Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

Chiếc xe buýt sau khi đi qua một khu nhà của trường đại học thì dừng lại, mấy cô nữ sinh xếp hàng trên xe thì nhanh chóng chạy xuống xe, thẹn thùng liếc mắt nhìn Nguyễn Chi Vũ một cái cuối cùng, con tim rung động mà đập loạn lên, nơi này lại chính là ngôi trường mà trước kia Trần Tử Huyên theo học.

“Anh có muốn vào trường đi dạo một vòng không?” Cô thuận miệng hỏi Nguyễn Chi Vũ đang ngồi ở vị trí bên cạnh.

Nguyễn Chi Vũ nâng mắt nhìn cô, không nói gì cả, tỏ vẻ thế nào cũng được.

Trần Tử Huyên nóng lòng quay đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, cổng chính của trường học vô cùng quen thuộc kia, còn có cả bác bảo vệ vẫn luôn nghiêm túc làm công việc trông cửa, còn có cả cây cổ thụ đã lâu năm ở đối diện trường học nữa.

“Hôm nay vẫn là một ngày đi học như bình thường, bác bảo vệ sẽ không cho vào đâu… Quên đi, chúng ta vẫn không nên vào thì hơn.” Cô đang cố tự an ủi bản thân.

Hơn nữa cho dù bọn họ có thể thuận lợi đi vào bên trong, nhưng trong trường học lại có nhiều sinh viên, thực sự không đảm bảo được việc liệu Nguyễn Chi Vũ có bị bọn họ vây lại hay không.

Cửa của chiếc xe buýt đã đóng lại, bắt đầu chậm rãi lăn bánh rời đi.

Tuy rằng là dì nhỏ bảo cô dẫn Nguyễn Chi Vũ đi shopping, nhưng bản thân Trần Tử Huyên cũng không có mục đích gì cả, bọn họ ngồi trên xe buýt, đi qua từng trạm rồi lại từng trạm xe, đi đi dừng dừng, cứ như vậy vừa đi vừa ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Trong thời gian ngồi trên xe buýt, đúng là thật sự rất vô vị. Hai người bọn họ cũng không nói gì cả, vẫn luôn giữ im lặng, nhưng lại cảm thấy việc có thể ở cạnh nhau một cách đơn giản như vậy cũng rất hiếm.

Xe buýt cuối cùng cũng đã đi đến điểm kết thúc của nó, Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Vũ cũng đành phải xuống xe.

Nơi này cũng khá yên tĩnh, bỏ một chút thời gian tùy tiện đi đạo một chút cũng tốt. Đi được khoảng mười phút, Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy phía trước có khu chung cư, khu này rất lớn, là một khu chung cư cũ rất nổi tiếng ở thành phố C, hộ gia đình ở đây cũng phải lên tới hai mươi nghìn người.

“Phía trước náo nhiệt quá, bình thường có rất nhiều người già và trẻ nhỏ tới đây đi dạo vui chơi, cũng có rất nhiều quầy hàng ăn vặt.” Nói xong, cô đi thẳng về phía bên đó.

Nguyễn Chi Vũ đuổi theo bước chân của cô, nhưng cũng không hề hé răng nói thêm điều gì.

“Nguyễn Chi Vũ, anh có nơi nào mà anh đặc biệt rất muốn đến không?”

Dọc theo đường đi, cô vừa đi vừa hỏi người đàn ông đang đi bên cạnh.

Kỳ thật Trần Tử Huyên cũng biết cô đang tự hỏi tự trả lời, Nguyễn Chi Vũ thì cứ thế nào cũng được, anh từ trước đến nay không có nơi nào là đặc biệt muốn đi cả, vì thế anh chỉ đi theo lộ trình của cô mà thôi, hai người lại đi được một đoạn đường khá dài nữa.

Hai bên có một vài cửa hàng bán vật dụng hàng ngày, cũng có bán cả quần áo, cô dừng lại một chút ở bên ngoài một cửa hàng trang sức và quần áo, Nguyễn Chi Vũ cũng tự nhiên đứng lại bên người cô, theo ánh mắt của cô nhìn tới.

Anh nghĩ rằng cô muốn đi vào, nhưng mà hình như Trần Tử Huyên không có hứng thú đối với quần áo ở bên trong, nên cô liền di chuyển chân tiếp tục bước về phía trước.

Trần Tử Huyên bỗng nhiên nói một câu: “Quần áo ở bên trong không thích hợp với anh.”

Đây là một cửa hàng nhỏ bán quần áo nam, nhưng kiểu dáng đã hơi cũ, hơn nữa chất lượng của mấy loại quần áo đó nhất định anh sẽ mặc không quen.

Nguyễn Chi Vũ nhìn cô với đôi mắt thâm thúy, hóa ra là cô muốn mua quần áo cho anh.

Lại đi về phía trước thêm một đoạn nữa, phía bên trái đường xuất hiện rất nhiều những quầy hàng đồ ăn vặt di động: “Anh có khát nước không, có muốn uống chút nước không?” Trần Tử Huyên rất có hứng thú đi nhanh đến gần một cửa hàng bán đồ ăn vặt.

“Chào cô, cô muốn uống trà sữa vị nào?” Nữ sinh phục vụ ở quầy hàng lễ phép tiếp đón cô.

Trà sữa quả nhiên là thứ đồ uống yêu thích nhất của con gái, Trần Tử Huyên theo bản năng chuẩn bị mở miệng: “Cho tôi một ly trà sữa vị xoài.” Chỉ là sau khi nói ra câu đó, cô chần chờ một chút, sửa lại: “Tôi không lấy vị xoài nữa, cho tôi một ly trà sữa vị khoai môn đi.”

“Vâng, xin cô chờ một chút.” Nguyễn Chi Vũ đi tới bên cạnh Trần Tử Huyên, có nữ sinh ở quầy hàng trông thấy vị đại soái ca trước mắt này, có chút ngại ngùng hỏi anh: “Thưa anh, anh, anh muốn uống gì ạ?”

“Ở chỗ này có bán nước khoáng không, cho tôi một chai nước khoáng.” Trần Tử Huyên mở miệng nói trước.

Cô biết, món đồ uống trà sữa này, Nguyễn Chi Vũ không thích uống.

“Không có nước khoáng, chỗ chúng tôi chỉ bán trà sữa thôi.” Khuôn mặt cô nữ sinh kia hoei khó xử, cô ấy vô cùng thật lòng và có chút khẩn trương chỉ vào một nơi cách đó không xa: “Nếu hai người muốn mua nước khoáng, thì bên kia có một cửa hàng tiện lợi nhỏ, ở đó có đấy.”

“Cho tôi một ly giống với cô ấy.” Nguyễn Chi Vũ bỗng nhiên mở miệng, thanh âm bình tĩnh lạnh lùng.

Nguyễn Chi Vũ là người có khí chất phi thường xuất chúng, cho dù chỉ là nói chuyện bình thường cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được một loại khí chất quý phái lãnh đạm.

Cô nữ sinh ở quầy hàng nghe thấy anh mở miệng nói chuyện, lập tức gật đầu: “Vâng ạ.”

Trần Tử Huyên lại sửa lại khẩu vị cho anh: “Anh ấy muốn một ly trà sữa vị cà phê, ít đường ít đá.”

Trong lúc nhất thời cô nữ sinh có chút do dự, cảm giác hôm nay cô đã gặp phải hai vị khách khó tính khó hầu hạ rồi.

“Nghe theo cô ấy.” Cuối cùng, Nguyễn Chi Vũ dùng một ngữ điệu bình thường nói một câu.

“Vâng ạ.” Hai má của cô nữ sinh kia ửng hồng, lập tức quay đi vào pha trà sữa.

“Anh không thích đồ ngọt, vị cà phê này vừa hay hợp với anh.” Trần Tử Huyên chỉ vào ly trà sữa vị cà phê mà cô gọi cho Nguyễn Chi Vũ và nói, sau đó lấy di động của mình chuẩn bị thanh toán.

Nguyễn Chi Vũ im lặng đứng ở bên cạnh cô, nhìn theo mọi động tác của cô.

Trần Tử Huyên thấy anh tò mò, đi từng bước đến gần anh, dạy anh cách trả tiền trực tuyến, đồng thời cô cũng cười rất đắc ý: “Lúc trước Lê Hướng Bắc đã phát ra rất nhiều lì xì ở Wechat, em đã lấy được rất nhiều tiền về để trong ví của mình làm tiền lẻ… Trong ví của anh không có tiền lẻ đúng không, để em chuyển cho anh một ít.”

Nguyễn Chi Vũ cũng không thường xuyên sử dụng wechat, bình thường anh ra khỏi nhà cũng chỉ mang theo thẻ tín dụng và tiền giấy mệnh giá lớn, phương thức thanh toán mấy món tiền lẻ này khẳng định là anh không biết rồi.

Trần Tử Huyên áp sát mặt tới dạy anh một chút về mấy cái chuyển tiền và thanh toán đơn giản, cũng thuận tiện chuyển luôn cho anh ba nghìn tệ vào ví tiền của anh.

“Nếu anh cảm thấy chỗ này không đủ dùng thì có thể tự nạp thêm vào.” Ngón tay mảnh khảnh của cô đưa qua đưa lại trên màn hình điện thoại của anh, nói cho anh cách dùng.

Nguyễn Chi Vũ nhìn thoáng qua màn hình di động, nâng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô lại có thể dạy anh như dạy một đứa trẻ, khóe môi mỏng của anh khẽ cong lên, không chú ý sẽ rất khó phát hiện.

“Cảm ơn hai anh chị đã ủng hộ.”

Cô nữ sinh ở quầy hàng cười nói một câu, nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ rời đi, từ tận đáy lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác vừa rồi đã tiếp đón hai vị nhân vật lớn.

Trần Tử Huyên đi lâu như vậy nên thấy hơi mỏi, cổ liền tìm một cái ghế ngồi xuống, vừa nhàm chán nhìn người đến người đi ở công viên phía trước, vừa uống trà sữa.

Nguyễn Chi Vũ cũng vô cùng tự nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, anh không thấy khát, cho nên cũng chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm trà sữa vị cà phê, nhưng món này vẫn rất ngọt, từ trước đến nay anh không thích ăn đồ ngọt.

Kỳ thật không thể hoàn toàn nói là cô không hiểu anh, ít nhất là khi anh nói qua, thì cô đều sẽ nhớ kỹ.

Một cơn gió đầu xuân thổi qua khiến cho người ta có cảm giác bị một thứ gì đó mơ hồ ôm lấy, mặc dù hiện tại đang là giữa trưa, nhưng bầu trời được bao trùm bởi một tầng mây, mặt trời bị che khuất rồi, thời tiết không nóng cũng không lạnh, cảm giác rất thoải mái.

“Nguyễn Chi Vũ, vì sao anh lại thích em?” Cô đột nhiên hỏi anh.

Nhưng trong nhất thời anh lại không phản ứng kịp, khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ xưa nay lạnh lùng đạm mạc nay lại đột nhiên xuất hiện một biểu tình chậm chạp, mà Trần Tử Huyên lại đang dùng đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn thẳng vào anh.

“Không biết.” Thanh âm của anh hơn khàn khàn trả lời cô.

Vẻ mặt của Trần Tử Huyên hơi ngượng ngùng khó xử, thoáng nghiêng đầu, vô tư nói “ừ” một tiếng.

Thật ra cô chỉ là nhất thời xúc động mà hỏi ra câu đó thôi, cơn gió này thổi đến khiến con người ta cảm thấy rất thanh thản, lại có chút mơ màng, nhớ tới anh lúc còn là trợ giảng, nhớ tới cây cổ thụ ở bên ngoài trường học, còn có cả chiếc đồng hồ của anh.

“Nguyễn Chi Vũ, anh có muốn nuôi một chú chó nhỏ không?” Cô lại đột nhiên hỏi anh, kích động đến mức nghiêng đầu sát vào anh, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cô dựa vào rất gần anh, tựa hồ như đã chạm tới chóp mũi.

Bị cô đột ngột tới gần như vậy, Nguyễn Chi Vũ nhất thời không kịp thích ứng, anh biết rõ, người phụ nữ này luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ quái sẽ đột nhiên xuất hiện, dáng vẻ mười phần kích động,

“Bên kia có người đang bán mấy chú chó nhỏ, chúng ta qua đó xem một chút đi.” Trần Tử Huyên không đợi anh trả lời, kéo tay anh chạy qua bên đó, ở giữa khuôn viên của khu chung cư có một ông chú đứng đuổi dắt theo ba con thú cưng tới rao bán.

Trần Tử Huyên đến gần mới thấy rõ những sợi lông tơ màu trắng của chú chó nhỏ, cô lại được thêm một trận kích động nữa: “Ông nội nói trước kia khi còn nhỏ anh cũng có nuôi một chú chó, chỉ là sau khi chú chó nhỏ đó chết thì anh cũng không nuôi thêm bất kỳ con vật nào nữa.” Cô quay đầu lại nhìn anh: “Nguyễn Chi Vũ, bây giờ anh có muốn nuôi một con không, em mua cho anh nhé?” Cô nói rất tự nhiên.

Ông chú bán thú cưng nghe thấy cô nói như vậy, liền trực tiếp nở nụ cười ra tiếng, nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ trêu chọc một câu: “Cô gái xinh đẹp này rất thương cậu đó, còn nói muốn tiêu tiền vì cậu nữa, phải mua một con về nhà, bằng không sẽ có lỗi với tâm ý của cô ấy đó.”

Thật ra cô cũng biết cưng chiều anh.

Hôm nay hình như là một ngày mà Nguyễn Chi Vũ phản ứng vô cùng chậm chạp, anh giật mình nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh một hồi lâu, âm thanh trong trẻo của anh từ lồng ngực tràn ra: “Không cần”. Tuy rằng là lời từ chối, nhưng ngữ khí của anh lại vô cùng dịu dàng.

Trần Tử Huyên vốn dĩ cũng không có suy nghĩ gì nhiều, cô chỉ cảm thấy trong ví wechat của mình còn khá nhiều tiền, có thể trực tiếp trả tiền mua cho anh một chú chó nhỏ mà thôi, nhưng hiện tại nghe thấy Nguyễn Chi Vũ dùng thanh âm dịu dàng như vậy trả lời cô, cô lại thấy có điểm không được tự nhiên.

Bầu trời đầy mây bỗng đổ xuống một cơn mưa. Cơn mưa không lớn, nhưng hạt mưa xuân đang rả rích hạ xuống, nhanh chóng làm ướt hết quần áo của mọi người.

Ông chú bán thú cứng cũng nhanh chóng dắt theo mấy con vật nuôi tới chỗ trú mưa, những người trong công viên cũng lần lượt chạy lại trú dưới mái hiên, Trần Tử Huyên phản ứng cũng rất nhanh, biểu cảm của cô có chút lo lắng, vội cầm lấy tay của Nguyễn Chi Vũ chạy đi.

Quầy bán ô trong cửa hàng tiện lợi nhỏ đã bị người ta lấy hết, đến phiên Trần Tử Huyên tới mua, chỉ còn lại đúng một chiếc ô cuối cùng, hơn nữa lại còn là một chiếc ô cỡ nhỏ nhất nữa.

“Phải ra khỏi khu chung cư này mới có thể gọi xe taxi.” Trần Tử Huyên vừa nói vừa mở ô ra, xem ra trận mưa phùn này phải rất lâu mới có thể tạnh, bây giờ trở về là tốt nhất, hai người bọn họ đi sát lại với nhau về phía trước.

Mưa phùn thổi tới, đi trong làn mưa khiến thân thể cảm thấy hơi mát lạnh.

Nguyễn Chi Vũ cao hơn cô, nên tất nhiên việc che ô là của anh rồi, nhưng cô dùng lực cầm lấy ô chứ không muốn đưa nó cho anh.

Đi được một đoạn đường ngắn, Nguyễn Chi Vũ nhíu mày nhìn thấy bả vai cô đều đã ướt đẫm, chiếc ô này phần lớn đều được che về phía anh, còn bản thân cô lại bị mưa làm ướt.

Vừa đúng lúc Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, mưa phùn tạt vào quần áo cô, cô nói: “Em không sao đâu, sau lưng anh vẫn còn có vết thương nữa, không thể để dính nước mưa được.”

Trong nháy mắt, Nguyễn Chi Vũ cứ ngơ ngác mà nhìn cô.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement