Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)

Advertisement

Chương 161 Cậu … cậu muôn làm cái gì? “

Khai Hoành Khai Kỳ liên tục lùi lại phía sau, khuôn mặt đầy hoảng sợ và kinh hoàng.

Ngay cả một cao thủ võ thuật như Lão Nhiếp cũng không thể khống chế được Lâm Dương, đến súng cũng không thể đối phó với anh ta, người này là quái vật sao?

Đúng vậy, anh ta chắc chắn là một con quái vật!

Khai Hoành run rẫy, vẻ mặt bình tĩnh Khai Kỳ cũng không tự chủ được mà lộ ra vẻ sợ hãi.

“Ông nói xem tôi muốn làm gì?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.

“Tôi không tin cậu dám huỷ diệt toàn bộ nhà họ Khai của _. § chúng tôi, như vậy, cho dù cậu là ai, cậu cũng sẽ bị kết lang cao liễu!” Khai Kỳ với vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói.

Nếu như Lâm Dương làm như vậy, vậy thì hậu quả sẽ quá nghiêm trọng.

Tuy nhiên, Lâm Dương lại lắc đầu: “Nếu như tôi âm thầm giết ông, vậy thì thực sự quá dễ dàng rồi, nhưng mà tôi cũng biết một khi làm như vậy hậu quả sẽ như thế nào, tôi bây giờ cũng không cần phải để bản thân gặp phải rắc rồi như vậy, nhưng tôi còn có thủ đoạn khác để đảm bảo có thể khiến cho các ông muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

“Cái… thủ đoạn gì?” Khai Hoành run rầy nói.

“Giống như ông ta, bại liệt.”

Lâm Dương thờ ơ nói, sau đó cầm kim đi qua.

“Hả?”

Sắc mặt của hai người người đều tái nhợt vô cùng, tim đập loạn xạ.

Dựa vào biểu hiện trước đó của Lâm Dương, anh hoàn toàn có thể làm được điều này.

“Lâm Dương, cậu đừng làm bậy, tôi … tôi bây giờ sẽ gọi điện thoại và yêu cầu tất cả những người ở Giang Thành quay về, thế nào? Tôi sẽ gọi điện thoại ngay!” Khai Kỳ lo lắng nói.

“Đã không còn cơ hội nữa rồi.”

Lâm Dương đi tới trước mặt Khai Kỳ, cây kim bạc trong tay khẽ rơi trên vai Khai Kỳ, cây kim bạc kia xuyên qua quần áo, nhẹ nhàng châm vào người của ông ta.

Giống như bị muỗi đốt.

Khai Kỳ toàn thân đột nhiên run lên, giống như bị điện giật, người vốn dĩ vẫn còn muốn nói cái gì đó, nhưng đôi chân đã mềm nhữn ra, sau đó yếu ớt ngã xuống đất, giống như Lão Nhiếp kia, không thể cử động được.

“Anh cải”

Khai Hoành đôi mắt run rẫy, sau đó gào thét một tiếng lao về phía Lâm Dương, muốn liều mạng với anh một trận.

Nhưng mà cũng vô dụng.

Ngón tay của Lâm Dương vừa hát, kim bạc lại bay ra xuyên qua ngực của Khai Hoành, người đàn ông to lớn chừng một mét tám kia cũng ngã xuống đất như một kẻ không xương.

“Tuy rằng tôi không thể giết hết toàn bộ nhà họ Khai của các ông, nhưng tôi có thể để cho Quảng Liễu từ nay về sau không còn nhà họ Khai, nửa đời còn lại của các ông phải nằm trên giường. Đây coi như là món quà đáp lễ mà Lâm Dương tôi dành cho nhà họ Khai các ông.”

Lâm Dương nói xong, xoay người đi về phía những người khác của nhà họ Khai.

“Dừng tay, nhanh dừng tay!”

Khai Kỳ nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.

Nhưng lại không có bắt kỳ tác dụng nào.

Dưới kim bạc của Lâm Dương, hết người này đến người khác của nhà họ Khai ngã xuống.

Bọn họ sẽ không chết, nhưng họ sẽ dành phần đời còn lại để nằm trên giường.

Sau khi làm xong những việc này, Lâm Dương từ trong túi của Khai Hoành lấy điện thoại di động ra, tìm ra được. số điện thoại của Khai Mạc, liền bám só.

Lúc này Khai Mạc đang uống rượu và nói chuyện phiếm với người đẹp trong một câu lạc bộ nào đó, anh ta rất vui vẻ, nhìn thấy điện thoại đổ chuông, không tự chủ nhíu mày.

sau đó bắt máy.

“Bố, có chuyện gì vậy?” Khai Mạc cười nói.

“Ngay lập tức trở về nhà họ Khai đi.” Lâm Dương thờ ơ nói.

“Giọng nói này quen quá… anh là ai?” Khai Mạc sửng sót, vội vàng truy hỏi.

Lâm Dương cúp điện thoại.

Còn Khai Kỳ thì hét lên tuyệt vọng: “Tiểu Mạc, không được quay lại! Không được quay lại!”

Nhưng Khai Mạc đã không thể nghe được nữa.

“Cầu xin cậu! Cậu xin cậu! Ít nhất xin cậu hãy tha cho Tiểu Mạc đi, cầu xin cậu!” Khai Kỳ hét vào mặt Lâm Dương, khóc lóc thảm thiết.

Lúc này, ông ta thà chết một mình còn hơn.

“Vậy thì nhà họ Khai của các ông sao lại chưa từng nghĩ qua việc tha cho tôi?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.

Khai Kỳ hơi thở run lên, không nói lời nào.

Đúng vậy.

Nếu như Lâm Dương không có những thủ đoạn này, vậy thì gia đình của Tô Quảng sẽ chết chắc rồi.

Giữa hai người hoàn toàn là kẻ thù không đội trời chung.

Đối phó với kẻ thù, Lâm Dương sao có thể mềm lòng?

Khoảng 10 phút sau, tiếng gầm rú của một chiếc xe Lamborghini ngoài cổng của nhà họ Khai vang lên.

Sắc mặt của Khai Kỳ tái mét như tờ giấy, Khai Hoành cũng đã mắt đi giọng nói rồi.

Chỉ nhìn thấy một tràng bước chân vội vã vang lên, kèm theo một tiếng hét lớn trong cổ họng của Khai Mạc.

“Bó, chú hai! Chú ba! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhưng không ai đáp lại.

Khi Khai Mạc bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng khác thường và bi thảm trong sân, anh ta đã chét lặng rồi.

“Khai Mạc, bây giờ chỉ thiếu nợ của anh là chưa tính thôi.”

Lâm Dương đứng dậy và đi về phía Khai Mạc.

“Đừng…”

Tiếng hét vang vọng cả khoảng sân rộng lớn của nhà họ Khai.

Ở vùng ngoại ô, ở đâu đó bên bờ sông, một người đàn ông trung niên mặc quần áo giản dị và đội mũ luỡi trai đang ngồi câu cá ven hồ.

Bắt chấp cái nắng như thiêu như đốt, người đàn ông trung niên vẫn không chút cử động, toàn thân từ trên xuống dưới không đổ một giọt mồ hôi, thật là thần kỳ.

“Giai”

Một người đàn ông trẻ tuổi bước tới và cẩn thận nói.

“Lần sau đến, bước chân nhẹ một hút, chậm một chút, không vội, cậu xem, cậu làm cho lũ cá của tôi sợ hãi bỏ chạy hết rồi!” Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào mặt hò, bình tĩnh nói.

*Xin lỗi, gia.” Người đến cúi đầu.

“Nói chuyện đi.”

“Vâng, gia, chúng tôi đã phái người đến Giang Thành để điều tra. Đây là tất cả thông tin về tập đoàn Dương Hoa.”

Người đó lấy trong cặp ra một xắp tài liệu, đưa cho người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên đặt cần câu vào giàn câu cá, cầm tập tài liệu ra xem.

“Lâm Đồng chính là Lâm thần y sao?” Người đàn ông trung niên nhíu mày.

“Vâng, đúng vậy.”

“Vậy thì tại sao tin tức liên quan đến vị Lâm Đồng này lại ít như vậy? Thậm chí đến cái tên của anh ta cũng không có?”

“Vị Lâm Động này thần bí khó lường, cho dù xuất hiện trước mặt công chúng, cũng là đội mũ nhìn không rõ mặt, anh ta có lẽ là cố ý che giấu thân phận, chúng ta muốn điều tra cũng không dễ dàng.”

“Đã là thời đại nào rồi, còn chơi cái trò này, giấy không gói được lửa, anh ta là ai, sớm muộn gì sự thật cũng sẽ được sáng tỏ.” Người đàn ông lắc đầu đem tài liệu đặt sang một bên.

“Gia, muốn tiếp tục điều tra sao?”

“Không cần. Các cậu đều đích thân đến Giang Thành, mới điều tra được một điểm như vậy, nếu cứ tiếp tục cũng không điều tra ra được gì.”

“Gia …chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Đừng làm nữa, vốn dĩ cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Một tập đoàn Dương Hoa nhỏ bé. Tôi cũng không đặt vào mắt. Đợi anh ta ngồi lâu rồi, tôi sẽ tìm cách nắm được.”

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.

“Vâng, gia.”

“Ò … Nói mới nhớ, xét về y thuật, nhà họ Lâm của tôi ở trong nước không ai có thể sánh bằng. Sao đột nhiên lại xuất hiện một Lâm thần y? Cậu nói xem Lâm thần y này, có thể nào là người nhà họ Lâm của tôi không?” người đàn ông trung niên lại cầm cần câu lên, nhàn nhạt hỏi.

*Tôi không biết.” Người đàn ông kia lắc đầu.

“Chắc là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.” Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Nếu không có chuyện gì nữa, cậu về trước đi.”

“Được rồi, gia,” người đàn ông nói.

Nhưng anh ta còn chưa đi được hai bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại nói: “Gia, chúng ta ở Giang Thành hình như có người trong gia tộc.”

“Ai?” Người đàn ông trung niên cau mày.

“Là người đó…”

“Lâm Hào! Có một số chuyện, cậu biết thì có thể, nhưng tuyệt đối không được nhắc tới nữa! Bằng không cậu sẽ không được dễ chịu, tôi cũng khó làm!” Không chờ người đàn ông kia nói xong, người đàn ông trung niên đã nhắc cần câu lên trực tiếp ngắt lời anh ta.

Người đàn ông tên Lâm Hào kia toàn thân run lên, lời nói đã đến bên miệng cũng không sao nói ra được, cuối cùng vẫn phải nuốt trở lại vào bụng.

Rõ ràng, vị Gia này cũng biết người mà Lâm Hào đang nói đến là ai…

“Người đó đã không còn là người nhà họ Lâm của tôi.

Càng huống hồ, một phế vật có tư chất bình thường lại có tư cách gì làm người nhà họ Lâm? Cậu nhắc tới, tôi không phản đối, nhưng người đó tắt nhiên là rất tức giận, bởi vì người của ông ấy, không thể là phế vật, hiểu không?

“Người đàn ông trung niên lại nhìn mặt hồ, thờ ơ nói:”

Quay về đi. “

“Vâng, thưa gia!” Lâm Hào vội vàng cúi đầu, sau đó rời khỏi bờ hồ.

Thành phố Hoàng Đào.

Lâm Dương đã rời khỏi căn nhà của nhà họ Khai.

Vào lúc này, trong căn nhà của nhà họ Khai đã có rất nhiều người ngã xuống, trong đó có cả Khai Mạc, nhưng tình trạng của anh ta rõ ràng là khốn khổ hơn nhiều so với những người khác, anh ta không chỉ bị liệt, ngay cả răng cũng bị nhỏ sạch, ngã xuống mặt đất mà hôn mê.

Khai Kỳ và Khai Hoành với dáng vẻ sững sờ, không biết vừa rồi đã nhìn thấy cảnh tượng gì.

Lúc này Cậu Đỗ mang người chạy vào.

“Cậu Đỗ, tôi ở đây …” Lão Nhiếp khàn giọng hét lên.

“Chuyện này…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vẻ mặt của cậu Đỗ thay đổi rõ rệt, vội vàng tới đỡ Lão Nhiếp.

“Cậu Đỗ, đừng nói nữa, nhanh…nhanh trở về Yến Kinh, nhanh chóng trở về Yến Kinh, Quảng Liễu không thể chờ được … Giang Thành cũng không đi được! Chúng ta mau về Yến Kinh đi!” Lão Nhiếp kích động nói.

Cậu Đỗ trong lòng sợ hãi, không biết tại sao Lão Nhiếp lại hoảng sợ như vậy, nhưng anh ta tin rằng, Lão Nhiếp chắc chắn đã biết được chuyện gì đó.

*Lập tức đưa người đi ngay, nhanh lên!” Cậu Đỗ hét lên.

Mọi người đỡ Lão Nhiếp dậy và vội vã rời đi…

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement