Truyện Chàng rể phế vật (full) - Trần Xuân Độ - Lê Kim Huyên

Advertisement
“Cảnh sát Diệp, lâu rồi không gặp.” Vương Vô Địch ngồi trong xe, cười nhạt chào hỏi.

Diệp Thái Linh lạnh mặt hỏi: “Anh là ai?”

Vương Vô Địch cười nhẹ: “Tôi muốn mời cô cùng đi ăn tối…”

Nghe câu này của anh ta, mặt Diệp Thái Linh càng lạnh hơn, lời anh ta nói lọt vào tai cô giống như một lời chế nhạo.

Diệp Thái Linh mặc kệ, xoay người rời đi.

Vương Vô Địch nở nụ cười nhạt, nháy mắt ra hiệu cho tài xế.

Chiếc Audi A6 nhanh chóng lùi lại rồi chạy đến trước mặt Diệp Thái Linh lần nữa.

“Cảnh sát Diệp cho tôi một cơ hội đi.” Vương Vô Địch chậm rãi bước xuống xe, đích thân mở cửa xe mời cô vào.

Có thể khiến Vương Vô Địch đích thân mời như thế thực sự là điều trước nay chưa từng có.

Diệp Thái Linh lạnh lùng nhìn anh ta: “Xin lỗi, tôi không cần.” Giọng cô cực kỳ lạnh lẽo, trong giọng nói thấy rõ vẻ chán ghét.

Vương Vô Địch cười khẽ: “Đúng, chỉ cần cô Diệp bằng lòng, cho dù là mười chín tầng địa ngục, tôi cũng sẵn sàng xuống.”

“Mời cô Diệp, tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho cô rồi, ở nhà hàng Whampoa Club đó.” Vương Vô Địch mời với giọng cực kỳ chân thành.

Nghe anh ta nói, Diệp Thái Linh khựng lại. Sao anh ta biết cô thích ăn ở Whampoa Club? Nhưng Diệp Thái Linh cũng không nghĩ nhiều, cô lười phải để ý đến người đàn ông ghê tởm này, vì thế cô lại quay người, bỏ đi một lần nữa.

Đột nhiên Vương Vô Địch bước nhanh về phía trước, lại chắn trước mặt Diệp Thái Linh.

“Cô Diệp, gặp gỡ không bằng tình cờ gặp, nếu hôm nay chúng ta đã tình cờ gặp nhau, tại sao cô không thể cho tôi một cơ hội?” Thái độ của Vương Vô Địch vô cùng chân thành, như có thể làm tan chảy trái tim phụ nữ.

Vẻ chán ghét trên mặt Diệp Thái Linh càng lộ rõ: “Tránh ra.”

Vương Vô Địch không nói nữa, nở nụ cười điềm tĩnh nhìn cô, cực kỳ chân thành.

“Anh có tránh ra không?” Giọng Diệp Thái Linh vừa lạnh vừa phẫn nộ.

“Cô Diệp, nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ không tránh đường.” Vương Vô Địch càng cười tươi hơn.

Diệp Thái Linh không nói nữa, đưa tay đặt lên vai Vương Vô Địch, bả vai anh ta sắp biến dạng…

Đột nhiên một bàn tay to dày khác nắm lấy cánh tay Diệp Thái Linh, ngăn cô lại.

Diệp Thái Linh khựng lại, cảm thấy cánh tay mình như bị hổ kìm chặt, không thể vùng vẫy.

Đôi mắt đẹp của cô nhìn chằm chằm chủ nhân bàn tay, đó là một người đàn ông trung niên mặc vest.

Vương Vô Địch bình tĩnh, cất lời nói với người đàn ông trung niên: “Buông tay, không được thất lễ với cô Diệp.”

Người đàn ông trung niên lúc này mới chậm rãi buông tay.

Vẻ mặt Diệp Thái Linh trở nên nghiêm nghị, cổ tay cô đã sưng đỏ, lực tay của người đàn ông vừa rồi quá đáng sợ khiến cô cảm thấy sợ hãi không giải thích được, cảm giác mình phản kháng cũng vô ích.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Diệp Thái Linh nhìn anh ta, quát lên.

Vương Vô Địch cười nhạt: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời cô cùng đi ăn tối thôi.”

“Nếu anh còn tiếp tục thì tôi sẽ kiện anh tội quấy rối cán bộ công chức đấy!” Diệp Thái Linh lạnh lùng đe doạ: “Bên cạnh là đồn cảnh sát, anh vẫn muốn vào à?”

Vương Vô Địch chân thành nói: “Cô Diệp, tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ muốn mời cô ăn bữa cơm thôi. Lẽ nào đến một cơ hội cô cũng không thể cho tôi sao?”

Diệp Thái Linh lúc này đang vô cùng rối rắm, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ chán ghét, nhưng bây giờ cô lại bị Vương Vô Địch quấn lấy, không cách nào thoát ra được, mặc dù bên cạnh là đồn cảnh sát nhưng thật sự có tác dụng sao? Ngay cả cục trưởng Hầu cũng phải tôn trọng, cực kỳ thiên vị người này. Bây giờ chỉ dựa vào tội danh quấy rối cán bộ công chức thật sự có thể đối phó được anh ta sao?

Diệp Thái Linh hơi hoảng loạn, lúc này đối mặt với sự lôi kéo của Vương Vô Địch, cô không biết phải làm sao, đột nhiên trong đầu cô hiện lên một bóng dáng quen thuộc.

Ánh mắt Diệp Thái Linh hơi hoảng loạn, phức tạp, cuối cùng cô bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Trần Xuân Độ, ngón tay bấm loạn xạ gửi tin nhắn cầu cứu cho anh.



Buổi tối, Trần Xuân Độ lái chiếc xe Maybach, vừa đưa Lê Kim Huyên về đến biệt thự.

Đột nhiên anh nhận được tin nhắn, không ngờ lại là tin nhắn cầu cứu của Diệp Thái Linh!

Trần Xuân Độ khó hiểu, nữ cảnh sát đó bị quấy rối? Không ngờ cô lại nhờ anh cứu.

Nhưng Trần Xuân Độ không nghĩ nhiều, lập tức lái xe tới đó.

Trước đồn cảnh sát thành phố T.

Diệp Thái Linh vẫn đang bị bám lấy, đôi mặt đẹp vô cùng lạnh lùng, cô đã nhiều lần uy hiếp ngăn cản nhưng Vương Vô Địch vẫn bám riết như ruồi nhặng, đuổi thế nào cũng không chịu đi, nhất quyết mời bằng được cô đi ăn.

“Anh điên à? Tôi đã nói là không ăn rồi, sao anh cứ bám lấy tôi mãi thế?” Khuôn mặt xinh xắn của Diệp Thái Linh lạnh như băng, có thể tưởng tượng được cơn giận của cô lúc này.

“Cô Diệp, cùng đi ăn tối với cô là thỉnh cầu duy nhất của tôi, sao cô không đồng ý?” Ánh mắt Vương Vô Địch sâu thẳm, anh ta chậm rãi nói.

“Cùng ăn cái con khỉ! Tôi không có hứng ăn! Nhìn thấy anh, tôi nuốt không trôi!” Diệp Thái Linh rất phẫn nộ.

“Hỗn láo, cô dám nói với cậu chủ thế à!” Mấy tên vệ sĩ đi theo Vương Vô Địch nổi giận.

Vương Vô Địch trừng mắt nhìn bọn họ, ra hiệu cho bọn họ không được xen vào.

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có tiếng động cơ gầm rú!

Một chiếc Maybach cuốn theo làn khói tới, chạy nhanh về phía này.

“Kít!” Cú phanh gấp trượt bánh sau chói tai vang lên.

Tất cả những người có mặt đều đổ dồn ánh mắt về phía đó.

Cửa xe Maybach mở ra, Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, một tay đút túi quần, bước xuống xe với vẻ mặt vô lại.

Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh nhìn người đàn ông vừa bước xuống xe với vẻ chăm chú, giờ phút này trong mắt cô lướt qua một tia kích động khó giải thích được.

Lúc nãy Vương Vô Địch còn bình tĩnh và lãnh đạm, nở nụ cười nhẹ trên môi, nhưng khi thấy người đàn ông vô lại ngậm điếu thuốc bước xuống, nụ cười trên mặt anh ta lập tức cứng đờ.

Bầu không khí dường như trở nên im ắng hẳn!

Trần Xuân Độ chậm rãi nhả ra một làn khói, hứng thú nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó nhìn thẳng vào Vương Vô Địch.

“Ồ, thì ra là cậu Vương, đã lâu không gặp, tôi cũng rất nhớ cậu đấy.” Giọng Trần Xuân Độ rất trầm, khoé miệng nhếch lên một nụ cười phức tạp khó hiểu.

Trần Xuân Độ vừa hút thuốc vừa từng bước đi về phía trước.

Lúc này vẻ mặt Vương Vô Địch đã thay đổi, như gặp phải kẻ thù hung ác.

“Cậu Vương, lâu ngày không gặp, chúng ta có nên ôn lại chuyện cũ không?” Trần Xuân Độ nhả ra một làn khói, lãnh đạm hỏi.

Vẻ mặt Vương Vô Địch chợt lạnh, anh ta nhìn Trần Xuân Độ rất lâu mới thốt ra mấy chữ: “Mày… tới đây làm gì?”

“Đương nhiên là tới đón Thái Linh của tôi tan làm rồi.” Trần Xuân Độ cười khẽ với Diệp Thái Linh, sau đó thản nhiên bước về phía trước.

“Đứng lại.” Đám vệ sĩ xung quanh đột nhiên lao tới, chặn đường Trần Xuân Độ.

Người đàn ông trung niên mặc vest có đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, đứng chắn trước mặt Trần Xuân Độ, dường như còn mang theo khí tức cuồn cuộn.

Trần Xuân Độ mỉm cười đầy ẩn ý: “Cậu bảo vệ sĩ chặn đường tôi làm gì? Sợ tôi đánh cậu à?”

Ánh mắt Vương Vô Địch ngưng lại, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, anh ta không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, trong mắt hiện lên sát khí.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement