Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

Là một người phụ nữ, nếu đột nhiên được thông báo rằng mình đã có thai, đầu tiên là sẽ hoảng hốt không dám tin, tiếp sau sẽ dần dần chấp nhận sự thật, lấy lại bình tĩnh rồi quyết định hướng xử lý.

“Tiểu Duy à, cả chín que còn lại cậu đều thử cả rồi, cái nào cũng hai vạch đỏ hết, cậu chấp nhận đi.” Trần Tử Huyên thấy cô ấy như bị tin tức ập đến bất ngờ dọa sợ, Chu Tiểu Duy sờ sờ phần bụng của mình, ngồi ngẩn ngơ ở một bên, không đáp lời.

“Mang thai đó, cậu không vui sao?” Trần Tử Huyên ngồi bên cạnh cô ấy: “Không thì, bây giờ mình đưa cậu đến bệnh viện siêu âm nhé?”

“Không, không cần đâu.” Chu Tiểu Duy lấy lại tinh thần, vội vàng từ chối.

“Chẳng qua là mình thấy, nó có hơi đột ngột.”

Trần Tử Huyên là người từng trải trong chuyện này, lên tiếng: “Đây là chuyện rất bình thường, chờ đến khi cậu sinh con ra, ôm đứa bé trong vòng tay, cậu sẽ bắt đầu nghi ngờ về thế giới này, có một sinh linh bé bỏng hoạt bát được sinh ra từ trong người cậu, thật sự khó có thể tưởng tượng nổi.”

Chu Tiểu Duy nở nụ cười ôn hòa: “Một sinh linh bé nhỏ thật đáng yêu.” Nghĩ đến cảnh bản thân ôm con trong tay, hạnh phúc làm sao.

Chỉ trong chớp mắt, Chu Tiểu Duy đã cảm thấy cuộc đời của mình ngập tràn trong cảm giác hạnh phúc, trở nên phong phú hơn trước nhiều: “Nhưng mà…” Cô ấy quay sang nhìn Trần Tử Huyên: “Có thể giúp tớ giấu chuyện này đi trước được không, tam thời tớ không muốn cho anh Hạo Nhiên biết.”

Trần Tử Huyên là một người theo chủ nghĩa hành động, lúc này cô đang cầm điện thoại trong tay, chuẩn bị chụp lại chiếc que thử thai hai vạch kia, đăng lên tường nhà để chia sẻ việc vui với mọi người: “Sao chứ?” Trần Tử Huyên cất điện thoại đi: “Cậu sợ đây chỉ là hiểu lầm, sợ làm Bùi Hạo Nhiên thất vọng à?”

“Không phải.” Chu Tiểu Duy mấp máy môi, có chút chua chát mà cất lời.

Vừa nói, Chu Tiểu Duy vừa cúi đầu xuống: “Mình sợ anh ấy vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, sợ anh ấy nói muốn mình bỏ đứa bé đi.”

Trần Tử Huyên giận dữ đập bàn: “Bùi Hạo Nhiên muốn chết hay gì!”

“Chúng mình đã bàn bạc với nhau trước rồi, hiện giờ Bùi Ức vẫn còn nhỏ, sợ nếu giờ có con thì sẽ làm Bùi Ức bị ảnh hưởng tâm lý.”

“Bây giờ Bùi Ức cũng đã học tiểu học rồi, thằng bé thông minh như thế chuyện gì cũng hiểu, hai người không cần phải lo về việc thẳng bé ghen tị với em đâu, nếu cố gắng nói thì thế nào Bùi Ức cũng chấp nhận được, nhà họ Bùi bao bọc con cháu quá mức rồi đó.”

Chu Tiểu Duy cười khổ, cô ấy cũng cho là như thế, Bùi Ức thông minh như vậy, hẳn là không đến mức phải ghen tị với em, nhưng mấy người nhà Bùi Hạo Nhiên vẫn kiên quyết không chịu, nói là sợ làm tổn thương tâm hồn non nớt của Bùi Ức.

Bàn tay cô ấy dịu dàng vuốt ve phần bụng, sinh mệnh bé nhỏ đang nằm trong đó, là thân sinh cốt nhục của cô ấy.

“Chờ mình đến bệnh viện siêu âm đã, xác định là mang thai rồi thì mình sẽ tìm cơ hội để thông báo với mọi người.”

Khi biết tin mình mang thai, Chu Tiểu Duy vừa bất ngờ mà cũng vừa vui vẻ, cô ấy tin rằng Bùi Hạo Nhiên và mọi người cũng sẽ cảm thấy như thế.

Chu Tiểu Duy đã nói như vậy rồi, Trần Tử Huyên cũng không can thiệp thêm nữa.

Tiễn Chu Tiểu Duy ra về, cô còn dặn thêm: “Nếu có chuyện gì nhớ báo cho mình đó, đừng có mềm lòng rồi nhân nhượng thỏa hiệp với người ta, nếu bên đó đối xử không tốt với cậu thì hãy nói cho mình.”

Chu Tiểu Duy bật cười: “Mình biết rồi.” Cô ấy vẫy vẫy tay, rồi từ từ lái xe rời khỏi.

Tạm thời Chu Tiểu Duy không muốn cho ai khác biết chuyện mình đã có thai, Trần Tử Huyên nhanh tay quơ hết đám que thử thai vào một cái túi màu đen, tự mình mang xuống nơi để rác ở dưới tầng.

Buổi chiều, bác Phương thông báo cho cô biết tin Nguyễn Chi Vũ đã đi công tác về, tối nay có thể về nhà cùng ăn cơm tối với cô.

Trong lòng Trần Tử Huyên thấy rất vui, tiểu biệt thắng tân hôn mà, hơn nữa gần đây cô và Nguyễn Chi Vũ cũng không xảy ra tranh chấp gì, cô còn muốn nghiêm túc thảo luận với anh về việc có thai lần nữa.

Trên đường đi theo đường nhỏ từ biệt thự Đông Uyển ra nhà chính dùng bữa, cô gặp Tiểu Thanh đang hốt hoảng chạy về phía mình: “Cô, cô chủ!”

Trần Tử Huyên quay sang, nhìn Tiểu Thanh đang thở không ra hơi: “Sao thế?” Tiểu Thanh dừng bước chạy, hai tay chống nạnh, há to miệng hít thở không khí, câu được câu mất đáp: “Tôi, tôi có phát hiện mới, cô bảo tôi sang để ý tình hình cô Chi Nghiên…”

“Có chuyện gì?” Suýt chút nữa Trần Tử Huyên đã quên mất Nguyễn Chi Nghiên rồi.

“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ thấy cô Chi Nghiên đang lục tìm trong đống rác, nhìn lạ lắm.”

“Cô ta tìm cái gì ở đó, đánh mất gì à?”

“Hình như là một cái túi nhựa màu đen, tôi cũng không dám nhìn kỹ.” Sắc mặt Tiểu Thanh trở nên kỳ lạ, không còn quan tâm đến thân phận chủ tớ nữa, kiểng chân lên, ghé lại bên tai Trần Tử Huyên nói nhỏ: “Tôi trốn ở sau hòn non bộ, nhưng tôi đã nhìn rõ được vẻ mặt của cô Chi Nghiên khi ấy, cực kỳ cực kỳ… khủng bố luôn đó.”

“Sao mà khủng bố?” Trần Tử Huyên nghe xong, nhíu mày.

Vừa nói dứt lời, Tiểu Thanh còn chưa kịp đáp, đột nhiên lại thốt kêu lên một tiếng: “Lui ra.”

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ tối sầm, túm cánh tay Tiểu Thanh, đẩy cô ta ra, như đang kìm nén cảm xúc nôn nóng cực độ.

“Sao tự dưng lại đẩy người ta.” Trần Tử Huyên thấy rõ là Nguyễn Chi Vũ, lập tức tiến lên che chở Tiểu Thanh, giận dữ hỏi.

Nguyễn Chi Vũ quay đầu lại, lạnh lùng liếc Tiểu Thanh, lặp lại lời nói của mình, cố gắng nhẫn nhịn: “Lập tức đi ngay!”

Tiểu Thanh cuống tay cuống chân, nhìn sang phía Trần Tử Huyên, biết rõ Nguyễn Chi Vũ tìm tới Trần Tử Huyên là do có chuyện đột xuất cần bàn bạc, cô ta gật đầu, lập tức đi khỏi.

“Anh lên cơn cơn gì thế?” Trần Tử Huyên không rõ sao anh lại trách mắng người khác vô cớ như thế.

Chung quanh là một mảnh yên tĩnh, đường nhỏ giao nhau, có bộ bàn ghế để tạm nghỉ chân, hoa lá nở rộ rất xinh đẹp, những cột đèn bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng nhạt khi chạng vạng, lúc này chỉ còn cô và anh đứng đối diện nhau.

Trong mắt Nguyễn Chi Vũ chất chứa những cảm xúc cuồn cuộn mãnh liệt, ánh mắt anh sắc bén, như là muốn nhìn xuyên qua cơ thể cô.

“Chuyện gì đã xảy ra đây!” Anh ném một thứ lên trên mặt bàn, là một chiếc que thử thai hiện hai vạch.

Thanh âm của Nguyễn Chi Vũ đã trầm xuống, như sắp bùng nổ cơn giận. Đồng tử của Trần Tử Huyên co lại, đột nhiên rùng mình, chưa bao giờ cô thấy anh phẫn nộ đến như vậy.

Chỉ là một que thử thai cho kết quả dương tính thôi mà.

“Anh muốn nói gì đây, que thử thai hiện hai vạch chứng tỏ là đã có thai, mà kể cả có thai thật thì anh có cần phải tức giận đến mức này không!” Trần Tử Huyên rất không thích ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ, anh cũng thường xuyên nhìn người ngoài với vẻ lạnh nhạt xa cách như thế, nhưng khi về nhà thì rất hiếm.

Nguyễn Chi Vũ nghe cô nói vậy, sắc mặt càng thêm u ám, anh nắm chặt tay, như đang cố gắng đè nén điều gì đó.

Rồi bỗng Nguyễn Chi Vũ đưa tay ra túm lấy tay cô, mặt mày lạnh tanh, mạnh bạo kéo cô đi…

“Anh làm gì vậy!”

“Bỏ tay ra.”

“Nguyễn Chi Vũ, anh bỏ ra, bỏ tay ra, anh túm tay em đau quá.” Trần Tử Huyên bị Nguyễn Chi Vũ hùng hổ kéo đi, cứ vừa đi vừa la mắng, nhưng anh vẫn không hề thay đổi, khi đi qua đám người làm, họ đều nháo nhác nhìn theo, lại không dám bước lên nói lời nào.

Sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ rất xấu, anh mở cửa xe, thẳng tay ấn cô ngồi vào ghế phó lái mà không cho cô chút khả năng cự tuyệt, rồi đóng sầm cửa lại. Anh lái xe vào nội thành, tốc độ xe rất nhanh, lướt qua dòng xe như gió, Trần Tử Huyên nhìn anh trầm mặc không nói lời nào, lại quay ra sau nhìn cảnh sát giao thông đang tuýt còi đuổi theo.

“Sao anh đi nhanh quá vậy, nguy hiểm lắm.”

“Anh muốn đưa em đi đâu thế này!” Trần Tử Huyên đã thực sự tức giận rồi, cô không thể hiểu nổi.

“Trần Tử Huyên, sự dung túng mà anh dành cho em cũng chỉ có giới hạn thôi.” Anh lạnh lùng lên tiếng, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẫn lái xe với tốc độ cao: “Tốt nhất là em đừng để anh thất vọng.” Câu sau cùng lại thốt ra nhẹ băng, mang theo niềm do dự bất an.

Rất nhanh, chiếc xe phanh gấp lại, dừng trước cổng một bệnh viện.

Nguyễn Chi Vũ nhanh chóng xuống xe, gấp gáp không thể chờ lâu hơn được nữa, như trong lòng anh đang phải kìm nén một thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó, anh kéo tay Trần Tử Huyên đi vào bên trong.

“Sao anh lại đưa em tới bệnh viện, em không vào đâu!” Trần Tử Huyên lùi lại trong vô thức, đây là di chứng sau lần sinh trước của cô, cô không thích bệnh viện.

“Đưa cô ấy đi kiểm tra.” Nguyễn Chi Vũ không cho cô cự tuyệt, chỉ lạnh lùng đưa ra yêu cầu với bác sĩ: “Thử thai.”

Bác sĩ đón khách thông báo: “Nhưng hiện giờ đã là giờ tan tầm, muốn siêu âm phụ khoa cần phải đợi tới ngày mai.”

“Siêu âm gì mà siêu âm, tôi không làm!” Trần Tử Huyên nhân cơ hội này vùng vẫy ra khỏi tay Nguyễn Chi Vũ, giận dữ quay người bỏ đi, không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa.

Cô còn chưa kịp ra đến cửa đã bị những người bảo an chặn lại, những nhân viên trong bệnh viện chạy ra, khách khí đổi giọng hỏi Nguyễn Chi Vũ: “Có rất nhiều cách để thử thai, anh chị muốn làm cách nào?”

Gương mặt của Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng không chút thay đổi: “Làm hết, cách nào cũng thử một lần cho tôi.”

“Làm gì đó! Đừng chạm vào tôi, buông ra, bỏ tôi ra!” Trần Tử Huyên bị dẫn đi vào trong, giãy giụa như một phạm nhân, cô có cảm giác tự tôn của mình bị chà đạp nghiêm trọng, bị ép đi làm biết bao loại kiểm tra, lấy máu, siêu âm, cởi bỏ quần áo, mặc cho những y tá bác sĩ kia làm gì thì làm.

Nguyễn Chi Vũ vẫn đứng yên ở bên cạnh, chứng kiến tất thảy, mọi thứ anh đều nhìn thấy tận mắt.

Mãi đến khi có kết quả: “Chúng tôi xác định, vợ của anh không mang thai.” Câu nói đó như gọi lí trí của Nguyễn Chi Vũ quay về, anh lẳng lặng đứng nhìn tờ kết quả, nhìn mãi nhìn mãi.

“Chỉ vì một cái que thử thai mà anh nổi trận lôi đình với em ư?” Trần Tử Huyên xuống khỏi bàn kiểm tra, tỏ vẻ khó xử: “Anh muốn biết em có mang thai hay không thì anh chỉ việc hỏi thẳng em là xong, sao anh lại dùng cách này để làm nhục em chứ, anh không tin lời em nói, anh chỉ nhìn thấy một cái que thử thai, rồi anh hiểu lầm em.”

Vừa nói, những giọt nước mắt ấm ức vừa tuôn ra: “Em không hiểu, Nguyễn Chi Vũ à, người như anh thực sự rất khó để chung sống đấy!” Cô vơ lấy những tờ kết quả ở trên bàn kia, ném hết xuống sàn nhà, rồi xoay người rời đi.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement