ẩn – Trần Phong

Advertisement

Chương 301: Mẹ kiếp thế mà cũng được?!

"Không tiện? Có gì mà không tiện".

"Thằng vô dụng này chẳng phải ở đây sao? Dì bảo nó chăm sóc Mộng Dao là được còn gì".

Lâm Nguyệt bĩu môi nói, câu không tiện này của Lâm Lan càng khiến bà ta tin vào suy nghĩ trong lòng mình, cái gọi là nhà lớn căn bản là giả, nhất định là Lâm Lan đang làm màu, nếu không thì Lâm Lan sẽ không tránh né như vậy.

"Đúng đó, dì ba, bảo Trần Phong chăm sóc chị Mộng Dao là được rồi, dì dẫn cháu và mẹ cháu đi xem thử nhà dì đi, nghe mẹ cháu nói, căn nhà đó của dì những hơn bốn mươi triệu, cháu còn chưa từng thấy nhà hơn bốn mươi triệu trông thế nào đấy", gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết mang nở nụ cười, nhưng sâu trong nụ cười này lại là sự mỉa mai mờ nhạt, căn nhà hơn bốn mươi triệu, cô ta còn chẳng ở nổi, chứ đừng nói là người họ hàng nghèo khó Lâm Lan này.

"Được, vậy dì ba dẫn cháu đi xem vậy", Lâm Lan đồng ý, thực tế, bà ta cũng muốn mở mày mở mặt trước mặt Lâm Nguyệt một lần, nói với Lâm Nguyệt, mặc dù bây giờ gia sản của bà ta không được như Lâm Nguyệt, nhưng tương lai của bà ta sẽ chẳng kém gì Lâm Nguyệt.

Vì căn nhà bà ta ở là người giàu nhất Thương Châu - Thẩm Hồng Xương tặng.

"Chăm sóc Mộng Dao cẩn thận, tôi dẫn già cậu đi thăm nhà", Lâm Lan lạnh lùng nhìn Trần Phong một cái, sau khi nói xong bèn dẫn Lâm Nguyệt và Đường Nhược Tuyết rời khỏi phòng bệnh.

Trần Phong lắc đầu, anh nhận ra họ hàng của Lâm Lan, chỉ có cực phẩm hơn chứ không có kém, Tôn Quế Phương và Lâm Đại Dũng lúc trước thì khỏi phải nói nhiều nữa.

Lâm Nguyệt này lại càng là cực phẩm trong cực phẩm.

Rõ ràng Hạ Mộng Dao bị thương, nhưng từ lúc Lâm Nguyệt vào phòng bệnh đến lúc rời đi, từ đầu đến cuối lại không hỏi han Hạ Mộng Dao lấy một lần, cứ như việc sống chết của Hạ Mộng Dao chẳng có liên quan gì với bà ta.

Đúng là lạnh nhạt cùng cực.

Trong mắt Lâm Nguyệt, cái gọi là họ hàng chỉ là một công cụ lợi dụng mà thôi.

Nửa tiếng sau, Lâm Lan dẫn Lâm Nguyệt và Đường Nhược Tuyết đến núi Ngọc Tuyền.

Dọc đường, Lâm Lan đều rất bình tĩnh, so ra thì hai mẹ con Lâm Nguyệt lại không bình tĩnh được thế.

Đặc biệt là Lâm Nguyệt, sự bất an sắp hiện rõ lên mặt rồi.

"Mẹ, chắc Thẩm Hồng Xương - người giàu nhất Thương Châu kia không tặng dì ba một căn nhà thật đấy chứ?", hai mẹ con Lâm Nguyệt đi phía sau, Đường Nhược Tuyết hỏi nhỏ.

Ở Thương Châu, danh tiếng của Thẩm Hồng Xương rất lớn, đứng đầu trong Bảng xếp hạng người giàu Thương Châu với tài sản ba mươi tỉ.

Tài sản của Thẩm Hồng Xương dù là đặt ở thành phố lớn mang tầm quốc tế như Trung Hải cũng có thể xếp vào top 30.

Có thể được đại gia như vậy tặng nhà, ý nghĩa của căn nhà chỉ là thứ yếu, chủ yếu là quan hệ giữa người giàu nhất và người được tặng nhà!

Cũng có nghĩa là mối quan hệ.

Nếu Lâm Lan thực sự móc nối được quan hệ với người giàu nhất, vậy Lâm Lan chẳng phải là họ hàng nghèo khó gì hết, ít nhất xét về đằng ngoại nhà họ Lâm, địa vị của Lâm Lan sẽ không thấp hơn Lâm Nguyệt.

Hai người đều ôm tâm trạng suy đoán đi theo Lâm Lan, cuối cùng đã đến cửa nhà họ Hạ.

Thấy Lâm Lan lấy chìa khóa ra, mở cửa, sự bất an trong lòng hai người càng dữ dội hơn.

"Chị Nguyệt, Nhược Tuyết, ở đây có dép", vừa vào cửa, Lâm Lan đã lấy ra hai đôi dép lê, định gọi hai người đi.

Nhưng hai người lại không nhìn Lâm Lan lấy một cái đã đi thẳng vào nhà, cứ như là lục soát, nhìn ngó khắp chốn.

Tổng diện tích căn nhà là hơn 240 mét vuông, chỉ phòng khách thôi đã gần tám mươi mét vuông, bốn phòng ngủ, hai nhà vệ sinh, một phòng bếp, còn có bể bơi nhỏ, mặc dù là căn hộ cao cấp nhưng thiết bị đồng bộ lại không kém biệt thự mấy.

Mẹ con Lâm Nguyệt càng xem càng kinh ngạc, càng xem càng ghen tị.

Nhà to thế này dù là nhà họ cũng không ở nổi.

Hơn nữa lúc vào, họ cũng đã thấy môi trường khu dân cư, chắc chắn là khu dân cư cao cấp hàng đầu.

Cũng có nghĩa là giá căn nhà này chắc chắn là trên chục triệu!

Căn nhà hơn bốn mươi triệu, Lâm Nguyệt ghen tị sắp điên luôn rồi.

Sao loại như Lâm Lan cũng ở được căn nhà hơn bốn mươi triệu chứ?

"Mẹ, liệu nhà này có phải dì ba thuê không?", Đường Nhược Tuyết hơi khó chịu hỏi, cô ta cũng không thể chấp nhận Lâm Lan ở căn nhà tốt thế này.

Tư duy của Lâm Nguyệt lúc này đã hỗn loạn hoàn toàn, vừa nghe Đường Nhược Tuyết nói vậy, bà ta bỗng chốc lại tự tin hẳn, cách đối nhân xử thế của Lâm Lan không phải là không thể làm ra việc coi nhà thuê là nhà của mình.

“Lâm Lan, căn nhà này của dì rộng bao nhiêu?", mặc dù rất muốn chứng minh suy nghĩ của mình, nhưng Lâm Nguyệt lại không hỏi thẳng mà định khéo léo một chút.

"Hai trăm bốn mươi mét vuông?", Lâm Lan cười nói.

"Hai trăm bốn mươi mét vuông à?", Lâm Nguyệt hơi ngẩng đầu lại hỏi: "Có chứng nhận sở hữu không? Tôi muốn xem thử chứng nhận sở hữu căn nhà hai trăm bốn mươi mét vuông trông thế nào".

"Có", Lâm Lan mỉm cười, như đã đoán được trước Lâm Nguyệt sẽ hỏi vậy, lấy chứng nhận sở hữu nhà phía sau người ra.

Sắc mặt Lâm Nguyệt hơi thay đổi, nhận lấy, sau đó nhanh chóng lật mấy trang.

Sau khi thấy tên chủ nhà là Lâm Lan, sự thay đổi trong sắc mặt Lâm Nguyệt cứ phải gọi là đặc sắc.

Là thật, nhà này đúng là của Lâm Lan! Hơn nữa trên giấy chứng nhận quyền sở hữu chỉ có tên một mình Lâm Lan!

Cả gương mặt Lâm Nguyệt lúc này bỏng rát.

Bà ta đã bị Lâm Lan vả mặt liên tiếp hai lần rồi.

"Chị Nguyệt, sao sắc mặt chị kém vậy, chẳng lẽ giấy chứng nhận quyền sở hữu của em có vấn đề gì sao?", Lâm Lan biết rõ còn cố tình hỏi, thực tế trong lòng đã vui như nở hoa rồi.

Suy nghĩ của Lâm Nguyệt khi đến đây.

Bà ta không phải không biết, nhưng càng là biết rõ thì bà ta càng vui.

Bà ta và Lâm Nguyệt đấu đá bao nhiêu năm như vậy, đã hiểu rõ nhau là người thế nào rồi.

Với họ hàng và bạn bè, hai người họ đều chỉ có thể chấp nhận người kém hơn mình, nhưng tuyệt đối không chấp nhận được người sống sướng hơn mình.

"Không... không có vấn đề gì", Lâm Nguyệt lắc đầu, cố khiến mặt mình bớt khó coi hơn.

Không nghi ngờ gì, lần này bà ta đã bị Lâm Lan đánh bại hoàn toàn.

"Dì ba, dì nói căn nhà này của dì là người giàu nhất Thương Châu các dì tặng cho dì?", Đường Nhược Tuyết hơi không cam lòng hỏi, mặc dù nhà là của Lâm Lan, nhưng cô ta vẫn không tin căn nhà này là Thẩm Hồng Xương tặng Lâm Lan, đây là căn nhà hơn bốn mươi triệu đó, không phải là cải thảo, Thẩm Hồng Xương sao có thể nói tặng là tặng chứ?

Lâm Lan gật đầu: "Ừ, đúng đó, căn nhà này là ông chủ Thẩm đích thân dẫn bọn dì đi xem, sau khi xem xong nhà thì bảo dì kí tên lên giấy chứng nhận quyền sở hữu, rồi bảo phòng kinh doanh đưa chìa khóa cho dì".

"Ông chủ Thẩm sao lại muốn tặng nhà cho dì?", Đường Nhược Tuyết tiếp tục hỏi.

"Vì nhân viên phòng kinh doanh bọn họ muốn bán cho dì căn nhà từng có người chết...", Lâm Lan không định giấu giếm, mà nói hết đầu đuôi sự việc ra.

Sau khi biết Lâm Lan nhận được căn nhà hơn bốn mươi triệu bằng cách này, tròng mắt hai mẹ con Lâm Nguyệt suýt thì rơi ra ngoài.

Mẹ kiếp thế mà cũng được á?!!

"Lâm Lan, số dì tốt quá đi", giọng Lâm Nguyệt hơi chua chua, ngoại trừ tốt số, bà ta đã không biết phải nói gì với Lâm Lan rồi, vốn định mua một căn nhà hơn mười triệu, thế mà không phải tiêu mười triệu, mà lại được người ta vô tình tặng cho căn nhà hơn bốn mươi triệu.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement