Trọng Sinh Làm Tiểu Phu Lang Của Vương Gia - Mộ Du

Advertisement
Tới trước cổng cung, xe ngựa của Bách Lý Tiêu Minh đã đỗ một bên từ lúc nào.

Không chờ Mộ Du vén rèm lên, giọng nói cung kính của Mộ Dương Trác đã xuất hiện.

"Tham kiến Minh Vương."

Bách Lý Tiêu Minh gật gật đầu, nhìn về phía chiếc xe ngựa đằng sau lão, "Để Du Nhi đưa bổn vương vào cung là được."

Mộ Dương Trác biến sắc, lão ta nhíu mày không tán đồng: "Vương gia, thế này không hợp lễ nghĩa."

Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày, nhìn chằm chằm Mộ Dương Trác nói với vẻ ý vị thâm trường: "Quy củ là vật chết, người thì sống. Hơn nữa, bệ hạ đã hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, bọn ta cũng không cần chú ý nhiều như vậy."

"Nhưng......" Mộ Dương Trác có chút khó xử, tuy nói như thế y, nhưng nếu Mộ Du đắc tội vị quý nhân nào đó trong cung, kẻ chịu họa vẫn sẽ là Mộ gia.

Quản Nhược An bước ra từ trong xe ngựa, bà ta bất động thanh sắc đè tay Mộ Dương Trác lại, đầu tiên là cung kính cúi chào, rồi ả mới mở miệng: "Vương gia là phúc khí của Du ca nhi, cũng là phu quân tương lai của Du ca nhi, để nó đi cùng Vương gia là hợp tình hợp lý."

Nói xong, bà ta lại quay sang Mộ Dương Trác: "Phu quân cũng không cần lo lắng, Vương gia sẽ chiếu cố Du ca nhi thật tốt, đúng không, Vương gia?"// Mùi trà nồng nặc _(:0 l <)_//

Bách Lý Tiêu Minh gật đầu "Ừ" một tiếng, xem như đồng ý.

Quản Nhược An này vẫn có vài phần bản lĩnh, nói mấy câu đã nhẹ nhàng đẩy trách nhiệm lên đầu hắn.

Ả bảo bây giờ Mộ Du vẫn là người Mộ phủ, nhưng y đã là người của Minh Vương.

Ở trong cung, nếu y lỡ làm sai chuyện gì, xuất giá tòng phu, đương nhiên Bách Lý Tiêu Minh sẽ gánh hậu quả.

Hắn dám thừa nhận Mộ Du không có quan hệ với Mộ gia trước cánh cửa cung to như thế đó.

Mộ Du đang ngồi trong xe nhíu mày, y vừa định vén rèm lên thì xe ngựa của đám Mộ gia đã vòng qua Bách Lý Tiêu Minh rồi đi trước một bước.

Bốn mắt nhìn nhau, Bách Lý Tiêu Minh lại nhướng mày.

Hắn bước đến trước xe ngựa, "Xuống xe, bổn vương dẫn em vào."

Mộ Du muốn cự tuyệt, nhưng Bách Lý Tiêu Minh không cho y cơ hội nào, dứt khoát trèo vào trong xe, ôm y nhảy ra ngoài.

Mộ Du: "......"

Bách Lý Tiêu Minh phát rồ gì nữa vậy?

Y trừng mắt liếc xéo người ta, thấy có mấy người vây xem bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, y giãy giụa muốn đứng xuống.

"Đổi xe ngựa thôi mà, đừng quậy nào."

Mộ Du: "......"

Rốt cuộc là ai quậy đây hả?

Xe ngựa của Bách Lý Tiêu Minh xa xỉ hơn cái của y nhiều, đến cái đệm lót cũng mềm mại như bông.

Âm thanh bên ngoài bị ngăn lại, xe ngựa bắt đầu chạy vào cung.

Bách Lý Tiêu Minh ho khan một tiếng: " Chuyện lần trước là do ta không đúng."

Mộ Du chuyển tầm mắt đi, y rũ mi nói: "Vương gia đang nói gì vậy, ta không hiểu."

Hiếm thấy Bách Lý Tiêu Minh vô thố. Đúng lúc này, giọng Mộ Du lại vang lên.

"Vương gia làm như thế, ngài có từng nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?"

Bách Lý Tiêu Minh nhìn chằm chằm y khoảng hai giây, phát hiện y không giận lắm, hắn dứt khoát nói: "Em có muốn ta đi làm người tuyển chọn nhật tử của Khâm Thiên Giám không?"

Mộ Du: "......"

Hệ thống ở một bên ồn ào:[ Đồng ý với hắn!]

Mộ Du:[ Rốt cuộc là ngươi bên phe nào?]

Hệ thống:[ Các cậu thành thân thì tuy hai mà một, không cần quan tâm tui ở phe nào đâu.]

Mộ Du:[......]

Vì sao y lại nảy lên ý nghĩ muốn bạo lực gia đình với hệ thống nhỉ?

Bách Lý Tiêu Minh thấy y ngồi nửa ngày không nói chuyện, hắn thử thăm dò: " Vậy là em đồng ý rồi?"

Mộ Du nhìn hắn một cái, không nghi ngờ chút nào, chỉ cần mình gật đầu một cái, người này sẽ ngay lập tức hành động.

"Vương gia, chúng ta đã bàn bạc ngay từ đầu rồi, ngài chỉ cần hỗ trợ ta vượt qua ải khó này thôi."

Thẳng thắn, không muốn liên quan nhiều hơn.

Bách Lý Tiêu Minh nhíu mày, nhớ tới lời tư vấn của hoàng huynh, đáy lòng như chìm xuống.

Rất mau là hắn lại khôi phục như thường, dường như nốt nhạc đệm vừa rồi chưa từngxảy ra.

"Sau yến hội này, đại khái là bổn vương muốn đi Nghi Nam một chuyến, ngày về sẽ tạm định sau."

Mộ Du nhăn mày, y nhớ là lúc trước y chưa từng nghe qua chuyện này.

Hơn nữa Nghi Nam cằn cỗi, lần đi này, màn trời chiếu đất, khẳng định hắn sẽ ăn không ít khổ.

Đúng lúc y nỗ lực lục lại trí nhớ, hệ thống thình lình mở miệng:[ Đi theo đi.]

Mộ Du: [Vì sao?]

Hệ thống trầm mặc một lát, nó mới mở miệng nói:[ Không biết vì sao, khi nghe thấy tên nơi này, tôi lại cảm thấy người tôi luôn chờ đang ở đây.]

Mộ Du nghi hoặc:[ Ngươi chờ ai?]

Hệ thống gật gật đầu:[ Ờ, giống như tôi sinh ra vì người đó, nhưng tôi không nhớ được.]

Mộ Du mím môi, có ý gì?

Trong mắt y hiện lên một mạt mê mang, thế là ông trời hoàn toàn không thương tiếc y, lão không cố ý đưa hệ thống tới với y?

Mà dáng vẻ này của y, qua đôi mắt si tình của Bách Lý Tiêu Minh liền biến thành ý khác ngay.

Hắn liền nghĩ, sao Mộ Du có thể không có cảm giác với hắn chứ, rõ ràng là có, em ấy lại làm vịt chết mỏ còn cứng.

Hắn vô thức cười nhẹ: " Có khả năng là ta sẽ đi khoảng hai tháng."

Sao có thể, từ kinh thành đến Nghi Nam, nếu tra roi thúc ngựa thì đến nơi cũng phải hơn nửa tháng, còn ngồi xe ngựa thì càng kéo thời gian lâu thêm.

Đi đi về về trừ hao mọi chuyện, đại để cũng phải non nửa năm hắn mới về.

"Ta cũng đi nữa."

"Em nói cái gì?" Bách Lý Tiêu Minh kinh ngạc thiếu chút nhảy dựng trên xe ngựa. Nhưng hắn nỗ lực bình tĩnh, ngồi im, vẻ kinh ngạc trên mặt lại thể hiện rất rõ ràng.

Mộ Du bình tĩnh nhìn hắn, lại lặp lại một lần nữa: "Ta muốn đi cùng Vương gia."

Bách Lý Tiêu Minh hơi phức tạp: " Đi chuyến này sẽ rất cực khổ."

Mộ Du luyến tiếc hắn sao? Chắc là em ấy lo khi hắn đi rồi, ở kinh thành sẽ vô cùng cô đơn?

Hơn nữa, bôn ba đường dài, người vô tội còn bị liên lụy, hắn cũng luyến tiếc y.

Hắn trầm ngâm hai giây, nói: " Nếu em bị bắt nạt thì có thể phái người của ta tìm hoàng huynh, mách với y là được."

Mộ Du biết hắn hiểu lầm, y lắc đầu nói: "Ta muốn đi theo ngươi."

Bách Lý Tiêu Minh thấy y kiên định như thế, hắn cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng muốn cùng đi......thế thì phải tìm lý do nào đó cho qua mặt cái vị ngồi trê long ỷ kia.

"Không thể sao?" Mộ Du cẩn thận hỏi.

Y lại nói với hệ thống:[ Nếu Bách Lý Tiêu Minh không cho ta đi theo, thì ngươi đành chờ đến lúc giải quyết chuyện Mộ phủ xong vậy, rồi ta dẫn ngươi đi tìm người kia.]

Hệ thống không lập tức trả lời, hình như nó đang suy xét, cũng có thể là nó đang liều mạng lục lại bộ nhớ của mình.

"Ta dẫn em đi." Bách Lý Tiêu Minh nói, đánh gãy dòng suy nghĩ của một người một hệ thống.

Mộ Du vui mừng: "Thật sao?"

Bách Lý Tiêu Minh gật đầu.

Đúng lúc này, xe ngựa ngừng lại, đã vào cung rồi, quy định bọn họ phải cuốc bộ.

Bách Lý Tiêu Minh đỡ y bước ra ngoài.

Mộ Du biết trong cung nhiều quy củ, ngoan ngoãn đi theo Bách Lý Tiêu Minh.

Tên đó thấy y ngoan ngoãn như vậy, trong lòng tỏ vẻ vô cùng vừa ý.

Trên đường đi qua Ngự hoa viên, bọn họ đụng phải Bách Lý Nghiệp.

Mộ Du vô thức siết chặt tay, mà y lại quên mất rằng, tay của mình vẫn đang nắm lấy Bách Lý Tiêu Minh.

Hắn nhận thấy thì cau mày, không rõ vì sao, mỗi lần Mộ Du nhìn thấy Bách Lý Nghiệp đều sẽ thất thố.

"Tứ đệ, đệ vẫn chưa thành thân nhỉ, sao đã vội vàng hẹn gặp riêng người ta thế này?" Bách Lý Nghiệp âm dương quái khí nói, những chuyện xảy ra trước cổng cung hồi nãy đã được báo cáo cho hắn.

Không ngờ Bách Lý Tiêu Minh dám chơi lớn vậy, hắn híp mắt, thầm đánh giá Mộ Du.

"Tam hoàng huynh không phải không biết, bổn vương tùy ý làm bậy cũng sao mà so được với huynh." Bách Lý Tiêu Minh nhích người, che chắn Mộ Du, rồi lại nói tiếp, " Hơn nữa, phụ hoàng đã hạ chỉ, nói chung là cả đời cũng không đổi được, bổn vương quan tâm mấy cái quy củ đó làm gì?"

Bỗng nhiên Bách Lý Nghiệp bật cười, vẻ ngoài là một Vương gia hưởng vạn phần sủng ái, kết quả bị hạ chỉ cưới một song nhi không có thế lực chống lưng nào.

Vậy mà còn là Vương phi cả đời à, nhưng thật ra hắn nói cũng có chút ẩn ý.

"Tứ đệ nói cũng đúng." Bách Lý Nghiệp nhìn họ thật sâu, rồi xoay người, bỏ đi.

Đến khi Mộ Du thấy trước mặt chỉ còn một mảnh vườn không, y cũng đã phục hồi tinh thần lại, rồi dừng tầm mắt ở trên đôi tay đan xen của hai người.

Một khắc vừa nãy kia, làm y bỗng dưng muốn có được cảm giác nắm bàn tay này đi đến hết đời.

Mộ Du muốn lặng lẽ thả tay ra, lại bị Bách Lý Tiêu Minh siết càng chặt.

"Em......" Bách Lý Tiêu Minh xoay người, muốn hỏi y, lại phát hiện Mộ Du ngơ ngẩn mỉm cười, y đang nhìn bàn tay của hai người.

Vừa rồi hắn còn hơi buồn, lúc này lại bị y đánh tan thành mây khói.

Hắn làm bộ không thấy, vờ lôi kéo y đi nhanh về phía trước.

"Đi thôi nào."

Mộ Du trộm nhìn hắn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà hắn không thấy được.

Hai người kề sát vai bước vào trong điện.

Hôm nay không bàn quốc sự, cho nên nữ quyến đều vây quanh phu quân nhà mình.

Hẳn là Mộ Du nên ngồi bên phía Mộ Dương Trác, nhưng y đã bị vị Minh Vương "không tuân quy củ" bắt cóc sang đây mất rồi.

Bách Lý Tông Thân thấy vậy, lão cũng dứt khoát mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Bách Lý Tiêu Minh càng quái đản, lão càng cao hứng.

Bây giờ xem ra, Bách Lý Tiêu Minh muốn đối nghịch với lão vì việc chọn chính phi rồi.

Nó sẽ yêu thích một song nhi được bao lâu chứ!

Có mới nới cũ, là chuyện không sớm thì muộn mà thôi.

Lão gật đầu với Từ công công, ý bảo yến hội có thể bắt đầu rồi.

Màn biểu diễn đầu tiên là triển lãm tài nghệ, các nữ nhi thế gia tranh nhau khoe tài.

Mộ Du kéo ống tay áo Bách Lý Tiêu Minh, chỉ chỉ, "Người kia là ai vậy?"

Bách Lý Tiêu Minh sắp sướng lên tiên vì hành động dễ thương của y rồi, nhưng đến lúc nhìn thấy người nọ, hắn lại xìu xuống.

Đó là người Mộ Du đã cứu.

Là người bị bán trong chợ nô lệ, là tên què chân lúc trước.

Mà nhìn vẻ mặt Mộ Du, chắc là y đã quên tên đó rồi.

"Hắn là trưởng tử của An Nhạc hầu." Bách Lý Tiêu Minh thấy Mộ Du lén lút đánh giá tên kia, hắn lập tức nhìn người ta đến mức da đầu tê dại, lúc này mới vừa lòng tiếp tục nói, "Nhưng mà người này cũng giống em đấy, đều là đích tử, nhưng mà so ra còn không bằng một đứa thứ tử."

Mộ Du tò mò: "Là sao vậy ạ?"

"An Nhạc hầu và tiên An Nhạc hầu phu nhân là thanh mai trúc mã, chỉ là trước khi bọn họ đính hôn, An Nhạc hầu đã thầm yêu người khác."

Thế là một bộ truyện cẩu huyết ra đời, vị phu nhân đó rất yêu An Nhạc hầu, nhưng ông ta không yêu bà.

Khi An Nhạc hầu nạp thiếp, Hầu phu nhân đau đớn vô cùng, đòi hòa ly với An Nhạc hầu, lúc ấy tự dưng lão ta lại đổi ý.

Nhưng khi đó, thê và thiếp của lão đều mang thai cùng lúc.

Sau, Hầu phu nhân vẫn được đưa về Hầu phủ, An Nhạc hầu lại cô phụ bà, hại bà đau thương rồi bệnh chết, nhi tử bị thiếp thất kia lén hại cho lưu lạc bên ngoài.

Như vòng xoáy vô tận, vòng đi ngoảnh lại, hắn vẫn được đưa về Hầu phủ.

Đích chung quy lại vẫn là đích, cái chỗ thế tử cũng không phải muốn là được.

Mộ Du nghe xong, lập tức hiểu ngay trọng tâm, "Thế tử gia trở về để báo thù?"

Bách Lý Tiêu Minh ẩn ý nhìn y một cái, gật nhẹ đầu.

Mộ Du rơi vào trầm mặc, thật ra y vẫn còn hơi thắc mắc vài chỗ, Hầu phu nhân đã hòa ly, vậy tại sao bà vẫn bị đưa về Hầu phủ.

Hệ thống giải thích giúp:[ Khả năng cao là vì Thế tử đó, chỉ là bà ấy đã quên, mình càng hoàn hảo thì nhi tử mới có thể càng tốt.]

Một thằng đàn ông biết hồi tâm chuyển ý sao, hắn có tốt thế nào cũng không thể đảm bảo mình không tổn thương người khác nữa.

Hệ thống thở dài một hơi.

Mộ Du không khỏi nhìn Bách Lý Tiêu Minh, hắn cũng nhìn y, chỉ nghe hắn nói: "Yên tâm, bổn vương không phải loại người như vậy đâu."

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement