Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

“Những người nào có quan hệ với Cố Như Tình tôi đều phải phá hủy, ông vĩnh viễn muốn nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”

Trương Tiểu Vi đột nhiên quay người lại, chạy ra ngoài cửa lớn, hung dữ đưa tay ném vòng cổ bạc ra ngoài. Dưới ánh nắng chói mắt, vòng cổ lóe lên ánh sáng bạc bay đi xa dần. Bay thành một đường cong pa-ra-bon lạnh lẽo, mãi đến khi nó rơi xuống không nhìn thấy nữa.

Dường như ngay lúc cô ta ném vòng cổ đi, Trần Võ Quyền lập tức đứng dậy, luống cuống chạy theo, bước chân nặng nề, mất trật tự đi tới.

Ông ta mở to hai mắt, nhìn thấy vòng cổ bay tên không trung, sau đó biến mất.

Giống như đã được định trước, ông ta bắt, cấu, cào một trận trên không trung. Ông ta muốn bắt lấy gì đó, nhưng cho dù có dùng sức cỡ nào, cũng không thể bắt được.

“Phịch.”

“Bố!” Trần Tử Huyên phản ứng theo bản năng, hoảng sợ hô to một tiếng về phía ông ta.

Thân thể nặng nề của Trần Võ Quyền đột nhiên ngã xuống đất.

Trương Tiểu Vi quay đầu lại, sắc mặt vốn đang kích động oán hận, dần dần bình tĩnh lại, một cảm giác sợ hãi dần nảy lên trong lòng, thân thể cứng ngắc.

Lúc xe cứu thương tới, bác sĩ của nhà họ Trần và bà cụ Trần cũng vừa từ bên ngoài trở về. Nhìn thấy cảnh trước mặt này, bà cụ Trần sợ tới mức mất hồn mất vía, hoảng sợ nhào tới.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Võ Quyền lại bất tỉnh? Sao sắc mặt nó lại tái nhợt như vậy?” Bà cụ Trần khóc lớn kêu trời gọi đất.

Động tác của Trần Tử Huyên rất máy móc, hỗ trợ một y tá khác cẩn thận nâng cáng chứa Trần Võ Quyền lên xe cấp cứu.

Bà nội của cô loạng choạng tới gần cô, không ngừng truy hỏi, giọng như sắp khóc.

Não của Trần Tử Huyên dường như không thể suy nghĩ được gì, không nói chuyện.

Mà trên tay phải của cô còn lưu lại một ít hơi nhiệt độ do vừa rồi động vào bàn tay thô ráp của bố cô, rất lạnh lẽo.

Hốc mắt Cố Như Yên phiếm hồng, cố gắng kìm nén sự sợ hãi ở đáy lòng, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy. Bà đỡ bà cụ Trần, không ngừng thì thào: “Không có việc gì. Anh rể không có việc gì.”

“Sao lại không có việc gì? Vì sao lỗi mũi Võ Quyền lại chảy máu, vì sao nhìn bộ dạng nó đau khổ như vậy? Nó còn tại nôn mửa, rốt cuộc nó bị sao vậy? Rõ ràng nó đã hết bệnh rồi mà.”

Bà cụ Trần khóc quay lại nắm chặt tay Cố Như Yên, hai người dựa vào nhau, trong lòng đều rất hoảng loạn.

Khuôn mặt Trần Tử Huyên cũng có chút lạnh lẽo, quay đầu lại, giọng bình tĩnh nói với Cố Như Yên một câu: “Ở lại đây với bà nội, cháu đi cùng xe cứu thương.”

Bác sĩ nhìn thấy bệnh tình Trần Võ Quyền nghiêm trọng như vậy nên cũng không dám chậm trễ, lập tức nâng người lên xe cứu thương. Trần Tử Huyên chui vào bên trong xe, đột nhiên bị Trương Tiểu Vi ở phía sau túm xuống.

“Trương Tiểu Vi, cô muốn làm cái gì? Cô đã hại chết bố tôi đấy.”

Trần Tử Huyên vẫn chưa định hồn, đột nhiên bị cô ta túm một cái ngã xuống xe. Cô bò lên, ngẩng đầu nhìn vào bên trong xe mắng to, mà Trương Tiểu Vi đã dùng tốc độ cực nhanh, đóng cửa xe cứu thương lại.

Bác sĩ cũng không quan tâm bọn họ đang tranh nhau cái gì, tranh thủ thời gian cứu người.

Tiếng còi xe cứu thương vang lên khắp vùng, làm cho người ta nghe mà cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Trần Tử Huyên trực tiếp lên xe của bác sĩ gia đình đuổi theo, Cố Như Yên và bà cụ Trần cũng nhanh chóng đến bệnh viện. Giờ phút này không ai nói nhiều, sinh tử cấp bách, tim đập rối loạn. Xe cứu thương đến một bệnh viện lớn gần đó, Trần Tử Huyên không thể lái xe vào bệnh viện theo đường khẩn cấp, chỉ có thể đỗ ở bên ngoài, sau đó chạy nhanh theo.

Ngay lúc cô đang chen chúc, lo lắng, bất an nhìn xung quanh ở khu cấp cứu của bệnh viện thì nghe thấy một bác sĩ vội vàng nói một câu: “Vỡ mạch máu não, chảy rất nhiều máu.”

“Người bệnh còn nôn mửa, nghiêng cơ thể ông ấy, đừng để nôn làm cho ông ấy hít thở không thông…”

“Đồng tử người bệnh tan rã, đã không còn ý thức, lập tức chuẩn bị phẫu thuật.”

Trần Tử Huyên thấy Trần Võ Quyền tái nhợt nằm trên giường bệnh, nghe lời nói của bác sĩ vừa rồi, cả người cô có một loại cảm giác đang bị vây trong thế giới hư ảo.

Cô cảm thấy được ngọn đèn của bệnh viện này thật sự rất chói mắt, mọi chuyện dường như không phải sự thật.

Không thể nào.

Không thể xảy ra chuyện này được.

Sinh ly tử biệt, thậm chí ngay cả một lời trăn trối cũng không kịp để lại.

“Đừng… Đừng như vậy.”

Trần Tử Huyên đứng ở bên cạnh, cô không dám tiến lên, cô sợ quấy rầy đến công việc của bác sĩ, sợ tiến lên một bước nhỏ, cô chợt nghe thấy tin tức không tốt.

Trái tim đang đập điên cuồng, trong đầu các hình ảnh lần lượt hiện lên. Cô không nhớ rõ trước kia mình hận người bố lạnh lùng này bao nhiêu, nhưng cô không nghĩ, không muốn nhận kết cục như vậy.

Cái gì mà oán hận, cái gì mà có phải bố ruột hay đều không sao cả.

Cô không cần kết cục như vậy.

Sinh ly tử biệt đáng sợ như thế, cô chán ghét mình không thể khống chế, không thể giúp được gì.

Trong nháy mắt, cô nhớ tới một người đàn ông, Trần Tử Huyên không rõ vì sao trong lúc mình tuyệt vọng nhất, bất lực nhất lại nhớ tới Nguyễn Chi Vũ.

Nhưng cơ thể của cô đã phản ứng nhanh hơn, tay cô run rẩy lấy điện thoại ra, gọi tới số điện thoại quen thuộc kia.

Tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc.

Giống như có cái gì đó nắm chắc một chút hy vọng cuối cùng của cô. Cô chờ đợi. Nhưng cuối cùng chỉ có tiếng trả lời máy móc của tổng đài.

Mà một nhóm bác sĩ và y tá khác đã khẩn cấp chuẩn bị xong phòng phẫu thuật, nhanh chóng đẩy giường bệnh của Trần Võ Quyền đ đi vào.

Trương Tiểu Vi không khóc, cô ta vẫn đi theo giường bệnh, Trần Tử Huyên nhìn hành động của bọn họ cũng lập tức bối rối chạy theo.

Trương Tiểu Vi đột nhiên hướng về phía người đàn ông trên giường bệnh la to: “Trần Võ Quyền, ông không thể chết được. Tôi biết, Cố Như Tình căn bản không chết ở trong ngục giam, là ông đã phái người lén lút đưa bà ta đi.” Cuối cùng vẫn không ngăn chặn được sự băn khoăn trong lòng, Trương Tiểu Vi khóc lớn lên: “Trần Võ Quyền, ông có nghe thấy không? Cố Như Tình của ông vẫn chưa chết, Cố Như Tình không chết, bà ta còn có thể trở về. Ông không được chết… Không… Không được có việc gì. Tôi cầu xin ông.”

Cuối cùng cả người Trương Tiểu Vi xụi lơ quỳ xuống, cúi đầu, khóc lóc, vẻ mặt tuyệt vọng.

Trên cửa phòng phẫu thuật.

Tấm biển màu đỏ sáng lên, bắt đầu tiến hành phẫu thuật.

Trần Tử Huyên cũng đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, cô đứng thẳng người, tâm trạng phức tạp nhìn Trương Tiểu Vi đang quỳ trước cửa phòng phẫu thuật.

Từ trước tới giờ cô vẫn không ngờ, người phụ nữ này lại khóc đau khổ như vậy. Giờ phút này, cô ta cũng không phải đang diễn trò.

Trần Tử Huyên hạ thắt lưng muốn đỡ cô ta lên.

“Cút ngay!” Giọng Trương Tiểu Vi khàn khàn, bộ dạng cũng rất đáng sợ.

Nhưng khi cô ta đứng đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên mặt. Cô ta giống như một diễn viên chuyên nghiệp, nháy mắt liền có thể thay đổi sắc mặt, giống như vừa rồi đau khổ đều là giả.

“Trần Tử Huyên, thế giới hư ảo này đã sụp đổ, không phải cô rất đau khổ, tuyệt vọng sao?” Con người Trương Tiểu Vi giống như lập tức thay đổi, khôi phục bộ dạng độc ác lúc trước, cắn răng phun ra một câu: “Tôi nói cho cô biết, đã không còn đám người Trần Võ Quyền che chở cô ở sau lưng, sau này cuộc sống của cô sẽ càng thêm đau khổ, càng thêm tuyệt vọng.”

Trần Tử Huyên chỉ im lặng nhìn cô ta, không nói chuyện.

Trước cửa phòng phẫu thuật của bệnh viện, nơi này được sắp xếp một hàng ghế trống không, bốn phía là cửa sổ rất lớn, vách tường sơn màu trắng, đèn huỳnh quang rất chói mắt, cả không gian như bị phóng lên vậy, khiến ngay cả giọng nói nhỏ cũng có tiếng vọng lại.

Có thể là bởi vì không gian trống không, rất yên tĩnh. Trương Tiểu Vi thấy cô không nói lời nào, thấy cô ngơ ngác đứng trước cửa phòng phẫu thuật. Bộ dạng cô thờ ơ như vậy, không có gì thái độ gì, bỗng nhiên cô ta cảm thấy rất tức giận.

“Trần Tử Huyên, cô không phải con ruột của Trần Võ Quyền, cô không phải con cháu nhà họ Trần. Mẹ cô và người đàn ông khác thông đồng qua lại với nhau.”

Trương Tiểu Vi giống như đang chọc giận cô, giọng nói càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Trương Tiểu Vi, đừng giả vờ nữa, tôi biết bây giờ cô đang rất sợ hãi.”

Trần Tử Huyên đột nhiên mở miệng, đồng tử bên trong đôi mắt trong trẻo nhìn đối phương.

Trên mặt Trương Tiểu Vi có chút khiếp sợ, ngạc nhiên rồi im lặng.

Trương Tiểu Vi nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc này của cô, Trần Tử Huyên càng ngày càng giống bà mẹ Cố Như Tình của cô, càng nhìn càng làm cho người ta căm ghét.

Nhưng hiện tại, cô ta nhìn khuôn mặt này, trong lòng cảm thấy thấp thỏm lo âu, sau đó từ từ tỉnh táo lại. Một người bởi vì quá kích động, quá thù hận mà không ngừng giận chó đánh mèo, trả thù đối phương, thật ra chính là muốn che giấu tình cảm thực sự không thể nói ra ở trong lòng.

Tra tấn, dây dưa với nhau cả đời, có mấy người có thể nhìn thấu.

Trần Tử Huyên cúi đầu, không nhìn cô ta nữa, thì thào một tiếng: “Bố tôi sẽ không có việc gì đâu.” Giọng rất nhỏ, cũng rất thành khẩn, thật lòng cầu nguyện.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement