Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)

Advertisement

Chương 937: Thành ý của Tiết Vương

Khi thấy Dương Thanh nhấc bổng Quan Hân lên bằng một tay như đang xách gà con, Quan Duyệt vốn sắp hôn mê lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.

“Sư phụ, đừng!”

Quan Duyệt vội chạy tới, tóm lấy tay Dương Thanh rồi cầu xin: “Sư phụ, người như chị ta không đáng để anh làm như thế, anh mau buông chị ta ra đi”.

Không ai ngờ Quan Duyệt lại cầu xin cho Quan Hân.

Sở dĩ Dương Thanh tức giận, định giết Quan Hân cũng vì thấy lưng áo của Quan Duyệt đã đẫm máu, còn sắc mặt thì tái nhợt.

“Cô ta đối xử với em như thế mà em vẫn muốn cầu xin cho cô ta à?”

Dương Thanh nhíu mày.

Quan Duyệt nhìn chằm chằm vào Quan Hân với vẻ mặt phức tạp, cắn môi, một lúc lâu sau mới nói: “Sư phụ, tha cho chị ta đi!” Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !

“Rầm!”

Một tiếng động rất lớn vang lên, Quan Hân bay đi, nặng nề bay vào biệt thự qua cửa sổ.

“Nể mặt Quan Duyệt, tôi tạm thời tha cho cô, nhưng không có lần sau nữa!”

Dương Thanh nói vọng vào biệt thự với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Lão già nhà họ Quan sững sờ, không ngờ khí thế của Dương Thanh lại khiến lão ta có cảm giác ngạt thở.

“Để anh đưa em đến bệnh viện”.

Dương Thanh không nói gì thêm, bước tới rồi bế Quan Duyệt dậy.

Ông Đỗ nói rồi quay người rời đi.

Lão già nhà họ Quan vừa ngơ ngác vừa chấn động.

Ngay cả Ông Đỗ cũng nói thế, rốt cuộc Dương Thanh lợi hại tới mức nào đây?

Vừa nãy, khi Dương Thanh ra tay với Quan Hân, lão ta còn không kịp phản ứng.

Tốc độ của anh chẳng khác gì dịch chuyển tức thời cả.

“Chẳng lẽ cậu thanh niên kia cũng là cao thủ Vương Cảnh như ông Đỗ ư?”

Lão già nhà họ Quan bỗng tự hỏi.

Vừa nói xong, sắc mặt lão ta bỗng tái mét.

Quan Hân rú lên với vẻ mặt dữ tợn, mắt đỏ ngầu, trông như sắp phát điên.

Đương nhiên lão già nhà họ Quan biết Quan Hân muốn giết ai, chỉ có thể là Dương Thanh rồi.

“Cô chủ, cô đừng chọc vào cậu thanh niên kia nữa, cậu ta rất khó lường, ngay cả ông Đỗ nhà họ Tiết cũng vô cùng cung kính với cậu ta, có lẽ thực lực của cậu ta ở Vương Cảnh đấy”.

Lão già nhà họ Quan vội khuyên.



“Đường Tam, ông im ngay cho tôi!”

Quan Hân nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ông không vô dụng đến mức thua cả một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sao tôi phải chịu nhục nhã thế này chứ?”

“Ông còn dám nói đỡ tên khốn đó, ông tưởng tôi không dám giết ông thật à?”

Quan Hân nói rồi rút súng ra chĩa về phía Đường Tam, tức giận quát: “Ông cứ thử nói nhảm thêm câu nữa xem?”

“Cô chủ, tôi khuyên cô nên báo tình hình ở đây với Quan Vương”.

Đường Tam bình tĩnh nói.

“Đoàng!”

Tiếng súng bỗng vang lên, bụng Đường Tam trúng đạn.

“Tôi bảo ông câm miệng! Ông câm miệng lại cho tôi!”

Quan Hân tức giận quát, vô cùng kích động.

Tuy Đường Tam bị bắn trúng nhưng sắc mặt chỉ hơi tái chứ không kêu tiếng nào, lão ta không e dè, chỉ vô cùng thất vọng.

Lão ta đã nói những gì nên nói, nếu Quan Hân gây chuyện tiếp thì cũng không trách được lão ta.

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã đưa Quan Duyệt đến bệnh viện.

Vì vết thương do đạn bắn bị rách hai lần nên bệnh viện lại làm phẫu thuật cho Quan Duyệt.

Hơn một tiếng sau, Quan Duyệt mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Không thể để cô ấy bị thương thêm nữa, bằng không sẽ khiến cơ thể của cô ấy bị tổn hại rất nhiều, thậm chí dẫn đến tàn tật”.

Bác sĩ mổ chính nói với Dương Thanh.

Dương Thanh gật đầu: “Ông cứ yên tâm, cô ấy sẽ không sao nữa”.

Dương Thanh đích thân trông chừng ở phòng bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của Quan Duyệt, anh chỉ muốn đi giết Quan Hân.

Anh biết rõ, Quan Duyệt ngăn anh giết Quan Hân cũng vì sợ anh và nhà họ Quan sẽ hoàn toàn trở mặt.

Tức là Quan Duyệt ngăn cản Dương Thanh vì không muốn liên lụy tới anh.

Cũng như lúc Quan Duyệt bị trúng đạn, tuy trước đó cô ta luôn miệng muốn nhận Dương Thanh làm thầy nhưng sau khi trúng đạn xong thì lại không muốn nữa.

Cô ta chỉ lo sẽ liên lụy tới Dương Thanh.

Nhưng bây giờ Dương Thanh đã nhúng tay nên phải giúp cô ta tới cùng.

“Sao ông lại đến đây?”

Dương Thanh đang ngồi cạnh Quan Duyệt, bỗng cảm nhận được có người tới, lập tức nhíu mày.

Người đến là ông Đỗ, lão ta mỉm cười thân thiện: “Cậu Thanh, tôi có việc muốn bàn với cậu”.

“Ra ngoài rồi nói sau!”

Dương Thanh ra khỏi phòng bệnh trước.

“Nói đi!”

Dương Thanh lạnh nhạt nói.

Dù sao ông Đỗ cũng đến từ nhà họ Tiết, anh có rất nhiều ân oán với gia tộc này, đương nhiên không thể hòa nhã với lão ta.

Ông Đỗ cười gượng: “Tiết Vương bảo tôi tới truyền lời cho cậu”.

“Ông ấy nói, ông ấy đã điều tra rõ cái chết của Tiết Nguyên Bá, đúng là không liên quan đến cậu Thanh”.

“Ông ấy muốn bày tỏ sự áy náy chân thành với cậu vì những chuyện đã xảy ra”.

Ông Đỗ nói rồi lấy mấy bản hợp đồng ra: “Đây là tất cả sản nghiệp của Vương tộc họ Tiết ở Yến Đô, cũng không nhiều nhặn gì, chỉ có khoảng năm mươi tỷ”.

“Thủ tục đã làm xong hết, chỉ cần cậu Thanh ký tên xác nhận, hợp đồng chuyển nhượng vô điều kiện này sẽ có hiệu lực ngay”.

Dương Thanh không ngờ ông Đỗ lại đến để bày tỏ sự áy náy của Tiết Vương, còn chuyển nhượng cho anh số sản nghiệp trị giá năm mươi tỷ nữa.

“Tiết Vương hào phóng thật!”

Dương Thanh bỗng mỉm cười.

Đương nhiên anh biết tại sao Tiết Vương lại cử ông Đỗ tới đây để xin lỗi thay lão ta, còn tặng cho anh số sản nghiệp trị giá năm mươi tỷ này.

Ông Đỗ mỉm cười: “Chỉ mong cậu Thanh có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, xóa bỏ ân oán với nhà họ Tiết, như vậy Tiết Vương đã mãn nguyện lắm rồi”.

“Ông còn dám nói đỡ tên khốn đó, ông tưởng tôi không dám giết ông thật à?”

Quan Hân nói rồi rút súng ra chĩa về phía Đường Tam, tức giận quát: “Ông cứ thử nói nhảm thêm câu nữa xem?”

“Cô chủ, tôi khuyên cô nên báo tình hình ở đây với Quan Vương”.

Đường Tam bình tĩnh nói.

“Đoàng!”

Tiếng súng bỗng vang lên, bụng Đường Tam trúng đạn.

“Tôi bảo ông câm miệng! Ông câm miệng lại cho tôi!”

Quan Hân tức giận quát, vô cùng kích động.

Tuy Đường Tam bị bắn trúng nhưng sắc mặt chỉ hơi tái chứ không kêu tiếng nào, lão ta không e dè, chỉ vô cùng thất vọng.

Lão ta đã nói những gì nên nói, nếu Quan Hân gây chuyện tiếp thì cũng không trách được lão ta.

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã đưa Quan Duyệt đến bệnh viện.

Vì vết thương do đạn bắn bị rách hai lần nên bệnh viện lại làm phẫu thuật cho Quan Duyệt.

Hơn một tiếng sau, Quan Duyệt mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Không thể để cô ấy bị thương thêm nữa, bằng không sẽ khiến cơ thể của cô ấy bị tổn hại rất nhiều, thậm chí dẫn đến tàn tật”.

Bác sĩ mổ chính nói với Dương Thanh.

Dương Thanh gật đầu: “Ông cứ yên tâm, cô ấy sẽ không sao nữa”.

Dương Thanh đích thân trông chừng ở phòng bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của Quan Duyệt, anh chỉ muốn đi giết Quan Hân.

Anh biết rõ, Quan Duyệt ngăn anh giết Quan Hân cũng vì sợ anh và nhà họ Quan sẽ hoàn toàn trở mặt.

Tức là Quan Duyệt ngăn cản Dương Thanh vì không muốn liên lụy tới anh.

Cũng như lúc Quan Duyệt bị trúng đạn, tuy trước đó cô ta luôn miệng muốn nhận Dương Thanh làm thầy nhưng sau khi trúng đạn xong thì lại không muốn nữa.

Cô ta chỉ lo sẽ liên lụy tới Dương Thanh.

Nhưng bây giờ Dương Thanh đã nhúng tay nên phải giúp cô ta tới cùng.

“Sao ông lại đến đây?”

Dương Thanh đang ngồi cạnh Quan Duyệt, bỗng cảm nhận được có người tới, lập tức nhíu mày.

Người đến là ông Đỗ, lão ta mỉm cười thân thiện: “Cậu Thanh, tôi có việc muốn bàn với cậu”.

“Ra ngoài rồi nói sau!”

Dương Thanh ra khỏi phòng bệnh trước.

“Nói đi!”

Dương Thanh lạnh nhạt nói.

Dù sao ông Đỗ cũng đến từ nhà họ Tiết, anh có rất nhiều ân oán với gia tộc này, đương nhiên không thể hòa nhã với lão ta.

Ông Đỗ cười gượng: “Tiết Vương bảo tôi tới truyền lời cho cậu”.

“Ông ấy nói, ông ấy đã điều tra rõ cái chết của Tiết Nguyên Bá, đúng là không liên quan đến cậu Thanh”.

“Ông ấy muốn bày tỏ sự áy náy chân thành với cậu vì những chuyện đã xảy ra”.

Ông Đỗ nói rồi lấy mấy bản hợp đồng ra: “Đây là tất cả sản nghiệp của Vương tộc họ Tiết ở Yến Đô, cũng không nhiều nhặn gì, chỉ có khoảng năm mươi tỷ”.

“Thủ tục đã làm xong hết, chỉ cần cậu Thanh ký tên xác nhận, hợp đồng chuyển nhượng vô điều kiện này sẽ có hiệu lực ngay”.

Dương Thanh không ngờ ông Đỗ lại đến để bày tỏ sự áy náy của Tiết Vương, còn chuyển nhượng cho anh số sản nghiệp trị giá năm mươi tỷ nữa.

“Tiết Vương hào phóng thật!”

Dương Thanh bỗng mỉm cười.

Đương nhiên anh biết tại sao Tiết Vương lại cử ông Đỗ tới đây để xin lỗi thay lão ta, còn tặng cho anh số sản nghiệp trị giá năm mươi tỷ này.

Ông Đỗ mỉm cười: “Chỉ mong cậu Thanh có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, xóa bỏ ân oán với nhà họ Tiết, như vậy Tiết Vương đã mãn nguyện lắm rồi”.

“Tiết Vương còn nói, nếu cậu Thanh rảnh thì có thể tới thành Tiết bất cứ lúc nào, ông ấy sẽ đích thân tiếp đón cậu”. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !

Quà dâng tới cửa, không nhận thì phí.

Dương Thanh cầm hợp đồng lên xem, đúng là hợp đồng chuyển nhượng vô điều kiện cho anh của nhà họ Tiết, nhà họ Tiết đã ký tên và đóng dấu xong xuôi cả rồi.

Giờ chỉ cần anh ký tên và đóng dấu, số sản nghiệp trị giá năm mươi tỷ này sẽ thuộc về anh.

“Đúng rồi, Tiết Vương bảo tôi nói với cậu một câu, nể mặt cậu, nhà họ Tiết sẽ rời khỏi cuộc chiến ở Yến Đô”.

Ông Đỗ chợt nói: “Tiết Vương chỉ hy vọng, nếu có ngày cậu Thanh thừa kế Đế Thôn, xin cậu hãy nâng đỡ Vương tộc họ Tiết đôi chút”.

----------------------------



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement