Truyện Chàng rể phế vật (full) - Trần Xuân Độ - Lê Kim Huyên

Advertisement
“Toàn thây?” Trần Xuân Độ hơi sửng sốt, sau đó nhìn trưởng lão nói: “Hai khối đá nát kia tôi còn chưa cắt, ông muốn thì cầm đi là được rồi.” Trần Xuân Độ vừa nói lại hơi dừng một lát, nhìn trưởng lão, sắc mặt bình tĩnh: “Hai tảng đá này cho ông, nhưng ông có thể toàn thây hay không thì chưa chắc.”

Giọng điệu của Trần Xuân Độ quá bình tĩnh, tựa như nói một sự thật không thể chối cãi được!

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Trưởng lão sắc mặt càng lạnh như băng, ông ta bước ra ngoài, giọng nói lạnh lùng, tràn đầy sát ý vô hạn: “Nếu đã như vậy, thế thì chỉ để lại cho cậu một cái đầu thôi!”

“Keng!”

Đao mang hung ác chém về phía Trần Xuân Độ, cách hư không cũng có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt thấu xương của đao mang kia!

Thanh đao trong tay trưởng lão kia đúng là bảo đao, Trần Xuân Độ nhìn thấy ngay cả khi va chạm nhiều với như vậy, thanh bảo đao này vẫn chưa bị anh chém đứt, thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhà họ Ngọc là thế gia đổ thạch, nên bản thân cũng có năng lực giám định bảo vật nhất định, gặp được loại bảo đao này đương nhiên nhìn ra sự bất phàm nó, không biết đã tốn bao nhiêu tiền mới mua được nó đây.

“Keng keng keng!”

Đao mang trắng như tuyết và luồng sáng màu đen nhanh như tia chớp kia không ngừng va chạm, tia lửa bắn tung tóe, tiếng vang không dứt.

Vẻ mặt của trưởng lão càng trở nên nặng nề, bởi vì thực lực của Trần Xuân Độ càng ngày càng vượt quá dự liệu của ông ta.

Ông ta vốn còn tưởng rằng Trần Xuân Độ chỉ là một tên côn đồ vô dụng, lại không ngờ Trần Xuân Độ đến tận bây giờ vẫn chưa rơi vào thế hạ phong, thậm chí mơ hồ còn đè bẹp cả ông ta.

Trưởng lão cắn răng, ông ta nhìn về phía Trần Xuân Độ, làm sao cũng không thể ngờ được Trần Xuân Độ lại có thực lực thế này, mà mình lại không nhìn ra! Đây là châm chọc đến mức nào?

Dần dần, trưởng lão kiệt sức... mặc dù cơ thể của ông ta khỏe mạnh, nhưng sau trận đấu kịch kiệt vừa rồi, cuối cùng đã để lộ ra sơ hở... Nhịp thở của ông ta tăng nhanh, động tác cũng trở nên chậm lại.

“Nhanh như vậy đã mệt rồi sao? Tôi còn chưa chơi đã mà.” Trần Xuân Độ bỗng cong khóe môi, nhìn trưởng lão bằng ánh mắt vô cùng nghiền ngẫm.

Trưởng lão căm tức nhìn Trần Xuân Độ như muốn nói gì đó nhưng lại nói không được, thật sự bị Trần Xuân Độ làm cho tức giận không thôi!

Nghe Trần Xuân Độ nói vậy, điều càng khiến cho ông ta không thể ngờ được là dáng vẻ anh vô cùng thoải mái, thậm chí giọng điệu cùng rất ung dung không hề mang dáng vẻ tinh thần kiệt quệ mà lại tràn đầy sức sống.

Sao có thể như vậy? Sức chịu đựng của cậu ta sao có thể mạnh như vậy được?

Trưởng lão nhất định không thể hiểu nổi, bởi tuy thực lực của ông ta rất mạnh, nhưng trong những trận quyết đấu với cường độ cao như này, sức bền của ông ta lại không tốt. Còn Trần Xuân Độ lại tựa như không hề có chút mệt mỏi nào sau cuộc quyết chiến cả.

Ánh mắt trưởng lão tối lại, hai con ngươi đen nhánh có rút lại, ông ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ!

“Chỉ có chút bản lĩnh này thôi ư?” Trần Xuân Độ thờ ơ nói, như đang nhạo báng trưởng lão vậy.

Trưởng lão cắn răng, ông ta đã rơi vào tình thế bất lợi, chỉ có thể khó khăn chống cự những chiêu thức quỷ dị nhanh như chớp của Trần Xuân Độ!

Ánh mắt Trần Xuân Độ thâm sâu, tựa như đã nhìn thấu trưởng lão. Anh lắc đầu, giọng nói cũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo thâm sâu.

Khóe miệng anh hơi cong lên, mở miệng thốt từng câu từng chữ: “Nếu đã như vậy, cũng không đùa với ông nữa!”

Mặt trưởng lão lập tức biến sắc, lúc này trên người Trần Xuân Độ tỏa ra một loại hơi thở khiến cho ông ta phải khiếp sợ!

Trong mắt Trần Xuân Độ hiện lên một tia khát máu! Trong khoảnh khắc ấy, anh như biến thành một ác ma!

Trưởng lão như bị chấn động đến ngây ngốc, sắc mặt cũng trở nên khó coi… Khí tức trên người Trần Xuân Độ quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến cho ông ta gần như rơi vào tuyệt vọng!

“Rốt cuộc cậu là ai?” Trưởng lão lên tiếng. Khí tức bộc phát từ trên người Trần Xuân Độ quá kinh khủng, khiến cho ông ta không thể nhìn thấu khả năng của anh. Trần Xuân Độ là sự tồn tại mà ông ta chỉ có thể ngước nhìn.

“Ầm!”

Trần Xuân Độ thu lại Long Nha, chân như roi sắt ác liệt giậm lên ngực trưởng lão nhanh như chớp!

Một tiếng vang ầm ầm, người trưởng lão bay ra như con diều đứt dây lao về phía cửa làm kính vỡ vụn. Sau đó cả người ông ta rơi từ trên cao xuống đất rầm một tiếng.

Trưởng lão ngã xuống đập mạnh người lên bậc thang ốp gạch sứ cao cấp bóng loáng khiến chúng nứt vỡ, tạo thành những vết nứt như mạng nhện.

Hai tên thuộc hạ còn đang tựa vào xe khoác lác, lúc này chúng đang suy đoán mất bao lâu nữa trưởng lão mới đi ra ngoài.

“Mới được năm phút, tôi đoán phải mười phút nữa, trưởng lão mới đi ra khỏi khách sạn.”

“Mười phút? Sao có thể nhanh thế? Trưởng lão cũng không phải thần tiên, ít nhất cũng phải nửa giờ nữa!”

Trong lúc hai người không ngừng tranh luận, một tiếng vang lớn hấp dẫn sự chú ý của chúng.

Hai người nhìn về phía phát ra tiếng vang, chỉ thấy có một bóng người đang nằm chật vật, máu loang lổ khắp người trên bậc thang gạch sứ cách đó không xa. Mà bóng người này dường như rất quen thuộc với bọn chúng.

Hai người mang nghi ngờ, thận trọng chạy tới. Nhưng vừa tới gần, bọn họ lại ngẩn ngơ tại chỗ tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng gì rất kinh khủng.

“Trưởng lão…” Một thuộc hạ hít một hơi khí lạnh, không khỏi kinh hãi hét lên.

“Tôi không nhìn lầm chứ? Sao người này lại là trưởng lão?”

“Hình như trưởng lão đã… chết rồi!”

“Mau trở về báo cho cậu Ngọc!”

Sau khi phản ứng lại, hai tên thuộc hạ cảm thấy da đầu tê dại, rối rít chạy về phía chiếc Maybach 62S. Bọn họ nhấn ga, động cơ của Maybach gầm rú ầm ầm rồi vội vã chạy xa…

Chỉ là lần rời đi này ít nhiều mang theo chút chật vật, lộ vẻ không đành lòng…

Trong khi đó, trưởng lão nằm trên bậc thang sứ đột nhiên khẽ cử động ngón tay.

Ngay lúc này, một bóng người nhẹ nhàng nhảy từ trên cao xuống đất. Khuôn mặt người đó vô cùng quen thuộc, còn có thể là ai khác ngoài Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ đi tới bên cạnh trưởng lão, từ từ ngồi xổm xuống lật người ông ta lên.

Giờ ông ta đã hấp hối, ông ta trợn mắt nhìn chằm chằm anh, khó khăn hỏi, “Tại sao tôi chỉ bay xuống lại chịu thương tổn lớn như vậy?”

Đương nhiên trưởng lão không thể chấp nhận việc này, tuy ông ta đã kiệt sức nhưng thực lực vẫn còn đó. Dù rơi từ trên cao xuống, ông ta cũng không thể bị thương nặng như vậy!

Trần Xuân Độ cười mỉa, cũng không giải thích mà chỉ quét mắt về phía vết thương lớn bằng miệng bát đang chảy máu trên ngực ông ta.

Ngay khoảnh khắc trưởng lão bay ra ngoài, một luồng sáng màu đen xuyên qua ngực khiến ông ta lạnh thấu tim.

Sau khi nhặt Long Nha lên, Trần Xuân Độ thờ ơ nhìn ông ta rồi nói: “Từ trước đến giờ, nếu người không động đến tôi tôi sẽ không động đến họ. Nhưng nếu dám động đến tôi…”

“Tôi sẽ giết chết!”

“Rốt cuộc cậu… là ai?” Hơi thở của trưởng lão yếu ớt, sức sống cũng dần biến mất, giờ phút này đến cả sức lực nói chuyện ông ta cũng sắp hết.

Trần Xuân Độ đưa mắt nhìn trưởng lão một lát, thở dài một tiếng: “Vẫn nên để ông chết rõ ràng chút…” Trần Xuân Độ ngồi xuống, dùng Long Nha trong tay khắc lên bậc thang ốp gạch sứ bên cạnh.

Chỉ trong chớp mắt, Trần Xuân Độ đã nhanh chóng khắc xong, anh cất Long Nha lại rồi xoay người rời đi.

Trưởng lão chật vật nghiêng đầu nhìn hình vẽ trên bậc thang gạch sứ. Đó là hình vẽ, đồ đằng rồng bay phượng múa.

Hình vẽ đó tựa như có sức cuốn hút kỳ lạ, chỉ nhìn qua đã khó có thể quên được!

Đó là… Long!

***

Trong căn phòng đối diện phòng Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên đang ngủ ngon trên giường. Cô ba lần bốn lượt bị tiếng động trong căn phòng đối diện đánh thức. Cô xoa đôi mắt mông lung, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ý nổi nóng. Sau khi ngồi trên giường một hồi, cuối cùng Lê Kim Huyên cũng không nhịn nổi nữa, cô chỉ mặc chiếc váy ngủ màu tím, xỏ đôi dép tinh xảo vào rồi nổi giận đùng đùng định đi sang phòng bên cạnh tính sổ, lý luận một phen!

Nhưng sau khi mở cửa phòng ra, Lê Kim Huyên vừa nhìn thấy cảnh bên trong thì nhất thời ngây dại.

Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mặt, trên hành lang như một địa ngục!

Khắp nơi đều là thi thể, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên tái nhợt, cô ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, trong lòng chấn động!

“Tổng giám đốc Lê, nhắm mắt lại!”

Ngay lúc này, bên cạnh có giọng nói vang lên, đồng thời có một bàn tay che kín đôi mắt của Lê Kim Huyên.

“Tổng giám đốc Lê, nơi này quá tanh máu, cô đừng nhìn.” Vừa nói, Tô Loan Loan vừa nhìn lướt qua những thi thể nằm trên mặt đất, mặt cũng hơi trắng bệch.

Cho dù từng gặp nhiều tình cảnh, cũng từng thi hành vô số nhiệm vụ nhưng Tô Loan Loan cũng rất ít khi gặp chuyện này,… Đây chính là một cuộc thảm sát!

Sau khi hít sâu một hơi, Tô Loan Loan nói: “Tổng giám đốc Lê, bây giờ cô đi theo tôi. Bước chân lên cao lên như nhảy lên trước một bước... đi về bên trái một bước…”

Dưới sự chỉ đạo của Tô Loan Loan, chỉ cách có mấy thước mà Lê Kim Huyên dần chật vật đi qua hành lang trong khi bị bịt mắt.

Cho dù như vậy, khi ngửi thấy mùi máu tanh nồng buồn nôn kia, hai chân cô cũng không khỏi run rẩy muốn nhũn ra!

Cô không dám nhìn tiếp. Chắc hẳn một thời gian dài nữa cô cũng khó có thể quên được hình ảnh máu me kia!

Nhân viên phục vụ, khách hàng, quản lý sảnh mặc đồng phục… Trên hành lang tràn ngập sự thâm trầm và trầm lặng quỷ đị, chỉ có giọng nói của Tô Loan Loan và tiếng bước chân rón rén của Lê Kim Huyên.

Dưới sự chỉ dẫn của Tô Loan Loan, Lê Kim Huyên từng bước vượt qua rất nhiều thi thể, cuối cùng cũng tới gần cửa phòng Trần Xuân Độ.

Lúc này Tô Loan Loan mới buông tay, Lê Kim Huyên mở mắt nhìn khung cảnh tan hoang, cửa phòng cũng bị chém tả tơi… Nhìn thấy cảnh này thật sự quá chấn động!

Lê Kim Huyên không ngừng hít thở sâu mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Hình ảnh quá đáng sợ, tựa như gió bão vừa mới tàn phá nơi này vậy… Bên trong căn phòng cũng vô cùng hỗn loạn, bức tranh sơn dầu bị chém thành hai nửa,.. Bàn bị gãy một chân, ghế bị vỡ thành nhiều mảnh, đèn bàn vỡ vụn thảm không nỡ nhìn…

Không thể tin nổi! Lê Kim Huyên thật sự không thể tưởng tượng được nơi này vừa mới trải qua chuyện gì mới có thể thành như vậy!

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lê Kim Huyên chỉ vào phòng, đôi tay không ngừng run rẩy.

“Tổng giám đốc Lê, cô bình tĩnh trước.” Tô Loan Loan nói.

“Trần Xuân Độ đâu?” Lê Kim Huyên nhìn lướt qua nhưng không phát hiện bóng dáng của Trần Xuân Độ. Trái tim cô run rẩy mãnh liệt, sinh ra một dự cảm không tốt.

Chẳng lẽ Trần Xuân Độ là một trong những thi thể ở ngoài hành lang?

Nghĩ tới chuyện này, trái tim Lê Kim Huyên run rẩy, bàn tay trắng nõn siết chặt thành quyền, móng tay hằn sâu vào trong thịt.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement