Nỗi bất an đột nhiên dâng lên trong lòng.
Đến lúc này, Tiểu Lưu, người phụ trách tiếp đón Trần Hạo cũng đánh hơi được tình hình, vội vàng đưa khối ngọc cổ mà Trần Hạo đã chọn cho Cổ Thiên Mãnh.
Ông ta cầm lên nhìn, đôi mắt tức khắc sáng ngời.
Nhạc Tín bị Cổ Thiên Mãnh xem như không khí thì bực dọc, lên tiếng để cho thấy mình đang còn ở đây: "Hừ! Ngọc cổ gì chứ, chỉ là đồ thủ công thôi mà!"
Cổ Thiên Mãnh khinh thường liếc mắt nhìn cậu ta: "Không biết mà còn giả vờ giả vịt! Đây không chỉ là ngọc cổ đâu, là ngọc cổ cực phẩm đấy!"
"Gì cơ? Không thể nào!", Nhạc Tín nghe vậy thì giật mình.
Vừa rồi cậu ta đã xem qua khối ngọc này, có phải ngọc cổ cực phẩm nào đâu, dấu mài rõ vô cùng, vừa nhìn đã biết là đồ thủ công.
Cổ Thiên Mãnh cười nói: "Cậu thanh niên này, cậu có thể hỏi thăm những người trong giới đồ cổ về cái tên Cổ Thiên Mãnh của tôi đấy. Xưa nay tôi luôn nói một không nói hai, ngọc cổ thì chắc chắn là ngọc cổ!"
Khuôn mặt Nhạc Tín lúc đỏ lúc trắng, mới vừa rồi cậu ta còn chế giễu Trần Hạo thích gây chú ý nên huênh hoang một cách rất tự tin, cuối cùng người muốn gây chú ý lại là bản thân.
Cổ Thiên Mãnh đã nói thẳng thừng như thế mà Nhạc Tín vẫn không chịu phục: "Nếu là ngọc cổ thì tại sao trên đó lại có vết mài?"
Cổ Thiên Mãnh trào phúng: "Nhìn là biết cậu là người ngoài nghề, sở dĩ ngọc cổ có giá trị là vì nó có linh hồn sau khi được bảo dưỡng chăm sóc! Nhưng ngọc cổ cũng có khuyết điểm, đó là thời gian dài không được chăm sóc sẽ có vết trầy, dấu mài chính là vết trầy này đấy!"
Bị ông ta chế giễu, Nhạc Tín ước gì tìm được cái lỗ để chui xuống.
Trước đó cậu ta cũng nói Trần Hạo là người ngoài nghề, cuối cùng bản thân mới là người ngoài nghề, người buông lời chê trách lại còn là Cổ Thiên Mãnh, một nhân vật tai to mặt lớn trong giới đồ cổ. Nhạc Tín không thể phản bác lại một lời, chỉ biết bực tức một mình.
Con mẹ nó, bẽ mặt quá đi mất!
Tiêu Thúy Lan đứng sững tại chỗ, thầm nghĩ, vừa rồi không phải Nhạc Tín còn thề thốt nói khối ngọc này là giả sao? Sao lại thay đổi chóng mặt thế?
Cổ Thiên Mãnh nhìn Tiểu Lưu: "Trả lại tiền cho cậu Trần đi, tôi sẽ tặng khối ngọc này cho cậu ấy!"
Nhân viên bán hàng vâng vâng dạ dạ rồi đi ngay.
Không ngờ Trần Hạo lại ngăn cản: "A không được! Thái Cổ to lớn lắm, tôi nào dám lấy không đồ của họ chứ? Thôi, cứ để tôi trả tiền đi, như vậy yên tâm hơn!"
Nghe thấy lời này của anh, Cổ Thiên Mãnh ngẩn người: "Cậu Trần, cậu nói vậy khác nào tát vào mặt Cổ Thiên Mãnh này đâu!"
Trần Hạo tủm tỉm nhìn về phía Cổ Điền: "Vừa rồi cháu trai của ông còn muốn đuổi tôi ra ngoài đấy, nếu ông không tới thì chắc có lẽ tôi đã bị chửi bới đến chết rồi! Ông nghĩ tôi còn dám lấy đồ ở đây sao?"
Cổ Thiên Mãnh quay đầu lại, quát: "Cổ Điền, xin lỗi cậu Trần nhanh!"
"Ông nội...", Cổ Điền bị mất mặt, tìm cách biện giải cho mình.
"Tao nói lại lần nữa, xin lỗi cậu ấy đi!", Cổ Thiên Mãnh nghiêm nghị nói.
"Xin...xin lỗi!", Cổ Điền ủ rũ nhận sai.
Trần Hạo chỉ hờ hững cười, không nói gì.
Cổ Thiên Mãnh biết Trần đại sư vẫn chưa nguôi giận, bèn nói: "Mày cút về cho tao, tháng này không được phép ra khỏi nhà, nếu không cẩn thận tao bẻ gãy chân mày. Và sau này đứng có dẫn mấy người không ra gì đến Thái Cổ nữa, tao tiếp không nổi đâu!"
"Ông nội à... Cậu ta là cậu chủ nhà họ Nhạc của Yêu Đô cơ mà!", Cổ Điền hốt hoảng giải thích.
Nhạc Tín nở nụ cười đầy tự tin, cho rằng vừa rồi Cổ Thiên Mãnh không nể nang như vậy là do không biết mình là ai. Còn bây giờ, Cổ Điền đã báo tên của anh ta ra, Cổ Thiên Mãnh còn dám kiêu ngạo sao? Đương nhiên là không rồi!
Nghĩ tới đây, Nhạc Tín chủ động tiến lên chào hỏi: "Chào ông Cổ, rất hân hạnh được biết ông!"
Vừa nói, anh ta vừa nghĩ, có lẽ Cổ Thiên Mãnh đã hối hận xanh ruột khi biết mình vừa xúc phạm đến người của nhà họ Nhạc rồi chăng?
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |