Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 356: Là ta tự nguyện

Edit: Luna Huang

Đi ra khỏi chốn ngợp trong vàng son, Tần Miên trở về hậu viện thanh tịnh.

Ngoại trừ một vài khách quý ra, cũng không phải lúc nào nàng cũng cần đứng ở tiền sảnh, còn khách nhân bình thường thì để người phía dưới ứng phó là đủ rồi.

“Tần tỷ!” Một tên hán tử đứng canh giữ ở hậu viện lên tiếng chào.

Tần Miên đứng ở trong sân nhìn chung quanh, hỏi: “Đông gia đâu?”

“Về phòng rồi ạ!” Hán tử đáp, lại tiếp tục nhắc nhở: “An Thái Bình của Đậu Hũ quán tới, cũng đi vào phòng của đông gia.”

Một tên nam nhân bên ngoài tiến vào khuê phòng của Tô Chiếu ư? Tần Miên ngơ ngác một chút, chợt quay người bước đi.

Nàng muốn xem thư coi, hai người này muốn nói chuyện gì mà cần phải lảng tránh, muốn tới xem coi đến tột cùng là chuyện gì.

Một đường đi tới cửa khuê phòng của Tô Chiếu, đang muốn đưa tay ra gõ cửa, nhưng động tĩnh từ trong phòng truyền ra, khiến cho cánh tay nàng đang nâng lên làm động tác gõ cửa chợt cứng đờ.

Tần Miên cho rằng mình đã nghe nhầm cái gì, thậm chí nhìn chung quanh một chút, còn tưởng rằng chính mình đã đi nhầm phòng.

Bởi vì động tĩnh bên trong, thật sự khiến nàng không thể tin được.

Nhưng mà sự thật chứng minh, nàng không có đi nhầm, động tĩnh khó nghe từ trong phòng truyền ra đó nàng quá quen thuộc, lăn lộn ở Bạch Vân gian nhiều năm qua như vậy, thật sự nghe rất quen, nàng vừa nghe một chút liền biết, bên trong tại đang làm cái gì, còn rất kịch liệt nữa!

Càng khiến nàng khó có thể tin hơn chính là, bên trong thỉnh thoảng có tiếng nói mớ như mê đắm của Tô Chiếu truyền đến, ngẫu nhiên toát ra một hai câu, giọng nghe không giống như đang bị ép buộc, càng giống như là đang còn say mơ màng vậy, khiến cho thần sắc Tần Miên run rẩy.

Tần Miên giơ tay lên, muốn đẩy cửa vào, nhưng cuối cùng vẫn là buông tay xuống, từ từ quay người, lui ra đứng ở dưới mái hiên.

Nhìn xem màn đêm dần dần phủ xuống, nghe động tĩnh ở trong phòng phía sau thật lâu vẫn chưa ngừng, sắc mặt nàng ngưng trọng dị thường. . .  . . .

Mây tan mưa tạnh, trong phòng khôi phục lại an tĩnh.


Trên giường, hai con người trần truồng, nam nhân nằm thẳng, nữ nhân mái tóc xốc xếch, nằm nghiêng, đưa lưng về phía nam nhân.

Viên Cương kinh ngạc nhìn nóc nhà, mờ mịt, càng nhiều hơn chính là ảo não cùng và hối hận, hắn nghĩ không ra, chính mình cư nhiên lại có thể đi làm ra chuyện như thế này.

Dưới sự xúc động, cảm xúc bị rối loạn, hắn thật sự là có mang mục đích nào đó chạy tới đây, thế nhưng sau khi tỉnh táo lại rồi, hắn thật hối hận, chính mình sao có thể làm ra được chuyện như vậy nhỉ?

Tô Chiếu đang nằm nghiêng, người co ro, đưa lưng về phía hắn, đường cong thân thể uyển chuyển, da thịt trắng nõn như tuyết, mái tóc lộn xộn phủ loạn lên trên cả khuôn mặt, răng ngà đang cắn môi, thật lâu không có buông mở.

Vừa mới nãy, nàng cho rằng mình sắp sửa bị Viên Cương giày vò cho chết mất, lúc thì ở trên tận cửu tiêu*, lúc thì lại như rơi xuống tận đáy địa ngục, kém chút hồn phi phách tán. (*chín tầng trời)

Hiện tại thanh tỉnh lại, cũng ý thức được chính mình vừa rồi đã trải qua cái gì.

Nàng cũng mờ mịt, chẳng biết tại sao lại có thể như thế này, bản thân nàng rõ ràng có năng lực để cự tuyệt, thế nhưng khi bị nam nhân này ôm một cái, hôn một cái, một cỗ khí tức nam tính cường hãn kia bao phủ, trong nháy mắt tựa như biến nàng thành một tiểu nữ nhân, cảm giác trong sát na đó bản thân nàng sắp sửa rơi vào trầm luân, lý trí đan cùng với tình loạn ý mê dây dưa, cuối cùng lý trí bị mê thất, chìm luôn vào trong tình loạn ý mê, thế là triệt để rơi vào trầm luân!

Hiện tại đầu óc của nàng khi thì thanh tỉnh, khi thì hỗn loạn.

Thanh tỉnh là bởi vì nàng biết là đã xảy ra chuyện gì, hỗn loạn là do trong đầu thỉnh thoảng sẽ hiển lên bóng dáng của Thiệu Bình Ba, cảm giác bản thân làm ra chuyện có lỗi với Thiệu Bình Ba.

Nàng với Thiệu Bình Ba đã hứa hẹn cùng nhau cả đời mà, nàng cho rằng chính mình cuối cùng sẽ ở cùng với Thiệu Bình Ba là chuyện đương nhiên.

Nhưng trải qua một ‘trận mộng dài’ này xong, có một số chuyện nàng tựa hồ đã hiểu ra, một mực cho rằng ở cùng với Thiệu Bình Ba là chuyện đương nhiên, cũng chỉ là mỗi bản thân nàng cho là như vậy, nam nhân chân chính khiến cho nàng động tâm, thật ra chính là nam nhân đang nằm ở bên người này, chỉ là nàng bị ‘cái đương nhiên’ kia của chính mình che đậy đi mà thôi, đến mức khiến cho bản thân một mực nhầm tưởng, không thể phân biệt rõ.

Bây giờ suy nghĩ lại, nàng đã nhận thức được rõ ràng, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, nàng liền đã có cảm giác, đằng sau đó mới có thể tận lực đi thăm dò, mới có thể tận lực đi tiếp cận, hiện tại đã biết rõ ý nghĩ của bản thân tại thời điểm đó, chỉ là vì bị bản thân nàng cố ý làm cho nó mơ hồ mà thôi.

Sau khi trải qua chuyện này, nhưng mê mang chính mình tự đan cho bản thân cũng được cởi bỏ, đã thanh tỉnh.

Kỳ thật trong tiềm thức của chính nàng đã biết, chính nàng cũng đã tiếp xúc qua, nàng hiểu được Thiệu Bình Ba, biết rõ Thiệu Bình Ba là hạng người gì, Thiệu Bình Ba là người coi giang sơn còn quan trọng hơn tất cả những cái khác, sau khi công thành danh toại, sẽ không thể cưới một nữ nhân có thanh danh như nàng đây.

Kỳ thật nàng vẫn luôn nhận biết được điều này, vẫn luôn nhận biết, nhưng lại một mực ôm một tia hi vọng.

Hiện tại nam nhân đang nằm bên người này đã khiến một tia hi vọng của nàng triệt để đứt mất, cũng khiến nàng thanh tỉnh, chấm dứt lý do và quyết tâm hơn.


Nàng không biết vừa rồi bản thân thuận theo hắn, có phải là đại biểu cho một loại ý nghĩ nào đó trong tiềm thức của bản thân hay không.

“Thật xin lỗi!” Viên Cương khẽ nhẹ giọng nói, hắn hiện tại thật không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói tiếng thật xin lỗi.

Cũng không dám nhìn nàng, hiện tại đã biết phi lễ chớ nhìn.

Tô Chiếu bỗng nhúc nhích một chút, vẫn đưa lưng về phía hắn, hỏi: “Tại sao muốn nói câu xin lỗi đó?”

Viên Cương không biết nên giải thích như thế nào, khẽ chống người, tính ngồi dậy.

Tô Chiếu vẫn đưa lưng về phía hắn, vươn cánh tay ra sau, đặt ở trên lồng ngực rắn chắc của hắn, “Không cần phải nói xin lỗi, là ta tự nguyện.”

Trình độ nào đó mà nói, cũng đích thật là nàng tự nguyện, bằng không Viên Cương cũng không thể ép được nàng.

Viên Cương từ từ nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Tô Chiếu cũng từ từ xoay người lại, cơ thể đối diện với ánh mắt của hắn, khiến cho nàng thẹn thùng e lệ không chịu nổi, dứt khoát nhào tới, ôm lấy Viên Cương, áp đảo hắn, nằm ở trên ngực của hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Ngươi bây giờ chắc hẳn cũng đã biết, ta không phải là nữ nhân của Tây Viện đại vương Hạo Vân Thắng đi.” Tô Chiếu lên tiếng nhắc nhở hắn, ẩn ý trong đó tựa hồ như muốn nói, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!

Viên Cương trầm mặc, không biết nên nói cái gì.

Tô Chiếu: “Có một số việc, hiện tại ta không có cách nào giải thích với ngươi, trong lúc nhất thời cũng giải thích không rõ, tóm lại ngươi không nên ở lâu trong phòng ta, đi đi, đi nhanh một chút, lập tức rời nơi này, cũng đừng nói chuyện với bất kỳ ai, hôm nào ta sẽ đi tìm ngươi, sẽ cho ngươi một lời giải thích.”

Khuôn mặt như vẽ, gương mặt ửng hồng, trông nàng ngay lúc thật xinh đẹp, chợt chậm rãi cúi đầu, môi anh đào ịn một cái lên trên môi của Viên Cương, nàng chủ động hôn, giống như chuồn chuồn lướt nước vậy, “Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta không hối hận!”

Nói xong cấp tốc đứng dậy, giật cái mền gấm ở trên giường, bao lấy thân thể của mình, quay đầu một bên, không dám nhìn thân thể rắn chắc như thạch điêu kia của hắn, ngẫm lại mặt lại đỏ cả lên, lần nữa thúc giục, “Đi, đi mau đi!”

Viên Cương cấp tốc bò dậy, nhặt y phục của mình lên, nhanh chóng mặc vào xong, cũng không quay đầu nhìn lại, cấp tốc mở cửa bước đi nhanh cứ như là đang chạy trốn vậy.

Lúc đi đến cửa hậu viện, một tên hạ nhân đưa tay ra tiễn, “An lão bản, đi thong thả!”


Nhưng ngay lúc Viên Cương bước sượt qua người hắn, tên hạ nhân kia đột nhiên xuất thủ, điểm một chỉ ở trên lưng Viên Cương.

Ngay lúc suy nghĩ của Viên Cương đang còn hỗn loạn, chính là thời điểm tính cảnh giác của hắn thấp nhất.

Bên cạnh lại có một người lướt tới phối hợp, lặng yên không một tiếng động, liền chế trụ Viên Cương lại.

Rất nhanh, Viên Cương bị hai người lôi trở về trong hôn mê, Tần Miên đang đứng ở trong đình đài lầu các nhìn ra, khuôn mặt tràn đầy lạnh lùng.

Tần Miên quơ quơ tay áo, hai tên hạ nhân lập tức lôi Viên Cương đi.

Tần Miên quay người rời đi, bước tới trước cửa gian phòng của Tô Chiếu.

Lần này, nàng không có gõ cửa, tay đẩy một phát mở cửa ra.

Trong phòng, Tô Chiếu đang còn mặc quần áo vào, bị Viên Cương giày vò quá sức, hành động có chút bất tiện, đột nhiên có người xâm nhập, đang có tật giật mình nàng bị động tĩnh này làm giật nảy cả mình.

Thấy người tới là Tần Miên, Tô Chiếu che ngực tức giận nói: “Còn có chút quy củ nào không hả, không biết gõ cửa sao?”

Dứt lời, chính nàng cũng từ trong hành vi khác thường của Tần Miên nhận ra được cái gì, lập tức có chút bối rối, thậm chí nổi lên tâm tư giết người diệt khẩu, nhưng trong lúc nhất thời không tiện ra tay!

Tần Miên xoay người, nhặt y phục bị xé rách ở trên sàn lên, từ từ đi đến bên cạnh giường, nhìn thấy lấm tấm điểm đỏ thẫm ở trên giường, cắn răng hỏi: “Là hắn ép buộc ngươi?”

Tô Chiếu lặng yên một chút, nói: “Hắn có thể ép buộc được ta sao? Là ta tự nguyện!”

Tần Miên lập tức giọng đau lòng nhức óc nói: “Hồ đồ! Hồ đồ a!”

Tô Chiếu cố gắng bình phục lại cảm xúc, tiếp tục mặc y phục, chậm rãi nói: “Đây là chuyện riêng của cá nhân ta, sẽ không ảnh hưởng đến tổ chức, tự ta sẽ giải quyết tốt hậu quả chuyện này, không cần ngươi quan tâm! Nhớ kỹ, không cần ngươi nhúng tay, đừng có can thiệp vào!”

Tần Miên: “Bạch tiên sinh bảo ta chăm sóc ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm thế nào bàn giao được với Bạch tiên sinh đây?”

Tô Chiếu: “Phía sư phụ bên kia, ta sẽ tự giải thích, không cần ngươi bàn giao cái gì!”

Tần Miên quăng y phục rách rưới trong tay xuống sàn, chỉ lấm tấm điểm đỏ thẩm ở trên giường, “Ngươi bàn giao? Ai cũng biết ngươi là nữ nhân của Tây Viện đại vương, với cái này nữ nhân làm thế nào bàn giao đây? Phía sau An Thái Bình là Hô Diên gia, sẽ chọc ra đại phiền toái! Ngươi thân vốn ở trong loại hoàn cảnh này, thân thể sạch sẽ mới là cái bàn giao tốt nhất, thân thể không sạch sẽ, ngươi làm sao bàn giao với Thiệu Bình Ba? Ngươi đây là tự hủy chính tương lai của ngươi!”

Tô Chiếu xoay người nhìn lại, “Tại sao ta cần phải bàn giao với hắn? Ta với hắn ngay cả cái danh phận đều không có, cũng chẳng có đính hôn, tại sao phải cho hắn cái bàn giao hử?”

Tần Miên: “Chính miệng ngươi đã đáp ứng Bạch tiên sinh, ngươi quên rồi sao?”


Tô Chiếu: “Công là công, tư là tư, không có ai quy định ta nhất định phải đem chung thân gả cho Thiệu Bình Ba, những gì nên làm ta sẽ tiếp tục làm tốt, không cần ngươi lo lắng! Vẫn là câu nói kia, không cần ngươi nhúng tay, đừng có can thiệp vào, không cần phải tự gây phiền toái cho chính mình!” Liếc xéo nàng, trong ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lẽo.

“Ngươi. . .”

“Tốt, ta mệt rồi.”

Tần Miên nắm chặt song quyền lại, nghiêm chặt gò má, quay người rời đi.

Mặc y phục xong Tô Chiếu từ từ tới ngồi xuống ở trước bàn trang điểm, nhìn xem chính mình trong gương, lẳng lặng ngồi yên thật lâu, cố loại bỏ từng màn làm cho người ta xấu hổ phát sinh trước đó, thế nhưng lại càng khắc sâu vào trong đầu, không cách nào xóa đi, hết thảy giống như là đang nằm mơ vậy.

Nhưng mà sau khi tỉnh mộng, vẫn phải đối mặt với hiện thực, việc này đã bị Tần Miên biết, phiền phức sợ là vẫn phải đối mặt.

Bỗng nhiên, thần sắc Tô Chiếu chấn động, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, nếu Tần Miên biết, sẽ còn thả cho An Thái Bình bình yên rời đi sao?

Trong mắt hơi có chút lo nghĩ, nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài.

Nàng để tóc tai bù xù như vậy chạy ra tới bên ngoài, tìm được một tên hạ nhân, vội hỏi: “Tần Miên đi đâu rồi?”

Hạ nhân kia có chút kinh ngạc nhìn dáng vẻ lộn xộn này của nàng, chỉ một cái phương hướng, “Đi tới phòng tối bên kia!”

Vừa nghe được phòng tối, Tô Chiếu càng thêm lo nghĩ, vội vàng rời đi.

Trong phòng tối, ánh đèn lờ mờ, Viên Cương vẫn trong hôn mê, bị trói lại ở trên giá hành hình.

Tần Miên từ trong bóng tối đi tới, đứng ở trước mặt Viên Cương, nhìn chằm chằm vào Viên Cương đang hôn mê xem xét thật kỹ, xong đưa tay ra cầm cái cằm của Viên Cương, bóp cho miệng Viên Cương mở ra, một tay kia kẹp lấy một viên dược hoàn màu đỏ, bắn vào trong miệng Viên Cương, thi pháp đưa dược hoàn trôi xuống bụng Viên Cương, cũng thi pháp hỗ trợ tiêu hóa dược hoàn trong bụng hắn. . . . . .

Cạch! Tô Chiếu nhanh như cơn gió đẩy cửa chạy vào, nhìn thấy Viên Cương đang hôn mê bị trói lại, cũng nhìn thấy được động tác của Tần Miên.

Tần Miên quay đầu lại nhìn xem nàng, bàn tay kia còn đặt tại trên người Viên Cương.

“Buông hắn ra!” Tô Chiếu vọt tới, một tay đẩy Tần Miên ra một bên, sau đó cấp tốc kiểm tra thân thể Viên Cương, nhưng cũng không có phát hiện ra được cái gì dị thường, đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Miên, “Ngươi đã làm gì hắn rồi?”

Tần Miên: “Viên Khổ Thần Đan Bạch tiên sinh cho ta kia, ta thưởng cho hắn!”

“Tiện nhân đáng chết!” Tô Chiếu nghiêm giọng trách cứ, hiện tại cũng không có thời gian cùng nàng ta so đo, bàn tay nhấn vào phần bụng của Viên Cương, chuẩn bị thi pháp giúp Viên Cương phun đồ vật ra.

Tần Miên: “Ngươi tới chậm, ta đã giúp hắn luyện hóa rồi!”


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement