Tôi Trúng Số Rồi! - Phong Bất Tiếu

Advertisement
Bên trong nhà hàng Tây Felix.

Sau khi nhìn thấy đám người Vương Hùng rời đi, Tô Hiểu Huyên nhanh chóng hỏi Tiết Vũ Nhu: "Vũ Nhu, cậu thực sự định ở bên cạnh Trương Phong sao?"

"Đúng vậy!"

Tiết Vũ Nhu khẽ gật đầu.

"Mình cảm thấy cậu vì một Lương Lập mà uất ức bản thân ở bên cạnh một người như Trương Phong đúng là thiệt thòi quá. Vừa rồi cậu không nghe bạn gái cũ của Trương Phong nói gì sao? Anh ta đúng là một tên cặn bã, không có tiền mà thích hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, ra vẻ cậu ấm nhà giàu, đúng là quá ghê tởm!” Tô Hiểu Huyên cau mày nói.

"Mình chỉ đơn thuần lấy anh ta làm lá chắn mà thôi, cũng không phải thực sự muốn hẹn hò với anh ta!"

Tiết Vũ Nhu nhìn Tô Hiểu Huyên ngây thơ bên cạnh, mỉm cười đáp lại.

"Như vậy không thể hời cho tên Trương Phong đó chứ. Vả lại Trương Phong còn từ chối cậu. Mình thật không hiểu, anh ta có tư cách gì từ chối cậu? Cũng không đi soi nước tiểu xem mình như thế nào đi, một kẻ nghèo kiết xác thối tha mà còn thích bày trò như vậy!” Tô Hiểu Huyên phẫn nộ tiếp tục nói.

"Cậu yên tâm đi, sớm muộn gì mình cũng thu phục được anh ta!"

Tiết Vũ Nhu nói rất tự tin.

“Cũng đúng, Vũ Nhu, cậu xinh đẹp như thế, trên đời này làm gì có người đàn ông nào từ chối cậu được đúng không?” Tô Hiểu Huyên cười gật đầu.

***

Ở một diễn biến khác.

Trương Phong, Vương Hùng, Nhãn Kính trở lại lớp học, lúc này tất cả sinh viên trong lớp đã ngồi vào chỗ của mình.

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hung dữ đứng thẳng trên bục giảng, nhìn các sinh viên trong lớp với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Mà sau khi Trương Phong nhìn thấy người đàn ông trung niên này thì không khỏi sửng sốt một chút.

Bởi vì người đàn ông trung niên này là chủ nhiệm khoa năm ba đại học Giang Thành, Ngụy Đức Hải!

Tuy rằng Trương Phong ít tiếp xúc với Ngụy Đức Hải, nhưng anh cũng biết Ngụy Đức Hải không phải thứ gì tốt.

Ngày thường, dựa vào thân phận là chủ nhiệm khoa, ông ta hoành hành ngang ngược trong trường học, làm đủ mọi chuyện xấu xa.

Đối với những sinh viên nhà giàu nịnh nọt ông ta, dù họ có phạm lỗi, ông ta cũng coi như chưa thấy. Nhưng nếu sinh viên bình thường phạm sai lầm, nhẹ thì bị ông ta đánh, nặng thì đuổi học trực tiếp.

Vả lại nghe nói Ngụy Đức Hải còn thường xuyên quấy rối các sinh viên nữ, vì vậy ông ta có một thanh danh cực kỳ xấu trong trường, rất không được hoan nghênh.

"Còn đứng ở cửa làm gì vậy? Sao không cút vào nhanh đi!"

Sau khi Ngụy Đức Hải nhìn thấy ba người Trương Phong thì nghiêm mặt gầm lên.

Trương Phong do dự một chút rồi đi vào phòng học.

"Bây giờ các sinh viên đều đến đông đủ rồi phải không?"

Sau khi thấy mấy người Trương Phong ngồi xuống, Ngụy Đức Hải hỏi Đường Tiểu Mạn, mặt không chút thay đổi.

"Đều đến đông đủ rồi ạ!"

Lớp trưởng Đường Tiểu Mạn thấp giọng đáp.

Lúc này, đôi mắt Đường Tiểu Mạn hơi phiếm đỏ, cộng thêm giọng nói có chút nghẹn ngào, cho thấy lúc trước cô ấy đã khóc.

"Được, lớp trưởng, em nói lại mọi chuyện cho mọi người biết đi!"

Ngụy Đức Hải nói với Đường Tiểu Mạn.

"Thưa thầy, chuyện là như vầy. Sáng nay em thu quỹ lớp là mỗi bạn một ba triệu, tổng cộng có năm mươi bạn, nên em nhận tổng cộng mười lăm triệu. Số tiền đó em để trong cặp sách của em, nhưng khi học tiết thể dục, em sợ làm mất tiền nên để cặp trong phòng học..."

"Nhưng sau giờ học thể dục, khi em quay lại lớp học thì thấy số tiền đã biến mất..."

Đường Tiểu Mạn nói với Ngụy Đức Hải ngắt quãng.

"Em nói xem em làm lớp trưởng kiểu gì vậy? Buổi sáng hôm nay tôi còn nói trong radio là trường chúng ta có trộm, nhất định phải mang theo đồ vật có giá trị bên người, buổi chiều em đã làm mất tiền, em nói xem có phải đầu óc em bị nước vào rồi không?"

Ngụy Đức Hải rất cạn lời.

"Em... em không cố ý!"

Đường Tiểu Mạn nghe Ngụy Đức Hải nói thế thì lập tức bật khóc.

"Được rồi, tôi không có ý mắng em. Em nên xem làm sao để tìm lại tiền đi. Nếu em có thể tìm lại tiền, thì em không phải chịu trách nhiệm về chuyện này. Nếu em không tìm được thì thương lượng với các bạn lớp em xem em sẽ bù tiền hay mọi người đóng lại quỹ lớp!"

Lúc này, Ngụy Đức Hải hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới. Trong trường học có kẻ trộm cũng không liên quan gì đến chủ nhiệm khoa như ông ta.

Suy cho cùng, chuyện trộm cắp xảy ra trong trường không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng Ngụy Đức Hải chẳng hề đi bắt trộm.

Sau khi nghe những lời của Ngụy Đức Hải, sinh viên trong lớp bắt đầu xì xào.

Suy cho cùng, đa số đều là sinh viên bình thường, tuy ba triệu đối với họ không nhiều nhưng chắc chắn sẽ khiến họ không vui khi bảo họ nộp thêm lần nữa.

Nhưng nếu chỉ một mình Đường Tiểu Mạn bồi thường số tiền đó, đó sẽ là một khoản tiền rất lớn đối với Đường Tiểu Mạn!

Trương Phong nhìn vẻ ấm ức trên mặt Đường Tiểu Mạn, do dự một chút, thầm nghĩ nếu Đường Tiểu Mạn thật sự làm mất tiền, vậy anh có thể tìm cơ hội giúp Đường Tiểu Mạn trả tiền.

Xét cho cùng, mười lăm triệu là một con số thiên văn đối với một sinh viên bình thường, nhưng chỉ là một bữa ăn sáng đối với Trương Phong, anh hoàn toàn không để vào mắt.

"Chủ nhiệm Ngụy!"

Nhưng vào lúc này, Mã Hoành Lượng đột nhiên đứng lên nói.

"Em có việc gì?"

Ngụy Đức Hải quay đầu nhìn Mã Hoành Lượng, nhẹ giọng hỏi.

"Chủ nhiệm Ngụy, em biết ai đã lấy trộm tiền!"

Mã Hoành Lượng tiếp tục nói.

Sau khi nghe Mã Hoành Lượng nói, sinh viên trong lớp quay đầu lại nhìn Mã Hoành Lượng với vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Mã Hoành Lượng thì đắc ý liếc nhìn Trương Phong một cái, trong lòng âm thầm cười khẩy: "Trương Phong, tôi xem bây giờ cậu còn kiêu ngạo với tôi như thế nào. Cậu cứ chờ chết đi!"

"Em nói em biết ai là kẻ trộm?"

Con ngươi của Ngụy Đức Hải co rút một chút, nheo mắt hỏi Mã Hoành Lượng.

"Đúng, em biết!"

Mã Hoành Lượng gật đầu, sau đó chỉ thẳng tay về phía Trương Phong, lớn tiếng: "Người lấy trộm tiền là Trương Phong!"

"Trương Phong?"

Ngụy Đức Hải không khỏi sửng sốt trong chốc lát.

Các sinh viên trong lớp cũng quay lại nhìn Trương Phong với vẻ mặt kỳ lạ.

Trên thực tế, sinh viên trong lớp đã nghi ngờ Trương Phong từ lâu, nhưng trong lòng họ chỉ nghi ngờ, không có bằng chứng chắc chắn chứng minh Trương Phong là kẻ trộm.

"Mã Hoành Lượng, cậu đang nói nhảm gì vậy? Cậu dựa vào đâu mà nói Trương Phong là kẻ trộm?"

Lúc này, Vương Hùng đứng dậy, kích động quát.

"Đúng vậy, cậu có chứng cứ gì không? Trương Phong luôn ở bên hai chúng tôi, chưa từng rời đi. Tôi và Vương Hùng đều có thể chứng minh rằng Trương Phong không phải là kẻ trộm!" Nhãn Kính cũng đứng lên và hét vào mặt Mã Hoành Lượng.

“Các cậu có chắc là mình đã ở bên Trương Phong mọi lúc không?” Mã Hoành Lượng nhìn hai người Nhãn Kính và Vương Hùng rồi cười khẩy một tiếng.

"Tôi có thể chắc chắn!"

"Đúng, tôi cũng có thể chắc chắn!"

Nhãn Kính vội vàng gật đầu.

"Ha ha, hai người các cậu còn non lắm!"

Mã Hoành Lượng đột nhiên cười gằn.

Trương Phong ngược lại híp mắt nhìn vị trí của Mã Hoành Lượng, từ biểu cảm trên mặt Mã Hoành Lượng có thể cảm nhận được chuyện hôm nay không chỉ đơn giản là mất tiền.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement