ẩn – Trần Phong

Advertisement

Chương 307 - Trưởng bối?

"Rầm!".

Giám đốc Trương đập vào chiếc bàn gần đó.

Leng keng, loảng xoảng.

Sau một loạt tiếng đổ vỡ, trên người giám đốc Trương dính đầy lá rau và nước canh, cả người nhếch nhác.

"Bảo vệ!".

Giám đốc Trương tức điên gào lên.

Trần Phong không thèm để ý, anh đi đến trước mặt Lâm Uyển Thu, lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt một cái, sau đó đỡ Lâm Uyển Thu dậy.

"Em không sao chứ?".

"Không sao", Lâm Uyển Thu lắc đầu.

"Vết thương trên người em là do ai đánh?", mặt Trần Phong sầm lại, mặc dù ngoài miệng Lâm Uyển Thu nói không sao, nhưng Trần Phong chỉ vừa tiếp xúc vào đã thấy được trên người thiếu nữ có mấy vết sưng tím, dấu vết này rõ ràng là có người dùng vật nặng đánh.

Lại nhìn cái ghế ở bên cạnh một cái, Trần Phong chợt hiểu ra.

"Tôi đánh đó!".

Lúc này, Lâm Nguyệt vênh váo thừa nhận.

"Sao, đồ vô dụng cậu định ra mặt thay cho nó à?", bà ta cười mỉa nhìn Trần Phong.

Trần Phong đứng dậy, mặt lạnh tanh: "Xin lỗi cô ấy".

"Xin lỗi?", Lâm Nguyệt bật cười, chỉ vào mũi Lâm Uyển Thu: "Cậu bảo tôi xin lỗi con nghèo này?".

"Dựa vào cái gì?".

Trong mắt Trần Phong lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, định ra tay thì lúc này Lâm Uyển Thu lại kéo tay anh: "Anh Trần Phong, không liên quan đến cô này, vết thương trên người em là do em tự ngã".

Cô không muốn gây thêm rắc rối cho Trần Phong, rõ ràng gia thế của Lâm Nguyệt rất không đơn giản, còn Trần Phong chỉ là một người ở rể.

Hôm qua Trần Phong đã cứu cô và mẹ, cô đã không báo đáp được gì, còn khiến Trần Phong vì cô mà đắc tội với người có máu mặt như Lâm Nguyệt, cô thực sự quá ngại.

"Con khốn này nghĩ cho đồ vô dụng cậu ghê", Lâm Nguyệt khoanh tay trước ngực, cười khinh bỉ nhìn Trần Phong.

"Lâm Nguyệt!", mắt Trần Phong dần lạnh đi, nói lạnh băng: "Nể tình bà là trưởng bối của tôi, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, xin lỗi Uyển Thu".

"Nếu không đừng trách tôi không khách sáo với bà".

Trần Phong lạnh lùng nói, với Lâm Nguyệt, anh đã nể mặt lắm rồi, nhưng Lâm Nguyệt lại hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn làm người của anh.

Không thể nhịn thì không cần nhịn nữa!

"Không khách sáo?", Lâm Nguyệt cười khinh thường: "Chỉ bằng thằng vô dụng cậu còn muốn không khách sáo với tôi?".

"Cậu to mồm thế không sợ bị gió cắt đầu lưỡi à?".

"Bốp!".

Tiếng bạt tai giòn tan vang lên, nụ cười trên mặt Lâm Nguyệt bỗng chốc đông cứng, chuyển thành năm dấu tay đỏ ửng.

"Trần Phong, anh làm gì thế?".

Đường Nhược Tuyết tức giận rồi, cô ta không ngờ Trần Phong dám tát Lâm Nguyệt thật, hơn nữa anh ra tay còn không hề có dấu hiệu báo trước gì, Lâm Nguyệt chẳng có cả thời gian phản ứng lại.

"Á! Tao giết mày!", Lâm Nguyệt thét lên, hoàn toàn đánh mất lí trí, giương nanh múa vuốt lao vào Trần Phong.

"Bốp!".

Trần Phong không khách sáo với Lâm Nguyệt, lật tay lại là một cái tát, đánh cho Lâm Nguyệt xoay vòng tại chỗ.

"Trần Phong!", Đường Nhược Tuyết tức đến run người: "Trong mắt anh còn có chút tôn ti trật tự nào không, đến cả trưởng bối mà cũng đánh?".

Trần Phong lạnh lùng nhìn Đường Nhược Tuyết một cái: "Loại này không xứng làm trưởng bối của tôi!".

"Anh...", Đường Nhược Tuyết cứng họng.

Lúc này mấy bảo vệ mặc đồng phục chảy bước nhỏ đến.

"Giết cậu ta cho tôi!", giám đốc Trương chỉ vào Trần Phong quát, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi cứ như muốn xé Trần Phong làm hai mảnh.

Mấy bảo vệ cầm dùi cui điện đi đến trước mặt Trần Phong, lạnh mặt vây Trần Phong lại.

Khóe môi Đường Nhược Tuyết nhếch lên thành nụ cười khẩy, đồ vô dụng, không ngờ báo ứng đến...

"Rầm!".

Cô ta còn chưa nghĩ xong thì bảo vệ ra tay đầu tiên đã bị bay ra, đập vào lan can tầng hai.

Nụ cười khẩy bên khóe môi Đường Nhược Tuyết bỗng chốc đóng băng.

Cú bay ngược lại của bảo vệ này cứ như hiệu ứng donimo, khiến mấy bảo vệ còn lại hầu như không có sức đánh trả đã ngã ra đất.

Không đến mười giây, năm bảo vệ khí thế hừng hực đến đã lần lượt ngã ra đất.

Cả sảnh bỗng chốc im phăng phắc.

Yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi!

Mặt giám đốc Trương tràn ngập vẻ không thể tin nổi, cứ như ban ngày gặp quỷ.

Đường Nhược Tuyết và Lâm Nguyệt cũng há hốc miệng, hơi không dám tin vào cảnh xảy ra trước mặt.

Thân thủ của thằng vô dụng này sao lại mạnh vậy?

Trần Phong lạnh lùng đi đến trước mặt Lâm Nguyệt.

Chân Lâm Nguyệt bỗng hơi nhũn ra.

"Đồ... đồ vô dụng, tôi nói cho cậu biết, đánh người là phạm pháp...".

"Cậu đừng có mà nghĩ quẩn".

Môi Lâm Nguyệt run rẩy, uy hiếp Trần Phong.

"Không được đánh cô Lâm", lúc này, Cảnh Hạo cũng đứng ra, bảo vệ Lâm Nguyệt ở phía sau, nhưng chân cậu ta thì lại run còn hơn cả Lâm Nguyệt.

Trần Phong cau mày, đang định đẩy Cảnh Hạo ra thì lại thấy mắt Cảnh Hạo sáng rực: "Lâm tổng đến rồi".

Động tác của Trần Phong khựng lại, quay đầu nhìn, thấy ngay Lâm Tông Vĩ đang sải bước đến.

Ánh mắt của Lâm Tông Vĩ cũng rơi ngay xuống người Trần Phong.

Thoáng cái, cơ thể anh ta cứng lại, não bộ bắt đầu trống rỗng.

Cậu Trần... sao lại ở đây?

Không cho Lâm Tông Vĩ quá nhiều thời gian suy nghĩ, Cảnh Hạo đã vẫy tay hét to: "Lâm tổng, chúng tôi ở đây".

Thấy Lâm Tông Vĩ, trên mặt Đường Nhược Tuyết bỗng xuất hiện vẻ vui mừng, Lâm Nguyệt cũng vội vàng chỉnh trang lại, bước lên trước, định dùng trạng thái xinh đẹp nhất đón tiếp Lâm Tông Vĩ.

Nhưng sau khi Lâm Tông Vĩ đi đến trước mặt hai người thì lại đi lướt qua luôn, tiến về phía Trần Phong.

"Lão Lâm, lâu rồi không gặp", Trần Phong mỉm cười giơ tay ra.

Lâm Tông Vĩ sững người, ngay lập tức nhớ ra việc Trần Trung dặn Trần Phong nói với nhà họ Hạ anh ta là bạn học của anh.

"Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp, ha ha ha". Lâm Tông Vĩ rất tự nhiên giơ tay ra bắt tay với Trần Phong.

Nụ cười trên mặt mẹ con Lâm Nguyệt bỗng chốc cứng lại, thằng vô dụng này thế mà quen Lâm Tông Vĩ thật!

"Lão Trần, sao thế này?".

Lâm Tông Vĩ nhìn quét xung quanh, cười hỏi.

Lần đầu tiên gọi boss trên đầu mình như vậy, trong lòng anh ta vẫn hơi căng thẳng, nhưng vừa nghĩ đến đây chỉ là đang diễn kịch với Trần Phong, Trần Phong chắc sẽ không trách tội, anh ta lại ngay lập tức thở phào.

"Lâm tổng, người bạn học này của cậu đúng là vô lý! Cậu ta vu oan cho tôi...".

Trần Phong còn chưa nói gì, Lâm Nguyệt đã vừa ăn cướp vừa la làng trước.

Bà ta buộc phải nắm thế chủ động, vì quan hệ của Lâm Tông Vĩ và Trần Phong rõ ràng không bình thường, nếu để Trần Phong nói trước, vậy đạo lí sẽ chạy hết sang phía Trần Phong.

Sắc mặt Lâm Tông Vĩ sầm lại, lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt một cái: "Tôi hỏi bà chưa?".

"Lâm tổng... tôi...".

"Câm miệng!", Lâm Nguyệt còn muốn nói gì nhưng đã bị Lâm Tông Vĩ không hề nể tình ngắt lời.

Sắc mặt Lâm Nguyệt bỗng chốc đỏ au, bà ta không ngờ, Lâm Tông Vĩ lại không nể mặt bà ta như vậy.

"Em gái, em nói đi", trên mặt Lâm Tông Vĩ nở nụ cười ấm áp, rất rõ ràng, Trần Phong ra mặt thay cho Lâm Uyển Thu, vậy mọi việc chỉ cần hỏi Lâm Uyển Thu là được rồi.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement