Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú (Truyện full)

Advertisement

Vạn Dương Quân khoanh tay, ngạo nghễ đứng ở nơi đó, râu tóc bạc trắng mái đầu, nhìn cũng phải tầm bảy tám chục tuổi, nhưng mặt mày vẫn hồng hào, căn bản không thể đoán ra tuổi thật. Ông ta mặc một bộ trường bào thời dân quốc màu xanh đen, chân mang đôi giày vải màu đen, đứng sừng sững trên lôi đài, bộ dạng trông rất có khí phách của bậc cao thủ giang hồ.

Cộng thêm đôi mắt lóe sáng như sấm chớm, vô cùng dọa người!

“Hôm nay lão phu tới đây chỉ để nói một câu, đó chính là báo cho các vị đang ngồi đây rằng, từ này về sau, Tân Châu sẽ do Vạn Dương Quân ta đây định đoạt!”

Giọng nói của Vạn Dương Quân không lớn, nhưng mỗi một người ngồi đây đều có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch.

“Tên già khọm kia, ông nói ai phải nghe lệnh của ông cơ? Ông tưởng Ngũ Gia thật sự sợ ông sao?”

Một ông cụ vừa gầy vừa lùn thình lình đứng lên, chĩa súng vào người Vạn Dương Quân.

Dù chút thủ đoạn mà Vạn Dương Quân mới để lộ ra kia đã đủ khiến mọi người kinh hãi, nhưng vẫn còn rất nhiều người không phục. Bởi vì, có nhiều người vẫn cho rằng, có lợi hại tới đâu đi nữa thì còn có thể mạnh hơn súng đạn sao!

Ông cụ vừa gầy vừa lùn kia cũng là một người nóng tính, trực tiếp bóp cò… pằng pằng pằng!

Vừa nổ súng là bắn liền ba phát.

Nhưng, trước khi tiếng súng đầu tiên vang lên, cơ thể Vạn Dương Quân bỗng tỏa ra một vòng hào quang, khi ba viên đạn bắn vào người Vạn Dương Quân, tia lửa tóe ra khắp nơi, mà viên đạn cũng bị dội ngược lại.

“Thiên hạ võ công, duy kiên bất phá!” Vạn Dương Quân cười lạnh một tiếng.

“Shhhh!” Đám đông dưới đài lập tức hít sâu một hơi, có nhiều người còn sợ tới nỗi không dám trợn mắt há miệng.

Trên đời này thật sự có người có thể tay không đỡ đạn ư?

“Nếu không phải hôm nay được tận mắt chứng kiến thì ai mà tin chứ?”

Mà khi tên Ngũ Gia kia nả thêm một phát súng nữa, Vạn Dương Quân bỗng giơ tay ra, sau đó xòe bàn tay, một viên đạn đang nằm yên trong lòng bàn tay.

Ngay cả viên đạn cũng đỡ được?

Đây còn là người sao?

Ngũ Gia biến sắc, vừa định thực hiện động tác kế tiếp thì Vạn Dương Quân đã cong ngón tay, búng viên đạn về phía Ngũ Gia. “Vụt!” Viên đạn đâm xuyên vào trán Ngũ Gia, ông ta chậm rãi ngã xuống bất, trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm kinh ngạc.

Dưới đài lặng ngắt như tờ, không còn ai dám đứng lên chống đối.

Tuy không một ai trong số những ông lớn này là loại người hiền lành, nhưng cũng không có ai là không sợ chết!

Nếu mới nãy, cái chiêu mà ông ta dùng khi vừa lên sân khấu là để khiến mọi người khiếp sợ, vậy thì giờ phút này ông ta là đang giết gà dọa khỉ, uy hiếp mọi người.

Cái người gọi là Ngũ Gia kia cũng được xem là một nhân vật có thể hếch cằm Tân Châu, bây giờ lại chết thảm như vậy, hơn nữa trước lúc chết còn không có cơ hội cất tiếng kêu la.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy tê tái cả da đầu, không rét mà run.

“Sợ là hôm nay không qua nổi ải này rồi.” Diệp Kính Bình nở nụ cười khổ, mặc dù có Lạc Tú ở đây, nhưng chỉ một cái búng kia cũng đủ để Diệp Kính Bình nhận ra bên mình không có bao nhiêu phần thắng.

“Người trẻ tuổi kia có thể đấu lại không?” Vẫn còn người ôm hy vọng, nhưng lại lập tức cảm thấy đó chỉ là ảo tưởng.

Dù sao đối phương quá mạnh.

Một người trẻ tuổi có giỏi thì cũng có thể giỏi tới cỡ nào chứ? . Xi𝐧 hã𝒚 đọc 𝐭гu𝒚ệ𝐧 𝐭ại ﹟ TгU𝓂Tг u𝒚𝘦𝐧.𝐕𝘕 ﹟

“Ông nội, thầy ấy!” trên mặt Diệp Song Song lộ vẻ lo lắng.

“Là nhà họ Diệp chúng ta hại cậu ấy, hầy.” Diệp Kính Bình cúi đầu.

“Có lẽ Tân Châu xong rồi.” Rất nhiều người đều rơi vào tuyệt vọng.

Nhưng trên lôi đài, vẻ mặt của Lạc Tú vẫn rất bình tĩnh, cho dù chứng kiến cảnh tượng Vạn Dương Quân giết người chỉ bằng một ngón tay, Lạc Tú cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.

“Cậu rất giỏi!” Vạn Dương Quân xoay người nhìn Lạc Tú, mở miệng nói.

“Không uổng công ta cố tình vượt ngục!”

Lời này khiến Lạc Tú hơi không vui.

Bởi vì câu này của Vạn Dương Quân khiến anh cảm thấy như đang cậy già lên mặt, như là một người trưởng bối khen ngợi hậu bối vậy.

Nhưng nếu nói với người khác, có lẽ là lời khen thật. Nhưng nếu là nói với Lạc Tú, vậy tức là đang sỉ nhục Lạc Tú!

Lạc Tú là ai?

Là tiên tôn đường đường chính chính, dù là sự từng trải hay là kinh nghiệm thì cũng không phải thứ một kẻ phàm phu tục tử có thể so sánh được.

Cảm giác này giống hệt như bạn vốn là con voi, nhưng bây giờ lại bị một con kiến lên mặt dạy đời, còn khen bạn rất giỏi nữa.

“Tuổi còn trẻ mà trình đã cao như vậy, thế này đi, lão phu sẽ không so đo chuyện cậu vừa giết đồ đệ của ta nữa. Về sau cậu đi theo lão phu, làm đồ đệ của lão phu, thấy được không?” Vạn Dương Quân chắp hai tay sau lưng, vô cùng kiêu ngạo nói.

“Ha ha ha, ha ha ha.” Lạc Tú bật cười thành tiếng.

“Cậu cười cái gì?” Vạn Dương Quân hơi cau mày.

“Ông muốn làm sư phụ của tôi ư?” Lạc Tú cười lạnh một tiếng.

“Có gì mà không thể? Với kinh nghiệm và sự trải đời của lão phu, nếu cậu chịu đi theo lão phu, chắc chắn sẽ rất có lợi cho cậu. Chỉ cần tôi tùy tiện chỉ điểm cậu một hai câu đã đủ cho cậu học cả đời rồi.” Giờ phút này trông bộ dạng của Vạn Dương Quân như thể đang bàn chuyện giang sơn.

“Ha ha, chỉ điểm tôi?” Lạc Tú càng cười lớn hơn nữa, rất có thể đây chính là câu chuyện cười hài hước nhất mà Lạc Tú từng nghe.

Đường đường là tiên tôn đã trải qua ngàn vạn trận chiến, thử hỏi có bao nhiêu tiền bối thành danh đã lâu, có tên có tuổi từng bị anh đánh chết?

Ngay cả Tam Đại Thiên Tôn cũng không có gan đứng trước mặt Lạc Tú nói những lời này, thế mà một kẻ phàm phu tục tử như Vạn Dương Quân cũng dám mạnh miệng thế sao?

“Một kẻ vô danh tiểu tốt như ông mà cũng xứng làm sư phụ của tôi sao? Tôi đây cả đời không kính trời, không bái đất, tuy có được truyền thừa nhưng cũng là người tự học thành tài, ngay cả rồng cũng không dám đòi làm sư phụ của tôi. Mà ông, một kẻ phàm phu tục tử lại muốn trở thành sư phụ tôi ư?” Lạc Tú thật sự nổi giận rồi, trực tiếp mở miệng mắng người.

“Người trẻ tuổi, trời đất cao xa hơn những gì cậu tưởng đó, ngay cả viên đạn cũng không thể làm tổn thương ta, cậu cũng nên thấy được thực lực của lão phu rồi chứ.” Vạn Dương Quân trả lời.

“Rất giỏi, có thể đỡ được đạn thật đúng là rất giỏi.” Lạc Tú bị tức đến bật cười, chỉ là một kẻ phàm phu tục tử mà còn dám mở miệng dạy bảo anh, còn dám luận chuyện trời đất với anh?

“Lão phu là người ái tài, thấy cậu còn trẻ mà trình độ đã giỏi như vậy, không đành lòng để tài năng của cậu chết non, nhưng cậu đừng có không biết điều!” Vạn Dương Quân vô cùng khí phách lên mặt dạy đời.

“Nếu chọc cho lão phu tức giận, chỉ tùy tiện vung tay một cái là đã đủ khiến cậu bỏ mạng!” Vạn Dương Quân uy hiếp.

“Hừ, đây là lần đầu tiên có người dám đứng trước mặt tôi lớn lối mà không biết ngượng như vậy!” Lạc Tú vứt điếu thuốc trong tay.

“Hầy, nếu cậu cứ mãi chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách lão phu lòng dạ độc ác, đã cho mặt mũi mà còn không cần.” Vạn Dương Quân tức khắc cử động, tốc độ vô cùng nhanh, tung một quyền đấm thẳng về phía Lạc Tú.

Ít nhất Vạn Dương Quân cho rằng một quyền này sẽ đấm trúng Lạc Tú, dạy cho Lạc Tú một bài học.

Với thân phận của ông ta, ông ta đã ngỏ lời sẽ nâng đỡ Lạc Tú, nhưng đối phương lại không biết tự mình hiểu lấy, rất không biết điều, cho nên Vạn Dương Quân đành phải ra tay.

Một quyền này mang theo uy lực như sấm sét, nhưng lại không trúng đích, hơn nữa anh còn dư thời gian đá vào bụng Vạn Dương Quân một cú thật kêu.

“Hừ, phản ứng không tệ lắm, nhưng ngay cả viên đạn cũng không thể khiến tôi bị thương, cậu có thể thương tổn được tôi sao?” Vạn Dương Quân nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt khinh thường.

“Vốn định lấy ông làm bao cát luyện tay một chút, đáng tiếc, ông không nên chọc giận tôi!” Lạc Tú lắc đầu, sau đó khí tức hộ thể Thái Hoàng Kinh lập tức khởi động, khí thể quanh người Lạc Tú thay đổi.

“Viên đạn không thể làm ông bị thương? Nhưng tôi đây có thể đánh ông chết tươi!” Hai mắt Lạc Tú tỏa ra quang mang dữ dội, hệt như một ngọn đèn thần.

Cảnh tượng trước mắt Vạn Dương Quân thay đổi, đó là một ngôi sao đã bị tàn phá nặng nề, gần như sắp phải giải thể, xác thú dữ la liệt khắp nơi, vắt ngang chân trời, kéo dài vô tận. Khí thế chấn động trời cao, máu chim thần che trời lấp đất, những thân ảnh cao lớn, mạnh mẽ như thần đang kêu rên không ngớt.

Trước mắt là một mảnh chiến trường, mà ở trên đỉnh của núi thi thể cao chót vào là một chàng trai chân đạp ngôi sao, tóc dài như thác, hai mắt sáng chói như mặt trời, khí thế lay động tinh tú, quân lâm thiên hạ!

“Cậu?”

“Cậu? Chuyện này?” Vạn Dương Quân vốn chỉ là một phàm phu tục tử, sao từng thấy qua cục diện như vầy chứ?

“Hiện tại ông còn định nhận tôi làm đồ đệ nữa không?” Lạc Tú tiến lên một bước, dùng ngón tay chạm nhẹ lên ngực Vạn Dương Quân, cả người Vạn Dương Quân rung lên, ngón tay còn chưa tới gần, Vạn Dương Quân đã bị chấn động đến phun ra máu.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Vẻ mặt Vạn Dương Quân hoảng sợ tới đỉnh điểm.

“Ông không có tư cách biết đến!”

Lạc Tú vừa dứt lời, đầu ngón tay cũng đã chạm đến ngực Vạn Dương Quân. Vạn Dương Quân cảm thấy cơ thể như bị một chiếc xe lửa tông trúng, cả người như bị núi lớn đè bẹp, sức mạnh kia căn bản không phải của con người, không thể nào ngăn chặn nổi.

Bùm!

Máu thịt đỏ tươi bắn ra bốn phía, sương máu tuôn trào!

Vạn Dương Quân trực tiếp nổ tung.

Một ngón tay chạm nhẹ, Vạn Dương Quân lập tức nổ tung.

Toàn trường lại lặng ngắt như tờ.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement