Truyện Chàng rể phế vật (full) - Trần Xuân Độ - Lê Kim Huyên

Advertisement
Bên ngoài khách sạn có một dãy xe đậu bên đường, đám tay sai của Hộ và Kinh đang tụ tập sôi nổi, bọn họ rãnh rỗi không có gì làm nên chém gió rất giỏi.

“Mọi người nghĩ sau trận chiến đấu kịch liệt này thì ai bị thương ít nhất?”

“Đương nhiên là Kinh đại nhân của chúng ta rồi.”

“Sao có thể là Kinh được? Sức mạnh của đại nhân chúng ta thâm sâu khó lường, nghe đâu đến tận bây giờ vẫn chưa có ai có thể làm cho anh ta phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.” Một tay sai khác nói.

Mấy tên tay sai này đang nói chuyện phiếm thì bỗng có một tên tay sai nhìn về hướng lối vào khách sạn với vẻ mặt ngơ ngác, anh ta chỉ về khách sạn rồi hét lên: “Mọi người mau nhìn xem!”

Mấy tên tay sai lần lượt nhìn về phía kia, tất cả bọn họ đều trợn tròn đôi mắt.

“Hai bóng dáng đó là...”

“Tôi không nhìn sai phải không? Chẳng lẽ là hai đại nhân?”

Màn đêm tối tăm và sâu thẳm bao trùm nơi đây, hai bóng dáng cùng dìu đỡ nhau từ trong khách sạn đi ra với vẻ nhếch nhác không gì sánh bằng.

Bởi vì trời quá tối nên những tay sai này hoàn toàn không thấy rõ mặt, bọn họ chỉ có thể lờ mờ đoán là hai đại nhân Kinh và Hộ thông qua dáng vẻ của họ.

Đợi đến khi hai bóng dáng ấy chạy đến thì bọn họ mới nhận ra, bọn họ run rẩy toàn thân lao đến chỗ Kinh và Hộ.

“Đại nhân không sao chứ?”

Rất nhiều thuộc hạ chạy đến vây quanh Kinh và Hộ, nhìn thấy dáng vẻ của Kinh và Hộ thì trong lòng bọn họ càng dâng lên cuồn cuộn cơn sóng sợ hãi.

Kinh và Hộ hoàn toàn không còn bộ dạng phóng khoáng và kiêu ngạo như khi chưa vào khách sạn nữa, giờ nhìn họ thảm hại biết bao.

Hai người được một tay sai dìu đến ngồi vào chiếc xe sang trọng, từ đầu đến cuối mấy tên tay sai đó không dám hít thở.

Bởi vì dáng vẻ của Kinh và Hộ lúc này quá khủng khiếp, khuôn mặt của Kinh lạnh như băng, đôi mắt sâu thẳm chợt biến mất, chỉ còn lại sự khó tin vô tận.

Hộ được tay sai dìu vào trong xe, lúc này có vẻ anh ta còn thảm hơn cả Kinh. Gân cánh tay trái của Hộ đã bị dao găm cắt đứt, toàn bộ cánh tay bị cắt bỏ hoàn toàn. Anh ta đang ngồi trên ghế sau của chiếc xe sang trọng, toàn thân bê bết máu, đôi môi run rẩy, trong ánh mắt lóe lên nỗi sợ hãi và kinh ngạc tột độ.

“Đại nhân, giờ chúng ta đi khỏi đây sao?” Kinh ở trong xe của mình, tay sai lái xe kia quay đầu lại hỏi.

“Đi! Mau lên! Càng nhanh càng tốt, mau tời khỏi đây thôi.” Kinh không chút do dự nói, anh ta trước giờ luôn điềm tĩnh nhưng lúc này hoàn toàn mất kiểm soát như một kẻ điên rồi.

Kinh thông thể chấp nhận tất cả những gì mới vừa tận mắt nhìn thấy và sự thất bại, giờ anh ta chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi rắc rối này. Ở đây còn khủng khiếp hơn là địa ngục nhiều.

“Ầm!”

Một hàng dài xe sang trọng dừng bên đường, trước sự thúc giục của Kinh và Hộ, mấy tên tay sai vội vàng nổ máy xe, động cơ ầm ầm, chở theo Hộ và Kinh đi xa khuất dần.

...

Sau khi Kinh và Hộ đi khỏi, Tô Loan Loan đã quan sát từ đầu đến cuối. Cuối cùng cô ta đã có thể thở phào nhẹ nhõm và rồi khách sạn lại trở nên im ắng một lần nữa.

Tô Loan Loan dựa vào tường, hít một hơi thật sâu, mới vừa nãy trong lòng cô ta còn run rẩy điên cuồng, cô ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi đại ca như Kinh, hai người hợp lại vẫn không thể đánh bại Trần Xuân Độ.

Bọn họ đã bị Trần Xuân Độ đánh bại ngay tức khắc.

Khoảnh khắc cuối cùng Trần Xuân Độ bùng nổ, ngay cả khi Tô Loan Loan đứng nhìn từ xa, trái tim cũng như ngừng đập.

Đó là sức mạnh cỡ nào, sức mạnh đó... Dường như có thể phá hủy tất cả.

Cuối cùng Trần Xuân Độ mạnh đến mức nào?

Tô Loan Loan hoảng sợ, căng thẳng tột độ.

Có thế nào thì cô ta cũng không ngờ, sự tồn tại khủng khiếp này lại ở bên cạnh mình lâu như vậy, thế mà cô ta lại không nhận ra.

Thậm chí khi vừa mới quen biết, cô ta còn chế giễu, biết bao lần vắt óc suy nghĩ muốn điều tra thân phận của Trần Xuân Độ.

Bây giờ kết quả thế nào? Tô Loan Loan biết Trần Xuân Độ nhưng vẫn cố gượng cười, thấy mình ngốc quá, không ngờ lại kiểm tra Long Vương, đúng thật là vô lý và nực cười.

Sắc mặt Tô Loan Loan trắng bệch. Mãi đến hôm nay, cô ta mới thực sự nhìn thấy sức mạnh khủng khiếp của Long Vương, chỉ có Trần Xuân Độ mới thoải mái hiện sức mạnh này, cũng đủ khiến cho Tô Loan Loan kinh ngạc, trái tim không kìm được bất giác run rẩy.

Cô ta không thể tưởng tượng được đó là sức mạnh của một người.

Hơi thở của Tô Loan Loan trở nên dồn dập, trong lúc cô ta đang nghĩ sau này làm sao đối diện với Trần Xuân Độ thì chợt có một giọng nói vang lên trước mặt: “Chẳng phải tôi bảo cô chăm sóc Kim Huyên hay sao? Cô ở đây thì Kim Huyên phải làm sao?”

Khi Tô Loan Loan nghe thấy giọng nói quen thuộc đó thì trong lòng bất giác run lên, cả người Tô Loan Loan run bần bật, cô ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ đang cầm con dao găm Long Nha trong tay và nhìn cô ta đầy ẩn ý.

“Tôi...” Tô Loan Loan mở miệng nhưng chợt nhận ra trên người Trần Xuân Độ lúc này có một khi chất vô hình nào đó, khí chất mạnh mẽ ấy khiến cô ta không nói nên lời.

Tô Loan Loan nghẹn lời, nhưng ánh mắt sâu thẳm của Trần Xuân Độ dường như hiểu Tô Loan Loan muốn nói gì, anh lạnh lùng nói: “Tất cả những chuyện vừa xảy ra các người không thấy gì hết, mau dẫn theo Kim Huyên rời khỏi đây càng xa càng tốt, rồi sau đó tìm một khách sạn ở.”

Nói xong, Trần Xuân Độ quay người đi ra ngoài khách sạn.

Tô Loan Loan với vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng Trần Xuân Độ đã đuổi Kinh và Hộ đi rồi, sao còn muốn cô ta rời đi?

Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng đầy sự nghi ngờ, cô ta dứt khoát lớn giọng hỏi Trần Xuân Độ: “Tại sao?”

“Bởi vì, ở đây... Chẳng bao lâu nữa sẽ bị san bằng thôi.” Trần Xuân Độ điềm tĩnh nói một câu, đợi đến lúc Tô Loan Loan đứng dậy rồi đi tìm Trần Xuân Độ nhưng sớm đã không còn thấy bóng dáng của anh nữa.

Tô Loan Loan kinh ngạc trước những lời nói của Trần Xuân Độ.

Ở đây sắp bị san bằng rồi, câu nói đó có ý gì? Lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Nét mặt của Tô Loan Loan rất phức tạp, cô ta phải đấu tranh trong lòng rất lâu mới bình tĩnh lại được, cô ta thở một hơi dài, chậm rãi đứng lên rồi đi vào trong khách sạn.

Cô ta không biết những lời nói vừa nãy của Trần Xuân Độ là có ý gì? Nhưng cô ta không chút nghi ngờ tính xác thực về những lời nói đó của Trần Xuân Độ.

...

Bên ngoài khách sạn, những chiếc xe nối đuôi nhau lao nhanh về cuối đường.

Cho đến khi những chiếc xe này chạy vào sân bay thì mới dừng lại.

“Đại nhân, đến rồi.”

Kinh gật đầu, nói: “Đưa Hộ vào trong xe của tôi.”

Chẳng mấy chốc, với sự hỗ trợ của mấy tay sai, Hộ vật vã chui vào trong không gian xe sang trọng của Kinh.

Kinh dựa vào ghế sau của chiếc sofa da, anh ta thở hổn hển và không ngừng nhíu lông mày, dường như đang cố kìm nén một cơn đau nhói.

“Cánh tay này của anh, gân bắp thịt đều đã bị anh ta cắt đứt rồi, anh ta cố ý muốn hủy hoại anh.” Lúc này, mặc dù Kinh không bị cắt đứt cánh tay như Hộ, nhưng cũng rất là khó chịu và hết sức thê thảm.

“Có lời thì mau nói đi, có rắm thì mau đánh đi.” Hộ liếc nhìn Kinh với giọng nói lạnh lùng, ngay cả tình hình như thế thì Hộ vẫn không cúi đầu chịu thua với Kinh.

“Kế hoạch A thất bại rồi, anh nghĩ tôi không chuẩn bị kế hoạch B sao?” Kinh nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn điên cuồng.

Hộ ngây người nhìn Kinh và nói: “Ý của anh là muốn bọn họ...”

Kinh gật đầu: “Không sai, trước đây tốn rất nhiều công sức tập hợp quân đội để ngăn cản chúng ta bị thất bại, nào ngờ, vẫn phải dùng kế hoạch B.” Kinh chậm rãi nói, giọng nói lạnh lùng không thể nào diễn tả được.

“Vậy thì có thể thực hiện được, tôi muốn biến khách sạn này thành nơi chôn cất anh ta, trở thành bia mộ của anh ta.” Hộ lạnh lùng nói như địa ngục mơ mộng.

Kinh nở nụ cười lạnh lùng, nhấc chiếc điện thoại vệ tinh bên cạnh, ấn nút mã hóa và vào kênh cuộc gọi đã được mã hóa.

Một lát sau, đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên, giọng nói đanh thép khiến Kinh không kìm được càng có thêm lòng tin.

“Mau vào Yên Kinh, đến khách sạn Lao Uy Nhĩ, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ một tòa nhà nào sau nửa tiếng nữa, giết hết toàn bộ mạng sống trong khách sạn, trọng tâm nằm ở một người đàn ông trong số đó.”

Kinh hạ lệnh rất đơn giản, sau khi cúp máy thì Kinh từ tốn nói với Hộ: “Về chữa trị vết thương đi, tiếp theo chúng ta chỉ cần đợi tin tốt thôi.”

“Anh có lòng tin với quân đội vậy sao?” Hộ chau mày.

Kinh cười từ tốn: “Lúc đầu, suýt nữa đã khiến anh ta không thể rời khỏi nước C, lần này là một người bạn cũ dẫn đội, sao tôi không thể tin với anh ta được chứ?”

“Nhưng không biết đến lúc đó anh ta chết trong tay bạn cũ thì trong lòng sẽ nghĩ gì?”

“Đi thôi!” Hộ dập đầu điếu thuốc, sắc mặt lạnh như sương, trên khuôn mặt chất chứa đầy ý giết người.

Chẳng mấy chốc, anh ta nhận được tin Trần Xuân Độ đã chết, điều này khiến trong lòng Hộ vui mừng biết bao.

Lúc này, bên ngoài thành phố Yên Kinh, sau khi Kinh gọi đến thì có vô số xe tăng, tướng sĩ sát khí đằng đằng tạo thành luồng sắt thép tiến quân vào Yên Kinh.

Đây là một đội quân sắt thép, còn bọn họ chỉ muốn giết chết Trần Xuân Độ.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement