Anh chồng khờ (full) - Trần Hạo - Bạch Phi Nhi (tác giả: Tinh Quân)

Advertisement
Trong phòng không chỉ có Tề Mặc Bác, Cổ Thiên Mãnh mà còn vài ông cụ nữa đang ngồi uống trà nói chuyện. Trên bàn trà có không ít đồ cổ.

Trần Hạo nhìn bọn họ, tất cả đều có khí độ bất phàm, thần khí nghiêm minh, liền biết thân phận của họ không đơn giản, sợ đều là những người yêu đồ cổ cấp bậc tầm cỡ Cổ Thiên Mãnh và Tề Mặc Bác!

Các ông lão nhìn thấy Tề Mặc Bác và Cổ Thiên Mãnh dẫn theo hai người thanh niên vào thì không khỏi tò mò.

Trong đó, một người mặt vuông, hơi mập mạp, cười hỏi: “Lão Cổ, lão Tề, đây là con cháu nhà ai trong hai người đấy?”

Cổ Thiên Mãnh nghe vậy thì sửng sốt, biết đối phương hiểu lầm, bèn cười đáp: “Nhà tôi mà có con cháu thế này thì trong mơ cũng cười tỉnh ấy chứ. Tôi giới thiệu với mọi người, đây là cậu Trần, người tôi đã nói qua với các ông!”

Mấy ông già quay ra nhìn nhau, vẻ mặt không dám tin!

Ông già vừa lên tiếng ban nãy nghi ngờ hỏi: “Đây chính là cậu Trần đã tìm ra ngọc lục bảo đế vương sao? Còn trẻ thế này ư?”

“Khương Chấn Viễn, ông không tin à?”, Cổ Thiên Mãnh cười hỏi.

“Không phải không tin, mà là lí trí nói cho tôi biết rằng không thể nào! Ngành đồ cổ này phải lăn lộn 10 năm, phải luyện mắt nhìn 10 năm, học hỏi đủ loại kiến thức rồi vận dụng biến nó thành của mình, ít nhất cũng thêm 10 năm nữa! Cho dù có tài năng thế nào thì cũng phải có thâm niên 30 năm trong ngành này mới thành tài được”,.

“Dù là kỳ tài thế giới như Tào Văn Tri thì cũng gần 40 tuổi, tốn 15 năm mới được mọi người công nhận! Còn cậu ấy... Tôi thấy kiểu gì cũng chưa quá 25! Kể cả có học từ lúc vừa ra khỏi bụng mẹ đến giờ, cũng không thể là người nhìn ra ngọc lục bảo đế vương được!”

Cùng với sự miêu tả của Khương Chấn Viễn, ánh mắt hứng thú của các ông già nhìn Trần Hạo cũng giảm bớt mấy phần.

Đúng như những gì Khương Chấn Viễn nói, muốn xuất sư ở ngành đồ cổ này khó hơn bình thường rất nhiều. Trần Hạo còn trẻ như thế, sao có thể có ánh mắt nhìn thấu ngọc lục bảo đế vương được?

Mấy ông già đều coi Trần Hạo là người mới được Cổ Thiên Mãnh bồi dưỡng, còn những lời thổi phồng kia chỉ đểu tạo thanh thế cho người mới mà thôi.

Tống Ninh Mông ban đầu thấy hai ông cụ khách sáo mời Trần Hạo vào uống trà, cô bé còn tưởng được chiêu đãi đặc biệt gì cơ.

Ai ngờ Trần Hạo vừa vào đã bị nghi ngờ, cô bé bèn khó chịu nói: “Sao ông lại nói anh rể tôi như vậy! Ông là ai hả?”

Khương Chấn Viễn sửng sốt, rồi cười lớn: “Muốn lăn lộn trong giới này nhưng lại không biết Khương Chấn Viễn tôi là ai? Buồn cười!”

Một ông già khác cười nói: “Lão Khương là Đồng Tiên nổi tiếng trong giới, chỉ cần là bảo bối bằng đồng, ông ấy sẽ nhìn ra được thật giả, chưa từng sai lầm!”

Khương Chấn Viễn kiêu ngạo nhìn Trần Hạo và Tống Ninh Mông: “Giờ đã biết tôi là ai chưa hả? Lão Cổ, lão Tề, dù gì hai người cũng đã tung hoành mấy chục năm trong giới, đem hai đứa vắt mũi chưa sạch này đến đây là muốn qua mặt chúng tôi, hay là hai ông bị qua mặt rồi vậy?”

Cổ Thiên Mãnh cười khổ, ông Khương này nổi danh là không chịu nói đạo lý mà! Nếu đắc tội Trần Hạo thì Trần Hạo sẽ nghiền chết Khương Chấn Viễn mất.



Cổ Thiên Mãnh chưa kịp đáp thì Trần Hạo đã đi lên phía trước Khương Chấn Viễn: “Chưa từng nhìn sai? Nếu tôi đoán không nhầm thì ly đồng vàng này là của ông à?”

Thấy Trần Hạo chỉ vào ly đồng vàng, Khương Chấn Viễn kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, đây là bảo bối tôi mua lại với giá cao đấy!”

Trần Hạo cười khẩy: “Bảo bối? Ông bảo chỗ nào cơ? Nói về cách chế tác, tôi thừa nhận đây là một kiệt tác kỳ diệu, nhưng nói đến giá trị lịch sử thì tôi không dám tán đồng đâu!”

Khương Chấn Viễn hỏi: “Ý cậu là gì?”

“Rất đơn giản, ly đồng vàng tuy là tác chế tinh diệu, nhưng lại là hàng giả!”

“Không thể nào? Nè, cậu có hiểu gì về đồ đồng vàng không? Cậu dám nghi ngờ ly đồng vàng của tôi ư? Dù là đường vân hay mùi đồng thì đều không thể là giả được! Tôi chơi đồng vàng bao nhiêu năm nay, sao có thể là giả được?”

Trần Hạo thản nhiên cầm ly đồng đỏ lên: “Ông không tin à? Thế để tôi chứng minh cho ông nhé!”

“Cậu tính làm gì? Thả ly xuống ngay. Làm hỏng cậu có đền nổi không?”

Chuyện đã đến nước này, Cổ Thiên Mãnh, Tề Mặc Bác đều muốn cười. Ban đầu Cổ Thiên Mãnh còn định ngăn cản, nhưng giờ ông ta cho rằng lão già ngang ngược Khương Chấn Viễn nên được dạy dỗ một lần, nếu không ông ta cứ tự nhận bản thân chưa nhìn lầm bao giờ, cái đuôi sắp dài đến tận trời rồi!

Cổ Thiên Mãnh cười nói: “Lão Khương yên tâm đi, nếu cậu Trần có làm hỏng thì tôi sẽ đền hết cho ông!”

“Lão Cổ à, ông đang cố ý làm khó tôi đấy à? Ông không biết tôi yêu đồ đồng hơn cả tính mạng hay sao?”

Cổ Thiên Mãnh bĩu môi: “Được, nếu đồ bị hỏng và ông chứng minh được cậu Trần nói sai thì tôi không những đền tiền mà còn cho ông chọn một món đồ cổ ông yêu thích trong kho tàng của tôi, được chưa?”

Nghe vậy, Khương Chấn Viễn không nhắc đến chuyện đền bù nữa: “Đây là ông nói đó nhé?”

Cổ Thiên Mãnh tự tin đáp: “Chắc chắn mà!”

Mà những ông già khác nghe thấy thì quay sang nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.

Cổ Thiên Mãnh tin tưởng Trần Hạo đến vậy sao? E là Trần Hạo này không đơn giản như vậy!

Lúc này, bọn họ đã bắt đầu tò mò hóng chuyện.

Mà Trần Hạo thì đang nghịch ly đồng trong tay.

“Thấy được sơ hở chưa? Không có chứ gì! Ly đồng này của tôi là cống phẩm từ đời Hán, giá trị liên thành!”, Khương Chấn Viễn kiêu ngạo nói.



Trần Hạo bĩu môi: “Ông à, tôi không những nhìn ra sơ hở mà còn nhìn ra nhiều sơ hở đấy!”

“Vớ va vớ vẩn! Cậu thanh niên à, ở đây toàn là người trong ngành thôi, cậu không qua mặt được ai đâu! Ly đồng này đều được mọi người thẩm định rồi, không ai thấy một lỗ hổng nào hết. Cậu nói cậu nhìn ra được, mà không chỉ một chỗ ư? Cậu coi đám già chúng tôi là kẻ ngốc chắc? Đúng là nực cười!”, Khương Chấn Viễn khinh bỉ nói.

Trần Hạo đáp: “Ông à, để tôi chứng minh cho ông xem!”

Nói xong, Trần Hạo búng vào một chỗ trên ly, nó phát ra một âm thanh nhẹ, rất đặc thù, chỉ xuất hiện khi vàng bị bắn vào.

Sau đó, không ít mảnh đồng rơi ra từ trên ly xuống.

“Cậu... Bố láo... Bảo bối của tôi. Cổ Thiên Mãnh, ông dắt cái thứ gì đến thế này? Phá bảo bối của tôi, bảo bối của tôi!”, Khương Chấn Viễn đau lòng đến rơi lệ, cướp ly đồng về, không ngừng xuýt xoa.

Trần Hạo mỉm cười: “Ông à, ông nhìn kỹ đi!”

Khương Chấn Viễn thậm chí còn muốn gϊếŧ chết Trần Hạo, nhưng ông già ban nãy nói đỡ Khương Chấn Viễn bỗng kinh ngạc hô lên: “Lão Khương, mảnh đồng bị rơi ra này được dán bằng một loại keo đặc thù! Ông xem kìa...”

Nghe vậy, Khương Chấn Viễn cả kinh, quay sang nhìn. Chỉ thấy dưới đáy ly là mảnh đồng còn chưa rơi ra hết, đang lung lay phấp phới. Ông ta tách mảnh đồng ra thì thấy bên trên có vết rạn bị che lấp mất. Vết rạn là thật, nhưng mảnh đồng rơi ra kia rõ ràng là được lấy mới ra để đắp vào.

Mấy ông lão nghe thế thì cũng tiến lên xem.

Xem kỹ mới biết được sự kỳ lạ bên trong.

Ly đồng này đúng là cổ vật, nhưng lại là đồ bị hỏng, có người đã dùng kỹ xảo cao siêu để bù đắp lại phần bị rạn.

Mà Trần Hạo chỉ vừa mới búng có một tí mà đã khiến số mảnh đồng đó rơi ra, trả lại dáng vẻ nguyên sơ của ly đồng. Cái ly này bị tổn hại nghiêm trọng, trên dưới phải có đến 10 vết nứt.

Mấy ông lão kinh ngạc đến câm nín!

Lúc trước bọn họ đều đã nhìn nó nhưng không ai phát hiện ra được!

Khương Chấn Viễn nhìn Trần Hạo, nhất thời không biết nói gì.

Trần Hạo cười nhạt: “Ông à, tôi nói nó là hàng giả, có sai không?”

Mặt Khương Chấn Viễn xám như tro tàn, ông già ban nãy nói đỡ Khương Chấn Viễn cũng kinh ngạc không thôi: “Đây... Đây là đồ giả của Tất Quỷ Thủ! Bảo sao mà chúng ta nhìn không ra!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement