Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 338 : Trao đổi con tin.

Edit: Luna Huang

Ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ, nhưng tay thì vẫn nhanh chóng chỉnh đốn cho xong, sau đó thì đuổi cổ Ngưu Hữu Đạo ra ngoài, cần thay đổi y phục!

Trong viện, Hứa lão lục và lão đầu canh cửa thường xuyên quét rác ở Phù Phương viên kia cũng tới, lão đầu được gọi là Trần bá.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm nhìn trái một chút, rồi lại liếc phải một chút.

Không bao lâu sau, Quản Phương Nghi tóc mây vấn cao, ăn mặc xinh đẹp gọn gàng, mở cửa phòng, lay động vòng eo chậm rãi đi ra, phong tình trêu ngươi.

Ngưu Hữu Đạo ngăn nàng lại ở trước cửa, nói “Ta đi với ngươi xem sao.”

“Không cần, ngươi đi theo trái lại thành vướng víu nữa!” Quản Phương Nghi đưa tay đẩy hắn ra.

Ta vướng víu? Ngưu Hữu Đạo im lặng, chính mình có hảo tâm muốn đi hỗ trợ, thế mà biến thành vướng víu?

Quản Phương Nghi đi đến trước mặt Hứa lão lục, tiếp tục phân phó, “Ta không ở đây, các ngươi trông chừng hắn, đừng để người khác thừa cơ hội.” Chỉ chỉ Ngưu Hữu Đạo.

“Vâng!” Hứa lão lục dạ.

Trần bá, mái tóc trắng xoá, cũng quay người đi theo Quản Phương Nghi.

Cửa ra vào có cỗ xe ngựa đậu chờ, Trần bá duỗi cánh tay ra, đỡ Quản Phương Nghi lên xe, sau đó hắn cũng ngồi lên vị trí phu xe.

Ngưu Hữu Đạo đi đến cửa sổ xe bên hông, đẩy màn cửa sổ ra nhìn ngó vào trong, phát hiện bên trong không còn ai khác.

Quản Phương Nghi đang ngồi ve vẩy quạt tròn ở trong xe, “phìu” lại thổi một hơi lên trên mặt của hắn, “Ban ngày đã cho ngươi nhìn, tối cũng cho nhìn, cả ngày đều cho, còn chưa nhìn đủ sao?”

Ngưu Hữu Đạo đã quen cái ngôn ngữ ngả ngớn này của nàng, không thèm để ý, hỏi: “Chỉ có một mình ngươi sao?”

Quản Phương Nghi giơ cái cằm hất ra phía trước, “Trần bá không phải là người sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Liền hai người các ngươi? Nếu đã đoán ra được đây là đối phương đang gài bẫy, thì ngươi cũng đừng nên chủ quan chứ!”


“Ta biết rõ ta đang làm gì, không cần tên tiểu bạch kiểm như ngươi nhắc nhở!” Lại vỗ vỗ quạt tròn trên mặt hắn, xong Quản Phương Nghi quay sang quát lên, “Trần bá, đi!”

Chát! Trần bá giơ roi vút, xe ngựa bắt đầu chạy.

Tiểu bạch kiểm? Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười, phát hiện bề ngoài của mình hình như có chút giống cái loại chuyên ăn bám kia, quay đầu lại hỏi Hứa lão lục: “Chỉ có hai người Trần bá với đông gia của các ngươi đi thật à?”

Hắn không tin tưởng lắm.

Hứa lão lục nói: “Tiên sinh yên tâm, dưới tình huống bình thường chắc không có việc gì, chỉ cần không đụng phải người không đắc tội nổi, người có thể ngăn cản đông gia cùng Trần bá cũng không có nhiều, nhiều người đi quá trái lại càng tăng thêm vướng víu cho đông gia cùng Trần bá thôi!”

Lời này chân chính khiến cho Ngưu Hữu Đạo giật mình không nhỏ, chẳng lẽ Quản Phương Nghi là đứa ‘giả heo ăn thịt hổ’, là cái loại ‘thâm tàng bất lộ’ kia sao? Nếu không Hứa lão lục làm sao lại dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy?

Thế nhưng Hứa lão lục cũng chỉ nói đến thế thôi, gắng hỏi vì sao, thì lại không muốn nói rõ. . .  . . .

Ngoài thành, cạnh bờ sông cỏ dại rậm rạp, có một chiếc thuyền lớn neo đậu. 

Chợt có một chiếc xe ngựa chạy tới, nhưng cũng đã hết đường đi, không có cách nào tới gần thuyền, chỉ có thể ngừng lại ở đằng xa.

Trần bá xuống xe, vén rèm, đưa tay ra đỡ cho Quản Phương Nghi xuống xe.

Quản Phương Nghi từ từ ve vẩy quạt tròn trên tay, nhìn chằm chằm chiếc thuyền ở cạnh bờ sông kia, dò xét, Trần bá thì là lạnh lùng quan sát bốn phía.

Quản Phương Nghi vung quạt tròn về phía trước, từng đám cỏ dại ở phía trước ngã rạp, tạo thành một con đường cỏ bằng phẳng có thể đi tới, rồi vừa không chút hoang mang ve vây cây quạt vừa bước thẳng tới trước.

Một trận gió thổi đến, cỏ dại dập dờn như sóng, nữ nhân chậm chậm bước tới phía trước nhìn rất vũ mị phong tình. . . . . .

“Tinh. . . Tình tính là tình tính tang. . .”

Đang lim dim nằm trên ghế chợt nghe được tiếng đàn như có như không truyền đến, Ngưu Hữu Đạo mở mắt, lên tiếng hỏi, “Là người phương nào đang đánh đàn vậy nhỉ?”

Phù Phương viên lớn như vậy, từ ở đây mà có thể nghe được tiếng đàn, chắc chắn sẽ không phải từ bên ngoài truyền vào.

Hứa lão lục nhìn ra cửa phất tay, lập tức có người tiến đi tìm hiểu.


Chỉ chốc lát sau, người kia trở về, bẩm báo: “Tiếng đàn truyền ra từ chỗ ở của Lệnh Hồ tiên sinh.”

Lông mày Ngưu Hữu Đạo giật giật, đứng lên, từ từ rảo bước đi ra tiểu viện bên này, lần theo tiếng đàn, đi xem thử.

Tiếng đàn này ngược lại là nhắc nhở hắn, nên đi hỏi thăm Hồng Tụ, Hồng Phất một chút, xem tình huống của Lệnh Hồ Thu bên kia thế nào rồi.

Hứa lão lục dẫn thêm bốn người đi theo sau. . . . . .

Trên thuyền, có một tên hán tử y phục hoa y, đang đứng chắp tay ở trên khoang thuyền, qua lớp cửa sổ nhìn xem Quản Phương Nghi cùng Trần bá đang cùng nhau đi tới, nghiêng đầu qua bên hỏi, “Chỉ có hai người bọn hắn thôi sao?”

Tùy tùng bên cạnh liền đáp: “Vâng, chỉ có hai người bọn hắn, tai mắt bốn phía cũng không phát hiện ra có những người nào khác.”

Hán tử hoa y thầm nói: “Nữ nhân này ngược lại lá gan cũng thật lớn.”

Quay người bước ra khỏi khoang thuyền, đứng ở trên boong thuyền, từ trên cao nhìn xuống, nhìn xem hai người đến gần.

Quản Phương Nghi cùng Trần bá dừng lại ở phía dưới, người sau thì vẫn lưu tâm chú ý tới bốn phía, Quản Phương Nghi nhìn lên phía trên nói: “Phù Phương viên Hồng Nương ở đây, ta đến đây mang theo thành tâm để giải quyết vấn đề, xin mời chủ sự đi ra nói chuyện!”

Hán tử mặc y phục hoa y nói: “Ta là chủ sự. Hồng Nương Tề kinh, ngưỡng mộ đã lâu!”

Quản Phương Nghi ‘nga’ một tiếng, “Thất lễ, xin hỏi tôn tính đại danh là…?”

Hán tử hoa y: “Cái này không quan trọng, quan trọng là tổn thất của ta ai bồi thường đây?” Đưa tay ra khẽ làm cái thủ thế, trên thuyền liền toát ra một đám người, bốn phía cũng xuất hiện thêm mười mấy người bay lượn đến, vây quanh Quản Phương Nghi và Trần bá

Quản Phương Nghi từ từ ve vẩy quạt tròn, nhìn bốn phía một chút, nói: “Cần bồi sẽ bồi, cần thường sẽ thường, tất cả đều dễ nói, vậy người của ta đâu?”

Tách! Hán tử hoa y đưa tay búng tách một cái.

Rất nhanh, lão thập tam của Phù Phương viên bị áp đi ra, nhìn có chút chật vật, hiển nhiên cũng đã chịu chút tội.

Nhìn thấy Quản Phương Nghi tới, lão thập tam có chút kích động, há miệng muốn nói nhưng lại nói không ra tiếng, vùng vẫy hai lần, vẫn bị chế trụ, không có sức phản kháng.


Một bàn tay nắm lấy cổ của hắn, tùy thời có thể lấy mạng của hắn!

Quản Phương Nghi ve vẩy quạt nói: “Để cho hắn nói chuyện! Ta phải xác nhận xem hắn không có việc gì mới được.”

Hán tử hoa y nghiêng đầu ra lệnh, một bộ phận cấm chế trên người lão thập tam được giải trừ, hắn lập tức lớn tiếng nói: “Đông gia, đây là cái bẫy bọn hắn thiết trí, hai phe mua bán bọn hắn tám chín phần mười là cùng một bọn.”

“Đùn đẩy trách nhiệm kiểu này có ý nghĩa sao?” Hán tử hoa y hừ hừ cười lạnh một tiếng, người cũng đang ở trên tay hắn rồi.

“Im miệng, ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy, bại chính là bại, chỉ có thể tự trách mình là không có mắt ấy.” Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm lão thập tam, quát một tiếng, chợt lại hỏi: “Ngươi không có sao chứ?”

Lão thập tam lắc đầu, “Một ít vết thương nhỏ, không có việc gì!”

“Vậy là tốt rồi!” Quản Phương Nghi gật đầu, lại ve vẩy quạt tròn cười nói với hán tử hoa y: “Chúng ta cũng đã tới, thả người đi!”

Hán tử hoa y: “Dễ nói, chỉ cần trước tiên bàn bạc vấn đề bồi thường sao cho thỏa đã.”

Quản Phương Nghi gọn gàng linh hoạt nói: “Ngươi nói con số đi!”

Hán tử hoa y : “Thống khoái! Ta bị tổn thất 300 vạn kim tệ, ngươi xem làm sao làm!”

Quản Phương Nghi nghiêng đầu qua gật đầu ra hiệu với Trần bá, Trần bá lập tức cởi cái túi nhỏ treo trên lưng xuống, đưa cho nàng.

Quản Phương Nghi giơ cái túi nhỏ lên, nói: “300 vạn kim tệ ở đây, thả người đi!”

Hán tử hoa y ít nhiều bị khựng lại, tựa hồ không nghĩ tới Quản Phương Nghi có thể trả thống khoái như vậy, 300 vạn kim tệ nói cho liền cho, bèn cùng hai bên trao đổi cái ánh mắt xong, cười ha ha nói: “Hồng Nương Tề kinh túi rất dày nha, xem ra 300 vạn này đối với ngươi mà nói, không tính là gì. Chỉ là 300 vạn chỉ có thể bù cho số tiền hàng, còn công sức của nhiều huynh đệ chúng ta bị giày vò thì tính toán như thế nào?”

Quản Phương Nghi cười mà giống như không phải cười, hỏi: “Ngươi muốn tính thế nào?”

Ánh mắt hán tử hoa y lướt lui tới trên người của nàng, chợt trêu chọc nói: “Nghe qua diễm danh Hồng Nương Tề kinh, hôm nay nhìn thấy, quả đúng là một vưu vật phong tình vạn chủng, nếu cứ bỏ lỡ như vậy, chẳng phải là đáng tiếc sao? Thế này, ngươi lưu lại bồi ta một đêm, coi như bồi thường phí công sức cho chúng ta, như thế nào?”

Lời này vừa nói ra, chung quanh vang lên một trận tiếng cười trộm.

Lão thập tam tức giận nói: “Vô sỉ!”

“Im miệng!” Quản Phương Nghi lại mắng hắn một tiếng.

Lão thập tam cắn môi cúi đầu.


Ngược lại thần sắc Trần bá vẫn rất bình tĩnh.

Quản Phương Nghi ve vẩy quạt tròn, nhìn hán tử hoa y mỉm cười, nói “Lão nương ngủ nhiều nam nhân lắm, thêm ngươi một người cũng không nhiều, thiếu ngươi một người cũng không ít, cùng ngươi một đêm không có vấn đề gì, chỉ là, sau đó ta làm sao biết ngươi nói chuyện có giữ lời hay không?”

Hán tử hoa y giơ hất cái cằm, ra hiệu cho nàng nhìn chung quanh một chút, hỏi: “Nơi này có chỗ cho ngươi cò kè mặc cả sao?”

Quản Phương Nghi không chút hoang mang nào nói: “Hồng Nương ta có thể an ổn đặt chân ở Tề kinh nhiều năm qua như vậy, người có thể động được ta, ta ít nhiều vẫn nhận biết một chút. Nếu ta đã dám đến, sao có thể không có chuẩn bị? Ngươi tin hay không, một khi động tĩnh đánh nhau xuất hiện, lập tức sẽ có người chạy đến?”

Hán tử hoa y quét mắt nhìn bốn phía, nội tâm ẩn ẩn có chút kiêng kị, đây cũng chính là điều lúc nãy hắn thấy kỳ quái, theo hắn biết, trong Phù Phương viên cũng có chút nhân thủ, làm sao chỉ có hai người tới?

Nếu nói không có một chút chuẩn bị nào, ngay cả chính hắn cũng không tin.

Quản Phương Nghi tiếp tục nói: “Ta không dẫn người trực tiếp đến, là vì không muốn gây chuyện, chém chém giết giết đối với người nào cũng không có chỗ tốt, có thể giải quyết trong hòa bình lại không cần phải kết thù. Không bằng thế này, ngươi thả người ra, để cho hai người bọn hắn rời đi, còn ta lưu lại cùng ngươi một đêm, cũng trả tiền cho ngươi nữa, để cho ngươi được cả người cả tiền, nhưng sáng ngày mai, ngươi nhất định phải tuân thủ hứa hẹn thả ta rời đi, như thế nào?”

Điều kiện này trái lại khiến cho hán tử hoa y hơi nghi hoặc một chút, “Ngươi không sợ ta đổi ý à?”

Quản Phương Nghi: “Ta nói, không có chuẩn bị ta cũng không dám đến, nếu ta dám đến, liền không sợ phiền phức, nếu ngươi tuân thủ hứa hẹn, tự nhiên có thể bình an vô sự, nếu ngươi dám đổi ý, thì ngươi cũng đừng hòng tốt hơn!”

Hán tử hoa y có chút do dự, nhìn chung quanh hỏi ý những người khác.

Quản Phương Nghi khinh bỉ nói: “Liền chút gan bé tí đó của ngươi còn muốn ngủ với ta? Ta một mình lưu lại, các ngươi có cái gì phải sợ hãi? Cho dù có xảy ra chuyện, động thủ lên, đối phó một mình ta, cũng tốt hơn so với đối phó thêm hai người nữa a? Chẳng lẽ các ngươi không biết tính? Ta lưu lại, làm con tin trên tay các ngươi, các ngươi còn sợ cái gì nữa? Dù sao cũng ngon hơn là bắt huynh đệ phía dưới của ta làm con tin đi!”

Hán tử hoa y suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu nói: “Tốt! Vậy cứ quyết định như thế, thả người!” Khóe miệng hơi lộ một nụ cười quỷ quyệt không dễ phát hiện.

Chỉ cần Quản Phương Nghi rơi vào tay hắn, vậy mục đích của hắn liền đạt được, những thứ khác cũng không quan trọng, đến lúc đó làm như thế nào xử trí, đã không phải do Quản Phương Nghi nữa, trước hết cứ để cho nàng tự cho là đúng đi.

Lão thập tam được thả ra, bị đẩy ra ngoài bước lảo đảo ngã xuống đất.

Quản Phương Nghi nghiêng đầu ra hiệu cho Trần bá đỡ, Trần bá hơi cúi người chào, sau đó quay người rời đi, người vây quanh thả cho hắn đi ra.

Trần bá đỡ lão thập tam, giải khai cấm chế trên người hắn, rồi kéo lão thập tam bay lượn rời đi.

Người vây chung quanh tiến lên, tính bắt Quản Phương Nghi lại.

“Gấp cái gì, người còn chưa đi xa, ta làm sao biết được các ngươi có ngăn bọn hắn lại hay là không.” Quản Phương Nghi ve vẩy quạt chỉ lên thuyền nói, “Đừng ép ta chó cùng rứt giậu, chẳng lẽ chút thời gian đó cũng không chờ nổi?”

Hán tử hoa y khẽ nâng tay, ngăn người phía dưới hành động.

Đợi cho Trần bá cùng lão thập tam đã đi xa không thấy bóng người, hán tử hoa y ở trên cao nhìn xuống nói: “Hồng Nương, mời!” Đưa tay ra hiệu mời nàng lên thuyền.


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement