Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân - Mộ Chi Minh (Truyện full)

Advertisement
Tâm tư Mộ Chi Minh kín đáo, chưa bao giờ lỗ mãng kích động quyết định một chuyện, mọi việc đều đắn đo suy nghĩ, luyện máu cũng vậy.

Vì thế y chưa bao giờ ngại tranh luận với người khác: "Nếu như có thể tra ra độc gì, là có thể xác minh phỏng đoán của Khuông đại phu rằng trong trà chứa độc có chính xác hay không, còn có thể tìm ra cách giải độc, thậm chí có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được người hạ độc, Hách Viêm, ngươi là Tướng quân, sao lại không biết đạo lý thận trọng này?"

Cố Hách Viêm nhíu mày suy tư một lát, nói: "Cũng không phải chỉ có một con đường là luyện máu, có thể mang lá trà đưa đến nơi này nghiệm độc."

"Không kịp rồi." Mộ Chi Minh quả quyết đáp, "Kiếp trước ngươi đi sớm, do đó không biết xuân phân* năm sau là ngày Hoàng Thượng băng hà. Nếu như Hoàng Thượng đúng là chết do trúng độc thì thời gian cách hiện tại không tới ba tháng, đường xa nghìn dặm xa xôi, dù cho chúng ta chạy về Kinh Thành cả ngày dài lẫn đêm, thậm chí sai người thúc roi ngựa đưa lá trà đến đây, sau khi xác minh được độc gì lại phải truyền tin về kinh, lộ trình sẽ kéo dài hơn hai tháng, mà luyện máu thì chỉ cần một ngày là có thể biết được độc gì."

(*Theo quy ước, tiết Xuân phân là khoảng thời gian bắt đầu từ 21 tháng 3 và kết thúc vào khoảng ngày 4 hay 5 tháng 4 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết Thanh minh bắt đầu.)

Cố Hách Viêm nhíu mày trầm tư.

Mộ Chi Minh cũng không nhiều lời nữa, y biết Cố Hách Viêm có thể hiểu được quyết định của mình, hiểu rõ cái lợi cái hại trong đó.

Thật lâu sau, Cố Hách Viêm ngẩng đầu: "Luyện máu sẽ không nguy hiểm đến tính mạng?"

"Sẽ không." Mộ Chi Minh vội trả lời, "Chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày."

Cố Hách Viêm miễn cưỡng đồng ý: "Được."

Mộ Chi Minh thở phào nhẹ nhõm, đứng lên: "Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi."

Cố Hách Viêm: "Còn có một chuyện."

Mộ Chi Minh: "Chuyện gì?"

Cố Hách Viêm đưa tay về phía Mộ Chi Minh, lòng bàn tay ngửa ra, ngắn gọn nói: "Thuốc."

Cả người Mộ Chi Minh cứng đờ, ánh mắt bởi vì chột dạ mà hạ xuống, ngoài miệng vẫn còn chút vùng vẫy cuối cùng: "Thuốc gì? Ta không hiểu ngươi đang nói chuyện gì."

Cố Hách Viêm: "Thôi tình tán."

Lần này, lại nói ra quá rõ ràng.

Mộ Chi Minh yên lặng lấy bình sứ trắng có chất lỏng nồng nặc mùi thơm từ trong lồng ngực ra đưa cho Cố Hách Viêm, tiểu công tử tri thư đạt lễ dường như biến thành một cậu bé ngông cuồng làm chuyện xấu còn bị phụ mẫu nghiêm khắc bắt được, khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ đến nổi không biết nên nói gì.

Cố Hách Viêm còn cố tình hỏi y: "Vì sao mua thuốc này?"

"Người, người có thất tình, lục dục, lục dục." Mộ Chi Minh lắp ba lắp bắp nói, "Ta chỉ nghĩ... thỉnh thoảng thêm vào một chút hứng thú... không ảnh hưởng đến cục diện... chỉ cần uống thuốc này là có thể tận hứng một đêm cùng ngươi, ngươi không cần phải chịu đựng nữa, đều phải nhân nhượng cho ta mỗi lần.. Hách Viêm?!"

Y còn chưa dứt lời đã thấy Cố Hách Viêm đã mở nút gỗ bình sứ ra, sau đó đi ra ngoài phòng đổ hết sạch sành sanh thuốc.

Cố Hách Viêm trở về phòng rửa sạch hai tay bằng nước sạch trong thau đồng, hắn nói: "Loại thuốc này đều có chứa ba phần độc tính, giữa ta và ngươi không cần như thế."

Mộ Chi Minh: "Thật không cần sao? Nhưng ta... muốn cho ngươi cao hứng."

Cố Hách Viêm nhìn Mộ Chi Minh, gằn từng chữ một: "Ngươi bằng lòng bầu bạn bên cạnh ta đã là niềm vui không có gì có thể so sánh trong đời của ta."

Mộ Chi Minh nghe vậy sững sờ một lát, sau đó than thở: Cái gì gọi là bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân*.

(*bấtminhtắcdĩnhấtminhkinhnhân: vílúcbìnhthườngkhông động thanh sắc, đột nhiên làm những việc khiến người ta kinh ngạc)

Cố Hách Viêm không biết bản thân đã nói lời âu yếm quá mức, sau đó còn ung dung nói một câu nghỉ ngơi đi rồi đến bên giường sửa sang chăn đệm.

Con ngươi của Mộ Chi Minh khẽ đảo qua, chậm rì rì đi đến bên cạnh Cố Hách Viêm, lại từ trong lồng ngực lấy ra hộp bạch ngọc kích thước bằng một đồng tiền có hình giống như cánh hoa ra: "Hách Viêm, thật ra ta còn một hộp nữa."

Cố Hách Viêm: "..."

Mộ Chi Thấy thấy hắn đưa tay muốn lấy, vội vã khép lòng bàn tay lại, nắm cả đầu ngón tay Cố Hách Viêm vào trong lòng bàn tay: "Đợi đã, Tướng quân đừng vội, cái này không phải thôi tình tán."

Cố Hách Viêm: "Là cái gì?"

Mộ Chi Minh cong mắt cười xấu xa: "Ngươi dùng chẳng phải sẽ biết sao."

Cố Hách Viêm rút tay về: "Ta sẽ không dùng bất cứ thứ gì gây hại cho ngươi."

Mộ Chi Minh đặt hộp thuốc mỡ vào trong tay Cố Hách Viêm, hai tay đặt lên bờ vai hắn, áp lên tai thì thầm với hắn tác dụng của thuốc mỡ dùng để làm gì.

Cố Hách Viêm: "..."

Mộ Chi Minh tiếp tục trêu chọc: "Buổi chiều sau khi giải độc xong ta có nghỉ ngơi một lúc lâu đến tận bây giờ, hiện tại rất có tinh thần, cũng không có buồn ngủ."

Cố Hách Viêm: "..."

Vẻ mặt Mộ Chi Minh đau khổ mà thở dài, chỉ vào bóng trăng rũ xuống như nước như sương trước cửa sổ, hỏi: "Tướng quân, ta hỏi ngươi, vầng sáng trong kia là gì?"

Cố Hách Viêm: "... Ánh tráng."

"Không phải." Mộ Chi Minh nói, "Là nỗi cô đơn của ta tan thành sương khói."

Cố Hách Viêm: "..."

Cố tướng quân chần chừ chốc lát, cúi đầu hôi lên đôi môi đang nín cười của Mộ Chi Minh, cuốn lấy chiếc lưỡi đang tác quái kia vào trong miêng, cẩn thận mút mát thưởng thức.

***

Ba chữ như cũ, thần thiếp đều nói đến mệt mỏi.

***

Ngày hôm sau, Mộ Chi Minh mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy thân thể khô mát gọn gàng, ngoại trừ có chút bủn rủn thì không còn cảm giác khó chịu nào.

Chắc là khi bản thân vẫn còn trong giấc mộng, Cố Hách Viêm đã mang nước nóng tới, lau thân thể cho mình.

Mộ Chi Minh nhìn bốn phía, Cố Hách Viêm không ở trong phòng, nhưng trong chăn vẫn còn chút hơi ấm của hắn.

"Đi đâu rồi?" Mộ Chi Minh nhẹ giọng lẩm bẩm, ngồi dậy duỗi người.

Y vừa dứt câu, Cố Hách Viêm đã bưng bát cháo nóng hổi đi vào trong phòng.

Cố Hách Viêm đặt đồ ăn lên bàn gỗ, đi đến bên giường khẽ vuốt gò mái của y, lo lắng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Mộ Chi Minh cọ cọ lòng bàn tay của hắn, cười nói: "Tướng quân ôn nhu với ta như vậy, ta có thể có cái gì không thoải mái?"

Cố Hách Viêm thấy y cười cười nói nói rất có tinh thần mới cảm thấy yên lòng.

Hai người ăn bữa sáng xong bèn đi tìm Khúc Thiên Ngưng.

Khúc Thiên Ngưng chống nạnh trừng mắt nhìn hai người bọn họ: "Nghĩ kỹ rồi? Luyện máu?"

Mộ Chi Minh chắp tay hành lễ: "Làm phiền Thiếu Cốc chủ."

Khúc Thiên Ngưng nhìn Cố Hách Viêm: "Ngươi đồng ý cho y luyện máu? Không khuyên nhủ?"

Cố Hách Viêm: "Đã suy nghĩ kỹ trước khi làm."

"Được thôi, chờ đi, ta gọi người chuẩn bị." Khúc Thiên Ngưng cũng không do dự, nửa canh giờ sau đã chuẩn bị xong tất cả, sau đó dẫn Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm đi vào trong một sơn động sau mộc trại.

Sơn động này thoạt nhìn đã biết là do người tạc ra, vách động bằng phẳng, cứ cách năm bước lại có giá cắm nến ở hai bên, trên giá cắm còn nhen ánh lửa.

Sâu trong động có một phòng lớn nhỏ bằng phẳng, trái phải có ba giá cắm nến cao tầm một người, ở giữa là một phương đỉnh vuông bằng sắt đen rộng khoảng một sải tay, bề mặt có khắc hoa văn quỷ dị, nhìn kỹ là có thể thấy chữ "Thiên Độc Cốc".

Thượng Quan bà bà đang đứng cạnh phương đỉnh, hòa ái nhìn bọn họ.

"Lại đây, đứng đây." Khúc Thiên Ngưng gọi Mộ Chi Minh đến phương đỉnh, lấy dao găm màu bạc ra, hơ qua hơ lại trước ngọn nến ba lần, sau đó đặt trong nước đá làm lạnh rồi lấy khăn sạch lau nước đi, cuối cùng đưa cho Mộ Chi Minh, "Cắt đi."

Mộ Chi Minh tiếp nhận dao găm, cẩn thận hỏi: "Xin hỏi Thiếu Cốc chủ, ta nên cắt nơi nào?"

Khúc Thiên Ngưng không nhịn được trả lời: "Nơi nào cũng được, chỉ cần có máu."

Mộ Chi Minh hiểu rõ mà gật đầu, đặt dao găm vào lòng bàn tay

Cố Hách Viêm vội vã mở miệng: "Đừng thương tổn lòng bàn tay, rất đau và khó lành."

Vì thế Mộ Chi Minh đặt dao găm lên cánh tay nhìn Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm gật đầu.

Mộ Chi Minh cắn răng, dùng dao bạc cắt ra một vết thương trên cánh tay, máu tươi đỏ sẫm từ miệng vết thương chậm rãi tràn ra, xẹt qua lòng bàn tay và đầu ngón tay của Mộ Chi Minh rơi vào trong trong phương đỉnh.

Không lâu sau, máu từ trong miệng vết thương của Mộ Chi Minh đông lại, tốc độ chảy trở nên chậm chap.

Khúc Thiên Ngưng nhìn Thượng Quan bà bà chờ bà tỏ thái độ, Thượng Quan bà bà không nói, chỉ yên tĩnh nhìn chằm chằm phương đỉnh.

Vì thế Khúc Thiên Ngưng nói với Mộ Chi Minh: "Máu không đủ, cắt tiếp."

Lông mày của Cố Hách Viêm nhảy lên.

"Được." Mộ Chi Minh gật đầu, lần thứ hai đặt dao trên cánh tay, hít sâu một hơi bình tâm lại mới giơ tay chém xuống, lại có thêm một vết máu.

Máu từ miệng vết thương thứ hai cô đọng lại, môi Mộ Chi Minh đã trắng bệch, nhưng Thượng Quan bà bà vẫn là không nói chuyện.

"Tiếp tục cắt." Khúc Thiên Ngưng nói.

Sự bình tĩnh của Cố Hách Viêm đang dần dần hao mòn, hắn nghiêm giọng ngăn cản, giọng điệu lạnh như băng: "Không được."

Khúc Thiên Ngưng hỏi ngược lại: "Thế nào? Ngươi muốn cho hai lần máu trước của y đều lãng phí sao?"

Tay Mộ Chi Minh cầm dao găm có chút run cầm cập, y nỗ lực nắm chặt dao găm trong tay, cắt thêm vết thương thứ ba trên cánh tay.

Lần này, y cắt rất sâu.

Chảy máu róc rách, rơi vào bên trong phương đỉnh, Mộ Chi Minh nhớ tới kiếp trước, y cũng nâng đao không ngừng mà cắt cổ tay như vậy.

Khi đó bị lạnh đến mức chết lặng, không có đau đớn như hôm nay.

Mặc dù hôm nay đau, nhưng trong lòng cũng không thấy sợ hãi.

Mộ Chi Minh ngước mắt nhìn Cố Hách Viêm, thấy trong mắt hắn toàn là sự đau lòng và bất an, Mộ Chi Minh mỉm cười trấn an hắn, ra hiệu mình không sao.

Ngay lúc này, Thượng Quan bà bà chậm rãi mở miệng: "Được rồi."

Cố Hách Viêm một bước dài vọt tới bên cạnh Mộ Chi Minh, bàn tay khẽ run nâng cánh tay của y, muốn giúp y cầm máu.

Khúc Thiên Ngưng đã sớm có chuẩn bị, lần lượt đưa băng gạc, thuốc cầm máu và thuốc viên bổ máu cho Cố Hách Viêm: "Băng bó cẩn thận, ngươi dẫn y đi ra ngoài nghỉ ngơi, thuốc viên này, uống với nước ấm, ba ngày một lần."

Sau khi Cố Hách Viêm nói cám ơn xong bèn giúp Mộ Chi Minh băng bó cẩn thận vết thương ở cánh tay, đưa y về nhà sàn.

Mộ Chi Minh mất máu quá nhiều, choáng váng, phát lạnh còn mệt rã rời, nằm ở trên giường ấm áp mềm mại, chỉ chốc lát đã ngủ say sưa.

Sau khi tỉnh giấc, bên ngoài trời đã tối đen, Mộ Chi Minh quay đầu nhìn lại, phát hiện Cố Hách Viêm vẫn túc trực bên giường trông coi y.

Sau khi Mộ Chi Minh tỉnh ngủ có không ít tinh thần, vội vàng nói: "Ta không sao."

"Cánh tay..." Cố Hách Viêm lo âu hỏi, "Đau không?"

Mộ Chi Minh cong mắt cười: "Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Cố Hách Viêm: "..."

Cố Hách Viêm cúi người, đôi môi dán lên cánh môi man mát của Mộ Chi Minh, dịu dàng liếm láp, không lâu sau sắc môi vốn còn trắng bệch kia lại xuất hiện một chút ánh nước và sắc đỏ ám muội.

"Khụ khụ khụ!"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng làm ra vẻ ho khan.

Hai người vội vàng tách ra.

Mộ Chi Minh ngồi dậy, hành lễ với người đi tới: "Thiếu Cốc chủ."

Khúc Thiên Ngưng đi vào, trên tay bưng một mâm gỗ, trong mâm bày nhiều loại bình sứ, nàng đặt mâm gỗ lên bàn, lấy qua một cái ghế gỗ ngồi xuống: "Biết bên trong ngươi là độc gì rồi."

Mộ Chi Minh: "Xin Thiếu Cốc chủ giải thích."

Khúc Thiên Ngưng: "Loại độc này tên Quỷ Đằng Độc, không tính quý giá, nhưng người dùng trên giang hồ cực ít, người có thể phân biệt cũng ít theo, sở dĩ hiếm thấy là bởi vì loại độc này là độc mãn tính, lâu ngày mới phát tác, ít nhất phải dùng nửa năm, người dùng mới xuất hiện bệnh trạng."

Mộ Chi Minh hỏi: "Bệnh trạng là cái gì?"

Khúc Thiên Ngưng: "Đầu tiên là xuất hiện bệnh trạng phong hàn, lại đau đầu khó nhịn không thể ra khỏi giường, nếu như lúc này ngưng dùng, thân thể người uống thuốc độc còn có thể chậm rãi khôi phục, nhưng nếu như vẫn tiếp tục dùng, không quá ba tháng, sẽ chảy máu thất khiếu, chết bất đắc kỳ tử."

Mộ Chi Minh nhất thời cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Bởi vì bệnh trạng Khúc Thiên Ngưng miêu tả cùng với bệnh trạng lúc Hoàng Thượng phát bệnh giống như đúc!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement