Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

“Cậu đi đâu…” Chu Tiểu Duy vốn đã say rượu, cô ấy kéo cánh tay của Trần Tử Huyên, không để cho cô đi: “Trần Tử Huyên, ân oán giữa chúng ta còn chưa giải quyết xong, không cho phép cậu đi…”

Trần Tử Huyên nhìn người này đang nổi loạn vì rượu, cố gắng nói đạo lý với cô ấy: “Ngày mai tớ sẽ giải thích rõ ràng cho cậu, bây giờ…”

“Không cho phép cậu đi, không cho phép đi đâu!”

Cô gái họ Chu kia giở trò trêu chọc, nói: “Trần Tử Huyên, cậu nói đi! Rốt cuộc cậu cấu kết với sếp lớn của tớ từ lúc nào vậy!”

“Cô ấy phải về nhà nghỉ ngơi.”

Sau lưng bọn cô bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp.

Chu Tiểu Duy sững người, tầm mắt mờ mịt nhìn gương mặt lạnh lùng trước mặt, bàn tay đang kéo chặt Trần Tử Huyên buông lỏng ra, giống như phản ứng theo bản năng vậy.

“Tiểu Chu tối nay uống rất nhiều…”

Trần Tử Huyên quay đầu lại, có hơi lo lắng đồng bọn của mình.

Nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại vô cảm, lạnh lùng nhìn cô, sau lưng có chút ớn lạnh.

Trần Tử Huyên quyết định không để ý đến sống chết của Chu Tiểu Duy nữa, nhưng Nguyễn Chi Vũ đã dặn người trong khu nghỉ dưỡng chăm sóc cho cô rồi, cho nên sẽ không ai dám động vào cô cả.

“Đừng cậy mạnh mà đi giúp đỡ người khác nữa.” Anh nhàn nhạt nhắc nhở một câu.

Trần Tử Huyên mím môi, muốn phản bác lại một câu, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.

Cô nghĩ, theo quan điểm của Nguyễn Chi Vũ, sợ rằng phần lớn mọi người đều là 'người khác', trong mắt anh có bao nhiêu người là người nhà đâu.

Bọn họ bước ra khỏi khu nghỉ dưỡng thiên nhiên, bây giờ đã là khoảng 10 giờ tối, ánh đèn của con phố sầm uất lập lòe chớp tắt. Hai người bọn họ sóng vai đi cạnh nhau, ánh đèn ấm áp kéo dài bóng người quấn lấy nhau, lờ mờ nhưng lại có một sự hòa hợp ấm áp hiếm có.

Trần Tử Huyên cúi đầu nhìn hai người bọn họ trên mặt đất, bốn phía xung quanh tĩnh lặng, trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn, rất ít khi cô cùng anh tản bộ với nhau như thế này. . Ra chươ𝓷g 𝓷ha𝓷h 𝓷hất tại [ t𝗋ù𝐦t𝗋uyệ𝓷﹒𝚅𝓷 ]

Có lẽ khi ra khỏi con hẻm này, Nguyễn Chi Vũ sẽ gọi tài xế tới đón bọn họ, nhưng bất chợt, Trần Tử Huyên lại hy vọng con hẻm này dài hơn một chút, mà cô cũng sẽ đi chậm hơn, chậm hơn một chút…

Đột nhiên cô cảm thấy bả vai mình có hơi nặng, vẻ mặt cô hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông bên trái.

Một chiếc áo khoác đen đang khoác trên người cô.

Động tác tay anh tự nhiên di chuyển, thuận tay kéo áo khoác lên cho cô, nói: “Đừng lộn xộn.”

Quần áo trên người cô có chút ấm áp, mang theo nhiệt độ cơ thể anh.

Trần Tử Huyên không dám từ chối, có thể là bởi vì ánh đèn đường mù mờ, trên má cô thoáng ửng đỏ mang theo vẻ mê luyến.

“Nguyễn Chi Vũ.”

Cô vẫn cúi đầu nhìn cái bóng của hai người trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi một câu: “Nguyễn Chi Vũ, năm đó tại sao anh lại đến trường của tôi làm trợ giảng vậy?”

Người đàn ông bên cạnh cô hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về phía đôi má hơi ửng đỏ của cô.

Dáng vẻ của cô lúc này trông giống một cô gái đang thẹn thùng vậy, hoàn toàn khác với lần đầu tiên anh gặp cô. Thời điểm đó cô để lại cho anh một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Năm đó, cha anh mất, anh từ Mỹ về dự đám tang, đã quá lâu không trở lại, nhà họ Nguyễn khiến anh cảm thấy vô cùng xa lạ cùng phiền não.

Hôm đó, anh đến gặp một người bạn thân ở thành phố C. Anh mặc một bộ quần áo đơn giản, đeo tai nghe màu trắng, vừa đi vừa nghe nhạc.

Lúc mặt trời lặn, trong con hẻm rộng cực kỳ lạnh lẽo trước cổng trường trung học số một của thành phố C, dưới ánh nắng hoàng hôn mờ nhạt, lá rụng loạn xạ xuống bức tường rào đối diện trường, trông khá thê lương.

Anh hoàn toàn không ngờ tới, dưới gốc cây hòe già ở góc đường kia, có một cô gái từ trên trời nhảy xuống.

Cô cứ như vậy, không kịp đề phòng mà bước vào thế giới của anh. Cơ thể cô mềm mại ấm áp, nhảy thẳng lên người anh.

Ánh chiều tà mang một vẻ đẹp mơ hồ, anh nhìn cô…

Trong nháy mắt đó, cả người anh ngây ngẩn.

Một ý nghĩ kỳ lạ thậm chí còn lóe lên trong đầu anh, anh nghĩ rằng mình đã tình cờ bắt gặp được một thiên thần từ trong bức tranh sơn dầu của Bouguereau rồi.

“Này, anh đi bộ không biết nhìn đường sao!”

Tuy nhiên, một giây tiếp theo, giọng nói của cô làm anh tỉnh hồn trở lại, cô nhanh chóng bò dậy khỏi người anh, cũng không nói xin lỗi với anh mà ngược lại còn cáo trạng anh trước.

Anh đang định mở miệng thì cô gái trước mặt anh thậm chí còn không nhìn người bị hại là anh mà nhanh chân bỏ chạy.

Anh chỉnh đốn lại quần áo, đứng dưới gốc hòe già nhìn cô chạy đi. Động tác của cô có vẻ hơi vội vàng, lúc này anh mới nhận ra, hóa ra cô đang rất căng thẳng, chỉ là cậy mạnh mà thôi.

Không thể nói ra đó cảm giác gì, có chút giằng xé, có chút chần chừ. Mấy ngày đó anh vô cùng buồn bực, trong đầu không ngừng hiện lên hình bóng ấy.

Anh chỉ, không thể quên được cô…

Đột nhiên anh rất muốn gặp lại cô.

Không biết vì cái gì, chỉ là rất muốn mà thôi.

“… Không biết nữa.”

Ánh đèn đường mờ ảo, trong màn đêm vô cùng yên tĩnh, anh đột nhiên xoay người lại, hai tay đặt lên bả vai cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói: “Trần Tử Huyên…” Anh thì thầm nhỏ nhẹ tên cô.

Trần Tử Huyên hơi sững sờ, cô hỏi anh tại sao lại đến trường làm trợ giảng, anh lại nói không biết.

Đôi mắt cô hơi mở lớn khi nhìn thấy anh cúi đầu lại gần mình, tim cô đập thình thịch, cả người như đông cứng lại. Đôi môi mỏng của anh khẽ hôn lên môi cô.

Không mạnh bạo như bình thường, nụ hôn này rất dè dặt.

“Đừng như vậy…”

Hai má cô đỏ bừng, trong lòng có chút bối rối, cô căng thẳng đẩy anh ra.

Anh chợt ngừng động tác, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, bọn họ cách nhau rất gần, hơi thở như hòa quyện vào nhau.

“Trần Tử Huyên, em đừng quên hiện tại em là vợ của tôi, em còn muốn để tôi đợi bao lâu nữa!”

Lời nói của anh rất tức giận, lọt vào tai Trần Tử Huyên lại nghe thấy khó hiểu.

Nguyễn Chi Vũ không biết mình đang tức giận cái gì, anh lạnh lùng, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi, để lại cô dựa vào vách tường, ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh…

“Này…”

“Này, Nguyễn Chi Vũ…”

Khi đã hiểu rõ sự căng thẳng đang dâng lên trong lòng, cô có chút vội vàng đuổi theo anh.

Không đuổi kịp đôi chân dài của anh, Trần Tử Huyên có hơi ủy khuất và cả tức giận, trực tiếp chơi xấu ngồi xuống giữa đường của con ngõ, nói: “Nguyễn Chí Vũ, tôi đau chân quá!”

Bóng dáng cao lớn trước mặt đột ngột dừng lại, anh quay đầu lại nhìn về phía cô, trong con ngươi sâu thẳm khẽ run lên.

Cô lại cứ thế mà ngồi trên đường sao.

“Sao vậy?” Anh quay lại, bước đến gần cô, bước chân có hơi vội vã.

Gương mặt Trần Tử Huyên có hơi phồng lên đầy tức giận, ánh mắt hạ thấp xuống, không dám nhìn anh, lẩm bẩm nói: “Chân sưng, chuột rút.”

Có lẽ hôm nay cô đã đi bộ nhiều, chân lại dễ sưng phù và chuột rút khi mang thai, mặc dù không đau đến khoa trương như vậy, nhưng cô cũng không phải nói dối.

“Này, làm gì vậy..”

“Thật xấu hổ, bỏ tôi xuống, bỏ tôi xuống đi…”

Đột nhiên biểu cảm của cô trông cực kỳ lúng túng, vùng vẫy hét to lên.

“Trần Tử Huyên!”

Nguyễn Chí Vũ đứng thẳng lưng, trừng mắt nhìn cô gái đang nằm trong vòng tay anh, nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.

Vẻ mặt của cô hơi ngẩn ra, lập tức an phận lại.

Nguyễn Chi Vũ, cao 1 mét 85, bình thường thích quyền anh và đối kháng, vô cùng dễ dàng ôm cô lên, mỗi bước đi đều rất vững vàng.

Mà cô vùi đầu trong ngực anh, gò má nóng bừng, cô không thể phủ nhận cảm giác yên tâm, như thể ở bên anh, cô không phải sợ bất cứ điều gì.

“Chồng của cô ấy thật là đẹp trai, em cũng muốn ôm kiểu công chúa, nhanh lên nào…”

“Vợ à, em nặng lắm, em nên giảm cân trước đi, cơ thể nhỏ bé của anh không chịu nổi đâu.”

Một đôi nam nữ đi qua đường nhìn về phía bọn họ, cô gái hờn dỗi trừng mắt nhìn người đàn ông của mình, bất mãn nói với anh ta: “Do anh yếu ớt mà lại còn không biết xấu hổ nói em! Ban đầu em bị mù mới vừa mắt anh ấy.”

Người đàn ông lập tức lấy lòng cầu xin tha thứ: “Vợ à, nhà bọn họ nhất định là theo chủ nghĩa nữ quyền, em thấy người đàn ông kia dáng dấp như vậy… Ừ, chắc chắn là người ăn bám nhờ sắc đẹp của mình rồi. Vợ à, anh không giống vậy đâu, anh âm thầm nuôi em mà…”

Trần Tử Huyên nhìn về phía hai người qua đường kia, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.

“Nguyễn Chi Vũ, anh đặt tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được… Có rất nhiều người đang nhìn đấy.” Cô nhỏ giọng phản kháng.

Lực bao quanh cô hơi siết chặt lại, người đàn ông cúi đầu nhìn chằm chằm cô hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Ồ, Trần Tử Huyên à, hóa ra em cũng sẽ đỏ mặt nhỉ.”

Lần đầu tiên cô nghe anh nói vậy, Trần Tử Huyên trợn to mắt, vẻ mặt hơi ngẩn ra.

Nguyễn Chi Vũ nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, đột nhiên anh có hơi tức giận, không biết là giận bản thân mình vì hành động ngu xuẩn đó, hay là giận vì cô gái này quá chậm chạp.

“… Trần Tử Huyên, nuôi em thật sự rất phiền toái.”

Giọng anh trầm xuống, có chút tức giận, nhiều hơn là không biết làm sao cả.

Đi đến cuối con hẻm, xung quanh là người đi đường, cô nghiêng đầu vùi mặt vào trong ngực anh, hai tay ôm lấy cổ anh. Giờ khắc này, cô thật sự không muốn buông tay.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement