Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

Vốn dĩ Trần Tử Huyên cũng không nghĩ sẽ qua đêm ở đây. Nhưng hôm nay nói thế nào thì cũng là Lễ giáng sinh, cô nghĩ hẳn là nên ăn cơm với dì nhỏ của cô một bữa. Nhưng ngay lúc cô vừa mới tiến vào cửa phòng của Cố Như Yên, Trần Tử Huyên phát hiện ngay cả dũng khí để đi vào cô cũng không có.

“Cháu, cháu đi trước.”

Đột nhiên thân thể cô cứng đờ đứng trước cửa, thần kinh bị căng chặt, ánh mắt ra sức nhìn chằm chằm hai hũ tro cốt trên ngăn tủ lớn ở giữa phòng.

Ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn khó khăn, cô xoay người bỏ chạy.

“Tử Huyên, cháu sao vậy?”

Cố Như Yên đi theo sau lưng cô, thấy bỗng nhiên cô xoay người rời đi, nhất thời bà không kịp phản ứng lại, hô to một tiếng.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Cố Như Yên không phát hiện ra sắc mặt của cô nhợt nhạt như thế nào, nhưng cô lại vội vàng cất bước, giống như đang sợ hãi trốn tránh cái gì đó.

Bóng dáng phía trước càng lúc càng xa, trong lòng Cố Như Yên rất lo lắng hoảng sợ. Bà lập tức buông giỏ hoa quả cùng với thuốc bổ trên tay xuống, cất bước đuổi theo, nhưng bà không đuổi kịp tốc độ của Trần Tử Huyên.

“Tử Huyên, cháu gặp phải chuyện gì khó khăn thì hãy nói với dì. Dì là dì nhỏ của cháu, cháu không tin tưởng dì sao?”

Người cha già cùng với chị gái của Cố Như Yên đều đã mất rồi, người có huyết thống thân thiết nhất với bà ở trên thế giới này chính là đứa cháu Trần Tử Huyên này. Bà đã nhìn Trần Tử Huyên từ khi sinh ra rồi lớn lên, vẫn luôn xem cô là người thân nhất của mình, sau này hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà họ Trần sống những ngày nương tựa lẫn nhau cực khổ. Tình cảm thân thiết nhiều năm như vậy, bây giờ lại giống như là người xa lạ.

“Bất kể trước kia dì có làm gì đi nữa, dì cũng sẽ không làm tổn thương cháu đâu.” Trong lòng Cố Như Yên rất khó chịu, cuối cùng lời nói cũng có chút nghẹn ngào.

“Tất cả mọi người đều cảm thấy sẽ không làm tổn thương cháu, nhưng các người lại xem như cháu chẳng hay biết gì, cháu không hỏi, không có nghĩa là cháu không biết!”

Trần Tử Huyên dừng lại, cô quay đầu lại, nhìn người thân của mình, giọng nói của cô run rẩy, vì tâm tình kích động mà giọng nói trở nên cao vang lanh lảnh.

Cô cũng không muốn so đo quá nhiều, từ nhỏ cô đã không thích ghi thù.

Người của nhà họ Trần, người của nhà họ Triệu, còn có hai chị em nhà họ Trương, bất kể người khác đối chọi gay gắt thế nào đi nữa, cô đều có thể chịu đựng mà nói với bản thân mình không cần đếm xỉa đến. Nếu không thể nhịn được nữa, đánh được thì liền đánh, đánh không lại thì trốn đi liếm láp vết thương.

Thù hận, sẽ làm tâm hồn cô trở nên xấu xí dữ tợn, khiến cô đánh mất bản thân mình, cô thật sự không thích cãi nhau.

Ông ngoại nói, cô như vậy sẽ chịu thiệt, rất vô tri, nhưng lại chân thật nhất, còn sống thì cứ sống cho chính bản thân mình đi.

Tính cách của Trần Tử Huyên chịu ảnh hưởng rất lớn từ ông ngoại của cô. Sau khi mẹ cô sinh cô ra thì cơ thể suy yếu, rất ít khi chăm sóc cô. Người thân nữ thân cận nhất ở bên cạnh cô cũng chỉ có Cố Như Yên mà thôi, Cố Như Yên còn thân hơn cả mẹ cô.

Nếu không phải đã xảy ra những chuyện này, Trần Tử Huyên tuyệt đối sẽ không mở miệng chống đối bà ấy. Cô cúi đầu, nhỏ giọng hứa hẹn: “Dì nhỏ, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, cháu hứa sẽ đến Iceland với dì làm lại cuộc sống một lần nữa.”

Ánh mắt Cố Như Yên hơi ướt át, bà ấy nhìn khuôn mặt cô, không nói gì nữa.

Cuối cùng Trần Tử Huyên nói một câu: “Giáng sinh vui vẻ, dì phải chăm sóc cho mình thật tốt, không cần lo lắng cho cháu.”

Cuối cùng vẫn là không vào nhà ăn cơm với bà.

Chờ tới khi Cố Như Yên về tới chỗ ở của mình, bà đứng trước cửa, tầm mắt vừa lúc nhìn về phía hai hũ tro cốt trên tủ gỗ trong phòng khách. Lúc này bà mới kinh ngạc hiểu ra.

Vừa rồi cháu gái của bà hoảng loạn chạy đi, là bởi vì nhìn thấy những thứ này.

Cố Như Yên giận mình suy nghĩ không chu đáo, vài phút trước bà nhận được điện thoại của Trần Tử Huyên nói muốn đến nhà bà cùng ăn cơm, bà vui vẻ đến mức chỉ lo mở tủ lạnh ra chuẩn bị thức ăn mà đã quên mất hai hũ tro cốt này.

Bà không mê tín, nhưng lần này cũng thật sự tin tưởng rồi. Trước kia bà đã từng hỏi thăm những bào thai chết yểu có oán khí rất nặng, thành tâm dùng nước trong nuôi dưỡng tro cốt của chúng nó, sớm hay muộn gì một năm sau chúng nó có thể chuyển thế làm người.

Bà cũng rất hối hận.

Chỉ là muốn làm một vài việc để cho lương tâm của mình sống thoải mái một chút mà thôi.

Cố Như Yên trở về phòng của mình, không có thời gian mà ăn tiệc lớn mừng Giáng Sinh, suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên bà ngẩng đầu nhìn về phía tủ để hai hũ tro cốt, vẻ mặt có chút ngờ vực.

“Tử Huyên vừa mới nói đợi mọi chuyện kết thúc xong thì rời đi, chuyện này… vẫn còn chưa kết thúc sao?”

Trần Tử Huyên đi mãi mà không có điểm đến, sau đó cô liền phát hiện mình đã đi tới trung tâm quảng trường thương mại Thành Đông.

So với những ánh đèn lập lòe tuyệt đẹp và lãng mạn trong đêm Giáng Sinh hôm qua, lễ Giáng Sinh hôm nay, quảng trường ở đây lại náo nhiệt đông đúc.

“Chú có muốn mua một đóa hoa hồng không ạ?”

Ánh mắt của Trần Tử Huyên bỗng nhiên nhìn về phía bên phải, là cô gái nhỏ bảy tám tuổi bán hoa tối hôm qua. Cô bé dùng giọng nói non nớt lanh lợi chào hoa với một người đàn ông đi ngang qua.

Người đàn ông kia dường như chê cô bé vướng víu mình, vẻ mặt chán ghét trừng mắt nhìn cô bé một cái, vênh váo tự đắc bước đi. Cô bé rụt rè cúi đầu, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy rổ trúc đầy hoa hồng của mình, có chút mất mát.

Trần Tử Huyên bước nhanh về phía cô bé. Sau đó cô cúi người ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với cô bé này, giọng nói cố gắng nhẹ nhàng hết mức: “Chị có thể nói chuyện với em không?”

Cô bé mở to ánh mắt sáng ngời nhìn khuôn mặt của Trần Tử Huyên, ngay từ đầu đứa nhỏ đã hơi sợ người lạ, không nói chuyện.

Đại khái qua một phút đồng hồ, cô bé giống như xác định Trần Tử Huyên không phải là người xấu, cô bé nhỏ giọng hỏi lại một câu: “Chị ơi, chị tìm em có chuyện gì không?”

Ngón tay của Trần Tử Huyên chỉ lẵng hoa hồng được cô bé ôm trước ngực: “Chị mua giúp em hết đống hoa này, nhưng trước tiên chị muốn hỏi em một vấn đề.”

Khuôn mặt trắng nõn của cô bé lộ ra tia giật mình: “Chị ơi, chị muốn mua cả lẵng hoa hồng của em sao?”

“Nhưng rõ ràng anh của em nói, chỉ có con trai mới có thể mua hoa hồng tặng cho con gái thôi, không cần phải chào hàng cho con gái.” Đây là lời mà tối hôm qua anh của cô bé đã dạy cô bé.

“Con gái cũng có thể tặng hoa hồng cho con trai mà.”

Cô bé nghe xong, dường như bừng tỉnh hiểu ra: “À, hóa ra anh của em nói sai rồi.”

“Vậy chị gái tối hôm qua, chị muốn mua hoa của em đúng không?”

Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút bất ngờ, không ngờ cô bé này lại nhớ mình.

“Đêm qua sau khi em gặp chị, có phải là em đã gặp phải một chú mua một đóa hoa của em đúng không?” Trần Tử Huyên sợ cô bé nhớ nhầm, cố gắng miêu tả lại hình dáng cho cô bé: “Chú đó có dáng người rất cao, rất đẹp trai, chú ấy mặc quần áo và đeo giày đều rất chỉnh tề, hơi nghiêm túc, không thích nói chuyện.”

“Có phải chú rất giàu có kia không?” Dường như cô bé có ấn tượng với một vị khách đặc biệt nào đó tối hôm qua.

Trần Tử Huyên cảm thấy trí nhớ của cô bé này thật tốt, rất thông minh, cô mỉm cười: “Chú ấy cũng khá là có tiền đó.”

“Chị ơi, chị là bạn của chú đó sao?” Bỗng nhiên cô bé hỏi lại cô, lúc hỏi còn có chút lo lắng.

“Chú đó cầm của cháu một đóa hoa hồng, sau đó chú ấy cho cháu nhiều tiền như vậy này.” Nói xong, cô bé này đặt lẵng hoa hồng xuống đất, đôi tay nhỏ nhắn khua múa trong không trung một chút, đại khái lớn khoảng hai vòng: “Rất nhiều rất nhiều tiền.”

“Em rất sợ hãi, em cũng không dám nhận, sau đó anh của em ở bên kia chạy tới, chú kia liền trực tiếp ném nhiều tiền như vậy vào trong lẵng hoa của em, rồi chú đi mất tiêu.”

Trần Tử Huyên nghe đến đó, vẻ mặt hơi khác thường, anh ta cầm một đống tiền mặt đi mua một đóa hoa hồng.

Vẻ mặt của cô bé rất căng thẳng, cô bé cúi đầu, đứng thẳng cơ thể nhỏ bé lên, giống như là mình đã làm sai chuyện gì vậy.

Cô bé rất sợ hãi, cúi đầu lên tiếng: “Chị ơi, hay là chị trả tiền lại cho chú đó giúp bọn em được không? Anh của em nói nhiều tiền như vậy, sợ chú cảnh sát sẽ bắt bọn em đi.”

Cuối cùng, hốc mắt của cô bé đỏ lên, tựa như chuẩn bị muốn khóc.

Truyện đề cử: Bẫy Tình

“Đừng sợ chú ấy.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement