Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

Sau khi Trần Tử Huyên cúp điện thoại của dì út, cô ngồi trên giường, tâm trạng có hơi bất ổn, cứ thỉnh thoảng là lại nhìn về hướng cửa phòng ngủ rộng rãi được chiếu sáng rực rỡ.

1h sáng, Nguyễn Chi Vũ vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi.

Thông thường, khi đến giờ đi ngủ, cô liền tự giác lên giường nằm, không có thói quen chờ đợi anh.

Tối nay, Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, cảm thấy trong lòng có hơi rối rắm: “Muộn như vậy rồi, còn làm gì trong phòng làm việc nữa?”

Cô mặc một cái váy ngủ tơ lụa dài màu xanh lam, mái tóc đen dài buông xõa, bước ra từ phòng ngủ, đi qua hành lang gỗ, trong đêm tĩnh lặng, bước chân của cô nghe có vẻ hơi đột ngột, những người giúp việc đang làm việc nghe thấy tiếng động thì lục tục ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Thưa mợ chủ.”

“Suyt.” Trần Tử Huyên lập tức ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng, cúi người lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Có phải Nguyễn Chi Vũ đang ở trong phòng làm việc không?” Người giúp việc đứng trước phòng làm việc gật đầu với cô.

Trần Tử Huyên do dự một lúc, nhìn vào cửa của phòng làm việc, nhưng không nói gì thêm nữa.

Người giúp việc không biết cô đang suy nghĩ sâu xa điều gì, cẩn thận hỏi: “Thưa mợ chủ, có chuyện gì cần tôi báo lại không?”

Vẻ mặt Trần Tử Huyên khó xử, trong lúc nhất thời, cô cũng không biết tại sao nửa đêm không ngủ được lại chạy đến phòng làm việc tìm anh làm gì. Nói chung cũng không thể nói rằng mình đột nhiên muốn gặp anh: “Tôi… tôi sẽ tự mình đi vào.” Trần Tử Huyên hơi cao giọng để che đi sự xấu hổ của mình.

“Vâng ạ.” Người giúp việc lập tức lùi lại.

Trần Tử Huyên tự mình mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người giúp việc, trong lòng cô chợt nảy ra một ý nghĩ, đại khái thì cũng ở chung với Nguyễn Chi Vũ lâu rồi, cô cũng không cố ý muốn hù dọa người giúp việc.

“Có chuyện gì vậy?” Ngay khi cô vừa mở cửa phòng làm việc, Nguyễn Chi Vũ cũng lên tiếng Trần Tử Huyên, vị khách không mời mà đến này lập tức sững người, cô còn đang suy nghĩ vẩn vơ, không ngờ Nguyễn Chi Vũ lại phản ứng nhanh như vậy, làm sao anh lại biết đó là cô.

Nguyễn Chi Vũ nhìn gương mặt trắng nõn đang giật mình của cô, thấy đôi mắt trong veo của cô, rõ ràng không phải là đang ngủ mà tỉnh lại. Sau đó, thuận mắt nhìn xuống xương quai xanh của cô, ngực áo rộng mở, cảnh xuân ẩn hiện.

“Vẫn chưa ngủ sao?” Nguyễn Chi Vũ dời tầm mắt khỏi ngực cô, giọng anh hơi khàn khàn, hỏi cô.

Trần Tử Huyên hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nóng rực vừa rồi của anh, cô bị anh hỏi đến mức cảm thấy câu nệ, không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại anh: “Anh làm gì ở phòng làm việc mà muộn vậy?” Thực ra ý của cô vốn là muốn anh nghỉ ngơi sớm một chút.

Là một người vợ, quan tâm chồng mình thức đêm tăng ca là chuyện bình thường, nhưng Trần Tử Huyên lại cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời quan tâm như thế.

Lúc này, Nguyễn Chi Vũ đang nghĩ về việc cô thản nhiên mặc đồ ngủ đi lang thang vào buổi tối, trên hành lang vừa rồi toàn là người giúp việc nữ đang trực, chắc là có đàn ông.

Thật ra anh không chú ý đến “sự quan tâm khéo léo” vừa rồi của Trần Tử Huyên.

Trần Tử Huyên nhìn anh đột nhiên im lặng cau mày như vậy, cô lại cảm thấy anh cố tình tránh né và che giấu chuyện gì đó.

“Lúc nãy em nói gì?” Phải mất một lúc, Nguyễn Chi Vũ mới nhận ra rằng mình vừa thất thần.

Từ xấu hổ và câu nệ lúc ban đầu, Trần Tử Huyên trở nên cáu giận, tìm đại một cái cớ qua loa lấy lệ: ‘Dì út em vừa gọi cho em, nói rằng ngày mốt là sinh nhật ba em, em muốn mang hai đứa nhỏ về nhà họ Trần.” Giọng điệu cứng rắn của cô rõ ràng có chút tức giận.

Nguyễn Chi Vũ nghe xong, nhướng mày, thật sự không hiểu tại sao cảm xúc của phụ nữ lại có thể thay đổi nhanh như vậy.

“Em muốn mang con về nhà họ Trần à.” Anh lặp lại lời cô nói.

Anh còn chưa nói xong, giọng điệu của Trần Tử Huyên đã kiên quyết hơn, cô ngắt lời và nhấn mạnh: “Em không quan tâm ông nội có đồng ý hay không. Dù sao thì em cũng phải đưa con về nhà họ Trần một chuyến, em đã đồng ý với họ rồi.” Ông cụ Nguyễn giấu cháu cưng của mình như giấu vàng, ngày thường, người làm mẹ như Trần Tử Huyên đây, muốn thấy mặt con còn khó chứ đừng nói gì đến chuyện mang con ra khỏi cửa.

Nguyễn Chi Vũ đương nhiên biết rõ tính xấu của ông mình.

“Tìm một cái thùng giấy, lén mang con ra ngoài.” Nguyễn Chi Vũ rất bình tĩnh trả lời cô, lén đem con ra ngoài, đây là cái ý tưởng kinh khủng gì vậy?

Trần Tử Huyên nghe thấy thế, hơi kinh ngạc, anh như vậy là coi như đồng ý rồi.

“Anh nói xem, chúng ta rõ ràng là cha mẹ ruột sinh ra hai đứa nhỏ, giờ muốn mang con ra ngoài mà như ăn trộm vậy.” Trần Tử Huyên lập tức than thở oán trách, rồi lẩm bẩm một mình: “Ngày mai em sẽ đi tuyên bố chủ quyền với ông nội.”

Nghe cô than thở, Nguyễn Chi Vũ cười nhẹ, đứng dậy, tắt máy tính xách tay trên bàn, đóng những tài liệu cần duyệt lại, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.

Vừa làm vừa nói với cô: “…Tạm thời đừng nhắc đến chuyện này với ông nội.” Tính khí của ông, Nguyễn Chi Vũ là người hiểu rõ nhất, anh thu dọn bút máy trên bàn, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, Nguyễn Chi Vũ nói rất nhẹ nhàng: “Tiền trảm hậu tấu.” Đây là cách tốt nhất để đối phó với ông nội.

Trần Tử Huyên thầm mắng trong lòng, đây là phong cách của Nguyễn Chi Vũ.

Tiền trảm hậu tấu, cho nên ông cụ Nguyễn có bản lĩnh cỡ nào cũng không đối phó nổi với Nguyễn Chi Vũ.

Nguyễn Chi Vũ tiện tay tắt đèn trong phòng làm việc, Trần Tử Huyên nhìn thấy anh đang quay lại phòng ngủ để nghỉ ngơi, một trước một sau, ăn ý bước ra khỏi phòng làm việc, cả hai thong thả đi dọc hành lang.

Trần Tử Huyên cảm thấy Nguyễn Chi Vũ chính là một lão cổ hũ, nói chuyện gọn gàng dứt khoát. Gần đây hình như anh đã học cái tính hài hước của Lê Hướng Bắc, thường thì phải mất một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại được.

“Nguyễn Chi Vũ, bình thường anh có sở thích gì không?” Cô nghĩ đến cái gì thì trực tiếp mở miệng hỏi thẳng.

Nguyễn Chi Vũ đang đi phía trước thì đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái, tự hỏi vì sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy.

Nguyễn Chi Vũ đối với rất nhiều chuyện đều không hề lăn tăn, nhàn nhạt đáp lại hai chữ: “Không có.”

“Tại sao lại không có? Không phải anh rất thích đến câu lạc bộ chơi quyền anh à?” Trần Tử Huyên thật ra đã bắt đầu thấy hứng thú, sau đó sốt sắng nắm lấy cánh tay anh: “Lần trước anh còn nói muốn đưa em đến trường đua ngựa, dạy em cưỡi ngựa nữa cơ mà.”

Nguyễn Chi Vũ không nói gì, cả hai tiếp tục thong thả đi về phòng ngủ.

“Lê Hướng Bắc nói rằng từ nhỏ anh ấy đã bị anh đánh đến sưng cả lên. Anh ấy nói anh bơi lội rất lợi hại, chơi bóng rổ cũng rất khá… Anh có giống những người đàn ông khác không, ví dụ như sưu tầm đồng hồ hay gì đấy?” Trần Tử Huyên tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Trước kia, em có một người bạn cùng bàn, rất kỳ lạ, cực kỳ thích sưu tầm đá. Cuối tuần được nghỉ còn kéo em đi ra ngoại ô, đi lên núi để nhặt đá.”

Nguyễn Chi Vũ im lặng lắng nghe, anh rất hiếm khi ngắt lời cô.

“Bạn cùng bàn của em là nam à?” Thỉnh thoảng, Nguyễn Chi Vũ cũng hỏi lại một câu.

Trần Tử Huyên đi đến trước cửa phòng ngủ, vặn cửa, thuận miệng trả lời anh: “Là nam.”

“Ồ.” Nguyễn Chi Vũ ồ một tiếng, ý vị sâu xa.

Có đôi khi, Trần Tử Huyên cảm thấy Nguyễn Chi Vũ rất thích nghe cô than thở và càu nhàu, không biết có phải là ảo giác không, nếu không phải thỉnh thoảng hỏi một câu, cô còn nghĩ anh hoàn toàn không nghe lọt vào tai câu nào, kỳ thực là anh có đấy.

Nghĩ đến đây, Trần Tử Huyên quay lại, nghiêm túc nhìn anh.

Nguyễn Chi Vũ mà lại hứng thú nghe người khác kể khổ, chuyện này thật thần kỳ.

Đôi mắt Trần Tử Huyên nhìn anh quá nghiêm túc, quá sâu, Nguyễn Chi Vũ đang đứng ở cửa phòng ngủ, anh có vẻ hơi không quen, không hiểu tại sao người phụ nữ của mình lại đột nhiên nhìn mình như thế.

Ánh mắt của cô lúc này toàn tâm toàn ý, như thể trong mắt, trong lòng đều là hình bóng anh.

Tai Nguyễn Chi Vũ nóng lên, ửng đỏ. Anh khẽ nghiêng đầu đi, muốn lướt qua tầm mắt của cô, nhưng Trần Tử Huyên lại ngạc nhiên nghiêng người, cô duỗi tay chạm vào tai anh, kêu lên: “Nguyễn Chi Vũ, hình như anh sốt rồi. Tai anh đỏ, rất nóng nữa.”

“Đừng làm vậy.” Nguyễn Chi Vũ bị cô xoa xoa lỗ tai, rất mất tự nhiên, giọng điệu có chút ra lệnh.

“Làm gì mà hung dữ vậy?” Trần Tử Huyên bất mãn, lúc này mới buông tay ra.

Thực ra không phải Nguyễn Chi Vũ cố tình hung dữ với cô, mà là cô bất ngờ ra tay với anh, chưa ai từng xoa tai anh, anh chỉ phản ứng phòng vệ theo bản năng mà thôi.

Trần Tử Huyên cảm thấy tối nay cô cố tình không ngủ để đợi anh, vậy mà Nguyễn Chi Vũ cũng không thèm cảm kích, quan tâm anh có bị sốt hay không, vậy mà anh còn “hung dữ” với cô, cô xụ mặt, cảm thấy hơi tức giận.

Đột nhiên, Trần Tử Huyên duỗi tay ra, xoa xoa đầu Nguyễn Chi Vũ, hừ một tiếng, lập tức tự mình chạy vào phòng tắm.

Nguyễn Chi Vũ giật mình, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Anh nhìn Trần Tử Huyên đang bước vào phòng tắm, vô thức vươn tay sờ đầu, rồi thở dài.

Trần Tử Huyên có rất nhiều động tác nhỏ, Nguyễn Chi Vũ thường cũng chỉ nói miệng thế thôi, cuối cùng cũng để tùy cô muốn làm gì thì làm.

Khi Trần Tử Huyên đang rửa mặt, dưỡng da với mỹ phẩm trong phòng tắm, cô dường như nghe thấy tiếng bác Phương bị Nguyễn Chi Vũ quở trách.

“Mang hết ra ngoài đi.”

Trần Tử Huyên nghe loáng thoáng giọng Nguyễn Chi Vũ, lặng lẽ thò cái đầu tò mò ra khỏi phòng tắm, cô nhìn tình hình xung quanh, chỉ thấy bóng lưng của bác Phương, hình như đang ôm một cái chăn lớn đi ra khỏi cửa.

Thừa dịp Nguyễn Chi Vũ vào phòng để đồ lấy quần áo ngủ, Trần Tử Huyên nhanh tay nhanh chân chạy đến và ngăn bác Phương lại: “Sao lại vội vã đem chăn mền trong phòng ngủ dọn ra ngoài thế?”

Bác Phương nhìn cô, dở khóc dở cười: “Giữ một cái chăn là đủ rồi, cái nào thừa ra thì đem đi trước.”

Từ trước đến nay, tâm tư Nguyễn Chi Vũ luôn rất tinh tế, kín đáo, vừa mở tủ ra liền thấy hai cái chăn lớn bên trong, đoán đại cũng biết rằng chắc chắn là do Trần Tử Huyên cảm thấy anh cướp chăn của cô, cho nên mới cho người đem hai cái chăn đến.

Vợ chồng với nhau mà đắp hai cái chăn thì còn ra thể thống gì! Anh lập tức gọi người đến dọn cái chăn thừa đi.

Trần Tử Huyên không suy nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy bác Phương đã bị mắng, liền vỗ vai bà, trấn an một câu: “Tâm trạng Nguyễn Chi Vũ không tốt.”

Bác Phương chỉ cười mà không nói gì.

“Đúng rồi, theo lịch trình của hai đứa nhỏ gần đây thì mấy giờ thì hai đứa uống sữa sáng?” Trần Tử Huyên nhớ đến con mình, dò hỏi tình hình một chút, để hai ngày nữa lén đưa bọn nhỏ ra ngoài.

Bác Phương nói đúng sự thật: “Bình thường thì cậu chủ nhỏ ngủ đến khi nào tự tỉnh thì thôi, sáng 6 giờ sẽ uống sữa, nhưng tuần trước bị cảm, vẫn đang uống, thuốc.”

“Con bị bệnh sao?” Sắc mặt Trần Tử Huyên trở nên nghiêm túc: “Hôm trước tôi thấy sắc mặt bọn nó rất hồng hào, không giống như đang ốm.”

“Thỉnh thoảng, trẻ con hay bị ho khan, ông cụ không yên tâm nên bảo người làm cho hai đứa uống một ít thuốc bổ để nâng cao khả năng miễn dịch.”

Ông cụ lo cho cháu, hắt hơi một cái thôi cũng đã là chuyện kinh thiên động địa.

“Nếu con bị cảm, vậy chẳng phải càng khó trộm hai đứa ra ngoài hơn sao?” Trần Tử Huyên trở vào phòng, một lòng một dạ chỉ nghĩ về chuyện của con.

Nguyễn Chi Vũ khoác áo tắm đi ra khỏi cửa phòng tắm, thấy cô nằm nghiêng tập trung nghiên cứu chuyện gì đó, anh nằm xuống phía bên kia giường, tắt đèn lớn trong phòng, chỉ còn lại ánh đèn vàng nhạt.

Hai giờ sáng, bóng đêm đen thẳm, mọi thứ tĩnh mịch.

Ánh đèn vàng trong phòng ngủ phản chiếu gương mặt trắng nõn của Trần Tử Huyên. Cô đột nhiên áp vào lưng anh, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp thổi vào tai anh: “Nguyễn Chi Vũ, anh nói xem, con bị bệnh rồi mà chúng ta cũng không tự tay đút thuốc, có phải là rất không xứng với chức vị không?”

Nguyễn Chi Vũ không còn chút tâm tư nào để suy nghĩ đến vấn đề của cô, chỉ cảm thấy cả người rất nóng, cả người cô mềm mại ghé sát vào anh, dịu dàng nói nhỏ bên tai anh.

Một cảm xúc mạnh mẽ nào đó trào dâng trong cơ thể, anh lật người đè cô xuống dưới thân mình.

Đôi mắt Trần Tử Huyên trong veo, không phòng bị gì, giật mình nhìn đỉnh đầu anh: “Anh muốn làm gì…”

Lời nói còn chưa dứt, Nguyễn Chi Vũ không khách sáo với cô, trực tiếp hôn cô, vợ chồng ở chung giường, ánh mắt anh nóng rực như thế còn cần hỏi anh muốn làm gì hay sao.

“Anh, không phải tâm trạng anh không tốt hay sao?” Câu hỏi của cô đứt quãng, bị lật qua lật lại, váy ngủ cũng bị cởi ra rồi.

Giọng Nguyễn Chi Vũ khàn khàn: “Ai nói tâm trạng anh không tốt?” Trước đây Trần Tử Huyên còn nghĩ, bọn họ vì một số chuyện mà lạnh nhạt, cảm xúc không tốt nên tự nhiên sẽ không còn thân thiết, nhưng thực tế, phản ứng bản năng trên giường, hai người phối hợp rất tốt, Nguyễn Chi Vũ biết đâu là chỗ nhạy cảm của cô, ở trên giường, cô chỉ có thể bị bắt nạt.

Nghe nói rằng mức độ tình cảm của vợ chồng có thể được thể hiện qua đời sống tình dục, Trần Tử Huyên nghĩ vậy thì cũng thoáng thấy nhẹ nhõm, không biết nhà khác như thế nào, nhưng cô và Nguyễn Chi Vũ chắc là vẫn rất ổn.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement