Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần - Lâm Dương (Truyện full tác giả: Dạ Cầm)

Advertisement

Chương 163

Việt Đông hoàn toàn chết lặng.

Người nhà họ Việt xung quanh cũng kinh ngạc vô cùng.

Không biết Việt Đông đã nghe thấy cái gì, làm sao có thể lộ ra dáng vẻ này …

“Việt Đông, ông nên cho tôi một câu trả lời!”

Lâm Dương ngây người nhìn Việt Đông.

“Xin anh… xin anh Lâm đợi một chút, tôi sẽ gọi điện thoại ngay lập tức để gọi tất cả người nhà họ Việt ở Giang Thành quay về ngay và trừng trị bọn chúng thật nghiêm khắc!!” Việt Đông ngay lập tức hét lớn, dáng vẻ đó vô cùng áy náy, như thể nếu nói chậm hơn một chút sẽ vạn kiếp bất phục.

“Ò? Vậy thì tốt quá.” Lâm Dương gật đầu.

“Anh Lâm, xin anh đừng tức giận. Hành động lần này Việt Đông tôi hoàn toàn không hề hay biết. Nhóm người này đã hành động tùy tiện mà không nói cho nhà họ Việt của tôi biết, tôi nhát định sẽ trừng phạt bọn họ nghiêm khắc và cho anh một lời giải thích. Ngoài ra còn có Việt Nham, anh yên tâm! Đợi nó quay về, tôi nhất định sẽ yêu cầu nó đích thân quỳ xuống trước mặt anh, xin lỗi anh và cầu xin anh tha thứ! “Việt Đông với dáng vẻ phẫn nộ nói.

Vẻ mặt nghiêm nghị của ông ta lúc này chỉ còn lại sự khẩn thiết và một tia sợ hãi.

Lâm Dương nhìn thấy vậy, cười nhạt nói.

biết được nhà họ Khai xảy ra chuyện gì rôi “Xem ra ông đã Việt Đông run rẩy, vội vàng thấp giọng nói: “Nhà họ Khai đáng tội…… đáng tội”

“Đừng nói nhảm nữa, Việt Đông, ông thức thời hơn nhà họ Khai, hơn nữa chuyện lần này là nhà họ Khai chủ đạo, nhà họ Việt của các ông chỉ là tham gia vào, con người tôi ân oán rõ ràng, ai động đến tôi, tôi sẽ tìm người đó, các ông gây chuyện với tôi, tôi đương nhiên sẽ tìm các ông, nhưng các ông không phải chủ mưu, tôi cũng sẽ không đối phó với các ông giống như đối phó với nhà họ Khai, nghiêm khắc với Việt Nham kia một chút. Rốt cuộc, lần này anh ta không chỉ làm tôi bị thương, còn có vợ tôi, ngoài ra tôi không hy vọng lại có lần sau, néu như lần sau nhà họ Việt còn gây chuyện với tôi, vậy thì tôi sẽ không đến cửa tìm các ông hỏi tội đơn giản như vậy.”

Lâm Dương vỗ vỗ thân thể, sau đó xoay người rời đi.

Việt Đông vội vàng bước tới trước mấy bước nói: “Anh Lâm, chúng ta ăn bữa cơm rồi đi.”

“Không được, tôi phải nhanh chóng trở về nhà họ Trương.”

“Vậy thì… vậy thì Anh Lâm, anh đi thong thả, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.” Việt Đông cúi người đi kèm với một khuôn mặt tươi cười, sau đó mở cửa xe cho Lâm Dương.

Khi những người bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Việt Đông, bọn họ làm sao còn dám ngăn cản Lâm Dương?

Ngay sau đó, Lâm Dương lên xe lái đi.

“Anh Lâm đi thong thả!” Việt Đông cũng hét lên một tiếng.

Dáng vẻ đó còn có chút nào là phong thái uy nghiêm nói năng cần trọng thường ngày?

Nhiều người ở Việt Gia Trần đều cảm thấy kinh ngạc.

Sau khi đèn đuôi xe của Lâm Dương không còn nhìn thấy nữa, Việt Đông mới thẳng lưng lên.

“Gia chủ, ông đây là… là làm sao vậy? Tên nhóc kia có lai lịch rất lớn sao?” Rất nhiều người của Việt Gia Trấn không biết rõ chân tướng không khỏi hỏi.

“Tôi không biết lai lịch của người đó …” Việt Đông khàn giọng nói.

“Hả?”

“Vậy thì… Gia chủ, ông sao lại…”

Mọi người kinh ngạc và hoang mang.

Tuy nhiên, lại nghe thấy Việt Đông trầm giọng nói: “Vừa nãy tin tức từ nhà họ Khai truyền đến, tất cả mọi người của nhà họ Khai bao gồm cả Khai Kỳ … đều bị phế rồi, kiệt tác đến từ tay người này …”

“Cái gì?”

Người nhà họ Việt ở xung quanh đều như bị sét đánh ngang tai.

“Sau khi huỷ diệt nhà họ Khai xong lại bình an vô sự chạy đến nhà họ Việt của chúng ta, đủ để thấy được khí lực sau lưng của người này nhất định không hề nhỏ, ngay cả nhà họ Khai cũng không chịu nổi. Nhà họ Việt của chúng ta lấy cái gì mà đánh nhau với anh ta?” Thay vì như vậy, chỉ bằng chúng ta nên cúi đầu thừa nhận sợ hãi không phải càng tốt hơn sao? “

Việt Đông trầm giọng nói: “Đi, gọi Việt Nham đến đây cho tôi, bảo nó quỳ trước nhà thờ tổ tiên ba ngày, ba ngày sau đánh gãy chân, đưa đến Giang Thành gặp Lâm Dương này. Nếu như Lâm Dương tha thứ thì đón về. Nếu không tha thứ, thì bảo nó chết ở Giang Thành đừng quay về nữa!

“Hả? Gia chủ, cái này … cái này làm sao mà được? Đó là con trai của ông!” Người bên cạnh lo lắng hỏi.

“Con trai của tôi thì sao? Tôi phải chăm lo cho toàn bộ nhà họ Việt!” Việt Đông mở to mắt hét lên.

Mọi người run rẩy, không nói nên lời.

Sau khi rời khỏi Việt Gia Trần, Lâm Dương không vội vàng đến nhà họ Tiếu, mà một mình quay về nhà họ Trương.

Trời cũng đã tối, anh cũng không muốn bôn ba.

Càng huống hồ, hai gia đình Khai và Việt đều đã xảy ra chuyện rồi, những gia tộc còn lại đã không cần phải đặc biệt đến thăm nữa, Lâm Dương tin rằng trong một ngày không xa, bọn họ sẽ đích thân đến tìm Lâm Dương.

“Ở lại nhà họ Trương một ngày đi.”

Lâm Dương nghĩ.

Nhưng mà lúc này, anh đột nhiên như nhận ra điều gì đó, cho xe đậu vào bãi đất trống bên đường quốc lộ.

Một chiếc ô tô màu đen phía sau cũng dừng lại.

Lâm Dương nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, lại nhìn thấy cửa xe mở ra, Tiểu Triệu bước ra khỏi đó.

“Là Tướng quân bảo anh tới sao?” Lâm Dương hỏi.

“Tướng quân đã biết chuyện này. Ông ấy yêu cầu tôi, bảo tôi cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn cho anh, ngoài ra cũng cố gắng hét sức cung cấp cho anh sự thuận tiện.”

Tiểu Triệu nói.

Hôm đó sau khi Lâm Dương rời khỏi viện dưỡng lão, Trịnh Nam Thiên đã nhận thấy có điều gì đó không ổn nên đã yêu cầu Tiểu Triệu đi điều tra. Biết được chuyện này, Trịnh Nam Thiên giận tím mặt, bảo Tiểu Triệu qua đây.

“Thay tôi cảm ơn tướng quân, cũng cám ơn anh đã giúp tôi xử lý chuyện phiền phức của nhà họ Khai, anh không cần đi theo tôi, quay về đi.” Lâm Dương cười nói.

Nhà họ Khai xảy ra chuyện, nhưng không có đồng bọn tìm tới Lâm Dương, đây là kết quả do Tiểu Triệu xử lý.

“Anh Lâm, tướng quân nói tôi nhất định phải đi theo anh.”

Tiểu Triệu lắc đầu.

“Việc của tôi đã xử lý gần xong rồi, anh mau về đi, cần phải có người ở bên cạnh chăm sóc tướng quân, nếu như tướng quân xảy ra chuyện gì, anh có thể gánh vác được trách nhiệm này không?” Lâm Dương nghiêm nghị nói.

“Cái này…” Tiểu Triệu khó xử, anh ta cẩn thận hỏi: “Chuyện của anh thật sự đã làm xong rồi sao?”

“Đương nhiên.”

“Vậy thì…được rồi, vậy thì tôi về trước đây, anh Lâm, nếu như anh gặp khó khăn gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Tiểu Triệu đưa cho Lâm Dương một mảnh giấy có ghi số điện thoại của Tiểu Triệu.

Lâm Dương gật đầu, Tiểu Triệu liền lên xe rời đi.

Sau khi Tiểu Triệu rời đi một lúc, Lâm Dương mới lên xe lái về phía trước.

Lái xe hơn hai tiếng đồng hồ, đã hơn sáu giờ tối rồi, Lâm Dương cuối cùng cũng đến cổng nhà họ Trương.

Điều khiến anh ngạc nhiên là nhà họ Trương lúc này treo đèn kết hoa, khung cảnh vui mừng, giống như có khách đến, vô cùng náo nhiệt.

Lâm Dương có chút bối rối, nhưng anh cũng hiểu được nhà họ Trương hiện tại đã không còn là họ Trương của trước đây nữa.

Anh gọi điện thoại cho Trương Trung Hoa, Trương Trung Hoa ngay lập tức bảo quản gia đến đưa Lâm Dương vào.

Quản gia im lặng, dẫn Lâm Dương vào phòng làm việc.

Ông cụ lúc này đang đọc sách trong phòng làm việc.

Nhìn thấy Lâm Dương đến, ông cụ vô cùng vui mừng, lập tức đứng dậy chào đón.

“Đến đây, tiểu tử thối, đến đây ngồi đi!”

Trương Trung Hoa vui mừng nói.

“Vâng, ông ngoại.” Lâm Dương bước tới.

“Thế nào? Khoảng thời gian này vẫn ổn chứ?” Trương Trung Hoa kéo tay anh nói.

“Cũng tốt, còn ông ngoại thì sao?” Lâm Dương cười hỏi.

“Ông vẫn là dáng vẻ già nua, tuy rằng bà già kia không cho phép ông rời khỏi nhà họ Trương, nhưng ông vẫn ăn uống ngon lành? Không có gì đáng ngại. Dù sao chuyện hỗn loạn của nhà họ Trương này cũng không cần lo.”

Trương Trung Hoa cười haha nói, nhưng trong nụ cười lại có một chút chua xót.

Lâm Dương không nói gì.

Lúc này, Trương Trung Hoa đột nhiên thở dài.

“Tiểu Dương, ông biết, cháu thực sự có lẽ là rất ghét bỏ ông già xấu xa này, có đúng không?”

“Sao ông ngoại có thể nói những điều như vậy?”

“Cháu cũng đoán được rồi, chính là ông đã khuyến khích Tiểu Nhan ly hôn với cháu, cũng là ông đã yêu cầu Tiểu Nhan đuổi cháu rời khỏi Giang Thành…”

“Những chuyện này cháu đều biết.”

“Nhưng cháu nhất định không biết. Ông còn muốn Tiểu Nhan chấp nhận sự theo đuổi của Lâm Đồng! Kết hôn với Lâm Đồng!” Trương Trung Hoa nghiêm túc nhìn Lâm Dương nói.

Đây là muốn cho Lâm Dương đội mũ xanh.

Đổi lại là người đàn ông khác đều không thể chịu được.

Lâm Dương im lặng một chút rồi gật đầu, “Cái này cháu cũng biết.”

“Hả? Cháu không tức giận sao?”

“Tức giận cũng vô dụng.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

Trương Trung Hoa ngạc nhiên.

Tên nhóc này có đầu óc thoáng như vậy sao?

“Thực ra, ông ngoại, cháu có thể hiểu được ông muốn bảo vệ cháu và gia đình này, và dựa trên lựa chọn trước mắt có thể thấy, ông chỉ có thể bảo Tiểu Nhan làm như vậy.

Cháu đều có thể hiểu được.”

“Ò, cháu có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi, nhưng mà ông không thể hiểu được tại sao cháu không rời khỏi Giang Thành mà lại đến đây? Tên nhóc, cháu có biết nhà họ Khai và nhà họ Việt đã ra tay rồi không? Cháu bây giờ đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm. Cháu còn dám chạy tới Quảng Liễu sao? Cháu đây không phải là cừu vào miệng cọp sao? Nhanh đi đi. “Trương Trung Hoa thuyết phục nói.

Lâm Dương nhàn nhạt lắc đầu: “Ông ngoại, thực ra cháu đến đây chính là muốn giải quyết chuyện của nhà họ Khai và nhà họ Mạc.”

“Giải quyết chuyện này sao?” Trương Trung Hoa vô cùng sửng sốt, cau mày hỏi: “Cháu làm sao có thể giải quyết được? Cháu có biết những người đó đều là những người như thế nào không? Cháu dựa vào cái gì mà giải quyết?”

“Rất đơn giản, chỉ cần dựa vào cháu, chính là Lâm Đẳng của tập đoàn Dương Hoa!” Lâm Dương bình tĩnh nói.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement