Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)

Advertisement

Cả người Trần Tử Huyên mê man không tỉnh táo, không nhớ rõ mình rời khỏi tầng hầm đáng sợ đó như thế nào.

Và bên tai vẫn đang vọng lại một vài tiếng đánh nhau, tiếng gào thê thảm cùng với âm thanh xương vỡ vụn…

Đêm yên tĩnh, ngõ hẻm tối tăm có một chiếc Rolls-Royce màu vàng Champagne, có người mở cửa xe cho cô, cô đứng bên cạnh cửa xe nghiêng đầu nhìn về phía bên tay trái…

Đúng lúc này một đợt tiếng bước chân vội vàng chạy tới bên này, có người cung kính báo cáo: “Đã xác định…từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện tư nhân Seattle, anh ấy lập tức bay về nước, rất có khả năng trở về thành phố nhà họ Đường thành phố F.”

Trần Tử Huyên không biết bọn họ đang nói cái gì và cô cũng không muốn biết.

Gương mặt Nguyễn Chi Vũ không biểu cảm hướng về phía cô, nhanh chóng đi đến gần, đèn đường mờ mờ chiếu xuống làm dáng người của anh càng lộ vẻ anh tuấn bức người, còn có một phần cảm giác bị đè nén nặng nề.

Cô cúi đầu xuống, không đợi anh tới gần đã nhanh chóng ngồi vào trong xe, cô ngồi thẳng người, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng che giấu nội tâm đang thấp thỏm bất an.

Nguyễn Chi Vũ đi đến trước cửa xe, đồng tử phức tạp nhìn thẳng sườn mặt đang nhẫn nhịn của cô…

Đột nhiên anh đưa tay hung hãn đóng sầm cửa xe.

“Chở cô chủ về.”

Giọng nói anh lạnh lùng nặng nề, quanh quẩn trong ngõ nhỏ tối tăm càng trở nên kỳ dị.

Biểu cảm trên mặt Trần Tử Huyên kinh sợ ngơ ngác một chút, nhưng không ngẩng đầu lên, xe nhanh chóng khởi động đi càng lúc càng xa.

Mãi đến khi xe dần dần chạy nhanh ra ngõ hẻm này rồi quẹo đi, cô mới không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía sau lưng…

Đã lâu rồi không được nhìn thấy bóng dáng của anh.

Trên đường đi cô vô cùng yên tĩnh, ánh mắt hoảng hốt nhìn cảnh vật chạy như bay ngoài cửa sổ xe, trong đầu là một mảng rối loạn.

Khoảng tầm chín giờ tối, xe đến nhà họ Nguyễn.

Xe vừa dừng lại, người giúp việc nhà họ Nguyễn lập tức chạy lên trước, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Cô chủ, cô đi đâu vậy, ông cụ đang tìm cô đó.”

“Ông ơi.”

Cô đi vào nhà chính, ông cụ Nguyễn đang ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, mặt ông đen lại, rõ ràng là tâm trạng đang không vui.

Ông quản gia quan sát cô từ trên xuống dưới, thấy cô bình an vô sự thì nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Cô chủ, chúng tôi rất lo lắng cho cô, điện thoại di động của cô cứ luôn không liên lạc được…”

Điện thoại di động của cô bị Triệu Dịch Kiệt làm vỡ rồi.

Trần Tử Huyên không đáp, cô ngẩng đầu nhìn về hướng ông cụ, do dự trong chốc lát: “Con, con ở chung với Nguyễn Chi Vũ.

“Cậu Chi Vũ về nước ư?” Vẻ mặt quản gia lớn tuổi có chút giật mình.

Trần Tử Huyên nhỏ giọng dạ một tiếng, cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không muốn nói thêm quá nhiều. Ông cụ Nguyễn dựng batoong, đứng lên từ trên ghế sô pha đi đến bên cạnh cô, trầm giọng hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lão quản gia cũng khó hiểu quan sát cô, nét mặt của cô có hơi kỳ lạ, giống như là bị cái gì dọa sợ.

Cô nhếch môi, không muốn nói thêm gì nữa.

Ông cụ Nguyễn cũng không ép buộc cô, chống gậy trực tiếp đi đến cửa lớn, để lại một câu: “Bác Phương hầm cách thủy nước canh cho cháu, vào phòng ăn ăn chút đi, sau đó về phòng nghỉ ngơi.”

Trong lòng Trần Tử Huyên bỗng cảm thấy có chút ấm áp, cô đi cùng bác Phương đến phòng ăn, ăn chút bữa tối đơn giản rồi đi về phòng ngủ.

“Đừng làm chuyện mà tôi không thích giống như vị chú Đường này…”

“Anh đang cảnh cáo cô đó.”

Cô mở nước ấm ngâm mình trong bồn tắm, đầu óc hiện lên những cảnh máu tanh tàn nhẫn vừa được chứng kiến đêm nay.

Cô chưa từng nhìn thấy tầng hầm như thế, còn anh từ trước tới nay cũng không phải người bình thường, cái chỗ kia có chút lạ lẫm đáng sợ đối với cô…

Hơi nước bốc lên từ bồn tắm lớn khiến ánh mắt cô trở nên mơ hồ, cô suy nghĩ lộn xộn, dù nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra.

“Bởi vì Nguyễn Chi Vũ chính là người đã cứu em trong chuyến du lịch hồi ở trường cấp ba nên em cứ khăng khăng một lòng yêu anh ta…”

“Tử Huyên, em hãy nghe anh nói, cái lần du lịch mà em bị hai tên sơn tặc đó hãm hại nhất định là do anh ta phái người hại em… Anh ta cố tỏ vẻ giả tạo làm người tốt đấy, từ đầu tới cuối đều là Nguyễn Chi Vũ sắp xếp…”

Triệu Dịch Kiệt uống rượu say, anh ta lắc lắc vai của cô, tức giận hô to.

Trần Tử Huyên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, bò lên từ trong bồn tắm, nắm khăn lông lớn lên quấn quanh người rồi chuyển mắt nhìn cả thân thể mình trên bức tường kính.

Cô ngớ người trong chốc lát, rũ mắt xuống thì thào: “Hóa ra là anh ấy đã cứu mình…”

“Cô không biết rõ anh đúng không, không có ai có thể hiểu rõ anh…”

Cuối tháng ba, cô khoác áo tắm đi đến phía trước cửa sổ, dưới bóng đêm xa xa, ngọn đèn phồn hoa trên đường đi đang tỏa sáng rực rỡ.

Gió xuân mang theo chút mưa phùn thổi vào, ban đêm có chút lạnh.

Cô yên tĩnh đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt sâu xa mà nhìn về phía trước, suy nghĩ hỗn loạn…

Con đường phồn hoa, dòng xe cộ nhanh chóng giao nhau chạy đi, vội vã chạy tới trạm dừng tiếp theo.

Đang ở thành phố A đi thẳng tới một cái ngã tư đường thông với thành phố F, có một chiếc xe con đột nhiên lao từ ngõ nhỏ ra hẳn giữa đường.

Những người vốn đang chạy xe bình thường hoảng sợ vội vàng xoay tay lái, gấp gáp đạp phanh lại, lốp xe ma sát mặt đất phát ra tiếng thắng xe chói tai.

“Là ai?”

Ai dám công khai chặn xe của bọn họ như vậy. Vệ sĩ ngồi ở vị trí lái xe tức giận mở cửa xe đi ra ngoài, đối phương đột nhiên đổi làn, đây rõ ràng chính là gây sự.

Nguyễn Chi Vũ ngồi ở phía sau, trên mặt anh cũng không có quá nhiều biểu cảm, anh nhíu mày nhìn về phía trước xe quan sát. Ngay lúc này chủ xe bị bao vây kia giống như là càng thêm phẫn nộ: “Nguyễn Chi Vũ, anh đi ra cho tôi!”

Là người quen đó.

Khóe môi anh nhếch lên giống như đã đoán được chuyện gì, anh dùng ánh mắt châm chọc như đang nhìn một tên hề để nhìn về phía người đàn bà chanh chua đang chửi đổng bên ngoài.

“Tránh ra.”

Sắc mặt Nguyễn Ngọc Hoàn âm trầm và khó coi, đẩy vệ sĩ đang ngăn cản trước mắt của bà ta ra.

“Nguyễn Chi Vũ, đi ra đây!”

Bà ta tức giận chửi ầm lên với chiếc Bugatti màu xám bạc: “Cậu hại con của tôi bị thương nặng, chỗ sau cánh tay nó bị đâm mấy mảnh chai vỡ, cậu thật là ác độc, Dịch Kiệt là em trai họ của cậu mà cậu lại dám ra tay với nó. Lúc trước nó đã phải chịu nhiều ấm ức như vậy, cậu đừng luôn nghĩ tới chuyện bắt nạt nó, hôm nay tôi có liều mạng với cậu cũng phải lấy lại công bằng, cậu đi ra đây cho tôi.”

“Nó chết rồi sao?”

Trái ngược với tâm trạng kích động của bà ta, người trong xe lạnh lùng hỏi ngược lại một câu.

“Cậu nói cái gì, Nguyễn Chi Vũ, cậu là cái thứ vô tình vô nghĩa!”

Nguyễn Ngọc Hoàn lập tức tức giận đến nổi bão, tay phải dùng sức nắm lấy khoá cửa xe.

Cửa xe bị khóa nên bà ta không thể mở ra, còn sắc mặt Nguyễn Chi Vũ trong xe cũng nhanh chóng trở nên khó coi, vốn dĩ tâm trạng đêm nay của anh đã rất không vui rồi.

Anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn thoáng bên ngoài cửa xe rồi nói với vệ sĩ: “Lái xe đi.”

“Nguyễn Chi Vũ, cậu hại con của tôi bị thương nặng, bây giờ đừng hòng muốn làm cái gì nữa!”

Âm thanh la hét chói tai của Nguyễn Ngọc Hoàn vang lên, không còn hình tượng bà chủ ngày thường nữa. Lúc này bà ta đã thật sự nổi điên, trực tiếp chạy đến đầu xe dang rộng hai tay ngăn cản không cho bọn họ rời đi.

Biểu cảm vệ sĩ có chút khó xử, bọn họ chỉ là những người dưới trướng, biết rõ quan hệ Nguyễn Chi Vũ và bác gái của anh không tốt lắm, nhưng hiện tại Nguyễn Ngọc Hoàn đang đứng ngăn cản ở trước xe…

“Đâm luôn đi!”

Người đàn ông ngồi sau lạnh lùng phun ra một câu. Tay nắm vô lăng của vệ sĩ có chút ngập ngừng, vẻ mặt trắng bệch của Nguyễn Ngọc Hoàn ở phía trước sững lại, bước chân có chút do dự.

“Nghiệp chướng!”

Đột nhiên đằng sau có một chiếc màu đen xe đuổi theo, nhanh chóng dừng lại ngay bên cạnh.

Động tác ông cụ Nguyễn có hơi vội vàng, ông đi từ trong xe ra, con mắt ông cụ thâm trầm trừng mắt với chiếc xe đối diện kia, ông dùng quải trượng đập xuống đất, phẫn nộ dạy dỗ: “Lập tức đi bệnh viện xin lỗi em họ cháu đi!”

Bọn họ phát hiện Triệu Dịch Kiệt bị thương ở cầu thang nhà trọ cũ của Trần Tử Huyên, anh ta uống say tới mức mê man, trên người cắm đầy mảnh chai cỡ, không cần nghĩ cũng biết chuyện tốt này nhất định là do tên nghiệp chướng này làm!

Vệ sĩ không dám hành động, anh ta lo lắng nhìn về phía kính chiếu hậu…

“Cha, cha phải phân xử cho con…” Nét mặt Nguyễn Ngọc Hoàn ấm ức, lập tức chạy tới chỗ ông cụ. Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy ông cụ trong xe, đáy mắt đè nén một chút bực bội. . truyện ngôn tình

“Cậu Nguyễn, có muốn phái người tới đây không…?” Trong xe có một vị vệ sĩ khác thấp giọng dò hỏi.

“Muốn cháu xin lỗi một người suốt ngày nhìn chằm chằm chị dâu của mình ư?”

Điều khiến bọn họ bất ngờ là Nguyễn Chi Vũ tự mình xuống xe, giọng nói anh lạnh lùng không chút che giấu sự chế giễu nào.

“Nguyễn Chi Vũ, cậu làm những chuyện kia, tất cả chúng tôi ai cũng biết rồi! Cậu âm thầm trợ giúp Trương Thiến Thiến gả vào nhà họ Triệu chúng tôi, cậu còn dám nói cái gì mà chị dâu, Tử Huyên vốn dĩ chính là con dâu của nhà họ Triệu chúng tôi!!”

Gương mặt Nguyễn Ngọc Hoàn tức giận, không đè nén cảm xúc được, giơ tay lên lập tức chỉ vào mặt dạy dỗ.

Nguyễn Chi Vũ vươn tay ra giữa không trung, nhanh chóng chế bắt lấy cổ tay bà ta, cất giọng lành lạnh lộ ra sự tàn nhẫn ác độc.

“Bây giờ cô ấy là của tôi rồi.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement