Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

“Bố cháu đã hôn mê 24 tiếng rồi, đám lang băm đó vẫn luôn nói phải đợi, vậy lỡ như không tỉnh dậy được nữa thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ cảm thấy nhà họ Trần chúng ta đã không còn ai nữa rồi nên mới khi dễ chúng ta.”

“Bà nội, không phải như vậy đâu.”

“Tử Huyên, bây giờ cháu lập tức đi tìm người, sinh bệnh rồi thì phải lập tức đi tìm người. Kinh nghiệm xã hội của cháu ít, không có người ở bên cạnh cũng không có mối quan hệ. Mạng của bố cháu đang treo ở đó, không phải là cháu muốn chọc bà tức chết đấy chứ? Bảo cháu đi tìm người của nhà họ Nguyễn khó như vậy sao? Cháu không cần mạng của bố cháu nữa đúng không? Sao cháu lại nhẫn tâm như vậy cơ chứ.”

Trần Tử Huyên không biết phải khai thông người già như thế nào, ánh mắt của mấy người y tá ở bên kia rất khác thường. Nhà họ Trần có thế nào đi nữa thì cũng là danh môn của thành phố này, y tá muốn đi tới nhắc nhở một chút là phải chú ý giữ im lặng, nhưng bà cụ khóc lóc thảm thiết như vậy nên cũng không dám nói gì nữa.

“Bà nội, bà không cần quá lo lắng đâu, cháu bảo đảm với bà sẽ tìm bác sĩ tốt nhất xem bệnh cho bác trai.”

Triệu Dịch Kiệt gọi người đưa Trương Thiến Thiến về, còn anh ta lại xách cái giỏ hoa quả đến phòng bệnh thăm Trần Võ Quyền. Bà cụ Trần thấy anh ta đến thì lập tức nắm lấy tay anh ta, vô cùng thân thiết, nước mắt nóng hổi khóc lóc trông cậy vào sự giúp đỡ của anh ta.

Trần Tử Huyên thở dài, cô xoay người đi vào phòng bệnh trao đổi cùng với dì nhỏ của cô. Tối hôm qua Cố Như Yên đã canh giữ ở đây cả đêm, trông bà có chút tiều tụy mệt mỏi.

“Cháu ở đây trông với Tử Huyên, dì đi nghỉ ngơi một chút trước đi.” Chu Tiểu Duy rất biết cách chăm sóc người khác, làm việc cũng cẩn thận, Cố Như Yên cũng khá là an tâm.

Nhưng Cố Như Yên vẫn khăng khăng ở lại bệnh viện: “Dì đi thì cũng chỉ đi khách sạn thôi, phòng bệnh rất lớn, dì lên cái giường nhỏ trong phòng bệnh nghỉ ngơi một chút là được rồi. Tối hôm qua có y tá trông chừng với dì, cũng không quá mệt mỏi, chờ bố cháu tỉnh lại rồi nói sau.”

“Dì nhỏ, vậy dì ăn trước chút đồ gì đó đi rồi hẵng ngủ.” Triệu Dịch Kiệt đi đến, anh ta cũng mang đến một ít đồ ăn sáng.

Trước kia Cố Như Yên rất không thích Triệu Dịch Kiệt, nhưng bây giờ, có thể là đã lớn tuổi rồi, đã gặp nhiều chuyện rồi, bỗng nhiên cũng không muốn so đo cái gì nữa hết, bà gật đầu với anh ta.

Cố Như Yên ăn chút bữa sáng rồi vào căn phòng bên trong nghỉ ngơi. Bà cụ Trần bị đuổi về nhà, Triệu Dịch Kiệt tìm bác sĩ và viện trưởng tán gẫu một chút chuyện, còn lại Trần Tử Huyên và Chu Tiểu Duy canh giữ trong phòng bệnh.

“Tớ cảm thấy dì nhỏ của cậu cũng khá để tâm đến bố cậu đó.” Tiểu Duy cảm thấy nhàm chán, tùy tiện đưa một cái đề tài.

Trần Tử Huyên đang ngẩn người nhìn chằm chằm bình truyền dịch, bỗng nhiên nghe thấy cô ấy nói như vậy, ngớ ra một chút, thản nhiên nói: “Tuy dì nhỏ của tớ hận nhà họ Trần, nhưng chuyện của mẹ tớ cũng đã qua rất nhiều năm rồi, nên hận cũng đã hận xong rồi.”

Cũng giống như cô vậy, cô hận nhà họ Trần, nhưng nói đến cùng thì vẫn là người thân, xảy ra loại chuyện này, mọi người buông bỏ ân oán trước kia qua một bên, tất cả đều hy vọng có thể ở chung hòa thuận với nhau.

Ngoài cửa phòng có vài tiếng bước chân truyền đến, Triệu Dịch Kiệt đi trước, đi theo phía sau là vài vị chủ nhiệm và viện trưởng.

“Không cần quá lo lắng, bệnh của bôd cô đã ổn định rồi, chắc là hôm nay ông ấy sẽ tỉnh lại thôi.”

Trần Tử Huyên không ngờ Triệu Dịch Kiệt sẽ tận tâm hết sức giúp cô như vậy, vừa định nói một tiếng “cảm ơn’ với anh ta thì lúc quay đầu lại, cô ngây người một chút.

Tầm mắt của cô dừng lại trên giường bệnh, người đàn ông trên giường chậm rãi mở mắt ra, đúng lúc cũng nhìn thấy cô.

Có lẽ là Trần Võ Quyền đã hôn mê lâu rồi, ông mơ màng nhìn, gọi một tiếng về phía Trần Tử Huyên: “Như Tình.”

Giọng nói của ông suy yếu lại khàn khàn, nhưng lại rất cố gắng gọi.

Như Tình là nhũ danh của mẹ cô, Cố Như Tình, Trần Võ Quyền rất ít khi gọi mẹ cô thân thiết như vậy.

Trần Tử Huyên đần độn mất hai giây, chống lại ánh mắt của người bố mà xưa nay vẫn luôn bất hòa với mình, cô mím môi, cực kỳ không tự nhiên mà phun ra một chữ: “Bố.”

Đã rất lâu cô không gọi ông.

Trần Võ Quyền nghe tiếng “bố” này lại giống như tỉnh lại từ trong mộng, thấy khuôn mặt của Trần Tử Huyên, tầm mắt ông dần dần trở nên rõ ràng.

Ông nhớ lại sự cố giao thông của mình, vẻ mặt của ông có chút giật mình. Không ngờ đầu tiên tỉnh lại thì liền nhìn thấy đứa con gái đã tuyệt giao với mình. Thậm chí ông còn từng nghĩ rằng về sau lúc ông không còn trên đời này nữa, đứa con gái tính tình bướng bỉnh này của ông cũng có thể sẽ không đến mộ ông liếc mắt nhìn một cái.

Tâm địa của con gái ông cũng không có cứng rắn như ông tưởng tượng, ít nhất thì cũng không tuyệt tình giống mẹ nó.

“Ông Trần, ông cảm thấy đầu có còn đau không?”

Thấy người bệnh tỉnh lại, đám bác sĩ cũng lập tức tiến lên dò hỏi cẩn thận.

Trần Tử Huyên lui ra phía sau, nghe bọn họ trao đổi, nhìn dáng vẻ thì thấy bệnh của bố cô cũng không phải loại cực kỳ nghiêm trọng, ít nhất thì có hỏi thì sẽ trả lời, đầu óc cũng coi như bình thường.

Sau một vòng kiểm tra lại, bác sĩ xác định không có di chứng gì khác, nhưng cơ thể có một số bệnh nhỏ mà Trần Võ Quyền làm việc mệt mỏi quanh năm tích góp lại nhất định cần phải chú ý, nhất là mạch máu từng bị vỡ một lần, sau này cần phải càng chú ý nhiều thêm, ăn uống làm việc và nghỉ ngơi cùng với khống chế cảm xúc.

“Những thứ nào không ăn được, còn phải chú ý những việc linh tinh gì đó, phiền ông nói lại một lần giúp tôi.”

Lúc Cố Như Yên nghe thấy tiếng động huyên náo trong phòng bệnh thì lập tức đứng lên, bà cực kỳ kích động mà hỏi bác sĩ một lần lại một lần những thứ cần phải chú ý này.

Bà cụ Trần ở bên kia cũng đã gọi điện thoại tới, Triệu Dịch Kiệt và Chu Tiểu Duy khách khí ân cần hỏi thăm vài câu với người bệnh.

Vẻ mặt của Trần Tử Huyên không được tự nhiên, cô cũng không biết phải nói gì, vì bình thường cô và bố của cô cứ gặp mặt là đều cãi nhau.

Cô phun ra lại một câu còn khách sáo hơn cả với người ngoài: “Bố, bố nghỉ ngơi đi.”

Dường như Trần Võ Quyền cũng không có gì hay để nói với con gái của mình, ‘Ừ’ một tiếng, ông khép mắt lại nghỉ ngơi.

Trần Tử Huyên vội vã đi ra khỏi phòng bệnh, ngay cả bác sĩ chủ nhiệm ở đây cũng dặn dò cô, không nên kích thích bố cô, giống như cô là loại người đại nghịch bất đạo, là đồ bất hiếu vậy.

Trần Tử Huyên vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh, Trần Võ Quyền liền mở mắt ra, mờ mịt nhìn trần nhà, ông thở dài.

“Lần này bố cậu sinh bệnh nhìn giống như đã già đi rất nhiều.”

Bọn Chu Tiểu Duy ở bên ngoài phòng bệnh, Trần Tử Huyên quay đầu lại liếc mắt nhìn phòng bệnh một cái, rầu rĩ mà trả lời một câu: “Bị bệnh nên thoạt nhìn hơi tiều tụy một chút mà thôi, cậu không biết bình thường ông ấy dạy dỗ người khác không nói đạo lý bao nhiêu đâu, mở miệng một cái là mắng.”

Nói thì nói như vậy, nhưng cô cũng không hờn giận gì.

“Trần Tử Huyên, bên bệnh viện này đã có thể bảo đảm được bệnh tình của bố em ổn định rồi, không cần lo lắng.” Triệu Dịch Kiệt đi về phía bọn cô.

“Đã lâu không gặp, có thể ngồi xuống uống ly cà phê chứ?”

Ba người đến nhà hàng ở đối diện bệnh viện, trực tiếp tùy ý chọn một bàn ở ngay đại sảnh, cũng không đi vào phòng riêng.

Trần Tử Huyên cầm menu gọi hai ly ca cao nóng, Triệu Dịch Kiệt ngồi đối diện bèn trực tiếp gọi một ly cà phê đen, thật ra bọn họ ngồi cùng nhau cũng không có đề tài gì để nói.

“Vừa rồi Trương Thiến Thiến sao thế?”

Ngữ khí của Trần Tử Huyên cực kỳ bình thản, sự quan tâm không thể nói rõ, sự tò mò không nói được, chỉ là đang nhàm chán vô vị mà chờ ca cao nóng của cô.

Dường như Triệu Dịch Kiệt rất phản cảm với cái tên này, vẻ mặt của anh ta bực bội, thuận tay lấy hộp thuốc trong túi quần ra, dốc sức hút mạnh một hơi thuốc.

Trần Tử Huyên rất nhạy cảm với mùi vị, cô nhíu nhíu mày.

“Xin lỗi.“

Dường như anh ta ý thức được việc hút thuốc trước mặt phụ nữ là không lễ phép, anh ta lập tức dập tắt tàn thuốc đi.

“Chắc là Nguyễn Chi Vũ rất ít hút thuốc trước mặt em nhỉ?”

Giọng điệu của anh ta rất tự nhiên: “Gia giáo của nhà họ Nguyễn rất nghiêm, ngay cả đám họ hàng như bọn anh lúc đến làm khách ở nhà họ cũng cực kỳ có nhiều quy củ.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement