Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

Trần Tử Huyên và những người khác ở lại nhà họ Lê ăn cơm tối. Cô ba vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Nguyễn để báo cáo, vừa cầm điện thoại vừa liếc mắt lườm Trần Tử HĐông Uyển thể sợ cô sẽ đi tố cáo.

Bên đầu điện thoại kia, ông cụ Nguyễn nghe nói việc xem mắt của Chi Nghiên và Lê Hướng Bắc thất bại, thật đáng tiếc, nhưng ông ấy cũng không thế ép buộc được.

Bà Lê thường thích tự tay mình nấu ăn nhưng đồ ăn bình thường nhà làm lại sợ tiếp đãi không chu đáo. Bữa cơm này là để nghênh đón cô ba nhà họ Nguyễn và Giang Hoa Nhân nên bà ta đặc biệt đặt sơn hào hải vị ở nhà hàng, những món ăn sang trọng này lại khiến đám người Giang Hoa Nhân ăn rất vui vẻ.

Ông Lê có tính tình rất ôn hòa, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười mỉm. Lê Hướng Bắc rõ ràng là theo gen của cha. Anh thứ hai và anh thứ ba nhà họ Lê thì khá giống bà Lê, tính cách tương đối cởi mở, hòa đồng. Hai người, một người kia nói rằng bản thân mình có giới tính không xác định, người còn lại thì có tính cách lạ thường, thích đi đào mộ cổ. Còn anh cả nhà họ Lê thì hôm nay vắng mặt… Vị trí ngồi kia trống không, Trần Tử Huyên để ý thấy tối nay nhà họ Lê tiếp khách có phần miễn cưỡng khi cười, dường như có chuyện gì đó khiến toàn nhà họ Lê lo lắng. Anh thứ hai nhà họ Lê nhanh chóng hoàn thành bữa tối, sau đó đứng dậy gật đầu với những vị khách lớn tuổi như cô ba nhà họ Nguyễn, Giang Hoa Nhân rồi nói: “Cháu mời các bác dùng bữa tiếp ạ…” Bước chân của anh ta có chút gấp gáp, đi nhanh ra phía ngoài cửa để gọi điện thoại.

Một lát sau, anh thứ hai nhà họ Lê quay lại, ghé sát vào tai ông Lê nhỏ giọng nói vài câu, sau khi nghe xong, vẻ mặt ông ta lập tức trở nên nghiêm trọng. Ngay sau đó, mấy cha con nhà họ Lê rời bàn ăn đi vào phòng làm việc.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô ba cũng thấy nhà họ Lê hôm nay có chút kỳ quái, vẻ mặt tức giận, trong lòng suy nghĩ rằng quả nhiên nhà họ Lê không thể bằng nhà họ Nguyễn về nề nếp phép tắc, khinh thường khách quý.

Vẻ mặt của bà Lê hơi xấu hổ: “Chắc là có tin tức về con trai lớn của tôi, hôm nay thật sự là ngại quá.” Thực ra bà Lê cũng đã rất hối hận về việc nhận lời xem mắt với người nhà họ Nguyễn.

Nhưng nhà họ Nguyễn đã đích thân lên tiếng, bà ta cũng không dễ từ chối. Vấn đề của con trai lớn nhà bà ta còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nguyễn Chi Vũ.

Bên đầu điện thoại kia, ông cụ Nguyễn nghe nói việc xem mắt của Chi Nghiên và Lê Hướng Bắc thất bại, thật đáng tiếc, nhưng ông ấy cũng không thế ép buộc được.

Nhưng nhà họ Nguyễn đã đích thân lên tiếng, bà ta cũng không dễ từ chối. Vấn đề của con trai lớn nhà bà ta còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nguyễn Chi Vũ.

Bà Lê thường thích tự tay mình nấu ăn nhưng đồ ăn bình thường nhà làm lại sợ tiếp đãi không chu đáo. Bữa cơm này là để nghênh đón cô ba nhà họ Nguyễn và Giang Hoa Nhân nên bà ta đặc biệt đặt sơn hào hải vị ở nhà hàng, những món ăn sang trọng này lại khiến đám người Giang Hoa Nhân ăn rất vui vẻ.

Nhưng nhà họ Nguyễn đã đích thân lên tiếng, bà ta cũng không dễ từ chối. Vấn đề của con trai lớn nhà bà ta còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nguyễn Chi Vũ.

“Đã tìm thấy anh cả Lê chưa ạ?” Trần Tử Huyên vội vàng ngắt lời.

Cô ba lập tức trừng mắt với cô, quát một tiếng: “Việc này không đến lượt cô lên tiếng, đừng làm cho nhà họ Nguyễn mất mặt!”

Trần Tử Huyên trực tiếp coi bà ta là không khí, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế rồi chạy tới chỗ bà Lê, thúc giục: “Bác Lê, rốt cuộc là đã tìm thấy anh cả Lê chưa ạ?”

“Bác, bác cũng không rõ lắm.” Bà Lê vì lo lắng mà trở nên căng thẳng. Ánh mắt hướng về phía phòng làm việc rồi lại thở dài: “Bác trai Lê của cháu đã nói bác đừng lo lắng nhiều quá, họ sẽ tìm ra cách…”

Cô ba không thế chịu đựng được việc cô xem thường mình, vẻ mặt tức giận, tay đập mạnh xuống bàn: “Bây giờ cô còn không biết cả lớn nhỏ, lát nữa theo tôi về…” Trần Tử Huyên cũng nổi giận: “Cô ba, cô cũng sắp thành bà già sáu mươi tuổi rồi, đừng có nổi bệnh công chúa nữa!”

“Cô, cô…” Từ trước đến giờ cô ba chưa từng bị mắng là “bà già” như vậy, bà ta tức giận đến nỗi hơi thở cũng không còn được bình thường.

Bị kích động khiến cô ta quên cả lễ nghĩa, bà ta lớn tiếng chửi bới: “Khốn kiếp, hôm nay xem tôi có dạy dỗ được cô không…”

Bà Lê nhìn cô ba nhà họ Nguyễn ngang ngược, đang không biết nên giải quyết thế nào thì may là Lê Hướng Bắc từ phòng làm việc chạy nhanh tới.

“Trần Tử Huyên” Anh ta gọi cô.

Cô ta thấy Lê Hướng Bắc chạy tới, lúc này mới tỉnh táo mà nhận ra đây là nhà họ Lê, còn phải chú ý đến thể diện. Sau đó liền nghe thấy Lê Hướng Bắc hướng về phía này nói: “Nguyễn Chi Vũ tìm cô này.” Anh ta vừa nói vừa giơ giơ điện thoại di động lên.

Điều này thực sự khiến cô ba nghiến răng nghiến lợi vì đứa cháu trai không coi ai ra của mình.

“Bên kia sao lại ồn ào vậy?” Trần Tử Huyên cầm điện thoại di động, cô còn chưa kịp mở miệng nói thì Nguyễn Chi Vũ đã hạ thấp giọng mà hỏi ngược cô một câu.

“Không có gì.” Cô cầm điện thoại di động, đi đến cửa sổ sát đất bên kia.

Nguyễn Chi Vũ làm sao mà không nghe ra được đó là giọng của cô ba chứ, the thé đến chói tai.

Vê cơ bản Trần Tử Huyên sẽ không nói cho anh biết về những chuyện này, anh mà có chủ động hỏi đến thì cô cũng lạnh nhạt mà bỏ qua. Ngược lại, Nguyễn Chi Vũ hy vọng rằng cô có thể nói với anh, nhưng cô không muốn nói cho anh biết.

“Anh tìm em có chuyện gì à?” Trần Tử Huyên hỏi anh vì không nghe thấy có phản hồi nào.

Nguyễn Chi Vũ nhất thời không trả lời được, tối qua anh về thì cô đã ngủ rồi. Sáng sớm hôm sau anh đi ra ngoài khi cô còn chưa tỉnh dậy, buổi chiều quay trở về nhà thì cô lại ở bên nhà họ Lê. Chỉ là đột nhiên cảm giác khoảng thời gian này cũng không thể nói chuyện với cô một cách cẩn thận.

“Hôm nay ở nhà nấu món Phật nhảy tường.” Anh nói xong mà cũng không hiểu tại sao mình nói vậy, nhưng cả nhà họ Nguyễn thì đều biết rằng Trần Tử Huyên thích ăn món Phật nhảy tường.

“Em đã ăn no ở nhà họ Lê rồi.” Cô không rõ vì sao Nguyễn Chi Vũ lại nói chuyện nhàm chán như vậy, thật ra thì cô cũng không có sở thích ăn uống lắm.

Có vẻ như Nguyễn Chi Vũ không có gì quan trọng để nói với cô, nhưng đột nhiên Trần Tử Huyên lại có việc gấp muốn nhờ anh.

“Nguyễn Chi Vũ, anh cử người đi nghe ngóng tin tức anh cả nhà họ Lê và Đường Duật đi… Em sợ hai người đó gặp phải nguy hiểm.”

Nguyễn Chi Vũ im lặng một lúc, anh thật bất ngờ khi cô đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Giọng Trần Tử Huyên lúc này gấp gáp hơn: “Anh nhờ người đi điều tra một chút, xem hai người đó có nhập cảnh vào Italia hay không…” Trước đó, cô có nhấn mạnh: “Đường Duật cũng mất liên lạc hai tháng rồi.”

“Anh biết.” Giọng Nguyễn Chi Vũ trở nên phức tạp, anh vẫn luôn cử người đi tìm tung tích Đường Duật, nhưng mỗi lần nói đến cái tên “Đường Duật” với cô thì luôn làm cho tâm tư của anh trở nên phức tạp, hai người đều im lặng không nói gì.

“Về nhà sớm đi.” Cuối cùng Nguyễn Chi Vũ nói với cô qua điện thoại di động như vậy.

Trần Tử Huyên ừm một tiếng rồi cúp điện thoại trước.

“Trần Tử Huyên, làm sao mà cô biết được cả hai đều đi qua Italia?” Lê Hướng Bắc bước đến, vừa lúc nghe được nội dung cuộc trò chuyện của cô với Nguyễn Chi Vũ.

Cô đưa điện thoại di động cho Lê Hướng Bắc, tùy ý nói: “Anh đoán xem.”

Lê Hướng Bắc cũng không hỏi thêm.

Cô ba ở trên bàn ăn có vẻ tức giận, lạnh giọng nói với bà Lê như thể nhà họ Lê tiếp đãi không chu đáo.

“Xem ra nhà họ Lê bận rất nhiều việc, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa, bây giờ chúng tôi đi về ngay.”

Bà Lê vốn là muốn lịch sự mời khách vào phòng khách uống chút trà và ăn trái cây rồi mới để họ rời đi, nhưng bà Lê cũng khá khó chịu với thái độ ngang ngược của cô ba nên không muốn quan tâm nhiều đến vị khách này.

Bà Lê đã biếu rất nhiều quà để nhà họ Nguyễn mang đi. Người lái xe nhà họ Nguyễn cũng nhanh chóng đến đón họ về.

“Cháu cũng tiễn mọi người về.” Lê Hướng Bắc cầm chìa khóa xe, trôi chảy nói.

Bữa tối hôm nay vốn là để hai bên cùng nhau bàn bạc về đám hỏi, nhưng bây giờ chưa giải quyết ổn thỏa, dùng bữa xong ai cũng cảm thấy không vui, không vừa ý. Thái độ kiêu ngạo của cô ba như muốn mở miệng nói không cần.

Trần Tử Huyên nói trước một tiếng: “Lê Hướng Bắc, tôi ngồi xe của anh.” Cô không khách khí mà cùng Lê Hướng Bắc đi ra ngoài trước.

Ở phía sau, cô ba tức giận nghiến răng, Giang Hoa Nhân vẫn luôn im lặng, nhưng thấy Trần Tử Huyên quen thân một người đàn ông như thế, bà ta đột nhiên trở nên khó chịu. Đi đến trước cửa xe, bà ta nói: “Hướng Bắc, làm phiền cháu rồi, bọn bác đi một xe rất thoải mái rồi.”

Lúc sáng, người lái xe nhà họ Nguyễn đã lái chiếc Bugatti màu đen dừng đợi ngoài cửa cách tầm một mét. Trên mặt Lê Hướng Bắc nở nụ cười thường ngày, nhưng nói chuyện lại hơi kỳ lạ: “Không phiền đâu ạ, cháu cũng muốn ghé qua nhà họ Nguyễn tìm Nguyễn Chi Vũ bàn bạc một chuyện, Trần Tử Huyên thích ngồi xe của cháu thì cháu sẽ đưa cô ấy về…”

Hai chiếc xe tách nhau trên đường về nhà họ Nguyễn, Trần Tử Huyên cuối cùng cũng không phải đối mặt với người lớn. Mặc dù chỉ là nửa giờ đồng hồ nhưng cô cũng cảm thấy thể xác và tinh thần đều không thoải mái. Nếu như ngồi cùng xe với cô ba và Giang Hoa Nhân thì chắc chắn cô sẽ bị mắng té tát.

“Ban nãy sao cô không gọi Chi Nghiên qua đây?” Lê Hướng Bắc biết cô phải chịu những phiền toái từ cô ba. Giang Hoa Nhân dường như cũng không thích cô, những người này thường thích làm cáo mượn oai hùm, nếu những người bên ngoài không vì lợi ích của nhà họ Nguyễn, họ làm sao có thể làm càn như vậy. Nói khó nghe thì là những người chanh chua, đanh đá và ngang ngược.

Lê Hướng Bắc đang lái xe, cố ý giảm tốc độ xuống, đi theo sát chiếc xe Bugatti phía trước. Trần Tử Huyên ngồi ghế kế bên duỗi người, cô vừa ngáp vừa mơ hồ nói: “Tôi không thích ngồi cùng Nguyễn Chi Nghiên cho lắm.”

“Vì sao?” Lê Hướng Bắc tò mò quay đầu nhìn cô, lúc này Trần Tử Huyên nhìn về phía trước, sắc mặt đột nhiên biến sắc, hét lớn: “Nhìn phía trước, cẩn thận!”

“Phía trước có người lao ra, mau dừng xe lại.” Chiếc xe phanh gấp, tiếng két chói tai vang lên.

“Chết tiệt!” Lê Hướng Bắc hung hăng chửi một câu: “Đồ điên, đột nhiên lao ra đường, có phải muốn chết rồi không hả?”

Chiếc xe dừng hẳn, người lao ra đường vừa rồi dáng dấp nhìn không rõ, quần áo dơ bẩn như nhiều ngày chưa giặt, đầu tóc bù xù, trông rất lôi thôi. Anh ta ngã cách xe tầm một mét, nằm bất động ở đó. Trần Tử Huyên thăm dò một chút, tay kéo ống tay áo của Lê Hướng Bắc: “Trông không giống người giả vờ bị đụng xe.”

“Người này hình như thần kinh không được bình thường, điên cuồng chạy về phía đường chính. Anh ta trông rất hoảng hốt như thể có ai đó truy đuổi phía sau.”

“Chúng ta xuống xe xem sao.” Cô vừa nói vừa mở cửa xe.

Vốn là Lê Hướng Bắc không đồng ý, hai người nên báo cảnh sát rồi đợi cảnh sát tới thì xuống xe, nhưng Trần Tử Huyên đã chủ động đi xuống xe, Lê Hướng Bắc cũng không thể giữ cô lại, vì vậy anh ta cũng xuống xe theo cô. Anh ta còn định nói vài câu để cô cẩn thận không bị lừa.

“Người này trông hơi quen…” Trần Tử Huyên chăm chú nhìn người đàn ông đang bất tỉnh nằm trên đường, xem xét kỹ từng chỉ tiết trên khuôn mặt, đột nhiên cô quay đầu lại, hoảng hốt nhìn về phía Lê Hướng Bắc hét to: “Mau tới đây đi, người này có phần giống anh cả của anh.” Lê Hướng Bắc kinh ngạc, vẻ mặt đột nhiên trở nên khẩn trương tiến lại gần.

Trần Tử Huyên cũng muốn ngồi xuống để nhìn kỹ người đàn ông đang bất tỉnh kia, cô vừa khom lưng thì nghe được tiếng động lạ của bụi cây xanh bên đường.

“Đây thật sự là anh cả của tôi!” Lê Hướng Bắc nhận ra ngay lập tức, hét lên đầy kích động.

Còn ánh mắt nghi ngờ của Trần Tử Huyên thì chú ý đến động tĩnh của bụi cây xanh kia. Vì tò mò, cô bước nhanh tới bụi cây và nhìn thấy Nguyễn Chi Nghiên. Cô ta đang khóc.

Nguyễn Chi Nghiên ngồi trên bãi cỏ lộn xôn bẩn thỉu, áo choàng rơi khỏi người, hai tay tự ôm chặt lấy chính mình, thân thể còn đang run rẩy, có vẻ cô ta rất sợ hãi.

Trần Tử Huyên giật mình vì cô nhớ lại cảnh tượng quen thuộc này, lần trước khi cô ở bệnh viện tại Nhật Bản, cô cũng bất ngờ gặp Nguyễn Chi Nghiên đang khóc.

“Không phải em ngồi ở xe phía trước sao, tại sao lại ở đây?” Bây giờ Trần Tử Huyên căn bản cũng không có tâm trạng an ủi cô ta, thay vào đó là vẻ mặt cảnh giác, nhìn cô ta chằm chằm: “Chị hỏi em, sao em lại ở đây?”

Cô ta vẫn vùi đầu vào khóc, Trần Tử Huyên không chịu nổi cảnh cô ta khóc lóc một cách yếu đuối như vậy, bực bội nói: “Nguyễn Chi Nghiên, em đừng giả bộ nữa, tôi không tin lần nào cũng trùng hợp như vậy, rốt cuộc là vì sao em lại ở đây, sao lại khóc ở đây?” Vừa nói, Trần Tử Huyên vừa quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang bất tỉnh nằm trên đường, nghiến răng nghiến lợi: “Toàn thân anh cả nhà họ Lê đều là vết thương chằng chịt, em lại đột nhiên ở đây… Có phải là em trói anh cả Lê lại không?”

Nghĩ tới khả năng này, Trần Tử Huyên càng thêm nóng nảy, mặc kệ bộ dạng thảm hại của cô ta, hai tay kích động lắc lắc bả vai cô ta: “Nguyễn Chi Nghiên, cuối cùng là em biết những gì, đừng khóc, nín đi, nói cho tôi biết Đường Duật đang ở đâu?”

“Chắc hẳn Đường Duật ở cùng với anh cả nhà họ Lê đúng không?”

Trần Tử Huyên sốt sắng hỏi cô ta, nhìn về phía đường thì Lê Hướng Bắc đã gọi điện thoại báo tin cho nhà họ Lê, xe cứu thương cũng đã đến đưa Lê Kỳ Phong đi bệnh viện. Còn Đường Duật thì sao? Tìm thấy Lê Kỳ Phong rồi, còn Đường Duật đang ở đâu? Trong lòng Trần Tử Huyên nóng như lửa đốt, tiếng khóc của cô ta làm bản thân cô thêm tức giận: “Nguyễn Chi Nghiên, tôi không biết là cô đang giả vờ ngu ngốc hay ngây thơ… Tôi cảnh cáo cô, cô dám làm tổn thương những người thân bên cạnh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Cuối cùng cô chỉ có thể buông cô ta ra.

Nguyễn Chi Nghiên vẫn không ngừng khóc.

Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên thở một hơi dài, bầu trời hôm nay bị mây đen che đi ánh trăng. Toàn bộ bầu trời tối đen không một ánh sao.

Lúc này, cách đó không xa, Lucy trốn sau một gốc cây xanh, cô ta rất kinh ngạc khi nghe được những gì Trần Tử Huyên vừa nói…

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement