Truyện Chàng rể phế vật (full) - Trần Xuân Độ - Lê Kim Huyên

Advertisement

“Bảo tôi cút?” Trần Xuân Độ nhìn Lê Thần Vũ, khóe môi cong lên, ánh mắt anh như cười như không. 

“Tôi khuyên anh tốt nhất là tự mình cút đi, đừng để tôi gọi người” Lê Thần Vũ nhìn chòng chọc Trần Xuân Độ với đôi mắt sắc bén, như thể muốn đâm xuyên qua anh. 

“Hà, tôi vẫn không đi đấy, tôi muốn xem xem anh bảo tôi cút bằng cách nào, anh có thể làm gì tôi?” Trần Xuân Độ nhìn anh ta đầy ẩn ý, ánh mắt hai người giằng co nhau trong không trung. 

“Kim Huyên, anh ta là người ở rể, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của nhà họ Lê. Cô cũng nên biết, để anh ta đi thì sẽ có lợi cho cô chứ chẳng hại gì? Lê Thần Vũ ngẩng đầu, nhìn Lê Kim Huyên bằng ánh mắt thản nhiên. 

“Anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi không thể để anh ấy đi” Lê Kim Huyên nhẹ giọng nói, cô lúc này vô cùng quyến rũ. 

Mặc dù trông cô rất yếu đuối, nhưng người hiểu cô đều biết, trên một số vấn đề mang tính nguyên tắc, Lê Kim Huyên tuân thủ quy tắc hơn ai hết. 

Đôi mắt sâu thẳm của Lê Thần Vũ nhìn chăm chú vào Lê Kim Huyên một lúc lâu, anh ta bỗng đưa tay ra búng một cái. 

Một người phục vụ đi tới, lại rót đầy sâm panh từ trong chai sâm panh bọc màu vàng kim cho Lê Thần Vũ và những người khác. “Biết đây là gì không?” Lê Thần Vũ ngoảnh đầu nhìn Trần Xuân Độ 

Trần Xuân Độ nhìn thân chai sâm panh, nói: “Bọc vàng kim, quả nhiên là gia tộc giàu có.” 

Trần Xuân Độ nhìn chai sâm panh, đôi mắt phát sáng, hệt như nhà quê lên phố. Lê Thần Vũ ẩn ý nhìn anh, hờ hững nói: “Trang trại rượu Romanti của Pháp” “Phải mấy triệu nhỉ?” Trần Xuân Độ sáng mắt, ngạc nhiên hỏi. “Sáu tỉ.” Giọng Lê Thần Vũ dửng dưng, như thể anh ta chỉ đang nói đến hai trăm tệ mà thôi. 

“Ôi vãi, sáu tỉ? Thật hay giỡn thế, anh nói khoác đúng không?” Trần Xuân Độ mở lớn mắt, bộ dạng y hệt người dưới quê... 

Lê Thần Vũ khinh khỉnh nhìn anh, trong mắt lóe lên vẻ âm u lạnh lẽo. 

Nếu là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ khinh thường Trần Xuân Độ, nhưng lúc này anh ta đã biết thân phận của Trần Xuân Độ rồi... Long Vương, sao có thể là thằng nhà quê được? 

Song, các bà cô bà thím của Lê Thần Vũ không biết lại lịch của Trần Xuân Độ, bọn họ đều nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt mỉa mai và giễu cợt. “Đây là sáu tỉ, không phải loại bia sáu chục nghìn của cậu.” “Quả nhiên là thằng nhà quê chưa thấy sự đời, chúng ta chẳng có gì để nói với cậu ta.” “Chẳng phải trước đó rất đắc ý à, giờ thấy một chai rượu chỉ sáu tỉ mà đã bị dọa thành cái thế này rồi” Ngay cả Lê Kim Huyên cũng không kiềm được mà liếc nhìn Trần Xuân Độ, cảm thấy Trần Xuân Độ làm cô mất mặt quá. Bề ngoài Trần Xuân Độ tỏ vẻ nghèo túng, nhưng trong lòng bình tĩnh vô cùng... Một chai rượu sáu tỉ, anh thật sự bị dọa sao? Một chai Lafite trị giá ba mươi triệu đô la của trong hầm rượu ở Đức của anh còn chưa từng được lấy ra khoe khoang bao giờ, đã phủ bụi luôn rồi... 

Từng món ăn cao cấp lần lượt được dọn lên bàn... Mỗi món đều rất xa xỉ, đĩa được làm từ bạch kim nguyên chất, bữa tiệc riêng tư này quả thực là đang ăn tiền mà. 

Phục vụ kính cẩn rót vang đỏ cho mọi người, mùi rượu thoang thoảng phả ra. 

Lê Kim Huyên đưa đũa ra, gắp một miếng thịt bỏ vào bát của mình. Bỗng nhiên, tốc độ của Trần Xuân Độ nhanh hơn, gắp miếng thịt trong bát Lê Kim Huyên bỏ vào miệng mình. “Anh làm gì thế?” Lê Kim Huyên nhận thấy động tác này của Trần Xuân Độ, cô phản ứng lại, vẻ mặt lộ vẻ nghi ngờ. “Không có gì, lỡ như có độc thì có thể ngăn em ăn nó" Trần Xuân Độ giải thích. “Có độc?” Lê Kim Huyên hơi sửng sốt. 

Tất nhiên Lê Thần Vũ cũng nghe thấy, anh ta nhìn Trần Xuân Độ, khẽ cười: “Anh Trần, ý của anh là tôi hạ độc trong này sao?” Trần Xuân Độ trề môi: “Không có độc, anh Lê có tiền có thể sao có thể làm ra thủ đoạn để tiện như hạ độc thế này được.” 

Ánh mắt Lệ Thần Vũ sắc như kiểm, đôi mắt sâu thẳm nhìn chòng chọc Trần Xuân Độ, một lúc lâu sau mới dời mắt đi, chỉ là trong mắt mang theo vẻ u Lám và sát khí. 

“Kim Huyên, bữa tiệc hôm nay là để báo trước cho việc quay về nhà họ Lê. Nào, cạn ly” Lê Thần Vũ nâng ly rượu, phong thái ưu nhã, tỏ ý bảo nâng ly. 

Lê Kim Huyên lắc nhẹ ly rượu, nhấp một ngụm Lafite, từ chối khéo: “Uống rượu thì uống rượu, anh ấy là chồng của tôi, chồng được pháp luật bảo vệ, không thể bắt tôi cắt đứt quan hệ với anh ấy được”. 

Sắc mặt Lê Thần Vũ hơi thay đổi, chậm rãi cười nói: “Kim Huyên, chắc hẳn cô chắn ghét thứ như anh ta lâu lắm rồi đúng không? Cậu hai nhà họ Trương là người chúng tôi đã lựa chọn kỹ lưỡng, đẹp trai ngời ngời, từng lời nói hay hành động đều vô cùng chuẩn mực, ít nhất cũng phải hơn anh ta gấp trăm lần.” 

“Vậy sao?” Lê Kim Huyên nhìn Lê Thần Vũ, giọng điệu vẫn toát lên vẻ lạnh lùng từ chối. 

“Kim Huyên, cô phải tin tôi và ông nội cô chử. Hai nhà Trương Lê liên hôn, chắc chắn là một chuyện rất tốt” Lê Thần Vũ lại nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. 

“Vẫn nên bỏ đi" Lê Kim Huyên nhẹ giọng từ chối: “Tôi đã nghe nói từ trước, cậu hai nhà họ Trương giỏi ăn lười làm, ham mê sắc đẹp” Lê Thần Vũ nhướng mắt, lộ ra vẻ lạnh lùng, giọng điệu cũng hơi không vui: “Kim Huyên, tôi tận tình khuyên nhủ, nói hết nước hết cái, sao cô không nghe chứ?" Lê Kim Huyên không nói gì, im lặng nhìn anh ta: “Tôi nói rồi, không đồng ý là không đồng ý. Ngay từ đầu tôi đã nói là ba tôi quay về nhà họ lệ không liên quan gì đến tôi hết” 

“Cạch!” Lê Thần Vũ đặt mạnh ly rượu trong tay lên bàn, lạnh lùng nhìn Lê Kim Huyên! Bầu không khí như đông cứng lại, cực kỳ lạnh lẽo! Trần Xuân Độ ở bên cạnh năng nổ đưa đũa gắp thức ăn, ăn đến nỗi miệng đầu dầu mỡ, sau đó lên tiếng không đúng lúc: “Sao món này mặn vậy? Phục 

vụ, chuyện gì đây? Mau lên món khác cho tôi!” 

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, khóe miệng nở nụ cười mỉm. Hình như tên này rất biết phá đám... “Kim Huyên, đừng ngần ra nữa, mau ăn đi, đói bụng rồi nhỉ?” Trần Xuân Độ nói xong thì thân mật gắp một miếng thịt cho vào bát của cô. 

Lê Kim Huyên nhìn anh. 

“Em yên tâm, món này anh ăn rồi, không có độc” Trần Xuân Độ cười hì hì. 

Lúc này Lê Kim Huyên mới gắp thức ăn lên, cắn nhẹ một miếng. 

Lệ Thần Vũ nheo mắt, chậm rãi nói: “Kim Huyên, gần đây gia chủ nhà họ Trương rất được trọng dụng, thể lực đang mạnh lên, đã nhiều lần đe dọa đến địa vị của gia chủ rồi. Nếu hai nhà chúng ta không thể liên hôn, vậy thì không khó mà tưởng tượng được hậu quả. Rất có thể vì chuyện này mà nhà họ Lê bị tiêu diệt, tia hi vọng của ba cô cũng không còn gì!” 

“Hậu quả? Tay cầm bộ đồ ăn của Lê Kim Huyên hơi khựng lại, cô nhìn Lê Thần Vũ, khóe miệng hơi nhếch lên, giễu cợt nói: “Chuyện của nhà họ Trương liên quan gì đến tôi? Chính vì nhà họ Trương uy hiếp đến vị trí của Lê Hồng cho nên ông ta mới đồng ý cho anh làm thế này nhỉ?” 

Lê Kim Huyên vừa nói vừa quay đầu nhìn Lê Hồng, hai mắt Lê Hồng nhắm chặt không mở ra. “Liên hôn với nhà họ Trường liên quan gì đến tôi? Tôi nghĩ có lẽ nhà họ Lê không thiếu phụ nữ có thể gả đi đâu, cần gì phải là tôi?” Lê Kim Huyên hỏi. “Vì cô là chi chính của nhà họ Lê, là con gái của Lê Duy Dương” Lê Thần Vũ nhìn Lê Kim Huyên rồi đáp. 

“Chẳng phải các người đều nói tôi đã không còn là người của nhà họ Lê sao? Đã bị xóa tên lâu rồi, không còn chút quan hệ nào với nhà họ Lê cả, sao bây giờ gặp phải chuyện liên hôn thì lại nhớ đến tôi?” Lê Kim Huyên lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai. 

Lê Thần Vũ lập tức câm nín, không nói nên lời. 

“Để tôi nói cho các người nhé, vì các người hoàn toàn không xem tôi là người nhà họ Lê, thế nên để tôi quay về nhà họ Lê rồi gả tối đi, dường như làm thể này chả có tổn hại gì cho các người hết” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói. 

Trên bàn ăn, mọi người đều rơi vào im lặng. Đúng vậy, Lê Kim Huyên nói không sai chữ nào, Lê Thần Vũ và Lê Hồng cũng không thốt nên lời, vì đúng là bọn họ nghĩ như vậy. Lê Kim Huyên từng là cô chiêu của nhà họ Lê, hi sinh Lê Kim Huyên thì đủ để thể hiện rằng nhà họ Lê xem trọng nhà họ Trương, còn có 

thể khiến nhà họ Lê giữ vững được địa vị của mình mà không mất mát gì! 

Từ đầu tới cuối Lê Kim Huyên chính là vật hi sinh, một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao! 

“Kim Huyên, lẽ nào ý cô là cô muốn nuốt lời vừa nãy mới đồng ý? Cô đừng quên, trước giờ nhà họ Lê ghét nhất là trở mặt, hơn nữa chắc chắn sẽ không bỏ qua..” Lê Thần Vũ mỉm cười nói, giọng điệu thản nhiên nhưng lại mang theo sự lạnh lùng. Lê Kim Huyên chớp mắt, nhìn thẳng vào anh ta: “Uy hiếp tôi?” 

“Không dám không dám, sao tôi dám uy hiếp cô chứ. Cô là Tổng giám đốc tập đoàn Lê thị tiếng tăm lừng lẫy, tôi nào dám uy hiếp cô” Lê Thần Vũ như cười như không, nói. 

“Vậy sao? Tôi có một đề nghị, chắc bên cạnh anh Lê đây có không ít người đẹp nhỉ, chi bằng cho họ một danh phận rồi gả họ đi, như vậy cũng có thể thu được hiệu quả tương tự.” Lê Kim Huyên hờ hững nói. 

Nghe Lê Kim Huyên nói thế, đôi mày kiếm của Lê Thần Vũ giật mạnh, đó là vẻ giận dữ! “Kim Huyên, tôi nhắc nhở cô, gần đây Yên Kinh rất loạn, cô nói vậy sẽ thu hút sự chú ý của một số người.” Lê Thần Vũ nén cơn tức trong lòng, lạnh lùng nói. 

Anh ta cũng không thể bình tĩnh được nữa, cuối cùng trắng trợn uy hiếp! 

Lê Kim Huyên mỉm cười: “Không cần anh Lê nhọc lòng, tôi sẽ chú ý an toàn? 

Lúc này, Trần Xuân Độ chợt xen vào một câu: “A phải rồi, hình như mấy ngày trước tôi nghe nói tập đoàn Lê thị có bê bối? Không biết là ai trong nhà họ Lê ngang nhiên làm chuyện dâm loạn giữa ban ngày, đúng là vô ý thức, làm hại đến hình ảnh của thành phố!” 

Nghe thấy câu này, khuôn mặt điển trai của Lê Thần Vũ tái xanh, anh ta thở hổn hển, vô cùng tức giận! 

Đây hoàn toàn là chuyện không có thật, Trần Xuân Độ cố ý nhắc tới là có ẩn ý, bôi nhọ anh ta một cách trắng trợn ngay trước mặt Lê Hồng và nhiều 

người như vậy! 

Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh bồng nhấc giày cao gót lên, dùng gót chân giẫm lên chân Trần Xuân Độ. “Kim Huyên, người tài xế này của cô miệng bẩn quá, nếu không để ý thì tôi có thể xử lý giúp cô!” Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ, khó mà che giấu sát khí trong mắt. 

“Anh Lê, không cần anh nhọc lòng vì anh ấy thế đâu nhỉ?” Lê Kim Huyên ẩn ý nói. “Ai da anh Lê, nếu anh muốn xử lý tôi thì tôi không để ý đâu, đánh lẻ hay đánh nhóm, tùy anh chọn?” Trần Xuân Độ gợi đòn, cười nói. 

Anh đường đường là Long Vương mà lại sợ Lê Thần Vũ sao? Cho dù phía sau Lê Thần Vũ là nhà họ Lê... Quả thực là con kiến muốn giảm con voi thôi, không biết tự lượng sức mình.. 

Ánh mắt Lê Thần Vũ sắc bén nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, lúc này, trong mắt anh ta, Long Vương đáng ghét đã trở người phải chết. Trần Xuân Độ đã chán sống thì Lê Thần Vũ cũng không ngại tiễn anh một đoạn... 

“Anh Lê, ánh mắt chòng chọc này của anh làm tôi hơi sợ đấy... Nếu anh muốn đối phó với tôi thì chúng ta đường hoàng mà chiến, đừng đâm sau lưng tôi nhé..." Trần Xuân Độ như cười như không nhìn Lệ Thần Vũ: “Tôi nghe nói người đâm sau lưng người khác đều là biến thái cả, sinh con không có lỗ đít, đều là con lại, súc vật ti tiện hơn cả chó..”. 

Trần Xuân Độ “bỏ bổ mắng một tràng, mặc dù trông thì không phải nhắm vào Lê Thần Vũ... Nhưng ý trong câu lại trần trụi... Anh đang lái sang mắng Lê Thần Vũ... 

Lê Thần Vũ thở hồng hộc, mặt mày xanh mét, khuôn mặt anh tuấn lóe lên vẻ lạnh lùng như giết người. Anh ta siết chặt nắm đấm, nếu điều kiện cho phép thì ngay bây giờ anh ta muốn ra tay luôn! Một phát súng bắn tên khốn đáng chết này! 

“Được rồi, bớt nói lại đi.” Cuối cùng Lê Kim Huyên ở bên cạnh không nhịn được, lên tiếng ngăn cản. Chỉ là lúc này, khóe miệng cô cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, dường như rất hài lòng với lời nói bóng gió của Trần Xuân Độ. 

Trong xã hội thượng lưu, rất khó có ai có dáng vẻ hạ mình như Trần Xuân Độ, trắng trợn mắng người, đúng là kỳ lạ... 

Trần Xuân Độ ngoan ngoãn ngậm miệng, lười để ý đến ánh mắt đầy sát khí của Lê Thần Vũ, anh cúi đầu ăn cơm. 

Lê Thần Vũ cố điều chỉnh cảm xúc của mình, nén giận, chậm rãi nói: “Kim Huyên, thực ra... Nói câu thật lòng, không biết cô có muốn nghe không?” 

Lê Kim Huyên ngước mắt: “Nói đi.” 

“Thực ra, tôi có ấn tượng rất tốt về cô, khí chất cao quý, tao nhã quyến rũ” Lê Thần Vũ nhìn thẳng vào cô, giọng nói lộ ra sự mờ ám trần trụi. 

“Ồ, cảm ơn lời khen của anh, tôi không tốt như trong tưởng tượng của anh đâu” Lê Kim Huyên thờ ơ nói. “Kim Huyên, tôi rất ngưỡng mộ cô, nếu hai nhà chúng ta có thể liên hôn, tôi nghĩ..” 

“Không cần đâu!” Lê Kim Huyên đột ngột ngắt lời Lê Thần Vũ: “Tôi đã có người tôi thích rồi, chuyện liên hôn... Nếu thế giới không bị hủy diệt thì tôi nghĩ chúng ta vẫn nên lý trí chút đi” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói. 

Lê Thần Vũ lại biến sắc, khuôn mặt khôi ngô toát lên vẻ u ám. 

"Anh Lê, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước, thật ngại quá” Lê Kim Huyên đứng lên, cô thực sự không muốn ở lại thêm nữa, một giây cũng không muốn. 

Liên hôn, Lê Thần Vũ và Lê Hồng hoàn toàn chưa từng nghĩ cho cảm nhận của cô. Cô rất rõ cậu hai nhà họ Trương là người có nhân phẩm thể nào, cô cưới anh ta thì chỉ giống như món đồ chơi thôi, chẳng có chút tôn nghiêm nào! 

Cô đứng dậy, Trần Xuân Độ cũng đứng dậy theo. Lúc đứng lên, tên này còn không quên vươn tay bốc một con tìm hùm Úc to tướng trên bàn... Nhìn Lê Kim Huyên đi xa, sắc mặt Lê Thần Vũ cực kỳ u ám! “Con khốn! Nể mặt cô mà cô không cần, vậy thì tối này cho cô chết!” Lê Thần Vũ bóp mạnh ly thủy tinh trong tay, lộ vẻ dữ tợn! “Xoảng!” Ly thủy tinh trong tay Lê Thần Vũ bỗng vỡ tan tành, đây như một tín hiệu để đảm vệ sĩ xung quanh đột ngột xông lên, vây quanh bàn ăn và Lê Kim Huyên!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement