Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

“Chờ, chờ một chút…” Trần Tử Huyên đột nhiên bảo tài xế taxi ngừng, nhưng chỉ chốc lát sau cô lại lộ ra vẻ mặt lúng túng: “Không cần, tiếp tục lái đi.”

“Cô ơi, sắc mặt cô có hơi tái nhợt.” Ông chú lái taxi nghiêng đầu nhìn cô quan tâm nói một câu.

Trần Tử Huyên cười một tiếng: “Tôi không sao.”

Cô nhìn ra cửa kiếng xe bên trái, chỉ là vẻ mặt có chút mất mác.

Vừa nãy khi xe chạy qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ, hình như cô đã trông thấy Nguyễn Chi Vũ lái xe chạy ngang qua.

Nhưng hình như lại không phải…

“Tại sao mình phải suy nghĩ tới anh ấy.” Cô cúi đầu buồn bã lẩm bẩm một tiếng.

Trở lại phòng của mình trong khách sạn Quân Lâm, cô nhìn về phía đồng hồ báo giờ trên vách tường, đã tám giờ tối.

Tâm trạng Trần Tử Huyên có chút phiền não, đột nhiên lại nhớ tới một ít chuyện, cô lập tức chạy đến bên giường cầm điện thoại của khách sạn lên gọi nội tuyến: “Xin chào, cho hỏi khoảng thời gian tôi đi ra ngoài có hay người tới tìm tôi không?”

Nghe nhân viên phục vụ của khách sạn ở dầu bên kia điện thoại kia lễ phép trả lời, khuôn mặt cô lộ vẻ mất mát: “À, được… Cảm ơn.”

Nguyễn Chi Vũ không có tới tìm mình.

Uổng công vừa nãy cô ở trong tiệm trà sữa còn lo lắng Nguyễn Chi Vũ chạy tới tìm cô sẽ bỏ lỡ nhau.

Bỏ lỡ nhau? Vẻ mặt cô đột nhiên hơi ngẩn ra, mình lo sẽ bỏ lỡ anh?

Luồng cảm xúc có chút sợ hãi xông lên ngực, rất kỳ lạ.

“Anh rốt cuộc đang bận rộn việc gì?”

Trần Tử Huyên ngồi ở mép giường quay đầu nhìn hành lý của mình, do dự: “Vậy cuối cùng mình có muốn chờ anh rồi cùng về thành phố A không?”

Cuối cùng, cô đi đến phòng tắm rửa mặt, quyết định nếu như tối nay Nguyễn Chi Vũ không liên lạc với mình, vậy thì sáng sớm ngày mai cô sẽ tự mình đặt vé máy bay trở về thành phố A.

“Anh vẫn luôn bận rộn như vậy, làm việc hay là ở cùng người khác?”

Cô biết Nguyễn Chi Vũ là một bận rộn người, nghiệp vụ nặng nhọc của cả tập đoàn IP&G, hạng mục lớn nhất định phải do anh tự mình phê duyệt ký tên, cô thường xuyên nhìn thấy anh ở trong thư phòng thức đêm làm thêm giờ.

Cô dù gì cũng được xem là vợ trên danh nghĩa của anh, thật ra thì nhìn anh bận rộn như vậy cô cũng có chút đau lòng, chẳng qua là cô không biết làm sao để biểu đạt ra.

Trần Tử Huyên nằm nghiêng trên giường, tay phải bận rộn nghịch điện thoại di động, động tác có chút do dự: “Bây giờ gọi điện thoại có quấy rầy anh hay không?”

Ưm!!!

Đột nhiên bụng truyền tới một cơn đau đớn, đau đến mức cô lập tức co người lại, điện thoại di động trên tay phải cũng theo đó rơi xuống đất.

“A, đau quá…”

Sắc mặt cô tái xanh, cắn chặt môi, hai tay ôm chặt bụng mình.

“Đau!” Từ bụng truyền tới từng cơn đau nhức, khiến cho cô hít thở dồn dập.

Trán không ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh, người cô run rẩy, dùng hai tay chống đở thân thể định từ trên giường bò dậy nhưng lại không có sức lực.

Trần Tử Huyên thở hổn hển từng hơi một: “Tại sao lại như vậy…” Cô không hiểu, hôm nay cũng không có ăn bậy cái gì, hết thảy đều rất bình thường, tại sao…

Sắc mặt cô ảm đạm, tầm mắt mơ hồ quay đầu nhìn về phía điện thoại di động rơi dưới đất…

Nguyễn Chi Vũ…

Đáy lòng cô tràn đầy sợ hãi và bất lực, nhưng trong đầu lại nhớ tới tên anh.

Hốc mắt đỏ hồng, cô cắn chặt hàm răng dùng hai cùi chỏ chống đỡ cơ thể, bò sấp xuống đến gần mép giường từng chút một, giơ bàn tay phải run rẩy ra muốn cầm lấy điện thoại di động trên sàn nhà.

Cô muốn, muốn tìm anh, Nguyễn Chi Vũ…

Hơi thở rối loạn, thân thể yếu ớt, Trần Tử Huyên ở trên giường nghiêng người phịch một cái té xuống đáy giường.

Cô cảm thấy sau lưng đau nhói, cả người xốc xếch, mồ hôi lạnh đầm đìa, đau đến nỗi cánh môi đều đã bị cô cắn ra máu.

Chật vật bò về phía trước, cuối cùng cũng lấy được điện thoại di động, ngón tay cô run rẩy vẽ vài cái lên màn hình, sau đó mới bấm số của anh…

“Nguyễn… Nguyễn Chi Vũ…” Cô giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy, giọng nói yếu ớt run run đứt quãng gọi tên anh.

“Nguyễn Chi Vũ… Tới khách sạn Quân Lâm, tôi rất khó chịu, anh tới…”

“Tới chỗ nào?” Điện thoại di động được kết nối, nhưng lại là một người phụ nữ nghe máy.

Giọng nói của người phụ nữ kia mềm mại dịu dàng lộ ra chút mập mờ: “Chi Vũ anh ấy đang chăm sóc tôi, chúng tôi bề bộn nhiều việc, tối nay anh ấy qua đêm ở chỗ tôi…”

“Trần Tử Huyên, bây giờ anh ấy không muốn đếm xỉa tới cô, cô có chuyện gì cần tôi chuyển cho anh ấy sao?”

Tít tít tít…

Trần Tử Huyên một câu cũng không nói được, có vài thứ nghẹn ngào ở cổ họng, nhịn rất khó chịu…

Khóe mắt chảy ra một hàng nước mắt, cô chật vật bò trên sàn nhà, tay phải siết chặt điện thoại di động, có một sự tuyệt vọng và hèn mọn dần dâng lên.

“A.” Đau quá.

Bụng lại truyền tới một cơn đau đớn mãnh liệt.

Khi cúi đầu xuống nhìn, cả khuôn mặt Trần Tử Huyên đều tái xanh, cô hoảng sợ mở to hai mắt.

Nín thở cũng không nén được nhịp tim cuồng loạn, trước mắt là một khoảng màu đỏ nhạt nhìn thấy mà giật mình từ dưới chân cô chảy ra…

“Đứa nhỏ…”

Toàn bộ đầu óc chỉ có một suy nghĩ, đứa nhỏ…

Cánh môi tái nhợt của cô run run, không ngừng lầm bầm, giống như là bị giật mình quá độ, cực kỳ hoảng sợ, đã quên mất phần đau đớn trên thân thể, cô đã bị nỗi sợ hãi lớn hơn bao phủ.

Đứa nhỏ, sinh non…

Cô lần nữa cầm lấy điện thoại di động, lúc này ngay cả hô hấp cũng trở nên đứt quãng: “Nguyễn Chi Vũ, Nguyễn Chi Vũ…” Sự khủng hoảng tập kích lên đầu đầu, rối loạn cả tâm thần.

“Cứu, cứu con tôi.”

Cô gần như tuyệt vọng khóc tỉ tê, kêu gào về phía điện thoại di động: “Lưu Oánh Oánh, đưa điện thoại di động cho Nguyễn Chi Vũ, đưa cho anh ấy, đứa nhỏ! Bảo anh ấy mau cho người tới…”

“Anh không muốn nó, tôi muốn…” Giọng nói cô đầy sợ hãi, lời nói cũng không mạch lạc: “Tôi có thể tự mình nuôi dưỡng nó…”

“Tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của hai người, tôi cầu xin các người, cứu…” Cô không nhịn được nghẹn ngào khóc thành tiếng, giọng nói yếu ớt run run, hèn mọn cầu khẩn.

Cứu, cứu con tôi.

[Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy.]

Trả lời cô lại là giọng nói máy móc lạnh như băng, lặp lại từng câu một, khiến cho đáy lòng cô trong nháy mắt rơi xuống vực sâu, tựa như không bao giờ siêu sinh.

Cứu tôi…

Hai con ngươi trống rỗng của cô nhìn chằm chằm màu đỏ nhạt giữa hai chân, chóp mũi là mùi máu tanh nồng nặc, cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở tử vong…

Cho đến khi đôi mắt cô bị nước mắt che mờ, nhìn về phía màn hình điện thoại di động, ngón tay run rẩy định bấm 120 nhưng lại đột nhiên dừng hết tất cả tiếng động.

Màn hình điện thoại di động vẫn sáng nhưng người phụ nữ kia nhưng đã nhắm hai mắt…

Cả căn phòng trong nháy mắt yên lặng.

Cứu con tôi…

“Thế nào?”

Lúc này trong phòng cấp cứu bệnh viện, người phụ nữ nằm ở trên giường bệnh dùng giọng nói nũng nịu hỏi người đàn ông đứng ở cửa sổ phòng bệnh một câu, cô ta cảm thấy lòng anh có chút không yên.

“Tôi có chuyện quan trọng.”

Nguyễn Chi Vũ cằm lấy điện thoại di động của mình nhanh chóng liếc mắt một cái cũng không thấy bất kỳ thông báo cuộc gọi nào, nhưng đáy lòng không khỏi cảm thấy rất phiền não.

“Chi Vũ, anh đừng để em ở lại bệnh viện một mình, em sợ.”

Cô ta thấy anh định rời đi thì lập tức kinh hoảng từ trên giường bệnh bò dậy, cũng không đoái hoài đếm kim truyền nước biển trên tay đã vội vàng nhào tới trên người anh: “Đừng đi…”

“Cô Lưu, cô gặp tai nạn xe cộ thân thể còn rất yếu ớt, tối hôm nay phải ở lại viện quan sát, không thể bỏ đi.” Y tá thấy cô ta từ trên giường bệnh đứng lên, vội vàng tiến lên đỡ cô ta.

Nhưng Lưu Oánh Oánh vô cùng cố chấp, hai tay nắm thật chặt lấy cánh tay phải của Nguyễn Chi Vũ, giọng nói yếu ớt mang theo sự cầu khẩn: “Chi Vũ, đừng đi có được hay không?”

Nguyễn Chi Vũ chuyển mắt nhìn gương mặt cô ta, vẻ mặt lộ ra cảm xúc phức tạp.

Cô y tá vội vàng khuyên: “Thân là bạn trai ở bên bạn gái mình cũng là nghĩa vụ, anh đẹp trai, anh ở lại với cô ấy đi, hơn nữa tai nạn giao thông lần này anh cũng có trách nhiệm.”

Ngay tại hai giờ trước, lúc Nguyễn Chi Vũ vừa lái xe rời khỏi trường cao trung số một của thành phố C, mới vừa tiếp điện thoại của Lê Hướng Bắc thì lại vô cùng trùng hợp ở cua quẹo xảy ra va chạm với xe của Lưu Oánh Oánh.

“Tình huống thân thể của cô ta như thế nào?” Anh ngước mắt nhìn về phía bác sĩ đang đi tới.

Bác sĩ trẻ tuổi nhìn Lưu Oánh Oánh một cái, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ nhàn nhạt nói: “Cơ thể không có gì đáng ngại, đầu bị chấn động nhẹ, cổ tay phải gãy xương, tạm thời không thể làm việc mệt nhọc.”

“Phim của em vừa mới bắt đầu khởi quay, sao có thể nghỉ ngơi…” Mắt Lưu Oánh Oánh ngấn lệ, vẻ mặt đầy lo âu bất an: “Lỡ như đoàn phim chê em liên lụy đến tiến độ, đổi em thì làm sao bây giờ?”

“… An ủi bạn gái anh cho thật tốt chút đi.” Bác sĩ và y tá tùy ý nói mấy câu rồi đi ra ngoài.

Lưu Oánh Oánh bị yêu cầu nằm trở lại giường bệnh tiếp tục truyền nước biển nhưng vẻ mặt đầy lo âu, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu làm cho lòng người sinh ra yêu thương.

Nguyễn Chi Vũ đứng ở mép giường, khuôn mặt lạnh lùng có chút do dự.

Rũ mắt nhìn điện thoại trong tay mình, ngón tay thon dài gọi vào một dãy số quen thuộc…

Chuông điện thoại lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Nhưng vẫn không có người nghe máy.

Anh nhìn điện thoại, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, cô cố ý không nhận điện thoại của mình!

“Chi Vũ, tâm trạng anh không tốt, có phải tập đoàn có chuyện gì phiền lòng hay không?” Lưu Oánh Oánh trên giường bệnh giơ tay nắm chặt bàn tay của anh, giọng nói suy yếu hỏi.

“Không sao!” Nguyễn Chi Vũ lạnh mặt, ngón tay khẽ chạm, trực tiếp cúp điện thoại di động!

“Trần Tử Huyên!”

“Trần Tử Huyên, cô sao rồi, cô tỉnh lại đi! Cô đừng dọa tôi.”

Phòng khách sạn khóa chặt đột nhiên có người xông vào, mùi máu tanh nồng nặc kích thích thần kinh bọn họ đều khẩn trương.

Điện thoại trên sàn nhà không ngừng vang lên nhưng lại đột nhiên cắt đứt.

Tất cả mọi người đều nhìn về người phụ nữ dưới mép giường cùng với vết máu nhìn thấy mà giật mình dưới chân cô…

Người đàn ông lòng đầy lo âu vọt tới đứng ở bên người cô, thấp giọng nỉ non ở bên tai cô từng tiếng một định đánh thức cô.

Không có phản ứng…

Trần Tử Huyên nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ảm đạm, da thịt lạnh như băng, cô chật vật nằm bò dưới sàn nhà, không hề nhúc nhích.

“Trần Tử Huyên, cô phải kiên trì, cô phải kiên trì chịu đựng.”

Nước mắt đàn ông không dễ chảy, chẳng qua là bây giờ bàn tay mơn trớn da thịt lạnh như băng của cô, thân thể gầy yếu tựa như một giây kế tiếp sẽ vĩnh viễn sẽ rời khỏi cái thế giới này, cô tựa như sẽ không tỉnh lại.

“Trần Tử Huyên, Trần Tử Huyên cô phải sống, phải chống đỡ có nghe không!” Mắt anh ta đầy tia máu đỏ, ánh mắt chăm chú mở to nhìn dung nhan của cô, bàn tay siết chặt cổ tay cô.

Xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, người đàn ông và nhân viên y tế lấy tốc độ nhanh nhất đưa cô lên cáng, theo xe cứu thương vội vàng chạy tới bệnh viện.

Xe cấp cứu kêu vang, âm thanh này nghe vào luôn khiến lòng người có phần hoang mang bất an.

20 phút sau xe thuận lợi chạy tới phòng cấp cứu, nhân viên y tế trong bệnh viện vội vàng lật đật lao ra hỗ trợ…

“Lập tức đưa đến phòng phẫu thuật…”

“Trường hợp này nhất định phải truyền máu…”

“Người nhà bệnh nhân đâu!”

Nếu như ở thời điểm tôi cần anh nhất anh lại không ở bên cạnh tôi, vậy có lẽ đã không cần nữa rồi…

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement