Trời Tối - Hổ Đầu Miêu Diện

Advertisement
Lúc Bạch Tử cõng Mao Mao đến phòng làm việc ở thủy cung, cô còn tưởng rằng mình đã đi nhầm chỗ.

Cá heo trong bể vẫn còn đó, không biết Ngô phu nhân đã nuôi dưỡng nó như thế nào, sau ngần ấy thời gian, nó vẫn bơi lội vui vẻ trong nước.

Nhưng tất cả sách và tài liệu trên giá sách lúc ban đầu đều không còn nữa, thay vào đó là những chai lọ trong suốt, một số lọ chứa chất lỏng có màu sắc khác nhau, một số lọ thì chứa đầy những viên thuốc với đủ loại kích cỡ.

"Tất cả tài liệu đều được Dĩ Lam và Khúc Vi mang đi," Ngô phu nhân nói, sau đó đưa một cái bánh quy cho Mao Mao, "Những thứ mới này đều là Tiểu Ý mang đến."

"Tiểu Ý" trong lời Ngô phu nhân, chính là chỉ Du Vu Ý.

Dựa theo cách xưng hô này, có vẻ mối quan hệ giữa hai người tốt hơn Bạch Tử tưởng tượng.

Mao Mao đã từng đến đây một lần cùng Mạnh Dĩ Lam, nên nó rất quen thuộc với nơi này.

Sau khi liếc nhìn Ngô phu nhân, Mao Mao không chút nào khách khí cầm lấy cái bánh quy, sau đó từ từ trượt từ lưng Bạch Tử xuống đất, rồi loạng choạng đi về phía bể cá, áp mặt vào trên kính và làm mặt quỷ với lũ cá heo.

"Tiểu Ý đã xuống dưới," Ngô phu nhân nói thêm, "Chắc khoảng nửa tiếng nữa mới trở lại."

Bà vừa dứt lời, một âm thanh trầm đục đột nhiên phát ra từ bể cá, mực nước trong bể giảm xuống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Giống như lúc trước, khi Mạnh Dĩ Lam ấn công tắc trong phòng, bức tường bên phải của thủy cung bắt đầu dịch chuyển sang bên trái, lộ ra một lối đi hẹp và một cánh cửa.

Ngô phu nhân sững sờ, nghi ngờ tự lẩm bẩm một mình: "Hôm nay nhanh vậy sao?"

Vừa mới dứt lời, một tấm xi măng đột nhiên dựng lên trên mặt đất, lộ ra một lối đi ẩn, dẫn xuống lòng đất.

Ngay sau đó, Du Vu Ý từ bên trong chui ra, mang theo một túi đồ lớn.

Khi Du Vu Ý nhìn thấy Bạch Tử ở ngoài vách kính, cô hơi kinh ngạc dừng bước lại, sau đó trên gương mặt mệt mỏi hiện lên một nụ cười mừng rỡ.

Hôm nay Du Vu Ý thắt hai bím tóc, mặc dù một bên đã bị bung ra, nhưng cả người vẫn lộ ra vẻ trưởng thành, hoạt bát và đáng yêu.

Nhưng Bạch Tử lại không cười nổi, bởi vì cô nhìn thấy bụng của Du Vu Ý hình như đang bị thương rất nặng, máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn quần áo của đối phương.

Tuy rằng Du Vu Ý lấy tay che chặt bụng, sắc mặt tái nhợt vô cùng yếu ớt, nhưng động tác leo lên lại rất nhanh nhẹn và khéo léo, như thể cô không hề quan tâm đến vết thương trên người mình.

Sau khi Du Vu Ý quay trở lại phòng làm việc thông qua lối đi bí mật, thủy cung đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Bạch Tử nhanh chóng bước tới, đỡ đối phương ngồi xuống ghế sofa: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lúc này, cô mới chú ý tới phía sau áo của Du Vu Ý đã bị người nào đó xé rách, lộ ra tấm lưng mịn màng, làn da vốn trắng nõn giờ lại dính đầy bùn đen, trông rất là chật vật.

"Tôi bị người biến dị cào xước." Du Vu Ý hít sâu một hơi nói: "Yên tâm, không có gì đáng ngại."

Mao Mao gặp lại người quen cũ nên rất phấn khích, nó nhai bánh quy và đến gần Du Vu Ý, nhưng lại trốn đằng sau Bạch Tử vì mùi máu nồng nặc.

"Đứa nhỏ này, con thật không biết thương tiếc cơ thể của mình," Ngô phu nhân lắc đầu, "Để ta đi lấy quần áo sạch cho con."

Nói xong, bà ấy xoay người bước ra cửa.

"Nhóc thỏ hoang," Du Vu Ý ngồi tựa lưng vào ghế sofa, dường như cô đã không còn đau đớn như trước nữa, bàn tay che bụng cũng đã buông lỏng ra, "Cô lẻn chạy ra ngoài vì muốn gặp tôi à?"

Bạch Tử khẽ nhíu mày, không nói gì.

Không biết tại sao, cô không muốn cho người khác biết chuyện đã xảy ra giữa mình và Mạnh Dĩ Lam.

"Không phải sao?" Du Vu Ý lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, "Tôi không tin cô ấy chịu thả người nha, Mạnh tiểu thư có tính khí bá đạo như vậy..."

Mặc dù Du Vu Ý là người đang bị thương, nhưng sau khi nghe được lời chế nhạo như vậy, Bạch Tử vẫn lộ ra vẻ mặt không vui: "Đừng nói như vậy."

Dù đã bị Mạnh Dĩ Lam "đuổi ra ngoài", nhưng Bạch Tử theo bản năng, vẫn không muốn nghe ai nói gì đó không tốt về Mạnh Dĩ Lam, kể cả Du Vu Ý là người cùng loại với mình, cũng không được.

Du Vu Ý khựng lại, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, sau đó cô nói như đùa: "Được rồi, tôi biết cô đang bảo vệ cô ấy," nói xong, cô cầm túi đồ lớn được mang về từ hang động, như là muốn trút giận, cô dùng hết sức lực ném cái túi cho Bạch Tử, "Giúp tôi trút hết mọi thứ bên trong ra."

Bạch Tử vội vàng giơ tay đón lấy túi đồ, vừa mở ra thì phát hiện bên trong là loại thực vật phát sáng mà cô từng thấy ở vùng màu đỏ.

Tuy nhiên, trong túi có nhiều chủng loại hơn những loại mà cô từng thấy, chúng có rất nhiều màu sắc, thoạt nhìn trông giống như đèn trang trí vào dịp Giáng sinh.

Cô nhớ Phì Thu đã từng nói, rằng ở thành phố B, những loại thực vật thế này đều bị chính phủ dọn sạch hoàn toàn.

"Cô tới thành phố dưới lòng đất hái sao?" Bạch Tử nghi ngờ hỏi.

"Không phải thành phố dưới lòng đất," Du Vu Ý lắc đầu, "Tôi đi tới nơi dưới cùng nhất."

Bạch Tử sững sờ một chút, sau đó mới nhận ra - nơi dưới cùng nhất, chính là vực sâu chứa hàng ngàn dị nhân.

"Cô điên à?" Bạch Tử trợn tròn mắt kinh ngạc.

Nếu như một người bình thường rơi xuống vực sâu đó, khẳng định không thể sống sót quá mười mấy giây.

Cho dù là những người như Bạch Tử và Du Vu Ý - không thể chết được, nhưng nếu ngã xuống dưới, họ chắc chắn sẽ bị tra tấn nặng nề.

Cho đến bây giờ, mỗi lần Bạch Tử nhớ lại những tiếng gầm và mùi hôi thối ở đó, cô đều cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mà Du Vu Ý, cô ấy lại chủ động đến nơi đó chỉ để hái những loại thực vật phát sáng này?

"Trước đó không phải tôi đã nói với cô rồi sao," Du Vu Ý vén một phần áo sơ mi lên, cúi đầu kiểm tra vết thương trên bụng, "Tôi có biện pháp giúp cô không trở thành 'quái vật'?"

Bạch Tử đang định lấy mấy loại cây từ trong túi ra, nhưng nghe Du Vu Ý nói xong, cô liền dừng lại.

"Có bệnh thì phải dùng thuốc để trị." Du Vu Ý ngẩng đầu lên, nở một nụ cười dịu dàng với Bạch Tử, "Cũng giống như thuốc bắc thôi, tôi phải đi hái mới có thể lấy thuốc..."

Nghe xong, Bạch Tử ngơ ngác đứng thẳng dậy.

Du Vu Ý hơi nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ đắc chí: "Nhóc thỏ hoang, có phải cô cảm thấy mình rất vô tâm? Có phải cô cảm thấy sau này nên đối xử tốt với tôi hơn một chút?"

Bạch Tử há to miệng, không biết nên trả lời thế nào, một hồi lâu mới lên tiếng: "... Cô nên để tôi tự mình xuống dưới."

"Đúng vậy nha, tôi nên để cô đi cùng với tôi." Đoán chừng vết thương cũng sắp lành rồi, Du Vu Ý chống khuỷu tay lên hai đầu gối, sau đó tựa cằm vào lòng bàn tay, mỉm cười với Bạch Tử, "Thật đáng tiếc, đã bỏ lỡ cơ hội được ở một mình cùng cô."

Bạch Tử ngây ngốc tại chỗ, lộ ra vẻ mặt rối rắm.

"Được rồi, hù cô thôi," Du Vu Ý nhịn không được cười lớn nói: "Tôi chạy xuống đó hái những thứ này, đương nhiên không phải chỉ vì cô."

"Hả?" Bạch Tử nhíu mày khó hiểu.

Du Vu Ý im lặng hồi lâu, Bạch Tử nhìn thấy trên gương mặt đối phương mơ hồ có chút buồn bã, nhưng sau đó đã nhanh chóng mỉm cười nói: "Trước đây tôi đã nói với cô rồi, người thân của tôi đã trở thành 'quái vật', người đó cũng đang đợi tôi cứu."

"Cho nên..." Bạch Tử suy nghĩ một chút, hỏi: "Cô nói đi Hoành Á trộm đồ, cũng là vì người thân kia sao?"

Trước đó, khi cả hai đang trốn ở tháp chuông, Du Vu Ý đã từng nói rằng cô ấy sẽ đi trộm "đồ" của tập đoàn Hoành Á.

Khi đó Du Vu Ý còn nói với Bạch Tử, rằng nếu mình bị bắt, Bạch Tử có thể đến huyện Bình Hoa để chuyển lời cho Du Tâm không.

"Cô còn nhớ rõ hả?" Du Vu Ý có vẻ hơi kinh ngạc, "Nhóc thỏ hoang, cô vẫn quan tâm đến tôi sao."

Bạch Tử khựng lại một chút, sau đó bất đắc dĩ nhíu mày lại, cô luôn bị những lời nói mập mờ như vậy làm cho bối rối, không biết phải đáp lại như thế nào.

Nhưng Du Vu Ý không hề quan tâm mà nói tiếp: "Đó cũng là một trong những thành phần dược liệu để chế tạo loại thuốc này. Tuy nhiên gần đây thường xuyên xảy ra bạo loạn, các biện pháp an ninh của Hoành Á cũng được tăng cường rất nhiều. Tôi vẫn chưa tìm được cơ hội lẻn vào."

"Cô chắc chắn loại thuốc này có tác dụng?" Bạch Tử hỏi.

Du Vu Ý mím môi lắc đầu: "Không chắc lắm."

Nhưng rất nhanh, Du Vu Ý lại thở dài, nụ cười có chút buồn bã: "Nhưng dù sao cũng phải thử một lần chứ, đúng không?"

Bạch Tử nghĩ nghĩ: "Tôi có thể giúp cô."

Du Vu Ý sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười trêu chọc: "Nhóc thỏ hoang, cô đang muốn chống lại Mạnh tiểu thư của cô à?"

"Cô..." Bạch Tử lại bị nghẹn, không nói nên lời.

"Không trêu cô nữa," cuối cùng Du Vu Ý cũng chịu buông tha Bạch Tử, "Đổ những thứ bên trong ra trước đi, vừa rồi cái túi vô tình rơi xuống nước, phải nhanh chóng hong khô chúng."

Bạch Tử làm theo lời Du Vu Ý, cô đổ các loại cây phát sáng trong túi ra sàn nhà.

Những ánh sáng nhiều màu sắc phản chiếu trên kính của bể cá, khiến cả căn phòng trông càng thơ mộng hơn trước.

Lúc này, Ngô phu nhân quay lại phòng cùng với một chậu nước và vài bộ quần áo trên tay: "Người của chính phủ một lúc nữa sẽ đến kiểm tra, hai đứa cứ trốn ở đây, đừng gây ra tiếng động."

"Cảm ơn dì Thái đã vất vả." Du Vu Ý đứng dậy, cầm lấy quần áo và chậu nước, gật gật đầu.

Dì Thái, là một tên gọi thân thuộc khác.

Càng ngày Bạch Tử càng cảm thấy quan hệ giữa Du Vu Ý và Ngô phu nhân không hề đơn giản, nhưng cô vẫn không hỏi đến.

"Hôm qua chính phủ ban hành lệnh cấm sử dụng súng, họ bắt đầu cử người đi kiểm tra các khu vực khác nhau," Du Vu Ý nói sau khi Ngô phu nhân rời đi, "Có lẽ sẽ gây ra rất nhiều bất mãn. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra trong vài ngày tới. Tôi phải hành động trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng hơn."

"Đi Hoành Á trộm... Vật kia?" Bạch Tử hỏi.

Nhưng Du Vu Ý lại không trả lời, thay vào đó là cầm lấy quần áo sạch, rồi quay đầu về phía Bạch Tử nói: "Nhóc thỏ hoang, quay đầu lại đi."

Bạch Tử sững sờ, không kịp phản ứng: "Sao vậy?"

Du Vu Ý nhướn mày, lại lần nữa lộ ra nụ cười mị hoặc khiến Bạch Tử cảm thấy không được tự nhiên: "Không quay đầu lại cũng không sao..."

Nói xong, cô mỉm cười, khoanh tay kéo hai góc áo ở dưới, rồi từ từ giơ tay lên.

Bạch Tử còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy phần bụng lộ ra bên ngoài của Du Vu Ý.

Mặc dù dính đầy máu nhưng vết thương đã hoàn toàn lành lại, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy rốn và đường viền áo lót của đối phương, thậm chí còn lộ ra một nửa quần lót màu trắng, vô cùng gợi cảm.

Bạch Tử lập tức xoay lưng về phía Du Vu Ý, không dám cử động.

Sau khi Du Vu Ý cởi quần áo ra, cô liền không nhịn được cười ra tiếng khi nhìn thấy cái người đang đứng hoá đá ở cách đó không xa.

Nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía sau, Bạch Tử có chút hoảng sợ cúi người xuống, chật vật đem đống cây cỏ ướt đẫm nước ra phơi trên mặt sàn.

Đột nhiên, không biết vì sao, trong đầu Bạch Tử hiện lên một hình ảnh ——

Sau khi Mạnh Dĩ Lam xử lý xong vết thương trên cánh tay do bị đạn bắn, cô ấy ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hình ảnh ấy như in sâu vào trong tâm trí của Bạch Tử, cô còn nhớ rõ lúc đó Mạnh Dĩ Lam cởi áo khoác ra, để lộ một vùng da thịt trắng nõn cùng với thân hình mềm mại được bao bọc bởi một chiếc áo lót thể thao màu đen bó sát...

Cuối cùng, Bạch Tử cũng lấy lại tinh thần, sau đó lông mày càng nhíu chặt hơn trước.

Hiện tại, đã vài giờ trôi qua kể từ khi cô mang theo Mao Mao rời tàu, cô nhịn không được liếc trộm nhìn đồng hồ.

Không có bất kỳ một tin nhắn nào cả.

Sau khi ý thức được mình vừa mới làm gì, Bạch Tử vội tháo đồng hồ ra, trực tiếp nhét nó vào túi quần.

Lúc này, cô nghe thấy Du Vu Ý phía sau lưng đang lau người, hỏi: "Nhóc thỏ hoang, cô đặc biệt đến tìm tôi, là bởi vì cuối cùng đã nghĩ thông suốt, muốn cùng tôi cao chạy xa bay sao?"

"... Không phải," Bạch Tử đã bắt đầu quen với cách nói chuyện của Du Vu Ý, nhưng cô vẫn không dám quay đầu lại, "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, ngoài việc ăn loại trái cây đó, còn có biện pháp nào khác để tôi tránh khỏi giai đoạn 'phát tác' không?"

Du Vu Ý sững sờ: "Tránh khỏi giai đoạn 'phát tác'?"

Bạch Tử suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Nếu như tôi không ăn loại trái cây đó, thỉnh thoảng tôi sẽ phát điên, sau này Mạnh Dĩ Lam giúp tôi dự tính thời gian, nếu tôi ăn trước trái cây đó, tôi sẽ ngủ rất sâu, trực tiếp tránh được giai đoạn phát điên."

Mặc dù vậy, nhưng Bạch Tử vẫn hôn mê sau khi ăn loại trái cây đó.

Trong khoảng thời gian này nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô sẽ không làm gì được, mặc cho người ta chém giết, quan trọng hơn chính là - cô căn bản không có cách nào bảo vệ được Mạnh Dĩ Lam.

Đây chính là lý do vì sao Bạch Tử quyết định đến tìm Du Vu Ý.

Cô hy vọng có thể tìm ra biện pháp khác, để tránh những giai đoạn rơi vào trạng thái điên cuồng, mà vẫn giữ được sự tỉnh táo.

Nhưng bây giờ, Mạnh Dĩ Lam đã đuổi Bạch Tử ra ngoài, mà Bạch Tử cũng quyết định nhân cơ hội này rời xa Mạnh Dĩ Lam.

Từ góc độ này, có vẻ như việc nhờ Du Vu Ý giúp đỡ, đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.

Đang lúc Bạch Tử trầm tư, thì một mùi hoa hồng quen thuộc từ phía sau đến gần.

Cô quay đầu lại thì thấy Du Vu Ý đã lau người sạch sẽ và thay quần áo mới, đối phương đang đứng sau lưng cô với nụ cười trên môi, bím tóc buông xõa đã được buộc lại, cả người trông rất tươi tắn.

"Có nha," Du Vu Ý tiến lại gần Bạch Tử một bước, làm cho Bạch Tử rụt cổ lại, "Ngoài ăn trái cây ra, còn có một biện pháp khác..."

"Biện, biện pháp nào?" Bạch Tử vừa hỏi, vừa muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị Du Vu Ý nắm lấy cổ tay.

Không giống như Mạnh Dĩ Lam, lòng bàn tay của Du Vu Ý rất nóng.

Cũng vào thời khắc này, Bạch Tử lại lần nữa nhận ra, rằng Du Vu Ý đúng là người cùng loại với mình.

Cô cũng càng thêm chắc chắn hơn, rằng Mạnh Dĩ Lam và mình căn bản không cùng một loại người.

"Nhưng..." Du Vu Ý lại đến gần, gần như sắp chạm vào Bạch Tử, cô cười thấp giọng hỏi: "Biện pháp này có chút kích thích, cô có muốn thử một lần không?"

Bạch Tử nhìn người trước mặt, không nhúc nhích.

Đôi mắt của Du Vu Ý rất đẹp, nếu đổi lại là những người khác, đoán chừng sẽ mê mẩn đến mức không nhấc nổi chân.

Nhưng ngược lại, Bạch Tử chẳng những không hề cảm thấy căng thẳng, mà thậm chí cô còn nhớ tới cái đêm mình và Mạnh Dĩ Lam mười ngón tay đan chặt, cùng nhau nằm trên một cái gối.

Khi ấy, hai người thật gần gũi, trong bóng tối cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau.

Khi ấy, Bạch Tử căng thẳng đến mức không thở nổi, đó là một cảm giác hoàn toàn khác so với bây giờ.

"Nhóc thỏ hoang," thấy người trước mặt đột nhiên ngẩn ngơ, Du Vu Ý bất đắc dĩ cười nói, "Tôi đang hỏi cô á, cô có muốn thử một lần hay không?"

"Được, để tôi thử xem." Mạnh Dĩ Lam nói xong, cầm lấy một lọ thuốc nhỏ do chú Hồng đưa, sau khi xem xong liền thản nhiên bỏ vào túi xách.

Trong phòng họp rộng lớn của Hoành Á, chỉ có Mạnh Dĩ Lam và chú Hồng ngồi ở cuối chiếc bàn dài, những người khác đã rời đi từ mười phút trước.

Sáng sớm hôm nay, Mạnh Dĩ Lam đã tự mình lái xe đến trụ sở chính, để tham dự một cuộc họp quan trọng do cô mẫu của mình sắp xếp.

Cuộc họp diễn ra khá suôn sẻ, ít nhất vẻ bề ngoài là thế, những cổ đông tham gia đều rất ủng hộ việc Mạnh Dĩ Lam gia nhập công ty.

Họp xong, Mạnh Dĩ Lam ở lại một mình, chú Hồng cũng ngầm ở lại, sau khi mọi người đi hết, ông lấy ra một lọ thuốc ngủ mà đối phương bảo ông chuẩn bị.

Chú Hồng lo lắng nhìn vào mắt Mạnh Dĩ Lam, ánh mắt của cô đã mệt mỏi hơn trước rất nhiều, quầng thâm dưới mắt cũng ngày càng rõ ràng: "Nếu thật sự không ngủ được, cô có thể thử vận động nhiều hơn hay gì đó, không nhất định phải dùng đến thuốc."

Mạnh Dĩ Lam nở nụ cười nhàn nhạt, không có trả lời.

Tuy rằng sắc mặt có chút mệt mỏi, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn buộc cao mái tóc dài, búi tóc gọn gàng cùng chiếc áo sơ mi trắng mềm mại được cẩn thận cài từng nút, khiến cô càng lộ ra vẻ cấm dục* và thanh nhã hơn.

Đây là ngày thứ ba Bạch Tử mang theo Mao Mao cùng rời đi, Mạnh Dĩ Lam cũng vì vậy mà mất ngủ ba ngày liên tiếp.

Đồng dạng, chính phủ cũng đã đối đầu với người của Vĩnh Thái ba ngày.

Ở thành phố B, bề ngoài mọi thứ có vẻ êm đềm, nhưng thực tế bên trong đã cuồn cuộn sóng ngầm.

Đặc biệt là sau khi lệnh cấm sử dụng súng được ban hành, bạo loạn đã nổ ra ở một số nơi trong thành phố, nhưng quy mô tương đối nhỏ và đã bị dập tắt ngay lập tức.

Nghiêm trọng nhất chính là, vụ bạo loạn xảy ra ở công viên trung tâm thành phố B ngày hôm qua, xung đột gay gắt nổ ra giữa đông đảo cư dân sinh sống tại đó và lực lượng cảnh vệ của chính phủ, dẫn đến thương vong nặng nề.

Hiện tại, người dân ở thành phố B đều đang rất hoảng loạn, nhiều người có tiền đã bắt đầu lên kế hoạch chuyển đến khu vực màu xanh khác, thậm chí một số giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Hoành Á cũng bắt đầu có kế hoạch tương tự.

Ngoại trừ Mạnh Nguyệt và Mạnh Dĩ Lam.

Chú Hồng nhận thấy tâm trạng của Mạnh Dĩ Lam có vẻ không tốt, nên đổi chủ đề: "Cô Bạch đâu? Sao hôm nay cô ấy không đi cùng cô?"

Nào ngờ chú Hồng vừa hỏi ra lời, đã thấy Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, sau đó giống như là không kiên nhẫn cười khẽ một tiếng: "Cô ấy có hơi không thoải mái."

Thái độ rõ ràng không đúng lắm, khiến chú Hồng có chút xấu hổ, ông thuận miệng hỏi: "Sao thế?"

"Não bộ không khoẻ lắm." Nụ cười trên môi Mạnh Dĩ Lam càng sâu, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng, "Cần nghỉ ngơi thật tốt."

Chú Hồng cứng đờ gật gật đầu, không dám hỏi thêm nữa.

Đột nhiên, Mạnh Dĩ Lam lại lên tiếng: "Chú Hồng, trước đây chú nói tôi nên tìm trợ lý mới. Hiện tại tôi cảm thấy... Chú nói không sai."

Chú Hồng hơi giật mình: "Ý cô là sau này sẽ không cần để cô Bạch đưa..."

"Tôi đọc được một số tài liệu ở phòng thí nghiệm," Mạnh Dĩ Lam thản nhiên nói, "Tôi cần một người chuyên nghiệp hơn để phối hợp với mình, mà Bạch Tử lại không phù hợp."

Nghe xong những lời này, chú Hồng càng thêm chắc chắn giữa Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử nhất định có mâu thuẫn nghiêm trọng, thế là gật đầu: "Được, tôi lập tức sắp xếp cho cô."

Sau đó, chú Hồng kiếm cớ rời khỏi phòng họp, như đang trốn tránh vạ lây.

Khi chỉ còn lại một mình, tấm lưng thẳng tắp của Mạnh Dĩ Lam mới hơi thả lỏng, cô thở ra một hơi rồi tựa lưng vào ghế, sắc mặt trông còn mệt mỏi hơn trước.

Cô nhắm mắt lại, như muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng lông mày lại nhíu chặt không hề thả lỏng.

Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam lại mở mắt, cô lấy đồng hồ ra, sau đó mở chức năng định vị lên.

Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam lập tức sa sầm xuống khi nhìn thấy chấm đỏ trên bản đồ vẫn còn ở thủy cung.

Có lẽ chúng ta nên xa nhau một thời gian sẽ tốt hơn - sau khi hờn dỗi nói xong câu này, cô đã bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.

Lúc ấy, Mạnh Dĩ Lam bước nhanh vào trong khoang tàu, nhưng lại đứng ở sau cửa rất lâu.

Cô mềm lòng suy nghĩ, có lẽ chờ sau khi bớt giận, mình có thể thừa dịp Bạch Tử chưa rời đi, đến chỗ Bạch Tử nói vài câu, như vậy có thể làm hoà hoãn mối quan hệ giữa hai người.

Nhưng khi Mạnh Dĩ Lam xử lý xong công việc của mình, cô được Hầu Tắc Văn cho biết, Bạch Tử đã dẫn Mao Mao đi tìm Du Vu Ý, cô tức giận đến mức suýt chút nữa xé nát tấm ảnh cũ của hai người, mà cô luôn giấu trong túi xách.

Người kia dứt khoát ra đi, vui vẻ hơn cô nhiều.

Sau đó liên tiếp ba đêm, Mạnh Dĩ Lam không cách nào chìm vào giấc ngủ được, có đôi lần, cô muốn dùng đồng hồ liên lạc với Bạch Tử.

Cô biết, chỉ cần mình gửi tin nhắn, thì đối phương sẽ ngay lập tức trở lại bên cạnh mình.

Nhưng đồng thời, Mạnh Dĩ Lam cũng biết rất rõ, không chỉ Bạch Tử, mà cả chính bản thân cô cũng cần bình tĩnh lại.

Thế là, vào đêm mất ngủ thứ ba, Mạnh Dĩ Lam - người đã kiềm chế bản thân không gửi tin nhắn cho Bạch Tử và cũng chưa bao giờ nhận được tin nhắn từ Bạch Tử, đầu đau như búa bổ nằm trên giường, đưa ra một quyết định ——

Tìm người thay thế Bạch Tử, giúp bản thân giải quyết những thứ nhỏ nhặt trong công việc và cuộc sống, nhằm giảm bớt cơ hội tiếp xúc giữa hai người, sau khi Bạch Tử trở về.

Chẳng phải Bạch Tử đã nói nên giữ khoảng cách sao?

Được rồi, vậy liền giữ khoảng cách đi.

Mạnh Dĩ Lam rất hài lòng với quyết định của mình, ít nhất cho đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy như vậy.

Lúc này, đồng hồ của cô nhận được tin nhắn từ Hoa tỷ ——

"Tôi đã liên lạc được với người của Vĩnh Thái, họ hẹn chiều mai gặp mặt."

Sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, đôi lông mày luôn nhíu lại mấy ngày qua của Mạnh Dĩ Lam, cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút.

Sau đó, cô bật chức năng nhắn tin trên đồng hồ, rồi bấm vào tên "Bạch Tử".

Đây là hành động cô đã làm vô số lần từ khi Bạch Tử rời đi, mỗi lần như vậy, cô đều kết thúc bằng việc cắn răng xóa đi dòng chữ mình vừa nhập.

Nhưng bây giờ, khi thực sự liên lạc với đối phương, Mạnh Dĩ Lam lại cảm thấy có chút khẩn trương, cô lơ đãng ho nhẹ một cái và bắt đầu nhập tin nhắn.

Một lát sau, trên cái ghế nhỏ trong một căn phòng nào đó, đồng hồ của Bạch Tử chợt lóe lên.

Bên cạnh cái ghế, có vài que củi đang cháy trong một cái lò nhỏ, hơi nóng không ngừng tỏa nhiệt ra xung quanh.

Lúc này, Bạch Tử đang ngồi trên một cái ghế khác, hai mắt nhắm lại, sắc mặt có hơi tái nhợt.

Tay áo bên phải của cô xắn lên, cổ tay đang ngâm trong một chậu nước, một dòng máu không ngừng chảy ra từ vết cắt trên cổ tay của Bạch Tử, làn nước vốn dĩ trong vắt đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm.

Cho đến khi đồng hồ ngừng nhấp nháy, Bạch Tử cũng không có mở mắt ra.

Một lúc sau, cánh cửa trong góc tường chợt mở, Du Vu Ý bưng một chậu nước bước vào phòng.

Mao Mao chộp lấy một quả táo lớn, sau đó nó lạch bạch đi đến bên cạnh Bạch Tử.

"Chuyện gì xảy ra vậy!" Du Vu Ý nhìn chậu nước, có chút khẩn trương đem tay Bạch Tử từ trong nước lấy ra, "Cô muốn rút hết máu của mình sao?"

Bạch Tử mở mắt ra, mờ mịt nhìn Du Vu Ý, sau đó lại cúi đầu nhìn chậu nước, hồi lâu mới phản ứng được, lạnh nhạt nói: "Tôi nhất thời không để ý."

Du Vu Ý vội vàng lấy vải sạch, khom người băng vết thương cho Bạch Tử, vẻ mặt lo lắng nói: "Mặc dù phương pháp này có thể giúp cô tỉnh táo, giảm bớt cảm giác bồn chồn nóng nảy trong cơ thể, nhưng... Cô vẫn sẽ trở nên rất yếu, đặc biệt là sau khi mất quá nhiều máu..."

"Không sao đâu, lần sau tôi sẽ để ý." Bạch Tử cảm thấy có chút lạnh, vì vậy cô dùng tay trái bỏ thêm chút củi khô vào đóng lửa, "Tôi đã dần dần quen với cảm giác này, chỉ cần có thể tỉnh táo là được."

Ngọn lửa trong lò cháy càng lúc càng lớn, Mao Mao đứng sau lưng Du Vu Ý, vừa nghi hoặc nhìn hai người giao tiếp, vừa cắn thêm một miếng táo lớn trên tay.

"Bằng không chúng ta đừng nên làm như vậy nữa," Du Vu Ý cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên dựa sát vào Bạch Tử, nghiêm túc nói: "Từ giờ trở đi, dù cô có ngủ quên cũng không sao cả..."

Sự tiếp cận đột ngột khiến Bạch Tử không được tự nhiên, cô ngả người ra sau một chút: "Cô..."

Mao Mao không hiểu được cuộc đối thoại giữa hai người, nó cảm thấy chân mình có chút đau nhức, thế là liền cắn một miếng táo lớn, sau đó ngồi lên cái ghế đang đặt chiếc đồng hồ, còn đưa tay gãi gãi cái mông.

"Nghe này, sau khi chúng ta đến Hoành Á trộm đồ, tôi và cô sẽ rời khỏi thành phố B." Du Vu Ý tựa hồ không dễ dàng buông tha Bạch Tử giống như trước nữa, cô nhẹ giọng hỏi: "Từ giờ trở đi, lúc cô ngủ tôi sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho cô, có được không?"

Thân thể Bạch Tử vẫn còn rất yếu ớt, cô giơ tay định đẩy Du Vu Ý ra, nhưng tạm thời không còn chút sức lực nào cả.

Mao Mao ngồi trên ghế, nó chỉ cảm thấy mông mình càng lúc càng ngứa ngáy, động tác gãi cũng ngày càng mạnh hơn.

Hai người bên cạnh vẫn đang tranh luận, không ai để ý đến động tĩnh của Mao Mao.

Đột nhiên, khuỷu tay Mao Mao chạm mạnh vào đồng hồ của Bạch Tử ——

Chiếc đồng hồ rơi vào đóng củi, ngay lập tức chìm trong biển lửa.

Chú thích:

Cấm dục (禁欲)*: Hành vi đè nén những ham muốn của nhục thể và thế gian. Cấm chế tình dục hoặc những dục vọng khác. Ngăn chặn lòng ham muốn.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Gần đây, tôi thích xem video của một anh chàng người Ba Lan trên một trang web nào đó, anh ấy vừa leo lên các tòa nhà cao tầng trên khắp thế giới vừa viết bài.

Cảm giác như việc anh leo cầu thang cũng giống như tôi viết báo, là việc phải chịu đựng nỗi đau, kiên trì âm thầm nhưng cũng phải tận hưởng.

Canh gà trích lời hôm nay:

Đừng lo lắng cho người khác, bạn phải có nhịp điệu của riêng mình.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement