Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

Tối hôm qua, đến khuya cô mới đi ngủ, lại còn bị Nguyễn Chi Vũ lăn lộn cả đêm.

Sáng sớm, khi Trần Tử Huyên tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, hồ đồ, cô quay đầu nhìn người đàn ông đứng trước gương, người vừa khoác lên mình chiếc áo sơ mi sọc xanh đậm, dáng người Nguyễn Chi Vũ rất đẹp, anh tuấn, thần thái đỉnh cao.

“Đáng ghét!” Trần Tử Huyên cùng anh bước ra khỏi phòng ngủ, một chút nóng nảy nổi lên, cô giẫm lên chân anh.

Hai người giúp việc đứng ngoài cửa phòng ngủ kinh ngac nhìn họ, Nguyễn Chi Vũ đã quen với tính khí nóng nảy của cô từ lâu rồi, cười khẽ thành tiếng.

Trần Tử Huyên xấu hổ đến phát điên trước mặt người giúp việc, cô giương nanh múa vuốt với anh, thấp giọng nói: “Em, lần sau lúc em nói buồn ngủ thì anh đừng có mà đụng vào em nữa, kiềm chế đi.”

Nguyễn Chi Vũ không đồng ý, ánh mắt nhìn về phía một dấu hôn lờ mờ trên cổ cô, anh vươn tay, kéo cổ áo cô một chút, che lại.

Những ngón tay trắng nõn thon dài của Nguyễn Chi Vũ đang giúp cô sửa sang lại quần áo, rất cẩn thận, động tác cũng rất dịu dàng.

Những người giúp việc trong nhà thường không dám nhìn thẳng vào Nguyễn Chi Vũ, thừa dịp lúc này bầu không khí ấm áp hòa thuận, trộm đưa mắt liếc nhìn cháu trai đích tôn của nhà họ Nguyễn, phải nói rằng cậu chủ Chi Vũ rất đẹp, đặc biệt là khi anh dịu dàng như thế, rất hiếm thấy.

Tuy nhiên, Trần Tử Huyên lại không hề cảm kích, nghiêng đầu, trừng mắt nhìn anh.

“Đều là do anh hại hết đấy!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói thầm.

Đồ đàn ông thối, đồ đầu sỏ gây tội.

Khóe miệng cong lên, ý cười trên gương mặt thanh tuấn của Nguyễn Chi Vũ càng đậm thêm.

Trong phòng em bé, bảo mẫu nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ và Trần Tử Huyên mới sáng sớm đã đến, có chút giật mình, sau khi chào hỏi lịch sự, Nguyễn Chi Vũ ra hiệu cho họ rút lui, giao cặp song sinh cho anh và Trần Tử Huyên là được.

“Cậu chủ Chi Vũ, khoảng thời gian trước, hai cháu bị cảm sốt, bây giờ vẫn đang phải uống thuốc.”

Bảo mẫu Từ được ông cụ Nguyễn đặc biệt chỉ định đến chăm sóc cặp song sinh, ngay cả khi Nguyễn Chi Vũ đích thân đến, bà ta cũng khá thận trọng.

“Cảm lạnh phát sốt lâu vậy rồi mà vẫn chưa khỏi à?” Giọng Nguyễn Chi Vũ từ trước đến nay vẫn luôn lạnh như băng, bảo mẫu Từ cảnh giác trong lòng, cẩn thận nói: “Cảm lạnh đã khỏi, thân nhiệt bình thường, hiện tại thỉnh thoảng chỉ bị ho khan…” Giải thích nhanh để không bị trách là chăm trẻ không tốt.

“Không bệnh thì không nên uống nhiều thuốc như vậy.” Trần Tử Huyên mở miệng nói một câu.

Bảo mẫu Từ đã có bất đồng với Trần Tử Huyên trước đó, trong tiềm thức muốn áp chế cô: “Đây là do ông cụ giao phó.” Sau khi nói được nửa câu, bảo mẫu Từ rất khôn ngoan, bà ta nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Nguyễn Chi Vũ bên cạnh, lập tức đổi giọng, giả vờ cung kính: “Đơn thuốc do bác sĩ kê giúp trẻ nhỏ nâng cao khả năng miễn dịch.”

Trần Tử Huyên chẳng thèm liếc nửa con mắt đến bảo mẫu Từ, người làm công lâu năm ỷ vào ông cụ, cậy già lên mặt.

“Đi ra.” Nguyễn Chi Vũ nghiêm khắc liếc bảo mẫu Từ một cái, ném ra hai từ, đơn giản, rõ ràng.

Bảo mẫu Từ cũng không dám nhiều lời, một mặt già nua cười miễn cưỡng, gật đầu lui khỏi.

Nguyễn Chi Vũ thường không can thiệp vào những tranh chấp nhỏ nhặt này ở nhà, quay đầu lại, thấy Trần Tử Huyên vẫn đen mặt, trừng mắt nhìn bà bảo mẫu già ngoài cửa, bình đạm mà nói: “Người có thể chăm sóc trẻ em thì ở đâu cũng có.” Đối với những người có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, Nguyễn Chi Vũ từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm, đổi một người khác chăm sóc cho con thì cũng không khác gì.

“Đừng.” Trần Tử Huyên từ chối: “Nếu anh cách chức bà bảo mẫu già này, thị phi kiểu gì cũng đổ lên đầu em, hơn nữa bà ta đã làm việc cho nhà họ Nguyễn nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.” Trần Tử Huyên miệng cứng lòng mềm, nhất là đối với những chuyện hại người ta mất đi chén cơm, cô không muốn thiếu đạo đức như vậy.

Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, cũng không nói gì.

Trần Tử Huyên có ý nghĩ riêng của cô, cô không bằng lòng, anh cũng sẽ không can thiệp. Bình thường có thể suy đoán rằng Trần Tử Huyên cũng khó có thể bị ai bắt nạt trong nhà họ Nguyễn, vợ anh cũng không phải là một quả hồng mềm, nghĩ đến đây, Nguyễn Chi Vũ cũng yên tâm để tùy ý cô.

“Nguyễn Chi Vũ, bế anh trai lên cho ăn trước đi.” Trần Tử Huyên đi theo người giúp việc lấy bình sữa, thuận miệng dặn dò một câu.

Đứa bé trong nôi ngủ rất ngoan, vì là sinh đôi nên từ nhỏ đã luôn mặc quần áo giống nhau, khi đang ngủ nhắm mắt thì khó phân biệt được đâu là anh là anh, đâu là em.

Nguyễn Chi Vũ đứng bên nôi, nhìn hai đứa bé gần như giống hệt nhau, quần áo cùng kiểu nhưng khác màu, áo xanh nhạt hay áo lam nhạt đây?

Người người giúp việc đang giúp chuẩn bị sữa bột tinh tế nhận ra sự nghi hoặc của Nguyễn Chi Vũ, mỉm cười bước tới: “Áo lam là anh.”

Nguyễn Chi Vũ ngước mắt lên nhìn cô ta, bị cậu chủ nhìn thẳng như thế, má của người giúp việc trẻ đã ửng hồng.

Trần Tử Huyên cầm lấy hai bình sữa lắc mạnh, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: “Béo hơn là em, gầy hơn là anh.” Nhìn màu quần áo làm gì cho rắc rối, đứa em rõ ràng béo hơn.

“Ừ.” Nguyễn Chi Vũ đáp, nhìn kỹ hai cậu con trai của mình, đúng là đứa em béo hơn một chút.

Tính tình Trần Tử Huyên hay nôn nóng, thấy Nguyễn Chi Vũ chậm chạp chưa kịp bế con, cô đã nhét vào tay anh hai bình sữa rồi bế cậu con trai lớn lên.

Đứa bé tỉnh dậy trong vòng tay của cô, đôi mắt to trong veo của thằng bé nhìn thẳng vào mẹ mình.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của bánh bao lớn bỗng nhiên cười thẹn thùng. Thằng bé này còn nhỏ mà đã rất đẹp trai, thanh tuấn, lúc cười rộ lên lại cực kỳ đáng yêu, thẹn thùng.

Trần Tử Huyên gần đây ngày càng cưng chiều con trai lớn hơn, bánh bao lớn rất ngoan, rất hiểu chuyện, không khóc không nháo.

Trần Tử Huyên ra hiệu cho Nguyễn Chi Vũ đưa bình sữa cho bé. Bàn tay mũm mĩm của bé ôm bình sữa, miệng nhỏ nghiêm túc hút từng ngụm sữa. Đôi mắt to đen láy của bé long lanh nhìn chằm chằm vào mặt Trần Tử Huyên, như thể rất vui khi được gặp cô.

Nguyễn Chi Vũ thường ít đến với bọn trẻ, thấy tụi nhỏ ngoan như vậy, người làm cha như anh cũng rất vui mừng.

Nhưng sự vui mừng này của anh chỉ là tạm thời, Nguyễn Chi Vũ nhanh chóng phát hiện ra rằng cậu con trai nhỏ của mình rất khó chiều.

Đến lượt cho bánh bao nhỏ ăn, thằng bé không vui, đôi tay mũm mĩm đẩy bình sữa ra, tiếng khóc vang vọng khắp phòng.

Thằng bé khóc lóc rất thảm thiết, giống như cả thế giới này, người ấm ức nhất chính là bé, từng giọt nước mắt lớn trào ra.

Nguyễn Chi Vũ cau mày, bế đứa bé một tuổi trên tay, anh không biết phải làm sao.

Đúng lúc bảo mẫu Từ đi vào xem tình hình, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bế bằng hai tay, vừa đi từng bước nhỏ, vừa ngâm nga những bài hát thiếu nhi, phải nhỏ giong, nếu không rất dễ làm bé sợ, dỗ bé nín khóc rồi mới cho bú bình.”

Nguyễn Chi Vũ nghe xong, nhìn về phía cậu con trai còn đang khóc nháo không ngừng, càng nhăn mặt hơn.

Sao thằng nhỏ này đòi hỏi lắm thế.

Không biết bánh bao nhỏ có phải trời sinh tự mang khí chất kiêu ngạo không, siêu cấp khó hầu hạ, hơn nữa đôi mắt nhìn cực kỳ giống ông cụ, ông cụ hơi ích kỷ, càng chiều thì càng kiêu.

Vài người trông trẻ đều sợ đứa bé này, nhưng cậu chủ nhỏ quý giá như vậy nên không thể nói một lời phàn nàn nào, mọi người chỉ có thể đổi cách dỗ dành.

“Bánh bao nhỏ, đừng khóc nữa!” Trần Tử Huyên quát thằng bé khó chiều này một tiếng, âm lượng lớn, bé nghe thấy dường như là bị dọa sợ. Đứa bé đột nhiên quên cả khóc, ngơ ngác nhìn mẹ mình, nước mắt còn lưng tròng: “Anh trai đang uống sữa, con mà không uống là đưa hết cho anh luôn.” Trần Tử Huyên ôm bánh bao lớn, anh trai rất yên tĩnh nép vào lòng cô, hai tay ngắn ôm lấy bình sữa, rất hợp tác, nhanh chóng uống cạn.

Bánh bao nhỏ được cha ôm, thằng bé có lẽ không hiểu Trần Tử Huyên nói gì nhưng vẫn vặn người, đôi mắt tròn xoe nhìn về hướng bên kia.

Thằng bé mếu máo, chuẩn bị khóc, nhưng trước vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tử Huyên, gương mặt bánh bao thoáng chốc lại ngây ngốc.

Cuối cùng, Trần Tử Huyên bước tới, nhìn thấy đứa con trai nhỏ của cô đang có vẻ khó xử: “Ngoan ngoãn một tí cho mẹ.” Bình sữa được nhét vào miệng bé, thằng bé lộ ra vẻ ngạc nhiên, đôi mắt mở to, ngậm núm cao su, bộ dạng rất kinh ngạc, rất vô tội, Nguyễn Chi Vũ có chút choáng váng.

Dường như nhận ra rằng mình phản kháng cũng vô ích, thằng bé cũng không nháo nữa. Đứa bé ngẩng đầu lên, nhìn anh trai, rồi nhìn cha, cuối cùng, đôi mắt dừng trên mặt mẹ, yên lặng nhìn Trần Tử Huyên, miệng nhỏ tự giác chu ra bú sữa, không khóc nữa.

Những người bảo mẫu đứng bên ngoài đều cảm thấy rất thần kỳ, hóa ra cậu út nhà họ Nguyễn rất sợ mẹ.

Trần Tử Huyên cũng rất xót con, cô lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt bánh bao nhỏ, nhấn mạnh: “Bánh bao nhỏ thích khóc như vậy, chắc chắn không phải di truyền từ em.” Sau đó, cô không quên ngước nhìn Nguyễn Chi Vũ một cái.

“Cũng không phải di truyền từ anh.” Nguyễn Chi Vũ rất hiếm khi vặn lại một câu.

Nhóc nhỏ này có thể khóc đến độ ngay cả Nguyễn Chi Vũ cũng không chịu nổi, hơn nữa nó vẫn còn là một em bé, thầm nghĩ, đợi thằng nhóc lớn lên chắc sẽ quậy tung bọn họ cho xem.

“Nguyễn Chi Vũ, con vẫn chưa tập nói.” Trần Tử Huyên hơi lo lắng khi nhắc đến chuyện này.

Cô lại đặt con lại vào nôi, đã gần một tuổi, bế lâu tay cũng đau, cô cẩn thận nhìn hai cục cưng nhà mình khôi ngô, khỏe mạnh, trắng trẻo, mập mạp, tại sao lại chưa biết nói. Ngay cả ông cụ ngoài miệng thì cứng, nói là trẻ con mà lớn muộn thì tương lai sẽ rất có tiền đồ, nhưng trên thực tế, ông cụ cũng tìm rất nhiều bác sĩ đến làm kiểm tra, dò hỏi kỹ càng, ti mỉ nhiều lần, nhưng không có kết quả gì.

“Con nhà người ta sáu tháng tuổi là đã kêu cha, kêu mẹ rồi.” Trần Tử Huyên vẫn có một chút lo lắng.

Trước đó, cô và ông nội còn thầm ngóng trông xem ai sẽ là người được gọi trước, kết quả cả hai đứa đều không có phản ứng gì.

Nguyễn Chi Vũ liếc nhìn con trai mình, bình tĩnh nói: “Bọn chúng không muốn nói chuyện.”

“Làm sao anh biết?” Nguyễn Chi Vũ có chút hài hước hiếm thấy: “Di truyền từ anh thì chắc chắn không ngốc đâu.”

“Cho dù là di truyền từ em thì cũng không thể ngu ngốc đâu!” Trần Tử Huyên tỏ ra rất tự hào.

“Chỉ số IQ của em là 150, cũng coi như cao rồi.” Nguyễn Chi Vũ mỉm cười: “Nhưng mà chỉ số EQ thì khá thấp, bánh bao nhỏ thật ra là giống em.”

Trần Tử Huyên khó chịu, cố ý nói móc anh: “Nguyễn Chi Vũ, có khi lúc nhỏ anh là cái túi khóc thần kỳ cũng không chừng, đợi lát nữa ăn sáng, em sẽ hỏi ông nội…”

Hai đứa nhỏ nằm trên nôi, tròn xoe mắt nhìn người lớn, một nhà bốn người, ấm áp hiếm có.

Thời gian trước, Trần Tử Huyên rất lo lắng về sự bất thường thể chất của Đường Duật, vì vậy cô thường xuyên chạy đến căn hộ của anh ta, cũng bởi vì chuyện này mà cô và Nguyễn Chi Vũ náo loạn khá ầm ĩ.

Bây giờ hai người họ đang chơi với con, không khí hòa thuận của gia đình đã truyền cho trái tim vốn khắt khe và lạnh lùng quanh năm của Nguyễn Chi Vũ nhiều phần ấm áp.

Trần Tử Huyên quay đầu lại, lén lút liếc nhìn, ngắm anh một cái, cảm thấy dáng vẻ bế con của anh thoạt nhìn không nghiêm túc, lãnh đạm như bình thường, có cảm giác người cha đang bao dung với con mình.

Mỗi người đều mong đợi cảm giác thân thuộc như ở nhà, và Nguyễn Chi Vũ cũng không ngoại lệ.

Đột nhiên, Trần Tử Huyên cảm thấy rất hài lòng, gia đình nhỏ của mình rất ấm áp, tốt đẹp.

Sau khi rời khỏi phòng của bé, hai người họ cùng nhau đi vào nhà chính, như mọi khi, họ cùng ăn sáng với ông nội, tâm trạng Trần Tử Huyên hôm nay rất tốt, cô còn định đào mấy chuyện xấu hổ hồi nhỏ của Nguyễn Chi Vũ từ chỗ ông nội.

Khi Trần Tử Huyên vừa bước vào nhà chính, cô đã nghe thấy giọng nói sắc bén như mòng biển của cô ba, hình như đang rất vui mừng và kích động muốn thông báo điều gì đó.

“Có rất nhiều bất động sản, quỹ, cổ phiếu, trái phiếu, chỉ riêng tiền mặt đã có tới 1,6 triệu đô la Mỹ.”

“Một khối tài sản lớn như vậy mà đem tặng hết cho cô ta, con không tin là giữa hai người không có quan hệ đặc biệt gì, ai mà tin cho được?” Nguyễn Chi Vũ cũng nghe thấy, lông mày khẽ cau lại, sải bước vào phòng khách rộng lớn, trong lòng Trần Tử Huyên thầm nghĩ cô ba lại đang thị phi ai nữa vậy.

“Cô và đứa con hoang của nhà họ Đường có quan hệ gì!” Nhìn thấy cô, cô ba liền nghiêm nghị mở miệng hỏi.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement