Truyện Chàng rể phế vật (full) - Trần Xuân Độ - Lê Kim Huyên

Advertisement
Đêm khuya, ở Yên Kinh.

Trong dinh thự rộng gần bốn trăm mét vuông, toạ lạc tại khu phồn hoa của Yên Kinh, bên cạnh khu thương mại CBD của Yên Kinh, đủ để thấy được độ giàu có và địa vị của chủ nhân dinh thự, là thứ mà những người khác không có được.

Trong dinh thự cực kỳ hào hoa lúc này chỉ có vài căn phòng còn thắp sáng, đó là phòng của vệ sĩ và giúp việc.

“Chán quá, muốn ngủ cũng không ngủ được.” Trong căn phòng ở tầng ba của dinh thự, một cô gái ngọt ngào quyến rũ đang nằm trên giường, đôi chân trắng nõn và mềm mại nhàm chán đung đưa, vẻ mặt buồn thiu.

“Cô chủ à, không còn sớm nữa, gần sáng rồi, cô uống sữa rồi ngủ đi thôi.” Bên ngoài căn phòng vang lên tiếng gọi nhẹ nhàng của người giúp việc.

“Không, tôi không ngủ được, cuộc sống về đêm phong phú làm sao!” Cô gái này dường như có tính khá công chúa, cô đứng phắt dậy rồi hét vọng ra ngoài.

“Cô chủ à, cô hét to thế sẽ ảnh hưởng đến ông chủ đang nghỉ ngơi đó.” Người giúp việc bên ngoài vội vàng nhỏ tiếng, hạ thấp giọng nói.

Hoa Nhã Nhuỵ hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy đi mở cửa, nói với người giúp việc đang cầm ly sữa nóng trong tay đứng bên ngoài: “Tôi không uống sữa, tôi muốn ra ngoài chơi.”

Người giúp việc khổ sở khuyên nhủ: “Cô à, muộn thế này rồi bên ngoài làm gì còn chỗ nào chơi nữa?”

“Tôi không quan tâm, tôi không ngủ được, bây giờ tôi đang tràn đầy năng lượng, trách ai được!” Hoa Nhã Nhuỵ bảo.

Khi Hoa Nhã Nhuỵ và người giúp việc đang nói chuyện, đột nhiên cửa sổ phía sau Hoa Nhã Nhuỵ bị mở ra… Một bóng đen nhanh như chớp, trở mình với tốc độ cực nhanh, nhanh nhẹn đi vào phòng.

“Ấy…” Mắt người giúp việc hoa lên, mơ hồ nhìn thấy một bóng đen nên tò mò thò đầu vào phòng hỏi: “Cô chủ, hình như vừa nãy tôi nhìn thấy một bóng đen… Trong phòng cô còn ai không?”

“Muộn thế này rồi sao tôi có thể để người khác vào phòng mình!” Hoa Nhã Nhuỵ tức giận phủ nhận, dường như khá bất mãn với người giúp việc.

Người giúp việc thấy vậy thì phản ứng lại, chủ động lui đi, đóng cửa phòng.

Người giúp việc đóng cửa lại, Hoa Nhã Nhuỵ vừa quay người, một bóng đen đã tới trước mặt rồi ấn cô lên tường, đặt tay lên môi cô.

“Đừng lên tiếng.” Giọng nói trầm khàn của người đó truyền vào tai Hoa Nhã Nhuỵ khiến người cô run lên, tim lập tức vọt lên tận cổ họng.

“Anh là ai?” Hoa Nhã Nhuỵ hỏi người đó, vẻ mặt sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.

“Anh muốn gì? Nếu muốn tiền, tôi có thể bảo ba tôi đưa cho anh.” Hoa Nhã Nhuỵ bị bịt miệng nên nói không rõ lắm.

“Là tôi.” Bóng đen quay đầu lại, ánh sáng chiếu vào mặt, lúc này Hoa Nhã Nhuỵ mới nhìn rõ mặt anh, vẻ mặt cô đột nhiên trở nên cực kỳ đặc sắc.

“Chú?” Hoa Nhã Nhuỵ ngạc nhiên lại sửng sốt, cô không ngờ muộn thế này rồi người đàn ông lẻn vào phòng mình lại là Trần Xuân Độ.

“Chú à, muộn thế này rồi…” Hoa Nhã Nhuỵ còn chưa dứt lời đã cau mày, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi khiến cô cúi đầu xuống, nắm lấy cổ tay Trần Xuân Độ rồi lật lại.

“A!” Hoa Nhã Nhuỵ thấy máu loang lổ trên tay Trần Xuân Độ, sợ tới mức la lên một tiếng, lùi về sau mấy bước mới đứng vững.

“Suỵt, đừng kêu lên!” Trần Xuân Độ ra hiệu cho Hoa Nhã Nhuỵ, cô ấy vội vàng che miệng mình lại.

“Cô chủ, có chuyện gì vậy?” Ngay sau đó, giọng của người giúp việc vang lên.

Hoa Nhã Nhuỵ bình tĩnh lại rồi nói với người ngoài cửa: “Không sao, côn trùng thôi ấy mà.”

Hoa Nhã Nhuỵ vừa dứt lời, Trần Xuân Độ sắc mặt tái nhợt đột nhiên rên lên một tiếng, vô lực dựa vào tường rồi ngã ngồi xuống đất.

“Chú ơi… Chú làm sao thế?” Hoa Nhã Nhuỵ nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt sợ hãi, lo lắng, đương nhiên cô không biết anh đã trải qua chuyện gì.

Trần Xuân Độ đưa tay ôm vết thương, khàn giọng hỏi: “Có túi sơ cứu không? Đưa cho tôi.”

“Có, có.” Hoa Nhã Nhuỵ hoảng loạn, dùng chút bình tĩnh còn sót lại lục tung tủ đồ lấy ra hòm sơ cứu, đặt trước mặt Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ cắn răng, cố nén sự yếu ớt vì mất máu quá nhiều và vì vết thương đau dữ dội, chậm rãi ngồi dậy, một tay mở hộp thuốc, chuẩn bị sơ cứu cho mình.

Đến nhà Hoa Nhã Nhuỵ là vì anh không còn sự lựa chọn nào khác. Ở Yên Kinh này, trước đây có quá nhiều người muốn lấy mạng anh, từ sau khi anh về nước C thậm chí rất khó phân biệt được ai là bạn, ai là thù. Sau khi anh bị thương, chắc chắn Yên Kinh sẽ phong toả các bệnh viện và hiệu thuốc lớn, anh chỉ có thể đến nhà Hoa Nhã Nhuỵ ở gần đây nhất.

“Chú làm sao vậy?” Hoa Nhã Nhuỵ ngẩng đầu, cẩn thận gạt tay đang ôm vết thương của Trần Xuân Độ ra, nhìn thấy lỗ máu rõ ràng.

Hoa Nhã Nhuỵ hít vào một hơi khí lạnh… Đây chắc chắn không phải vết thương bình thường!

“Để tôi làm cho.” Hoa Nhã Nhuỵ thấy Trần Xuân Độ gian nan tự xử lý vết thương cho mình, lập tức lấy băng gạc tẩm cồn trong bộ sơ cứu ra, băng bó cho anh.

" Cô biết không?” Trần Xuân Độ nhìn Hoa Nhã Nhuỵ, trên mặt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ.

“Trước đây tôi từng học chuyên ngành cấp cứu, chỉ là sau này ba không cho tôi làm bác sĩ mà thôi.” Hoa Nhã Nhuỵ nhẹ nhàng giải thích.

Trần Xuân Độ khẽ nhướng mày, anh nhìn bàn tay khéo léo và dịu dàng của Hoa Nhã Nhuỵ đang xử lý vết thương cho mình, vẻ lạnh lùng sát khí trên mặt dần dịu đi, trở nên dịu dàng hơn.

“Rốt cuộc chú bị sao vậy?” Hoa Nhã Nhuỵ vừa xử lý vết thương cho Trần Xuân Độ vừa nhẹ giọng hỏi.

Khi nói, cô luôn phải kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, lần đầu tiên nhìn thấy vết thương thế này, lòng cô vô cùng chấn động, đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

“Đây là chuyện của người lớn, cô biết cũng không có lợi gì.” Trần Xuân Độ cười nhẹ.

“Chú đã bị thương thế này rồi còn không chịu nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra?” Hoa Nhã Nhuỵ phẫn nộ: “Chú chạy đến nhà tôi nhờ tôi băng bó, nhưng lại không nói cho tôi biết ai đã khiến chú bị thương, rốt cuộc chú đang sợ điều gì?”

Trần Xuân Độ nhìn Hoa Nhã Nhuỵ rồi lắc đầu cười, đương nhiên anh không thể nói cho cô kẻ thù của anh là Lê Thần Vũ, là nhà họ Lê, là sự tồn tại mà nhà họ Hoa không thể chống lại… Anh không muốn kéo Hoa Nhã Nhuỵ xuống nước, không muốn liên luỵ đến cô và nhà họ Hoa…

“Không nói cho cô biết là để bảo vệ cô.” Trần Xuân Độ nhẹ giọng trả lời.

Hoa Nhã Nhuỵ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ vài giây, dường như tức giận nên cô đứng dậy bảo: “Băng bó xong rồi, chú đi đi.”

Trần Xuân Độ cúi đầu, thấy vết thương của mình đã được băng bó rất đẹp, chặt chẽ lại thoáng khí, anh đứng dậy nhìn Hoa Nhã Nhuỵ, trong lòng dâng lên một cảm gíac ấm áp.

Đột nhiên anh nói: “Nếu ngày mai thấy tin tôi chết, cô đừng nói với bất kỳ ai rằng tối nay tôi đã tới đây, nếu không cả nhà cô sẽ bị liên luỵ.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement