Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 349: Ngưu Hữu Đạo, ngươi nói ta có nên hận ngươi hay không?

Edit: Luna Huang

Đậu Hũ quán, trong gian phòng ăn yên tĩnh, bày biện trước mặt Ngưu Hữu Đạo là một bát tào phớ, hắn ngồi đó chậm rãi thưởng thức từng miếng. Gian phòng yên tĩnh này là cái gian mà Tô Chiếu yêu cầu làm kia.

Ngưu Hữu Đạo đã cải trang thành một nam nhân có râu quai nón, đi một mình, lặng lẽ dùng mật đạo ở chỗ Quản Phương Nghi tới đây.

Lúc đi ra khỏi cửa mật đạo, hắn thậm chí không dám làm kinh động gia đình kia, không dám để cho gia đình kia biết được.

Bởi vì Quản Phương Nghi không thể xác định được là Giáo Sự Đài có biết được mật đạo này hay không, nếu như biết được, vậy gia đình kia có vấn đề gì hay không, cũng không ai dám chắc.

Hắn tình nguyện để Giáo Sự Đài biết hắn tới mật hội với Anh vương, cũng không dám để cho Giáo Sự Đài biết hắn có quan hệ với An Thái Bình của Đậu Hũ quán, trước mắt hắn cũng không thể để cho Quản Phương Nghi biết được.

Hắn cũng không muốn hẹn gặp Viên Cương ở chỗ nào đó ở bên ngoài, sợ Viên Cương bị người để mắt tới.

Đứng ở góc độ của hắn, muốn gặp Viên Cương mà nói, chỗ gặp mặt an toàn nhất, ngược lại chính là Đậu Hũ quán của Viên Cương.

Két, cửa mở, Viên Cương kéo cửa đi vào, nhìn chằm chằm hắn một lát, sau khi nhận ra người cải trang là Ngưu Hữu Đạo, bèn thuận tay đóng cửa lại, đi đến ngồi xuống đối diện Ngưu Hữu Đạo, mở miệng chào hỏi, “Đạo gia.”

“Mùi vị quen thuộc này khiến cho người ta thật hoài niệm.” Ngưu Hữu Đạo bưng bát lên, uống một hớp, đặt bát xuống, thở dài, “Ngươi nói coi, chúng ta lại chết thêm một lần nữa, thì có thể quay trở về hay không?”

Viên Cương hỏi: “Ngươi muốn thử xem à?”

“Hơ!” Ngưu Hữu Đạo cười, lắc đầu, “Có nghĩ qua, nhưng lại không dám, lấy mạng nhỏ ra đùa không tốt cho lắm. Nơi này nói chuyện có thích hợp không?”

Viên Cương: “Cái nhà này, mỗi một ngóc ngách đều đã được kiểm tra kĩ lưỡng, bên ngoài còn có huynh đệ trong coi. . . Ngươi lúc bình thường sẽ không hỏi ta loại vấn đề này, cõi lòng ngươi đang rất căng thẳng nha!”

Ngưu Hữu Đạo cười cười, “Một mực không gặp mặt được, có mấy lời cũng không có cơ hội nói, bên này ngươi thế nào, có an toàn hay không?”

Viên Cương: “Có Hô Diên gia làm chỗ dựa, chỉ cần Hô Diên gia không động đến ta, tại kinh thành này kẻ dám động đến ta cũng không có nhiều lắm, ta tạm thời không có chuyện gì. Ngược lại là phía ngươi bên kia, ta cảm giác ngươi luôn luôn có phiền phức quấn thân.”

Ngưu Hữu Đạo: “Tạm thời đều nằm trong vòng khống chế của ta, không có việc gì.”


Viên Cương: “Hồng Nương kia là chuyện gì, nghe nói ngươi muốn cưới nàng ta?”

Thu phục Quản Phương Nghi thì hắn có thể hiểu được, nhưng cưới Quản Phương Nghi thì…, khiến hắn hơi có chút kinh ngạc.

Ngưu Hữu Đạo cười nói, “Có cưới hay không không quan trọng, để người ta thích nói gì thì nói đi. Bất quá nữ nhân này cũng có chút thú vị, so với ta tưởng tượng còn thích hợp hơn, có lẽ là do cùng niên kỷ với ta đi, thế nên ở phương diện tâm lý tương đối dễ gần, với ta mà nói, thích hợp hơn Hắc Mẫu Đơn một chút, so với Hắc Mẫu Đơn thì lại càng thành thục hơn. Nam nhân mà, bên người đều là nam nhân hết mà nói, quá dương cương, có một nữ nhân ở bên cạnh cái liền hài hòa hơn nhiều, làm việc gì có một nữ nhân thao tác cũng thuận tiện, tâm tình cũng vui vẻ. Ha ha, đi với nàng, ta muốn đứng đắn cũng đứng đắn không được, rất náo, chính ta cũng cảm thấy mình trẻ lại không ít.”

Viên Cương: “Lời này của ngươi mà để cho Hắc Mẫu Đơn nghe được, sợ là nàng sẽ không cao hứng cho coi.”

“Làm như ngươi rất hiểu nữ nhân không bằng vậy.” Ngưu Hữu Đạo khinh bỉ nói, ngón tay gõ nhè nhè trên mặt bàn, “Hợp ý thì hợp ý, song vẫn không bằng được Hắc Mẫu Đơn, Hắc Mẫu Đơn làm cho ta yên tâm hơn, bối cảnh đơn giản, quan hệ rõ ràng, còn nữ nhân này có mối quan hệ quá mức phức tạp đi, ta cũng không dám cam đoan nàng ta sẽ tuyệt đối không có vấn đề, còn có những người ở bên cạnh nàng ta nữa, trước mắt phải xem chuyện lần này có thể thuận lợi hay không đã, nếu là có thể thuận lợi trở về Thanh Sơn quận, thì mới có thể yên tâm được.”

Viên Cương đã hiểu ý của hắn, đây là còn chưa coi Hồng Nương là người một nhà hoàn toàn, cũng tương đương gián tiếp trả lời, là Đạo gia rất không có khả năng cưới Quản Phương Nghi, bất quá hắn để ý tới chính là cái câu ‘có thể thuận lợi trở về hay không đã, bèn hỏi: “Bộ rất nguy hiểm sao?”

“Nguy hiểm thì ở đâu chả có.” Ngưu Hữu Đạo một câu lờ đi, giương mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn, từ từ nói “Ta có khả năng sẽ không ngốc ở đây lâu nữa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chẳng mấy hôm nữa ta sẽ rời đi. Hôm nay tới, là muốn hỏi ngươi, ngươi đây có tính toán gì?”

Viên Cương: “Ngươi muốn ta làm thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Trở về! Lập tức trở về ngay! Ban đầu ta đã không tán thành việc ngươi chạy qua đây rồi, ngươi nhất định phải kiên quyết đi, ta cũng không muốn nói nhiều gì, nhưng ngươi chắc hẳn cũng hiểu một điều, thường xuyên bơi dưới nước, sớm muộn cũng bị sặc, mà người dễ chết đuối nhất, đều là những kẻ tự cho là mình biết bơi giỏi. Ngươi đã từng lộ diện ở bên cạnh ta, sớm muộn cũng sẽ bị người ta nhận ra, nơi này với ngươi mà nói, quá nguy hiểm!”

Hôm nay hắn cố ý chạy tới, chính là vì muốn nói cái này.

“Chuyện ở bên này, không cần ta làm cái gì sao?”

“Cái gì nên giúp ngươi cũng đã làm rồi, chuẩn bị lần trước của ngươi đã tạo cho ta đường lùi rất tốt, còn lại những chuyện đằng sau, không cần ngươi phải đi mạo hiểm nữa.”

“Nhưng ta cũng chưa có động thủ mà.”

“Hầu Tử, ngươi hẳn là minh bạch, nơi này không giống với thế giới quen thuộc trước kia của chúng ta, thế giới bên này là do tu sĩ khống chế, bản lãnh của ngươi ở bên này cũng có hạn, theo thế lực của Thương Triều Tông không ngừng khuếch trương, cấp độ ta tiếp xúc ở trong tu hành giới này tất nhiên cũng sẽ càng ngày càng cao. Hầu Tử, trở về đi! Đi ra phía sau màn, phía trước để cho ta tới!”

Viên Cương chống hai khủy tay lên bàn, đầu cúi thấp xuống.

Hắn minh bạch ý tứ của Ngưu Hữu Đạo, thực lực của hắn hiện tại đã theo không kịp cước bộ của Đạo gia, nói một cách hiện thực là, nếu hắn còn làm như vậy mà nói, hắn sẽ trở thành cái vướng víu của Đạo gia.


Có một điểm rất hiển nhiên, và không cần phải hoài nghi, là hắn hiểu rất rõ Đạo gia, biết một khi hắn xảy ra chuyện, Đạo gia không có khả năng bỏ mặc không quan tâm.

Một câu ‘Đi ra phía sau màn, phía trước để cho ta tới’, khiến tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp, đời trước, Đạo gia có chuyện gì đều là để hắn ra mặt, sự tình nguy hiểm chém chém giết giết, đều luôn là hắn xông tới trước nhất, hiện tại, hắn cảm giác bản thân đã trở thành một phế vật vô dụng!

“Đạo gia, ngươi trở về đi, ta muốn thử lăn lộn một mình.”

Nghe được lời ấy, gương mặt Ngưu Hữu Đạo mạnh mẽ co rút lại một chút, đập bàn tay xuống trước mặt bàn của hắn một cái, giọng giận dữ nói: “Đúng là ta đã từng hứa hẹn với ngươi, rằng một ngày nào đó ngươi không muốn ở bên cạnh ta nữa, ngươi có thể tùy thời rời đi, nhưng tình huống bây giờ không giống khi đó! Hầu Tử, ta mặc dù không muốn ước thúc tự do của ngươi, nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện, có lý tưởng, là tốt, cũng rất hoan nghênh, thế nhưng ít nhiều gì vẫn phải để ý tới hiện thực một chút, một bước xẩy chân, sẽ làm hại những thủ hạ kia của ngươi, ngươi hãy vì huynh đệ thủ hạ  của mình, mà hãy suy nghĩ lại!”

Viên Cương y nguyên vẫn cúi đầu, “Đạo gia, để cho ta thử một chút đi.”

“Ngươi. . .” Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên đứng dậy, tay chỉ thẳng vào hắn, chỉ rất lâu, cuối cùng phất tay áo, quay người rời đi.

Nhưng lúc đi ra tới cửa, lúc sắp mở cửa, hắn lại dừng bước, vẫn đưa lưng về phía này, nói: “Vẫn là câu nói kia, nếu có ngày ngươi không muốn ở bên cạnh ta nữa, ngươi có thể tùy thời rời đi, cho nên ta tôn trọng lựa chọn của ngươi! Bất quá, có chuyện gì không cần phải ngang ngạnh, làm người hai đời, một đời huynh đệ, có chuyện gì, nhớ kỹ, liên hệ ta!” Nói xong đẩy cửa đi ra ra.

Viên Cương ngẩng đầu, đột nhiên đứng dậy, đuổi theo, quát gọi, “Đạo gia!”

Nhưng thân ảnh Ngưu Hữu Đạo biến mất tại dưới góc rẽ bậc thang, không có dừng bước, cũng không có quay đầu lại.

Bởi vì hắn biết rõ, Hầu Tử là hạng người gì, nếu nghĩ thông tự nhiên sẽ nghe lời hắn rời đi, nghĩ không thông thì nói nhiều lời cũng vô ích, chuyện Hầu Tử không muốn làm, hắn cũng không ép buộc được, cũng sẽ không ép buộc.

Ầm! Viên Cương đột nhiên tung quyền, gỗ vụn bay tán loạn, một quyền đánh cho tường nhà thủng một lỗ.

Đám Viên Phong từ phía dưới chạy lên, chỉ thấy Viên Cương đang chống hai tay vào tường, cúi đầu nhắm mắt yên lặng. . .  . . .

“Lần trước lén lút đi ra ngoài làm gì, gần đây cảm xúc ngươi trông không được ổn cho lắm!”

Phù Phương viên, Quản Phương Nghi đi tới dưới bóng cây, lên tiếng hỏi.

“Có sao?” Ngưu Hữu Đạo đang ngồi dưới bóng cây, ngẩng đầu lên hỏi.


Quản Phương Nghi đưa tay cầm bầu rượu hắn đặt ở bên cạnh ghế, giơ bầu rượu lên ngang đầu, dóc ra một ngụm, rót thẳng vào trong miệng.

Trên ghế nằm, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn nàng, thưởng thức sự ưu mĩ kèm cử động phóng khoáng của nữ nhân này, chợt lại sững sờ.

Quản Phương Nghi nuốt ừng ực xuống mấy ngụm xong, đột nhiên vung tay áo lên, ném bình rượu xuống thẳng hồ nước phía xa, xong giơ tay áo lên lau môi, rồi ngồi xuống ở bên cạnh, nói “Người đã tới tay, đám Ngô lão nhị đã mang người dời đi.”

Ngưu Hữu Đạo cũng cảm giác được tâm tình của nàng có chút không đúng, hỏi: “Vẫn còn thuận lợi đó chứ?”

Quản Phương Nghi: “Kém chút xảy ra chuyện! Lão bộc bên người Chương Hành Thụy lại là tu sĩ âm thầm bảo hộ hắn, thực lực cường hãn, nếu không phải trước đó để đề phòng vạn nhất, ta cho đám Ngô lão nhị một tấm phù triện, thì lần này sợ là đã bị đập ngược. Còn nữa, trên người Chương Hành Thụy còn có một cái hộ thân phù làm từ bạch cốt, chỉ cần hộ thân phù ở trên người của hắn, Quỷ Mẫu có thể tùy thời tìm tới vị trí của hắn, chỉ cần hắn mở ra tấm hộ thân phù kia, là Quỷ Mẫu liền sẽ biết được hắn xảy ra chuyện.”

Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo ngưng trọng, hỏi “Quỷ Mẫu đã biết rồi sao?”

Quản Phương Nghi: “May mắn! Chương Hành Thụy chưa từng gặp qua loại chuyện này, nhất thời khẩn trương, không thể thuận lợi mở ra được đạo hộ phù kia, liền bị đám Ngô lão nhị bọn hắn kịp thời khống chế lại, hành vi của Chương Hành Thụy làm cho đám Ngô lão nhị hoài nghi, bèn cạy miệng của hắn khai ra, mới biết là Quỷ Mẫu lại có thể biết được loại pháp thuật tà môn này! Có thể khẳng định, người tam đại phái chắc chắn cũng không biết là Quỷ Mẫu lại biết được loại pháp thuật tà môn này, chí ít là đệ tử ở bên người Anh vương của tam đại phái không biết, nếu không chắc chắn sẽ nhắc nhở mấy người Ngô lão nhị bọn hắn rồi. Quá nguy hiểm, đám Ngô lão nhị sợ đến nổi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cái này nếu mà không biết rõ tình hình, lại bị Quỷ Mẫu tìm tới, bọn hắn đâu có mạng tại!”

Nguy hiểm thật! Đích thật là quá nguy hiểm! Ngưu Hữu Đạo cũng khẩn trương theo, phải nói là vạn phần may mắn, nghe nói không việc gì bèn thở ra một hơi, cái này nếu mà để cho Quỷ Mẫu biết được Chương Hành Thụy xảy ra chuyện mà nói, bên này lại không thể kịp thời liên hệ với Quỷ Mẫu, Quỷ Mẫu tất nhiên sẽ liên hệ với Tây Viện đại vương Hạo Vân Thắng muốn hỏi rõ tình huống, đến lúc đó mọi chuyện lập tức bị bại lộ, vạn nhất đối phương chơi cái ‘tương kế tựu kế’ mà nói, vậy thì không phải là chuyện không thể cướp được chiến mã nữa, mà không khéo mọi người còn phải vứt bỏ cả mạng nhỏ nữa.

“Chúng ta cũng nên đi, người Phù Phương viên bắt đầu di chuyển đi!” Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, phân phó nói.

Quản Phương Nghi đứng dậy theo, một đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào hắn, rất chân thành nói: “Ngưu Hữu Đạo, lần này ta đi theo ngươi, chính là đem toàn bộ thân gia tính mệnh đặt ở trên người ngươi, ta có thể tin tưởng ngươi được sao?”

Ngưu Hữu Đạo tựa hồ đã hiểu ra, vì sao cảm xúc của nàng ta có chút kỳ lạ, bèn đáp “Ta vẫn là câu nói kia, nếu ngươi không phụ ta, thì ta cũng sẽ không phụ ngươi! Huống chi bây giờ ngươi cũng chỉ có thể tin tưởng ta, ngươi đã không còn đường lui, ngươi hiện tại hối hận có hữu dụng không? Khỏi cần phải nói cái gì khác, ngươi biết quá nhiều thứ, cũng đã tham dự quá sâu, nếu một khi ta xảy ra chuyện, bị bại lộ, có chút bí mật, ngươi nói ngươi không biết, ngươi cảm thấy Hiểu Nguyệt các sẽ tin ngươi sao?”

Quản Phương Nghi không có trả lời hắn, mà là từ từ quay người, nhìn chung quanh Phù Phương viên một lượt, ánh mắt có chút mê mang, miệng lẩm bẩm, “Đã nhiều năm qua như vậy, một mực luôn ở tại chỗ này, có quá nhiều hỉ nộ ái ố đều được phát tiết ở đây, rốt cục cũng phải rời đi, nằm mơ đều không có nghĩ tới, ta lại lấy loại phương thức này rời đi! Ngưu Hữu Đạo, ngươi nói ta có nên hận ngươi hay không đây?”
—————————————————————————————————————–
Chương sau : Lời tác giả : 

Một chương này, ta viết rất xoắn xuýt.

Ngay từ đầu, cố sự được thiết lập là hai phần xuyên nhau, thế nhưng dạo một vòng nghe nói viết quá nhiều sự kiện song song sẽ ảnh hưởng đến hoàn thành câu chuyện, nên lúc viết tâm thần có do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn là muốn cố sự cho viên mãn một chút, bèn kiên trì viết.

Hôm nay viết đến đoạn Hầu Tử và Ngưu Hữu Đạo mỗi người đi một ngã, ta lại xoắn xuýt, ta biết không ít độc giả không thích đọc kiểu loại này.

Nên viết xong lại xóa.

Sau đó trong truyện cho đối thoại chuyện xưa nhiều lắm.


Viết xong lại xóa.

Thế là viết miêu tả quá trình làm sao bắt Chương Hành Thụy, vẫn chưa viết xong liền mệt mỏi quá, ngủ mất.

Kỳ thật lúc viết quyển sách này đến chương 70, cũng chính là đoạn Thương Triều Tông mượn được nhân mã xong rời đi Quảng Nghĩa quận, cái lúc trận chiến đầu tiên, thì trên tay của ta cũng đã có gần 30 chương bản thảo giữ lại, đó cũng là số chương dự bị trước để đăng lên.

Ta một tay bị tàn, có thể tích trữ những bản thảo kia rất không dễ dàng, mấy tháng mới tích được chút chương tồn này.

Thế nhưng là cái đoạn đánh nhau đầu kia, ta viết đánh nhau quá mức tiên hiệp.

Trước khi lên kệ, lúc bàn bạc câu thông với biên tập, ta đã nói kế hoạch chỉnh thế sơ bộ của sách này và cũng đã định vị sách là viết về thế giới pháp thuật cấp thấp, chủ yếu lấy nội dung cốt truyện làm chủ đạo, chém chém giết giết làm phụ. Sau ta cảm thấy ngay từ đầu liền đánh bạo như thế, phía sau đoán chừng viết sẽ quá sức, sợ khó không chế chỉnh thể chuyện xưa, sợ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tồn tại tất yếu của thế lực thế tục, bèn lại xóa bỏ, đè ép giá trị võ lực xuống bớt.

Thế là đằng sau liền có trận đầu sau khi mượn binh ở Quảng Nghĩa quận, dẫn tới không ít chỉ trích, chê võ lực quá kém các kiểu.

Hôm nay cũng đã xóa hai lần, ép tâm lực của ta quá sức chịu đựng, liền ngã xuống giường ngủ luôn, ngay cả tắm rửa cũng không.

Ngủ một giấc tỉnh lại, đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều, cũng đã nghĩ thông.

Nên mỗi người đi một ngã thì cứ mỗi người mỗi ngã đi, chuyện xưa đằng sau tiếp tục cũng cần cái lần mỗi người đi một ngã này, lần thay đổi này, toàn bộ phía sau cũng được thay đổi, cảm giác mình không có cái kia tâm lực đi giả trang cái gì ngay thẳng.

Ghét trong chuyện xưa cho quá nhiều đối thoại, vậy cứ ghét đi.

Thế là xóa bỏ quá trình bắt Chương Hành Thụy tỉ mĩ đi, viết một hơi xong chương này.

Ta viết những dòng này, là muốn nói một chút, vì cái gì hiện tại mới đổi mới.

Có người nói, sách này phải chăng lại là thể loại ‘thái giám’ kia.

Sẽ không, bộ《 Phi Thiên 》thái giám kia ta còn có thể dốc hết sức viết, có thể thấy được ta cũng không thích làm thái giám.

Ta luôn tự hiểu lấy mình, chính mình không phải người có cái thành tích cao gì, cũng biết rõ bản thân viết không tốt, ngẫu nhiên tiến vào nghề này, chính mình quay đầu ngẫm lại cũng cảm thấy kỳ quái. Cho nên một mực định vị chính mình là khách qua đường trên mảng truyện mạng, thuận theo tự nhiên, có người xem, có thu nhập liền sẽ tiếp tục viết, không ai xem, thì một ngày nào đó sẽ lặng lẽ biến mất, không nợ ai cũng không mang đi của ai một áng mây!

Viết cố sự, dùng hết toàn lực, cũng vì dùng toàn lực, lúc bật máy tính lên gõ chữ, toàn bộ tinh lực đều tập trung ở trên đó, nên khi viết xong, vừa đóng máy tính lại, tâm tư cũng sẽ không ở lại trên đó nữa.

Trước mắt chương mới sẽ không ổn định, do có nhiều phương diện ảnh hưởng, phần lớn là về phương diện kinh tế đi, tóm lại đều là việc cá nhân, ta cũng không biết nên giải thích làm sao với độc giả nữa, ảnh hưởng tới cảm xúc của mọi người đang đọc, ta muốn nói một tiếng, thật có lỗi với đàng ấy!

Yếu ớt nói, từ từ để cho ta điều chỉnh!


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement