Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

Người có chòm râu lớn sợ cổ mình sẽ bị thương, dáng người vạm vỡ cương cứng căng thẳng: “Đừng, đừng làm bậy…”

“Cô không được, cô không được làm hại chúng tôi.” Vợ của người có chòm râu lớn cũng căng thẳng hét lớn.

Sắc mặt Trần Tử Huyên rất khó coi, không hề nói chuyện tình cảm với những người này, dao của cô áp vào cổ người có chòm râu lớn, lưỡi dao kim loại sắc bén, trong chốc lát vạch ra một vệt máu có thể nhìn thấy rõ ràng, tia máu nhỏ chậm rãi trượt xuống…

“Khốn khiếp, tôi sẽ ra ngoài nhặt cành cây ngay!” Người có chòm râu lớn khinh thiện sợ ác, hoảng hồn vội vàng đồng ý một tiếng.

Trần Tử Huyên mặc kệ bọn họ, mà dưới chân cô, Bùi Ức bất an ôm lấy ống quần cô.

“Trông chừng thằng bé giúp tôi.” Trần Tử Huyên nói một tiếng với nam nhiếp ảnh gia.

Người nhiếp ảnh gia kia có vẻ rất bất ngờ với lời ủy thác này, con ngươi sâu thẳng của anh ta nhìn cô có chút ý tứ sâu xa.

Trần Tử Huyên cũng không biết tại sao lại tin tưởng người xa lạ này, nhưng trong tình hình như thế này, bắt buộc phải có người ra ngoài kiếm củi, một người ra ngoài không an toàn, bắt buộc phải có hai người lớn cùng ra ngoài.

Nếu để người có chòm râu lớn ở lại, cô không yên tâm.

Chi bằng để nam nhiếp ảnh gia ở lại trông coi những người đang yếu ớt như Bùi Ức và Hạ Vân Lệ vậy.

Tin tưởng sao?

Cô cũng không biết tại sao lại tin người đàn ông lạ này, nghiêm túc mà nói, có lẽ trực giác bảo rằng con người lạnh lùng kiêu ngạo như anh ta sẽ không ra tay với những người yếu ớt này đâu.

Hơn nữa bây giờ không có lựa chọn nào khác, bắt buộc phải có người ra ngoài nhặt củi.

“Dì ra ngoài nhặt củi, nửa tiếng, trễ nhất là một tiếng, bên ngoài trời tối rất lạnh, ra ngoài dễ lạc đường lắm.” Trần Tử Huyên ngồi xổm xuống: “Bùi Ức, cháu ở trong nhà đá này chờ dì, có biết không?”

Bùi Ức vùng vẫy, bàn tay nhỏ của cậu không chịu buông ra.

“Dì nhất định sẽ trở về.” Trần Tử Huyên nhỏ giọng hứa với cậu bé.

Hốc mắt Bùi Ức ươn ướt, quyến luyến không nỡ: “Dì Nguyễn, dì phải trở lại đó, dì không được lừa cháu đâu.”

“Được…” Trần Tử Huyên cũng không chậm trễ, xoa xoa đầu nhỏ của cậu, trước khi đi liếc mắt nhìn nam nhiếp ảnh gia một cái, bước lớn vào trong màn tuyết lất phất ngoài trời tối đen.

Người có chòm râu lớn bị Trần Tử Huyên ép đi về phía trước, anh ta cực kỳ không tình nguyện: “Thời tiết như thế này, ra ngoài là để tìm cái chết thôi.”

“Tuyết lở ập xuống đây khiến cây bị vùi lấp cả rồi, ở đâu ra cành cây chứ… Cho dù có tìm được cũng khó mà đốt…”

Trần Tử Huyên mặc kệ anh ta, trên tay cầm điện thoại chỉ còn lại mười lăm phần trăm pin bật chế độ đèn pin lên, ánh sáng rất yếu ớt.

Vùng trời tối mịt trông đầy nặng nề, bầu trời lác đác những bông tuyết bay, bốn phía quá trống trải khiến nó trở nên âm u, tiếng chửi mát của người có chòm râu lớn dội lại trong núi ít nhất cũng có chút tác dụng giúp tăng thêm dũng khí.

Cả mảng cây bên phía tay phải đều bị tuyết lở chôn vùi cả rồi, Trần Tử Huyên đi về phía ngược lại, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được một ít cây củi có thể đốt được mang về nhà đá.

“Chúng ta không thể đi xa như vậy, lỡ lạc đường không về lại được nhà đá nữa thì sao đây!” Người có chòm râu lớn đi càng lúc càng chậm, nhìn không gian núi rộng lớn tĩnh mịch này, cả người đầy tuyết lạnh cóng khiến đáy lòng càng hoảng sợ hơn, quay đầu mạnh mẽ quát mắng.

Trần Tử Huyên cầm hẳn dao kê ngay sau lưng anh ta, đanh mặt lại, thúc giục: “Tiếp tục đi về phía trước.”

“Người phụ nữ điên này!” Người có chòm râu lớn mặt mày dữ tợn nhưng lại không dám làm gì khác, tiếp tục mắng: “Người đàn ông lúc nãy có nói là ngọn núi này có gấu đen… Cô muốn hại chết tôi à!”

Trần Tử Huyên đen mặt, cảm thấy người này thật sự rất vô dụng, tức giận trả lời một câu: “Gấu đen ngủ đông rồi!”

Nhưng đúng lúc này, họ đều nghe thấy từ mảnh vườn nhỏ trước mặt truyền đến tiếng động kì lạ.

Có vẻ như có động vật nào đó đang đi qua rừng, làm phát ra âm thanh soạt soạt. Trần Tử Huyên lập tức dừng chân lại, sống lưng căng cứng, trên tay cầm đèn pin điện thoại, ánh sáng thật sự quá yếu, không nhìn rõ là thứ gì, nhưng có thể đoán được nó ở khoảng ba mươi mét về phía trước, có một đám bóng đèn xông về phía họ.

Người có chòm râu lớn bị dọa đến hét to một tiếng: “Thật sự có gấu đen kìa!” Anh ta hoảng loạn quay phắt người chạy đi mất.

Lúc người có chòm râu lớn quay người chạy nhanh đi, va vào người Trần Tử Huyên một cái khiến cô nghiêng người làm rơi đèn pin điện thoại xuống nền tuyết, mất đi ánh sáng một lúc, mọi thứ tối đen giơ tay không thấy năm ngón.

Núi tuyết lạnh đến mức khiến cho cả xương cốt trên người cũng cứng lại, hít thở không khí lạnh buốt này khiến cho cả vùng phổi cũng hơi đau đớn.

Trần Tử Huyên nhìn về phía trước, hai chân cô cũng bị lạnh đến phát cóng, đáy lòng rất loạn, cô đang nghĩ rằng cô có nên chạy ngay từ bây giờ không, nhưng cô biết rõ không thể nào có gấu đen được, gấu đã ngủ đông lâu rồi.

Nghe âm thanh không giống với bước đi của động vật tứ chi. Tốc độ chạy đến đây không được xem là quá nhanh, hơn nữa nghe tiếng bước chân có chút nặng nề, giống với tiếng chân người đang chạy hơn.

Quả nhiên, cô đoán không hề sai. Có người chạy về phía cô.

Trần Tử Huyên thở phào nhẹ nhõm, cúi người nhặt điện thoại lên, ánh sáng yếu ớt của đèn pin điện thoại chiếu lên mặt người đàn ông có dáng người cao to trước mặt. Là Anta.

Trong lòng Trần Tử Huyên cảm thấy hơi bất ngờ, Anta không phải bị tuyết lở đẩy xuống núi, mà nghe nói là đánh nhau với một du khách khác ngã xuống núi, không ngờ là anh ta vẫn còn sống.

Trên người anh ta bị thương khắp nơi, phần trước trán có một vết thương lớn, thậm chí bị máu dính vào kết thành một cục máu đông cứng, dáng vẻ rất dữ tợn.

“Anh sao rồi?” Cô theo phép lịch sự hỏi một câu.

Nhưng sau khi Anta nhìn vào cô, anh ta trừng to mắt, con ngươi trống rỗng không hồn, nhe răng ra để lộ vệt máu ở kẽ răng, dáng vẻ như đang nói với kẻ thù, điên cuồng hét lên: “Đám người thấp kém như các người dám làm tổn hại đến tôi sao!” Anta cứ như bị điên mà ập về phía trước, anh ta đột nhiên tấn công cô.

Trần Tử Huyên không kịp đề phòng bị anh ta đẩy xuống nền tuyết, hoàn toàn không kịp phản ứng lại, bàn tay to lớn của anh ta bóp lấy cổ họng cô.

Sức mạnh điên cuồng của anh ta khiến Trần Tử Huyên không thể dùng sức dưới nền tuyết được, hô hấp của cô ngày càng khó khăn, trên mặt nén nhịn nỗi kinh hoàng, không ngừng vùng vẫy, anh ta đè ép cơ thể nặng nề xuống, không thể lay động được, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.

“Mày dám làm hại tao, mày dám làm hại tao!” Anta gầm gừ mất khống chế, trước đó anh ta có xung đột với một du khách, ngã xuống núi, cả người đầy vết thương, bây giờ anh ta đã bùng phát hết nỗi tức giận trong lòng.

Sức anh ta bóp lấy cổ Trần Tử Huyên quá mạnh, dưới thời tiết lạnh băng này, gương mặt trắng bệch của cô dần chuyển thành màu xanh tím, hô hấp khó chịu, hai tay hai chân không ngừng đánh đá anh ta.

Tay phải của Trần Tử Huyên không ngừng tìm kiếm bên hông, ngón tay chạm vào con dao lạnh băng.

Sắc mặt cô trở nên độc ác, dùng hết sức lực đâm thẳng vào đùi anh ta.

Anta đột ngột bị đau, ôm chặt chân phải bị thương, ngồi dậy theo phản xạ có điều kiện của cơ thể, đúng vào lúc này, Trần Tử Huyên nhanh chóng đẩy anh ta ra, sau đó lật người bò dậy.

Cô thở gấp, cả người như được giải thoát, liều mạng hít lấy hít để không khí, cổ họng nơi bị anh ta bóp vẫn còn cảm giác đau đớn.

“Cái thứ đê tiện này!” Cô cho rằng đâm anh ta thật mạnh một cái, cho dù Anta không chết thì ít nhất cũng không còn sức để tấn công cô nữa.

Nhưng bây giờ anh ta đã điên rồi, bàn tay to lớn của Anta rút hẳn con dao đang cắm vào đùi mình ra, dòng máu tươi bắn ra, anh ta có vẻ như không có cảm giác đau, cứ như hoàn toàn bị chọc giận mà lao đến: “Tao muốn mày phải chết!”

Trần Tử Huyên vẫn chưa kịp khôi phục lại nhịp thở đã bị dọa đến mức liều mạng lao thẳng đi không kịp để tâm đến phương hướng.

Anta ở phía sau kéo theo chân bị thương, máu tươi rơi xuống nền tuyết trắng xóa, mùi máu tanh lan ra trên nền tuyết tĩnh mịch, cơ thể to lớn của anh ta cứ lê lết đuổi theo…

Trần Tử Huyên vừa điên cuồng chạy vừa la lớn, nhịp tim đập loạn xạ, tầm mắt của cô không ngừng nhìn về tứ phía, dù chỉ là một mảng âm u tối đen: “Có người không!” Tận sâu trong lòng cô vẫn hy vọng người có chòm râu lớn kia vẫn ở gần đây.

Cô chạy vào một khu rừng nhỏ, nền tuyết bên này rõ ràng là dày hơn, có lẽ ngày thường chỗ này có ít người lui tới, cây lá trong rừng che phủ rậm rạp, cô không ngừng lao nhanh xuyên qua nó.

Phía sau là Anta đang kéo theo cái chân tàn của anh ta, bước chân rối loạn, anh ta điên cuồng gầm gừ: “Tao nhất định sẽ bắt được mày, tao nhất định sẽ bắt được mày thôi!”

Trần Tử Huyên chạy đứt cả hơi, cô liên tục quay đầu, trong đầu không ngừng nghĩ làm sao để thoát được.

Cô có thể leo cây. Chân Anta bị thương rồi, cô leo lên cây là có thể tránh được một lúc…

“A!!!” Ngay lúc cô đang hoảng loạn suy nghĩ, chân Trần Tử Huyên đạp vào khoảng không, bùn đất dưới lớp tuyết dày lỏng khiến cả người cô ngã xuống đó. Phía dưới là một mảng tối đen, giống như vực sâu đáng sợ vậy.

Bên trái có một cái bóng ập đến với tốc độ cực nhanh…

Ngay bên bờ vực, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay phải của cô trong giây phút nguy hiểm. Trái tim đang sợ hãi của Trần Tử Huyên trong chốc lát đã bình tĩnh trở lại. Cô treo lơ lửng trong không trung, cổ tay phải được người khác nắm lấy, ngước đầu lên, tầm mắt tối đen mơ hồ, khoảng cách nửa mét, gương mặt lạnh lùng quen thuộc đang áp bên bờ vực.

Con ngươi của Trần Tử Huyên ngây ngốc ngay tức khắc, đột nhiên trong lòng rất chắc chắn, là anh, Nguyễn Chi Vũ.

Ở nơi đỉnh núi hoang vu trời băng đất tuyết này, đêm tối tĩnh mịch, hai người lại gặp nhau trong tình cảnh đáng thương như thế này, có lúc cô cảm thấy người trước mặt chỉ là ảo giác thôi.

“Đừng động đậy…” Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ truyền đến từ đỉnh đầu, trầm thấp quen thuộc như thường ngày vậy.

Trần Tử Huyên nhìn người trước mặt, có cảm giác như bừng tỉnh sau nghìn năm, nghe thấy giọng nói của anh khiến tâm trạng cô đầy phức tạp, cảm thấy bất ngờ vì anh đột nhiên xuất hiện, nhưng có vẻ như cũng đã biết anh nhất định sẽ đến từ lâu rồi.

Một mảng đen mù, không thấy rõ biểu cảm của Nguyễn Chi Vũ, anh đang dùng sức kéo cô lên…

“Cẩn thận.” Cả người Trần Tử Huyên căng thẳng la lên một tiếng.

Anta kéo theo cái chân bị thương, điên cuồng như một con thú hoang, cơ thể to lớn của anh ta, bước chân nặng nề cùng với tiếng gầm của anh ta đủ để thấy anh ta điên cuồng bao nhiêu.

Nguyễn Chi Vũ bên bờ vực đang bò phủ phục, cúi thấp đầu, hai tay dùng sức muốn kéo cô lên. Trần Tử Huyên gấp rút ngước đầu lên: “Cẩn thận phía trên.”

Ngay lúc cô vừa dứt lời, bàn tay to lớn của Anta đang cầm lấy con dao nhuốm máu, giống như đang báo thù mà đâm vào cơ thể của Nguyễn Chi Vũ, phập, tiếng kim loại sắc bén găm vào da thịt.

Sắc mặt của Trần Tử Huyên trắng bệch đi. Mà bên trên bờ vực, Anta có vẻ như vẫn chưa hả giận, tiếp tục chân đá tay đấm vào cơ thể đang nằm phủ phục của Nguyễn Chi Vũ…

Trần Tử Huyên sợ đến mức hốc mắt cũng đỏ hoe cả lên, cô lập tức lắc lư cánh tay: “Buông em ra.”

“Nguyễn Chi Vũ, buông tay!”

Chỉ cần anh buông tay cô ra, vậy thì có thể đứng dậy, không cần phải bị Anta đánh đập nữa. Ngay cả hô hấp của cô cũng trở nên gấp gáp, rống lớn: “Anh buông tay đi mà!”

“Em ngã xuống dưới không sao đâu, phía dưới đều là tuyết thôi…” Cô dùng tay còn lại để tách ngón tay đang níu lấy cổ tay cô, nước mắt trượt xuống từ hốc mắt của cô, mà anh vẫn cứ khăng khăng nắm rất chặt, cứ như dùng hết sức lực của anh vậy.

“Nguyễn Chi Vũ, em bảo anh buông tay ra mà!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement