ẩn – Trần Phong

Advertisement

Chương 333: Vương Đức Phát hống hách

"Bảo anh ta cút đi, con không muốn nhìn thấy anh ta!", Vương Thi Viện lại nhìn Trần Phong đầy chán ghét, định rời đi.

Lúc này, Vương Đức Phát lại cười khẩy nói: "Em gái, giờ để thằng khốn này cút đi thì dễ dàng cho nó quá. Dù thế nào cũng phải bảo nó giao miếng ngọc của nhà chúng ta ra và cả một trăm năm mươi nghìn lúc trước nó đòi anh nữa rồi mới cho nó cút được".

"Miếng ngọc nhà chúng ta? Chuyện gì thế?", cặp mày lá liễu xinh đẹp của Vương Thi Viện cau lại.

"Là thế này...", Vương Đức Phát lại thêm mắm dặm muối kể lại sự việc một lần, hầu như đổ hết tội lên đầu Trần Phong, bôi xấu Trần Phong từ đầu đến chân một lượt.

Sau khi nghe xong, gương mặt xinh đẹp của Vương Thi Viện ngay tức khắc lạnh như băng, không nhịn được chán ghét nhìn Trần Phong, mắng: "Đúng là đồ rác rưởi lòng tham không đáy!".

Sau khi mắng xong cô ta lại nhìn Bành Diễm Phương: "Mẹ, cần gì phải nói nhiều với loại này, gọi điện luôn cho cảnh sát, để cảnh sát dẫn anh ta đi!".

"Con gái, việc báo cảnh sát không vội, việc thằng vô dụng này tát anh con hai cái còn chưa tính sổ đâu", Bành Diễm Phương nói với giọng nham hiểm, trước khi dẫn Trần Phong đến chỗ cảnh sát, bà ta phải cho Trần Phong nếm đủ khổ sở đã.

Vương Thi Viện khẽ gật đầu.

"Thằng khỉ gió còn không quỳ xuống cho ông!", Vương Đức Phát kêu gào vênh váo, có lẽ là phía sau có nhiều người nhà đứng nên hắn rất tự tin, không những ngoài miệng kêu gào với Trần Phong mà tay còn có hành động.

Trực tiếp giơ tay lên định tát cho Trần Phong hai cái trước để trút cơn tức đã.

"Bốp!".

Tiếng bạt tai giòn tan vang lên, tất cả chìm trong im lặng.

"Mày... mày thế mà dám đánh tao?!", Vương Đức Phát bụm mặt, trợn tròn mắt, không thể tin nổi, ngực phập phồng dữ đội.

"Sao không dám?", Trần Phong mỉm cười, nếu Vương Đức Phát tưởng đây là nhà hắn thì có thể thích làm gì thì làm thì Trần Phong chỉ có thể nói hắn quá non trẻ rồi.

"Thằng chó, thằng chó! Thằng chó mày có phải muốn chết không?", Bành Diễm Phương tức muốn nổ tung rồi, hét khàn cả giọng như bị điên, bà ta không ngờ Trần Phong lại dám tát Vương Đức Phát một cái nữa trước mặt bà ta.

"Bành Diễm Phương!".

Giọng Trần Phong đột nhiên lạnh băng, trên người dâng lên khí thế khiến người ta sợ hãi.

Khí thế này ngay lập tức trấn áp Bành Diễm Phương.

"Lần này tôi đến nhà bà là để nói lý với bà, không phải cãi nhau với bà, tốt nhất bà nên ngừng ngay cái tác phong ngang ngược của bà lại!", Trần Phong lạnh lùng nhìn Bành Diễm Phương một cái.

Bành Diễm Phương hơi sợ, thế mà không dám nhìn thẳng Trần Phong.

"Vương Đức Phát!", Trần Phong lại chuyển mắt sang Vương Đức Phát, cơ thể Vương Đức Phát cũng run lên.

"Tại sao tôi đánh anh?", Trần Phong lạnh lùng hỏi.

"Tao...", Vương Đức Phát ấp a ấp úng, đến cả nhìn cũng không dám nhìn Trần Phong lấy một cái.

"Anh không dám nói?", Trần Phong cười khẩy.

"Nếu anh đã không dám nói thì để tôi nói. Sau khi tôi đưa ngọc gia truyền nhà anh cho anh, anh đã đưa tôi một nghìn đồng nói nhà họ Hạ và nhà họ Vương từ nay về sau không nợ nần gì nữa".

"Cậu nói bậy, rõ ràng là tôi đã đưa Đức Phát một trăm nghìn, sao nó có thể chỉ đưa cậu một nghìn!", Bành Diễm Phương xù lông, thằng vô dụng này thế mà dám vu khống con trai bà ta.

"Câm miệng!", Trần Phong lạnh lùng nhìn Bành Diễm Phương một cái: "Có phải anh ta nói gì thì bà tin cái đó không?".

"Đương nhiên! Đức Phát nhà tôi thế nào người làm mẹ như tôi chẳng lẽ còn không rõ? Từ nhỏ nó đã rất thật thà...".

"Con trai bà nói mình ăn cứ*, bà tin không?", Trần Phong cười khẩy ngắt lời.

Sắc mặt Bành Diễm Phương đỏ ửng, bỗng chốc cứng họng.

Trần Phong lại chuyển mắt sang Vương Đức Phát: "Một nghìn kia của anh cuối cùng tôi cũng không nhận, miếng ngọc đó tôi tặng không cho anh không lấy xu nào".

"Tao...", Vương Đức Phát hơi chột dạ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Trần Phong.

"Tôi cứ tưởng anh sẽ biết điểm dừng, mang ngọc về nhà", Trần Phong lạnh lùng nhìn Vương Đức Phát một cái.

"Nhưng anh không làm thế. Anh không những không biết điểm dừng, ngược lại còn có lòng tham không đáy thế chấp ngọc cho sòng bạc, rồi mua một miếng ngọc giả về đổ oan cho tôi!".

Giọng Trần Phong như sấm rền, đánh vào tâm hồn Vương Đức Phát.

Ngay lập tức khiến sắc mặt Vương Đức Phát trắng bệch, môi run rẩy.

"Tao... tao không có".

"Không có?", Trần Phong nhếch mép tạo thành độ cong lạnh lùng.

"Anh dám xem xong camera của sòng bạc rồi lại nói thế với tôi không?".

Camera?!

Con ngươi Vương Đức Phát bỗng co lại, sao hắn lại quên mất việc này chứ?

Nếu Trần Phong thực sự có hình ảnh camera thì mọi việc hắn làm e là đều sẽ bị lật tảy hết.

Kể cả việc thế chấp ngọc ở sòng bạc!

Nhìn dáng vẻ toát mồ hôi hột của Vương Đức Phát, sắc mặt Bành Diễm Phương bỗng chốc u ám.

Hiểu con không ai bằng mẹ.

Biểu cảm này của Vương Đức Phát có nghĩa là gì bà ta biết rõ hơn ai hết.

Có lẽ hắn đúng như Trần Phong nói chỉ đưa Trần Phong một nghìn, hơn nữa sau khi lấy được ngọc lại đặt ngọc cho sòng bạc.

Vừa nghĩ đến việc mình cho Vương Đức Phát một trăm nghìn thế mà vào trong tay Vương Đức Phát lại biến thành một nghìn, Bành Diễm Phương ngay lập tức tức đến đau tim, nhưng lúc này ở trước mặt nhiều người thế này bà ta đương nhiên phải đứng về phía con trai mình.

Sau khi hung dữ nhìn Vương Đức Phát, Bành Diễm Phương lại chuyển mắt sang Trần Phong.

"Cậu nói camera cái gì, tôi không hiểu! Đương nhiên, tôi cũng không muốn hiểu!", Bành Diễm Phương đột nhiên chuyển đề tài, cười khẩy nói: "Thứ duy nhất tôi biết là cậu đã tát con trai tôi hai cái còn lấy của nhà tôi một trăm năm mươi nghìn, rồi đưa cho con trai tôi một miếng ngọc giả! Món nợ này cậu nhận cũng phải nhận, mà không nhận thì cũng phải nhận", giọng Bành Diễm Phương lạnh lùng, trong giọng lộ ý uy hiếp.

Hiển nhiên bà ta đã bật chế độ vô lý rồi.

Sắc mặt Trần Phong càng lạnh hơn: "Bà chắc chắn muốn làm thế?".

"Sao? Cậu không phục?", Bành Diễm Phương hất cằm, cả gương mặt vênh váo khiêu khích Trần Phong.

Đây là địa bàn của bà ta, cùng lắm là ba phút, đội bảo vệ của Quốc Tế Cẩm Tú sẽ đến, đa phần họ đều là bộ đội giải ngũ, đối phó với một thằng ở rể từ quê ra đúng là quá đơn giản.

Trần Phong lắc đầu, khóe môi đột nhiên nở nụ cười mỉa mai.

Nụ cười này khiến Bành Diễm Phương bất an một cách khó hiểu.

"Khụ, khụ, Diễm Phương, có phải có khách đến nhà không?".

Đúng lúc Bành Diễm Phương hơi sợ hãi định lùi lại thì ban công tầng hai lại vang lên giọng nói yếu ớt, giọng nói này ngay lập tức khiến Bành Diễm Phương tìm được chỗ dựa.

"Hoằng Nghị, ông mau xuống đây, thằng nhà quê này uy hiếp tôi!", giọng Bành Diễm Phương tủi thân, người không biết còn tưởng bà ta mới là người bị hại.

Trần Phong ngẩng đầu, nhìn người đàn ông vừa cất tiếng ở ban công tầng hai một cái.

Mặt vuông, mày rậm, sắc mặt trắng nhợt như bị bệnh, thân hình cũng rất gầy gò.

Nhưng người đàn ông trông cứ như một cơn gió cũng có thể thổi bay này, cả người từ trên xuống dưới lại tỏa ra một loại khí cơ khiến người ta lạnh run.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement