Viễn lạnh lùng nói.
“Có chuyện gì sao?” Lạc Tú thờ ơ nói, không thèm ngẩng đầu lên.

 

Đường Hân biến sắc, xong rồi, không ngờ Thôi Bằng Viễn lại tìm đến cửa nhanh như vậy.
Dù sao thì Thôi Bằng Viễn được biết đến là ông trùm ở thành phố Bạc!
Có bao nhiêu nhà hào phú và thậm chí cả những người có năng lực ở thành phố Bạc đều phải kính nể ông ta ba phần.
“Ha ha, người trẻ tuổi quả nhiên có chút ngông cuồng!” Thôi Bằng Viễn tự nhiên ngồi đối diện với Lạc Tú, ném còng tay lên bàn, mấy người đứng sau lưng Thôi Bằng Viễn cười nhạo.
"Nhưng ngông cuồng một chút cũng không sao, tôi sẽ cẩn thận dạy cậu làm người như thế nào. Đến thành phố Bạc, tôi dám bảo đảm cậu không ra ngoài được, ít nhất cậu không thể sống sót đi ra ngoài!" Thôi Bằng Viễn đe dọa.
Lạc Tú vẫn chưa nói chuyện, nhưng Dương Như Vũ ở bên cạnh lại nở nụ cười, sau đó nhìn Lạc Tú và nói.
"Nếu bây giờ anh xin lỗi tôi, tôi có thể giúp anh giải quyết chuyện này. Anh biết không, lời nói của phó cục Thôi không phải chỉ để hù dọa anh thôi đâu."
Dương Như Vũ vừa mở miệng, Thôi Bằng Viễn nhất thời cảm thấy có chút chột dạ. Nếu Dương Như Vũ thực sự can thiệp, ông ta thật sự không dám động đến Lạc Tú.
Dương Như Vũ nhìn về phía Lạc Tú, chờ đợi câu trả lời của Lạc Tú.
Rốt cuộc thì chuyện này cũng đã quá rõ ràng rồi, người ta đại diện cho cái gì, cô ta không tin là Lạc Tú không biết. Nếu Lạc Tú biết thì chỉ có thể cầu xin cô ta thôi.
Nhưng Lạc Tú chỉ cười và lắc đầu.
“Lạc mỗ tôi cả đời này cũng không bao giờ cầu cứu ai!” Lạc Tú cầm tách trà trong tay uống một ngụm trà, không thèm nhìn Dương Như Vũ một cái.
Những lời này khiến lồng ngực Dương Như Vũ phập phồng, cảnh tượng nhất thời thay đổi, nhưng không ai dám xem cảnh này.
Dương Như Vũ tức giận nhìn Lạc Tú, không ngờ rằng Lạc Tú dám lấy bác bỏ thể diện của cô ta trước mặt công chúng.
“Được, anh đừng hối hận!” Dương Như Vũ đặt mạnh cái chén xuống bàn.
Cô ta muốn xem Lạc Tú làm thế nào để có thể vượt qua cửa ải ngày hôm nay.

 

Ngay khi Thôi Bằng Viễn nhìn thấy chuyện biến thành như vậy, ông ta tức thì vui như nở hoa. Ông ta thực sự lo lắng Lạc Tú sẽ cầu xin Dương Như Vũ, nhưng hiển nhiên là bây giờ anh cũng đã đắc tội Dương Như Vũ rồi.
“Đi theo tôi.” Thôi Bằng Viễn chỉ vào chiếc còng tay trên bàn.
“Ha ha, tôi trái lại muốn hỏi một chút, tôi đã phạm vào chuyện gì?” Lạc Tú chống cằm, hứng thú nhìn Thôi Bằng Viễn.
“Phạm vào chuyện gì?” Thôi Bằng Viễn như bị chọc cười.
“Cậu đã đắc tội tôi, nếu tôi muốn giết cậu thì vậy cũng đủ rồi.” Thôi Bằng Viễn trừng mắt nhìn Lạc Tú rồi nói.
"Bây giờ cậu không đi cùng tôi cũng không sao. Tôi thực sự không có lý do gì bắt cậu, nhưng nếu ở địa bàn của tôi, tôi đương nhiên có thể buộc cho cậu một tội danh!" Thôi Bằng Viễn vô cùng tự tin mà lên tiếng.
Một người đến từ bên ngoài, ông ta vẫn có thể dễ dàng xử lý, nếu không ông ta cũng sẽ không bị gọi là ông trùm ở thành phố Bạc!
"Nói xong chưa? Nói xong rồi, thì có thể..."
“Cút!” Lạc Tú đột nhiên trầm giọng nói.
“Cậu nói cái gì?” Thôi Bằng Viễn nhìn Lạc Tú với vẻ không thể tin. Ở thành phố Bạc mà có người dám bảo ông ta cút?
"Điếc à?"
“Tôi, bảo, ông, cút!” Lạc Tú lại gằn từng tiếng!
“Ha ha, được, rất kiêu ngạo. Ở trong này mà cậu dám bảo tôi cút?” Thôi Bằng Viễn lúc này thực sự bị chọc tức đến bật cười.
“Cậu nghĩ cậu là ai chứ, dám bảo phó cục Thôi của chúng tôi cút?” Một người phía sau lạnh lùng nói.
Dương Như Vũ cũng có chút kinh ngạc nhìn Lạc Tú. Rốt cuộc là ai đang gây phiền phức cho ai?
Đường Hân cũng giống như vậy, Lạc Tú kiêu ngạo như vậy sao?
“Tôi muốn xem, hôm nay cậu có tư cách gì bảo tôi cút khỏi đây?”
“Cậu dựa vào đâu mà bảo tôi cút?” Thôi Bằng Viễn nhìn Lạc Tú với vẻ trào phúng.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement