Anh chồng khờ (full) - Trần Hạo - Bạch Phi Nhi (tác giả: Tinh Quân)

Advertisement
“Chủ tịch Bạch, xin lỗi, trước đây tôi đã không nói thật với cô, thực ra nguyên nhân thật sự của sự cố lần này là... là...”

“Là gì?”, khi nhắc đến công việc, Bạch Phi Nhi liền gạt đi những cảm xúc tiêu cực mà Trần Hạo đem đến.

Đối mặt với câu hỏi của Bạch Phi Nhi, Trình Viễn suy nghĩ một lúc lâu rồi cắn răng đáp: “Là do sếp Lưu ăn bớt cắt xét khoản tiền của công trình và chỉ định giàn giáo không đủ tiêu chuẩn, ba vụ tai nạn đều do giàn giáo bị lỏng!”

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Phi Nhi nặng như chì, lửa giận ngùn ngụt!

Bao nhiêu năm qua, nhà họ Lưu đã bòn rút ở Bạch Thị không ít, nhà họ Bạch cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, Bạch Phi Nhi thật sự không thể ngờ rằng, Lưu Gia Ấn lại dám to gan đến mức động cả vào khoản tiền công trình.

“Chú có bằng chứng gì không?”, Bạch Phi Nhi hỏi.

“Chuyện này tuy tôi có biết nhưng tôi cũng chỉ là biết thôi! Những sự vụ cụ thể trong đó đều do thân tín của sếp Lưu tận tay làm hết! Cậu ấy có người làm trong cả lĩnh vực tài chính và cung ứng, làm sao có thể để cho một nhân vật nhỏ bé như tôi nắm đằng chuôi được?"

Bạch Phi Nhi biết những gì Trình Viễn nói đều là sự thật, liền hỏi: “Tại sao vừa rồi chú không nói những điều này khi tôi còn ở công trường?”

Lúc nãy ở công trường, Trình Viễn không hề có vẻ gì là muốn nói những chuyện này cả, mà cô vừa mới về văn phòng một lát, Trình Viễn đã tự khai hết sạch! Trong vụ này có gì đó kỳ lạ!

“Chủ tịch Bạch, sở dĩ tôi nói với cô những điều này là vì tôi không còn muốn bị lương tâm lên án nữa. Kể từ khi biết chuyện, hôm nào tôi ăn không ngon ngủ không yên, luôn bị ác mộng làm tỉnh giấc..."

Trong điện thoại, Trình Viễn thao thao bất tuyệt “tự trách mình”, Bạch Phi Nhi thì tự động lọc ra mấy câu nhảm nhí này.

Bạch Phi Nhi cũng có biết sơ sơ về Trình Viễn, xét kỹ ra thì Trình Viễn tính là người của Lưu Gia Ấn, bây giờ ông ta lại bán đứng Lưu Gia Ấn, rõ là bất bình thường!

Chẳng lẽ... tự nhiên Bạch Phi Nhi nghĩ đến Trần Hạo!

Nhưng tên khốn đó vừa vứt bỏ cô rồi chạy, một con rùa rụt cổ sống sờ sờ luôn! Anh sao có thể làm ra những việc như thế được?

Lúc này trong đầu Bạch Phi Nhi đang đan xen nhiều suy nghĩ lộn xộn, dường như mỗi một điểm đều có liên quan, nhưng nghĩ lại thì lại giống như không có can hệ gì với nhau cả.

Mà lúc này, Trình Viễn đã khóc lóc và phủi sạch trách nhiệm của mình.

Bạch Phi Nhi làm sao có thể không biết Trình Viễn có ý gì, bèn nói: “Chuyện này tôi đã biết rồi, sẽ không bảo với ai do chú nói đâu!”

“Cảm ơn... cảm ơn chủ tịch!”

“Tôi còn có việc phải làm, cúp máy trước nhé!”, Bạch Phi Nhi nói xong liền cúp điện thoại.

Mọi việc càng ngày càng rối tinh rối mù, Bạch Phi Nhi chẳng còn tâm trí nào mà quan tâm đến những chuyện không liên quan khác nữa!

So ra thì người nhà họ Lưu mới là mối phiền phức lớn nhất của Bạch Thị!

Nhà họ Bạch luôn biết nhà họ Lưu dựa vào bất động sản của nhà họ Bạch để kiếm tiền, lúc trước ông của Bạch Phi Nhi còn nắm quyền tập đoàn, vì còn niệm tình nhà họ Lưu là cánh tay đắc lực, nên cũng không tuyệt tình quá, chỉ cần không vượt quá giới hạn, thì mọi người đều biết mà không nói!



Nhưng rõ ràng bây giờ Lưu Gia Ấn đã vượt quá giới hạn! Việc ăn bớt các khoản tiền của công trình không còn đơn giản như kiếm chắc chút tiền chiết khấu nữa, mà là tham nhũng nghiêm trọng và không làm tròn trách nghiệm.

Đau đầu nhất là, rõ ràng Bạch Phi Nhi biết, nhưng lại không đưa ra được chứng cứ!

Nghĩ đến đây, Bạch Phi Nhi nghịch bút ký tên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, không biết đang tính toán gì!

Mà lúc này, Trần Hạo lại đang lắc lư xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Lưu Gia Ấn. Lưu Gia Ấn thì đang phê duyệt đống tài liệu trên bàn trong văn phòng.

Cốc cốc! Sau khi gõ cửa phòng làm việc của Lưu Gia Ấn, Trần Hạo liền mỉm cười, ngồi vào chiếc ghế đối diện với Lưu Gia Ấn.

Nhìn thấy Trần Hạo, Lưu Gia Ấn cười lạnh, lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn ra châm lửa, vẻ mặt khinh thường: “Anh Trần, sao anh lại rảnh rỗi đến cái miếu nhỏ của tôi thế này? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên anh chủ động đến tìm tôi đấy nhỉ!”

Khóe miệng Trần Hạo nhếch lên, lấy bức ảnh có được từ trên người tên sát thủ trong túi ra, đẩy đến trước mặt Lưu Gia Ấn.

“Ban nãy ở công trường, có gặp một kẻ điếc không sợ súng, lấy được cái này từ trên người hắn, anh nhìn thử xem!”

Ánh mắt Lưu Gia Ấn lóe sáng, sau khi gọi cho Trình Viễn, biết được những câu mà Trần Hạo bảo truyền đạt lại là gì, còn được báo lại là Trần Hạo và Bạch Phi Nhi đã rời khỏi công trường mà không hề hấn gì, hắn ta biết rằng mình đã thất thủ rồi, ngay lập tức điều động thủ hạ đi xử lý.

Nhưng điều làm hắn ta ngạc nhiên lại là, hồi âm của thủ hạ còn chưa tới nơi, Trần Hạo đã mò đến cửa trước rồi!

Sau khi khinh thường quét mắt qua tấm ảnh mà hắn ta đã đưa cho sát thủ ở trên bàn kia, Lưu Gia Ấn bĩu môi phủ nhận thẳng: “Tôi không biết anh đang nói cái gì! Nếu không phải là chuyện công việc, thì xin phép tôi không hầu chuyện nữa, tôi còn có rất nhiều việc phải làm!”

“Bận thuê người gϊếŧ tôi à?”, Trần Hạo cười tà.

“Thuê người gϊếŧ anh cái gì, cầm một bức ảnh rách mà cũng muốn vu oan cho tôi? Anh cho tôi là thằng ngốc à? Cho dù anh có cầm cái thứ này đến đồn cảnh sát thì cũng có thể chứng minh được gì chứ?”, Lưu Gia Ấn bĩu môi, vẻ mặt như muốn nói, cho dù có là tôi làm thật thì không có chứng cứ anh cũng làm gì được!

Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Tôi đến tìm anh không phải muốn anh thừa nhận cái gì, mà là đến để nói với anh, tôi làm việc, hoàn toàn không cần chứng cứ!”

Nói xong, Trần Hạo liền bóp chặt cổ Lưu Gia Ấn.

Ngay lập tức Lưu Gia Ấn cảm thấy hít thở khó khăn: “Anh... anh muốn làm gì? Anh điên rồi chắc?”

“Làm gì à? Đương nhiên là làm chuyện tôi nên làm! Anh đã muốn tôi chết rồi, làm sao tôi lại không để anh chết trước được!”

Một tia sáng sắc bén đáng sợ lóe lên trong mắt Trần Hạo, lúc này Lưu Gia Ấn mới biết đã làm lớn chuyện rồi.

“Đây... là công ty... anh làm như vậy là phạm tội!”

“Thế à? Nhưng lại có ai biết là do tôi làm chứ? Sau khi gϊếŧ anh xong thì đi tiêu hủy tất cả chứng cứ, không có chứng cứ, cảnh sát có thể làm gì tôi được?”, Trần Hạo càng cười tà ác hơn.

“Rất... rất nhiều... người đã thấy anh... đến đây...còn có máy quay!”, Lưu Gia Ấn ngắc ngứ nói.

“Vậy à? Thế hay ta cùng đánh cược xem, rằng sau khi anh chết rồi, tôi có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được không...”



“Anh...”, Lưu Gia Ấn còn muốn nói gì nữa, ngón tay của Trần Hạo đã siết ngày càng chặt, hắn ta chẳng còn thốt ra lời được nữa.

Sau đó, ý thức của Lưu Gia Ấn dần trở nên mờ nhạt, hắn ta biết rằng đây là tình trạng não bị thiếu ô-xy cực độ.

Tên này cố hết sức bình sinh gào lên: “Buông... ra... anh... buông tôi ra!”

Trần Hạo cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao, bàn tay dường như không có ý định buông lỏng.

Lúc này, Lưu Gia Ấn mới biết sợ, bởi vì hắn ta nhìn thấy sát khí mạnh mẽ trong mắt Trần Hạo! Thấy được sự điên cuồng dám không quan tâm đến mọi thứ của Trần Hạo!

Dần dần, Lưu Gia Ấn bị Trần Hạo nhấc lên khỏi mặt đất.

Sự ngột ngạt khủng khiếp khiến Lưu Gia Ấn lần đầu tiên cảm thấy cái chết gần kề với mình, và cũng là lần đầu tiên hắn ta phát hiện ra mình chỉ là một con kiến yếu ớt trước mặt Trần Hạo, Trần Hạo lấy mạng hắn ta dễ như trở bàn tay!

Ngay khi ý thức của Lưu Gia Ấn dần trở nên mờ nhạt, ảo giác xuất hiện trước mắt hắn ta, thì một giọng nói vang lên từ ngoài cửa văn phòng.

“Sếp Lưu, liệu có sai sót gì trong số liệu bán bất động sản quý này không…”

Giang Ngạo Tuyết xuất hiện trước cửa văn phòng của Lưu Gia Ấn với một vẻ mặt nghiêm trọng.

Lúc này, cô ấy nhìn thấy trong phòng làm việc, Trần Hạo đang bóp cổ Lưu Gia Ấn, cười tà độc ác.

Giang Ngạo Tuyết sững sờ mấy giây giây, sau đó ngay lập tức ném tập tài liệu trên tay xuống, vội ngăn cản tay Trần Hạo.

“Trần Hạo, anh điên đấy à? Anh làm trò gì đấy?”

Trần Hạo liếc nhìn Giang Ngạo Tuyết, vung tay một cái, ném Lưu Gia Ấn xuống chiếc ghế văn phòng bằng da đắt tiền của hắn ta.

Việc thoát khỏi cõi chết khiến cho Lưu Gia Ấn có ảo giác tuyệt vời như được lên thiên đường.

Tí tách, một thứ nước màu vàng chảy theo chiều hắn ta ngồi trên ghế.

Trần Hạo không hề để ý đến Giang Ngạo Tuyết, nhìn chằm chằm thẳng vào Lưu Gia Ấn: “Sếp Lưu, số anh may thật đấy, cẩn thận chút cho tôi, trời tối đường trơn, đừng có để ngày nào anh không chú ý một cái là nghẻo đấy!”

Dứt lời, Trần Hạo quay đầu rời đi.

Giang Ngạo Tuyết thấy vậy mới thở phào một hơi, nhìn bóng lưng của Trần Hạo mà trừng mắt phàn nàn.

Tuy nhiên, điều khiến Giang Ngạo Tuyết cảm thấy kỳ lạ hơn cả là lúc này Trần Hạo rất khác với anh chàng nằm ăn chờ chết khi thường!

Đều là một người, nhưng đôi mắt lại hoàn toàn khác nhau!

Còn Lưu Gia Ấn dựa vào ghế, lấy hết sức thở hổn hển, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement