Trời Tối - Hổ Đầu Miêu Diện

Advertisement
Sau khi Mạnh Dĩ Lam rời đi, Bạch Tử vẫn đứng ngây ngốc ở trên cầu thang, toàn thân cô cứng đờ bất động.

"Nhóc thỏ hoang?" Du Vu Ý nghi ngờ nhẹ giọng gọi.

Vừa rồi ở trong phòng cô đã nghe rất rõ ràng cuộc trò chuyện giữa hai người.

Đương nhiên Bạch Tử cũng biết, mình không cần phải giấu Du Vu Ý chuyện gì nữa.

"Đi thôi," Du Vu Ý nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Bạch Tử, "Về phòng nghỉ ngơi thôi."

Nhưng Bạch Tử vẫn ngơ ngác đứng nhìn về phía cuối cầu thang xoắn ốc, tựa như đang lẩm bẩm nói: "Tiểu Ý, lúc trước tôi một chút cũng không hối hận, nhưng hiện tại tôi cảm thấy... Cảm thấy lẽ ra... Tôi không nên nói cho cô ấy biết rằng tôi thích cô ấy?"

Trong lòng Du Vu Ý cảm thấy hơi nao nao.

Đây là lần đầu tiên cô nghe được Bạch Tử hỏi tới vấn đề riêng tư như vậy, cũng là lần đầu tiên cô nghe được Bạch Tử nói nhiều lời như vậy.

Nhắc đến Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử bắt đầu nói không ngừng: "Thật ra tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa, tại sao ngày đó tôi lại không kiềm lòng được nói với cô ấy rằng tôi thích cô ấy, có vẻ như Mạnh Dĩ Lam đã vì lời nói của tôi... Mà rất tức giận."

Sau đó, Bạch Tử bày tỏ tất cả những lo lắng mà mình vừa đè nén: "Vừa rồi trông cô ấy rất mệt mỏi, gương mặt của cô ấy gầy đi rất nhiều, mấy ngày nay chắc chắn cô ấy đã ngủ không ngon giấc."

Giống như một cái đập chứa nước đã được mở cửa, Bạch Tử vẫn không ngừng nói: "Gần đây cô ấy rất bận rộn, vậy mà tôi lại liều lĩnh nói ra tình cảm của mình như vậy, tôi có cố chấp quá không?"

"Xin lỗi nhóc thỏ hoang," Du Vu Ý chau mày thở dài, "Tôi không biết."

Bạch Tử hơi cúi đầu.

"Thế nhưng, mặc dù tôi không có câu trả lời chính xác," Du Vu Ý nắm tay Bạch Tử dẫn lên lầu, "Nhưng từ góc độ của tôi, tôi cảm thấy cô hoàn toàn không cần phải hối hận."

Bạch Tử để mặc cho Du Vu Ý kéo mình trở lại phòng, ngơ ngác nghe đối phương nói: "Thích thì cứ nói thích, hoặc là vĩnh viễn chôn giấu, còn nếu đã chọn nói ra thì đừng bao giờ hối hận, dù sao thì cả hai cách tiếp cận này đều không hề sai."

Sau khi Du Vu Ý đóng cửa lại, Mao Mao vừa ngủ say dưới gầm giường cuối cùng cũng tỉnh dậy, nó thò đầu ra bối rối nhìn xung quanh.

Du Vu Ý kéo Bạch Tử đến bên giường ngồi xuống, thấy đối phương vẫn còn có chút thất thần, cô nghiêm túc hỏi: "Nhóc thỏ hoang, có phải cô rất thích Mạnh tiểu thư không?"

Bạch Tử không suy nghĩ lâu, thẳng thắn gật đầu.

Dù là trước hay sau khi bị tiêm thuốc, cô đều tránh không được việc phải lòng Mạnh Dĩ Lam.

Điều đó hẳn là... "Rất thích".

"Vậy cô cảm thấy," Du Vu Ý cố chịu đựng cảm giác chua xót trong lòng, lại hỏi: "Mạnh Dĩ Lam có thích cô không?"

Bạch Tử không hề nghĩ ngợi: "Không thích."

Du Vu Ý sững sờ một lát, sau đó nhướn mày suy tư.

Mặc dù cô không biết chuyện gì đã làm Bạch Tử đi đến kết luận như vậy, nhưng mà ——

Nếu Mạnh Dĩ Lam không thích Bạch Tử, thì tại sao nửa đêm lại tới đây tìm người?

Tại sao mỗi lần mình đến gần Bạch Tử, đối phương đều có vẻ như muốn bắn chết mình ngay lập tức?

Đặc biệt là tối hôm nay, ngay cả Du Vu Ý - người đã trải qua vô số sinh tử, cũng khó có thể chịu được ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mọi lúc mọi nơi của Mạnh Dĩ Lam.

Dáng người của Mạnh Dĩ Lam vốn đã cao, lại thêm gương mặt lạnh lùng cúi đầu trừng mắt nhìn người khác, khí thế này có chút làm người bình thường chống đỡ không nỗi.

"Lúc đầu tôi còn tưởng rằng Mạnh Dĩ Lam thích tôi," Bạch Tử đột nhiên giải thích, như thể đọc được suy nghĩ của Du Vu Ý, "Nhưng chính miệng cô ấy đã nói với tôi, rằng cho dù cô ấy có thích phụ nữ thì cũng sẽ không thích một người luôn chống đối cô ấy như tôi."

Du Vu Ý nheo mắt lại, cho rằng mình đã nghe nhầm: "Chống đối?"

Bạch Tử luôn tự động trở thành chú cún trung thành mỗi khi ở trước mặt Mạnh Dĩ Lam, cô ấy sẽ chống đối Mạnh Dĩ Lam sao?

"Thật ra cho dù cô ấy có thích tôi, thì cũng sẽ không có kết quả tốt," Bạch Tử nhẹ giọng tiếp tục, "Như cô đã từng nói, tôi chỉ còn lại thời gian nửa năm, đến lúc đó cô ấy phải làm sao đây?"

Vừa nghe được câu nói này, Du Vu Ý lập tức hiểu được, Bạch Tử căn bản không nghĩ rằng mình có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy.

Thật ra, ngay cả bản thân Du Vu Ý cũng hoài nghi về điều này.

Dù sao thì cô cũng đã tìm hiểu việc này hơn hai năm rồi, nhưng vẫn như cũ chưa thành công.

Du Vu Ý biết, sở dĩ Bạch Tử đồng ý tiếp nhận thử nghiệm trị liệu, cũng chỉ là vì muốn giúp đỡ mình mà thôi.

Cho dù sau khi trải qua thử nghiệm, đối phương lập tức lâm vào trạng thái cuồng loạn vĩnh viễn không bao giờ hồi phục, thì Bạch Tử cũng sẽ không quan tâm.

Giống như lúc ở khu giải trí, suýt nữa thì cô đã bị cảnh vệ của chính phủ bắt được, vậy mà Bạch Tử lại bất chấp đuổi theo cô ra ngoài, chỉ vì muốn cứu cô mà thôi.

Không vì lý do nào khác.

Nghĩ đến đây, vốn vẫn luôn sống một cuộc đời vô tư lự, không quan tâm đến bất cứ điều gì, đột nhiên Du Vu Ý rất muốn hỏi Bạch Tử ——

Vì cái gì nhất định phải là Mạnh Dĩ Lam? Vì cái gì không thể là tôi - Du Vu Ý?

Cái gọi là vỏ bọc "vô tư lự" mà Du Vu Ý luôn thể hiện trước mặt người ngoài, thực chất đều là giả vờ.

Cô cảm thấy, Bạch Tử mới chính là người thực sự cảm thấy mọi thứ trên đời đều không quan trọng.

Nhưng một khi trở thành người được Bạch Tử xem như có "tồn tại", thì người đó nhất định sẽ được Bạch Tử chân thành đối đãi mà không giữ lại chút gì, dù là bạn bè hay người yêu.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Du Vu Ý đã bị loại tình cảm thuần khiết này mê hoặc.

Cũng giống như vừa rồi, nếu hoán đổi Bạch Tử và Du Vu Ý lại với nhau, nhất định Bạch Tử sẽ thành thật nói với Du Vu Ý, rằng Mạnh Dĩ Lam rất thích cô, đừng buồn nữa, hãy mạnh dạn đến gần người mình thích đi.

Cho dù Bạch Tử đang thầm thích Du Vu Ý, thì đối phương cũng sẽ nói như vậy.

Thế nhưng, khi vai trò bị đảo ngược lại, đối mặt với tình huống tương tự, Du Vu Ý lại chọn cách im lặng.

Vào thời khắc ấy, cô không muốn nói với Bạch Tử rằng: "Mạnh Dĩ Lam thích cô."

Cô không muốn thuyết phục đối phương hãy kiên nhẫn hơn một chút, không muốn để đối phương đến gần người mà đối phương thích.

Du Vu Ý cảm thấy hơi khó chịu vì hành vi "hèn hạ" của mình, nhưng cô lại không hề hối hận.

Việc để Bạch Tử cảm nhận được tình yêu của Mạnh Dĩ Lam là chuyện của riêng Mạnh Dĩ Lam, không phải của cô.

Cô sẽ dùng phương thức của riêng mình, để cho Bạch Tử cảm nhận được tình yêu của mình.

Du Vu Ý có lòng tin, rằng mình sẽ làm tốt hơn Mạnh Dĩ Lam.

Ít nhất là trong thế giới hỗn loạn hiện giờ, không có ai phù hợp với Bạch Tử hơn bản thân cô.

Và bản thân cô cũng sẽ không bao giờ tìm được một người thuần khiết như Bạch Tử nữa.

Nhìn thấy Du Vu Ý im lặng hồi lâu, Bạch Tử ngồi bên cạnh nghi ngờ quay đầu sang, cô vừa định hỏi thì Mao Mao đã bò đến bên chân và ngáp dài một cái.

Bạch Tử vươn tay, vừa mới gỡ mạng nhện trên đầu Mao Mao xuống, lại nghe Du Vu Ý đột nhiên thấp giọng nói: "Nhóc thỏ hoang, cô đừng suy nghĩ nửa năm sau người khác sẽ làm sao bây giờ, hãy nghĩ làm thế nào để bản thân mình được vui vẻ nha."

Bạch Tử dừng việc đang làm, quay đầu lại nhìn về phía Du Vu Ý.

"Đừng hối hận vì đã tỏ tình, cũng đừng cảm thấy mình không xứng đáng được người khác yêu thích, trừ khi...," Du Vu Ý vẫn như thường ngày, nở một nụ cười dịu dàng, "Cô cho rằng tôi không phải là người."

Ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa to, những hạt mưa bị gió thổi bay vào trong phòng, làm ướt cả mặt sàn.

Không đợi Bạch Tử đáp lời, Du Vu Ý thở dài, đứng dậy chậm rãi đi đến bên cửa sổ: "Bây giờ là lúc nào rồi? Muốn yêu ai thì cứ yêu, đừng do dự như vậy." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi khựng lại một chút, sau đó khẽ nói: "Còn về Mạnh tiểu thư, cô ấy đã là người trưởng thành, sẽ tự biết chăm sóc bản thân thật tốt."

Du Vu Ý đóng cửa sổ lại: "Ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm đó."

Bạch Tử vừa gật gật đầu, vừa suy nghĩ về lời Du Vu Ý nói.

Mao Mao đang ngồi ở góc phòng vùi đầu gặm một quả táo, âm thanh nhai táo đặc biệt lớn.

Du Vu Ý bước tới cửa và tắt đèn trong phòng.

Hai người nằm xuống giường riêng của mỗi người, tuy không còn nói chuyện nữa, nhưng cả hai đều mở to mắt, không cách nào chìm vào giấc ngủ.

Bạch Tử vừa nghĩ tới bóng dáng Mạnh Dĩ Lam lúc rời đi, vừa suy nghĩ những lời Du Vu Ý đã nói.

Ngược lại, Du Vu Ý thì đang suy nghĩ về cảnh tượng vừa rồi cô nhìn thấy ngoài cửa sổ.

Ngoài cổng thủy cung, có một chiếc ô tô màu đen đang đậu.

Người vừa rồi nói "Tôi đi ngay bây giờ", thực ra không hề rời đi.

Còn Du Vu Ý lại lần nữa "hèn hạ" không nói cho Bạch Tử biết chuyện này.

Nhưng cô vẫn như cũ, không hề hối hận.

Trong thế giới này, Du Vu Ý đã từng bởi vì không dám tranh giành mà bỏ lỡ quá nhiều thứ.

Hiện tại, thật khó để gặp được một người hợp ý với mình, cô không muốn từ bỏ thêm lần nào nữa.

Ngoài cửa sổ mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, thậm chí còn có sấm sét, thỉnh thoảng có một hai tia sét xé toạc bầu trời.

Mưa rơi xối xả lên xe, từ trong xe nhìn ra ngoài, tựa như có một dòng thác đang trút xuống kính chắn gió, người ngồi trong xe hoàn toàn không thể nhìn rõ bên ngoài đang diễn ra chuyện gì.

Mạnh Dĩ Lam ngồi ở ghế lái, hai tay siết chặt vô lăng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Lúc vừa mới rời khỏi thủy cung, Mạnh Dĩ Lam thật sự đã có ý định rời đi ngay lập tức.

Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Du Vu Ý thân mật đặt tay lên vai Bạch Tử, cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác của Bạch Tử khi nói với mình câu nói kia - Tôi sợ rằng mình sẽ mất kiểm soát và xé nát bọn họ.

Cũng giống như Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam lo sợ nếu mình ở lại thêm hai giây nữa, thì mình sẽ không nhịn được và bước tới xé nát Du Vu Ý.

Mạnh Dĩ Lam biết, tính chiếm hữu của bản thân đối với Bạch Tử sẽ càng ngày càng cực đoan hơn, so với tính chiếm hữu của Bạch Tử đối với mình.

Thế nhưng, lúc Mạnh Dĩ Lam tức giận đùng đùng quay trở lại xe, cô lại cứng đờ nắm chặt vô lăng, không cách nào cử động.

Tuy rằng trên mặt Mạnh Dĩ Lam vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế, lúc vừa lên xe, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể giống như vừa mới chạy marathon mấy chục cây số, vô cùng mệt mỏi.

Liên tiếp mấy hôm bận rộn làm việc và bị mất ngủ, giờ khắc này Mạnh Dĩ Lam đã không thể kiên trì được nữa, nhưng cô biết rất rõ, điều thực sự khiến cô kiệt sức chính là một câu vừa rồi Bạch Tử đã nói với cô - Tôi cần thêm thời gian để bản thân ngừng thích cô.

Người kia vừa mới nói lời mập mờ với mình: "Bây giờ, tôi rất muốn hôn cô", nhưng rồi lại thốt ra những lời vô cùng tuyệt tình như vậy.

Mạnh Dĩ Lam gần như đã dùng hết khí lực, để có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh sau khi nghe những lời này.

Rõ ràng, đây chính là kết quả mà cô luôn mong muốn.

Tách nhau ra để cả hai có thể bình tâm lại, để sự mê luyến nhất thời của nhau có thể vơi bớt đi.

Nhưng lúc nghe thấy Bạch Tử thật sự nói: "để bản thân ngừng thích cô", đầu óc của Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên trống rỗng.

Lúc đó, cô có thể cảm thấy môi và đầu lưỡi của mình ngày càng lạnh, thậm chí còn cảm thấy hơi thiếu oxy.

Mạnh Dĩ Lam thực sự cảm thấy, bây giờ Bạch Tử đã không còn thích mình nhiều như trước nữa.

Thế nhưng, chỉ mới có vài ngày mà thôi.

Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có chút luống cuống không biết phải làm sao.

Trái tim cô dường như đang bị dã thú vô danh nuốt chửng từng chút một, đồng thời mọi cảm xúc của cô đều bị con thú này nhai nát, chỉ còn lại "hoảng loạn" và "khó chịu" đang tràn ngập trong đầu cô.

Lúc đó, Mạnh Dĩ Lam rất muốn kéo Bạch Tử về phía mình và hỏi cô ấy tại sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy.

Nhưng cô biết rất rõ, mình căn bản không đủ tư cách để làm vậy.

Lẽ ra cô phải mong đợi một ngày như thế sẽ đến.

Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy bản thân như một kẻ lạc lối rơi vào vũng lầy, không còn lối ra nữa.

Đặc biệt là khi đối mặt với chính bản thân đang mất khống chế như vậy, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Cuối cùng, ngoài việc kìm nén cảm giác muốn xé Du Vu Ý ra thành từng mảnh, Mạnh Dĩ Lam còn cố gắng hết sức để đè nén sự hoảng sợ và khó chịu trong lòng, cho phép mình giữ chút thể diện rời khỏi thủy cung.

Vốn dĩ cô muốn vứt bỏ tất cả những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu ngay lập tức, nhưng khi Mạnh Dĩ Lam ngồi vào trong xe, cô lại không khỏi nhớ đến mọi chuyện đã xảy ra ở thủy cung.

Trên thực tế, lúc này cô đã quá mệt mỏi để động não.

Thậm chí cô không còn chút sức lực nào để hiểu được tất cả những lời Bạch Tử vừa nói.

Mạnh Dĩ Lam nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế lái.

Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại - đây chỉ là nhất thời không kiềm chế được cảm xúc mà thôi.

Như Bạch Tử vừa nói, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là có thể biến mình trở lại thành Mạnh Dĩ Lam của lúc trước.

Trở lại là một người không bị mất kiểm soát bởi suy nghĩ của bất kỳ ai, cũng không bị mất kiểm soát bởi lời nói và hành động của bất kỳ ai.

Kể cả là Bạch Tử cũng không được.

Lúc này, cơn mưa lớn bao phủ toàn bộ chiếc xe như một tấm màn khổng lồ, hoàn toàn cách ly Mạnh Dĩ Lam với thế giới bên ngoài.

Không biết qua bao lâu, mưa càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tạnh hoàn toàn.

Cơn mưa lớn dường như đã gột rửa cả thế giới, mọi thứ lại trở nên sạch sẽ.

Buổi sáng, sau khi Bạch Tử thức dậy không bao lâu, cô liền đi theo Du Vu Ý trở lại phòng làm việc của tiến sĩ Ngô.

Cô ngồi trên chiếc ghế sofa đã được chuẩn bị từ trước, chờ đợi thử nghiệm bắt đầu.

"Nhóc thỏ hoang," Du Vu Ý bưng một mâm lớn chai lọ tới, bắt đầu dùng ống tiêm rút thuốc ra, "Lát nữa tôi sẽ tiêm vào nhãn cầu trái của cô, đừng sợ, tôi sẽ dùng thuốc tê, sẽ không đau."

Bạch Tử nghe thế, thờ ơ gật gật đầu.

Chỉ là một mũi tiêm vào nhãn cầu mà thôi, cô đã phải chịu đựng sự tra tấn còn đau đớn hơn thế này gấp ngàn lần.

Tiếp theo, Du Vu Ý nói với Bạch Tử rất nhiều chuyện liên quan đến thử nghiệm trị liệu.

Bạch Tử nghe xong liền bối rối, cô không hiểu cho lắm, cũng không muốn hiểu, chỉ cần có thể giúp Du Vu Ý là được.

Chẳng may có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, cô cũng sẽ không bao giờ trách cứ đối phương.

Giờ đây, cô không mong gì hơn ngoài việc được gặp Bạch Tang, để thông qua đối phương tìm hiểu xem lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù Du Vu Ý đã nói với cô, rằng hiện tại chính là sự "tái sinh" với những người như họ.

Nhưng Bạch Tử đã suy nghĩ cả đêm, vẫn không hiểu được câu nói này.

Có lẽ mấy ngày nay liên tiếp nhận được đủ loại thông tin mới, đã khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi - trạng thái "tỉnh táo" chỉ còn lại nửa năm, có lẽ bản thân thật sự là hung thủ đã sát hại cha mẹ mình, còn có sự phản kháng cực độ của Mạnh Dĩ Lam đối với mình...

Không có điều nào trong những điều này, có thể khiến cô có cảm giác như mình được "tái sinh".

Ngược lại, Bạch Tử cảm thấy có chút mệt mỏi.

Du Vu Ý cẩn thận rửa sạch mắt trái của Bạch Tử, sau đó xoa mắt cho đối phương một lúc, chuẩn bị xong xuôi hết thảy, cô mới nhỏ thuốc tê lên nhãn cầu trái có chút đờ đẫn của Bạch Tử.

Một lúc sau, Du Vu Ý cẩn thận đâm kim tiêm vào nhãn cầu trái của Bạch Tử.

Kim tiêm nhỏ xuyên qua lòng trắng của mắt cô, nhưng Bạch Tử vẫn thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, Du Vu Ý bắt đầu bơm thuốc từ ống tiêm vào nhãn cầu.

Ánh mắt của cô cực kỳ tập trung, tốc độ dùng đầu ngón tay ấn kim vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, như thể lo lắng mình sẽ không cẩn thận làm tổn thương Bạch Tử.

Sau khi tiêm hết thuốc, Du Vu Ý cẩn thận từng li từng tí rút kim ra.

Trong suốt quá trình, Bạch Tử vẫn im lặng không nhúc nhích, lúc này rõ ràng là cô đang trong trạng thái cực kỳ tin tưởng Du Vu Ý.

Điều này làm đáy lòng Du Vu Ý có chút ấm áp, cô thích cảm giác được Bạch Tử hoàn toàn tin tưởng.

Sau đó Du Vu Ý cẩn thận quan sát mắt trái của Bạch Tử, nhìn thấy lòng trắng nơi bị kim tiêm xuyên qua có chút tơ máu, xung quanh còn có không ít nước mắt chảy ra.

Đang lúc Du Vu Ý định băng mắt cho Bạch Tử, cô lại phát hiện vết sẹo bỏng quanh mắt trái của Bạch Tử đột nhiên đỏ lên và sưng tấy.

Cô nghi ngờ cúi đầu nhìn một lúc, sau đó đưa tay cẩn thận chạm vào, một lúc lâu sau, cô mới cẩn thận dùng băng gạc quấn mắt trái của Bạch Tử lại.

Bạch Tử thấy vẻ mặt của Du Vu Ý có chút không ổn, liền hỏi: "Sao thế?"

"Cô..." Du Vu Ý đang định giải thích, lại phát hiện đồng hồ có tin nhắn, liền quay đầu nói với Bạch Tử: "Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa tôi sẽ nói cho cô biết."

Sau đó, cô cầm đồng hồ và bước sang một bên.

Du Vu Ý xoa xoa cổ, cúi đầu kiểm tra, phát hiện là tin nhắn từ Mạnh Dĩ Lam: "Nếu cô ấy vì việc chữa trị của cô mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để cô rời khỏi thành phố B."

Sau khi Du Vu Ý đọc xong câu này, cô im lặng cười lạnh một chút.

Cô không vội trả lời đối phương, mà là chậm rãi bước đến bên cửa sổ, giả vờ lơ đãng nghiêng người nhìn ra bên ngoài.

Quả nhiên, chiếc xe kia vẫn còn đó.

Người phụ nữ này, thực sự đã đợi ở cửa cả đêm.

Du Vu Ý nhướn mày, càng ngày càng không hiểu Mạnh Dĩ Lam đang nghĩ gì - kháng cự Bạch Tử đến gần, nhưng lại gần như điên cuồng giữ Bạch Tử ở bên cạnh.

Lúc này Mạnh Dĩ Lam đang ngồi trong xe, vừa ăn một miếng bánh mì ngọt, vừa nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay.

Một lúc sau, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn trả lời từ "Trương Linh": "Không cần lo lắng, tôi hoàn toàn có khả năng giúp cô ấy khỏe mạnh để cùng tôi rời khỏi thành phố B."

Nhìn thấy những lời này, sắc mặt của Mạnh Dĩ Lam không hề thay đổi, chỉ là miếng bánh mì trong tay đã bị cô vo thành một quả bóng.

Trước khi Mạnh Dĩ Lam kịp trả lời, hai tin nhắn nữa đã được gửi đến ——

"Nhưng có một điều tôi muốn hỏi cô."

"Vết sẹo quanh mắt trái của nhóc thỏ hoang không phải là vết bỏng, cô có biết điều này không?"



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Hôm nay lại quá thời gian rồi, aiz!

Canh gà trích lời hôm nay:

Mặc kệ bạn đang đi đâu, thật ra đều là tiến về phía trước.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement