Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 406: Con bất hiếu

Edit: Luna Huang

Mặc dù có phán đoán, nhưng sau khi nghe được đối phương xác nhận, Viên Cương vẫn là giật mình không nhỏ, nghe nói vị chính này là tỷ tỷ của hoàng đế Vệ quốc, mà hoàng đế Vệ quốc, có tiếng là không màng chính sự, nghe đồn quyền lực thực sự của Vệ quốc, là nằm ở trên tay của nữ nhân này.

Viên Cương không biết truyền ngôn là thật hay là giả, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, một vị trưởng công chúa, có thể trở thành thừa tướng của một nước, liền có thể thấy được lốm đốm.

Một nhân vật như vậy, lại bất ngờ gặp phải ở trong tình huống này, rất là khiến hắn ngoài ý muốn.

Viên Cương: “Thừa tướng Vệ quốc, làm sao lại xuất hiện ở loại địa phương này?”

Huyền Vi có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, thừa tướng một nước xuất hành, bên người chắc hẳn phải có rất nhiều nhân viên đi theo bảo hộ mới đúng, bèn cười đáp: “Vừa mới tới bái phỏng các chủ Vô Biên các Lam Minh, đi ngang qua lãnh thổ nhà khác tới đây, nên cũng không tiện trương dương.” Lại đưa tay giới thiệu nam nhân bên người, “Đây là bằng hữu của ta, Tây Môn Tình Không.”

Tựa hồ như muốn nói, có người này bảo hộ là đủ.

Viên Cương bỗng nhiên quay sang nhìn chăm chú nam nhân này, “Ngươi chính là đệ nhất cao thủ Đan Bảng, Tây Môn Tình Không?”

Mấy trăm người trên Đan Bảng hắn có lẽ hắn không nhớ được, song cái tên xếp hạng thứ nhất này hắn khẳng định nhớ.

Tây Môn Tình Không bình tĩnh nói: “Có một số việc chỉ nghe một chút là được, không thể coi là thật, ta không dám, cũng không có thực lực tự xưng là đệ nhất kia, là người khác tự tâng bốc, Đan Bảng sắp xếp như thế nào, cũng không phải do ta nói mới tính.”

Viên Cương: “Đa tạ tương trợ.”

Tây Môn Tình Không: “Không cần tạ ơn, chúng ta cũng không có giúp đỡ ngươi cái gì.”

Viên Cương không phải là người quá khách khí, người ta nói không cần cám ơn, hắn cũng liền không nói nữa.

Ngược lại Huyền Vi nhịn không được hỏi: “Viên huynh, Tam Hống Đao làm sao lại ở trên tay ngươi, người Hiểu Nguyệt các làm sao lại truy sát ngươi?”


Viên Cương: “Một lời khó nói hết!”

Huyền Vi ‘à’ một tiếng, đối phương đây là không muốn nói, nàng cũng không ép hỏi nữa, đổi chủ đề, “Viên huynh có thể thúc đẩy được sa hạt?”

Viên Cương: “Chưa nói tới thúc đẩy cái gì, trước đó cũng là phương pháp trong lúc đào mệnh ta vô tình phát hiện được.”

Nam nữ nhìn nhau, đều cho rằng Viên Cương nói vậy là có chỗ giữ lại, không chịu thổ lộ bí mật trong đó, bí mật của người ta, cũng không tiện đi hỏi nhiều.

Huyền Vi lại đổi chủ đề, “Viên Cương huynh đây là muốn đi đâu?”

“Đi đâu ư?” Viên Cương mờ mịt, Tô Chiếu vừa chết, hắn cũng không biết bản thân mình nên đi đâu, tự nhủ: “Trở về Thanh Sơn quận đi!”

Hắn không phải là người tự đại, trải qua phong ba lần này, một lần đụng phải vách tường, khiến bản thân hắn cũng ý thức được, rằng hắn không có năng lực khống chế được thế cục phức tạp. Cho dù là tên Thiệu Bình Ba mà hắn chướng mắt, trước đó cho rằng, người ta được gọi là phàm phu tục tử, bản thân mình cũng được gọi là phàm phu tục tử, Thiệu Bình Ba có thể sống được thật tốt, chẳng lẽ hắn, người có kinh nghiệm của đời trước này, lại không làm được sao? Hiện tại tỉnh táo nghĩ lại, năng lực của hắn so ra không bằng người ta.

Lúc ở bên người Đạo gia, rất nhiều chuyện nhìn cũng chỉ là như vậy, nói trắng ra là chẳng có chuyện gì đáng gờm, nhưng kỳ thật chuyện không phải chỉ có như vậy, đó là bởi vì Đạo gia đã sắp xếp lý giải rồi mới bảo hắn đi làm.

Theo người có râu kia nói, lúc này nếu không phải vì trước đó Đạo gia đã lưu lại đường lui cho hắn, nếu người có râu vừa đuổi đến liền ra tay giết hắn mà nói, chỉ sợ hắn đã không sống tới hiện tại.

Mà trước đó, hắn cũng đã cho bọn Viên Phong chia thành tốp nhỏ về Thanh Sơn quận rồi.

Nghe ra trong giọng nói của hắn có vẻ không xác định, ánh mắt Huyền Vi sáng lên, lập tức mời chào: “Viên huynh, có thích theo ta tới Vệ quốc du ngoạn chút không?”

. . .  . . .

Phù Phương viên, Ngọc Thương đang đứng trong rừng trúc, nghe Độc Cô Tĩnh ở bên cạnh bẩm báo.

“Hạt hoàng lại cứu bọn hắn ư?” Nghe hắn bẩm báo xong, Ngọc Thương quay đầu lại hỏi, hình như có không tin lắm.

Độc Cô Tĩnh nói: “Đệ tử cũng không tin lắm, phải chăng là muốn từ chối chịu trách nhiệm, có điều Bạch trưởng lão nói, có người làm chứng, lúc ấy có Tây Môn Tình Không cùng Huyền Vi đi ngang qua, hai người đó cũng tận mắt thấy, nói hai người đó có thể làm chứng, hỏi thăm một chút là có thể xác minh được liền.”


Ngọc Thương kinh ngạc, “Huyền Vi đi tới vùng sa mạc kia?”

Độc Cô Tĩnh: “Hiện trường chỉ có mỗi Tây Môn Tình Không cùng Huyền Vi khống chế một con phi cầm, Bạch trưởng lão hoài nghi là muốn đi Vô Biên các bái phỏng Lam Minh.”

Ngọc Thương đưa tay vân vê sợi râu, suy tư chút rồi khẽ gật đầu, “Đúng là có khả năng này, dựa theo thân phận của Huyền Vi, theo lý thuyết cũng chỉ có mỗi khả năng này, những người khác cũng không đến mức để nàng từ thật xa chạy tới.” Lại tiếp tục hỏi, “Nói cách khác, Bạch trưởng lão không có giết chết Tô Chiếu?”

Độc Cô Tĩnh: “Chết sống hay không thì không biết, chỉ có điều Bạch trưởng lão tin chắc là đã đánh Tô Chiếu trọng thương.”

Ngọc Thương: “Hắn đã hứa, tự hắn phải chịu trách nhiệm, ta mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, nhất định phải xác nhận xem Tô Chiếu đã chết hay còn sống.”

Độc Cô Tĩnh: “Vâng, đệ tử minh bạch, đây là ranh giới cuối cùng, cho dù phải trả giá lớn, nhất định cũng phải diệt trừ phản đồ, quyết không thể để mặc!”

Ngọc Thương: “Còn có tên Viên Cương kia, phải chú ý cho kỹ vào, thế mà có thể triệu hoán được đại quân sa hạt, còn có thể khống chế được cả hạt hoàng, chúng ta chân chính đã xem thường hắn, nghĩ không ra hắn lại là kỳ nhân dị sĩ, trách không được có thể được Ngưu Hữu Đạo coi trọng! Loại người này, nếu có thể, không ngại ‘đào’ hắn khỏi Ngưu Hữu Đạo bên kia, không phải hắn phục dụng Khổ Thần Đan sao? Dù làm gì, nhân tài luôn luôn càng nhiều càng tốt.”

Độc Cô Tĩnh gật đầu, “Vâng!”

“Ai.., thật đáng tiếc mù lòa, chúng ta đã mất đi một chí bảo, khiến cho lòng ta đau xót không thôi!” Ngọc Thương bóp bóp cổ tay, thở dài.

Đối với Hiểu Nguyệt các, không nói đến mặt khác, vẻn vẹn đối với nội bộ, năng lực thiên phú dị bẩm của mù lòa, chính là lực chấn nhiếp với một ít người có quỷ trong lòng, có thể khiến người ta không dám tuỳ tiện làm phản, nếu không dù tránh đi tới đâu, cũng có thể bị tìm tới. Mất đi nhân tài như mù lòa này, chân chính là tổn thất không nhỏ.

Nhưng mà thường đi làm loại chuyện chém chém giết giết này, ai cũng sẽ không tránh được ngoài ý muốn, chỉ có thể là tiếc hận.

. . .  . . .

Bắc Châu, phủ thứ sử, một đội nhân mã dừng ở ngoài cửa phủ, Thiệu Bình Ba chui ra khỏi xe ngựa, đứng ở trên càng xe nhìn ngắm bốn phía, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển phủ thứ sử một chút, rồi lập tức xuống xe.


Rốt cục bình an trở về, rốt cục lần nữa có thể công khai lộ diện.

Vừa trở lại trạch viện của mình, còn chưa kịp thay đồ tắm rửa tẩy bụi bặm, quản gia phủ thứ sử Dương Song đã đi vào.

Thiệu Tam Tỉnh vẫn cung cung kính kính hành lễ với Dương Song, mặc dù quyền lực Bắc Châu đã bị Thiệu Bình Ba âm thầm nắm giữ, nhưng vị này mới là quản gia danh chính ngôn thuận của phủ thứ sử, Thiệu Tam Tỉnh trước kia cũng là một thủ hạ của Dương Song, về sau mới được Thiệu Bình Ba mang đi.

“Dương thúc vội vàng đến đây, là có chuyện gì sao?” Thiệu Bình Ba hỏi.

Dương Song chắp tay nói: “Đại công tử, lão gia cho mời công tử.”

Thiệu Bình Ba: “Cả người bụi bẩn, đi gặp phụ thân thì thất lễ quá, đợi ta tắm rửa xong sẽ đi bái kiến.”

Dương Song: “Lão gia bảo đại công tử lập tức đi qua.”

Thiệu Bình Ba lặng yên một chút, cuối cùng khẽ gật đầu, đi cùng hắn.

Nội trạch u tĩnh, trong một tòa thủy tạ giữa bóng rừng, Thiệu Đăng Vân chắp tay sau lưng, dựa vào lan can, nhìn cá nghịch trong ao.

Dương Song đi tới bên cạnh bẩm báo, “Lão gia, đại công tử tới.”

Thiệu Bình Ba cũng tiến lên hành lễ, “Phụ thân! Nhi tử bất hiếu, để phụ thân phải vất vả.”

“Hiếu hay không hiếu, đối với ngươi mà nói có quan trọng à?” Thiệu Đăng Vân nhàn nhạt nói, vẫn đưa lưng về phía hắn, khiến cho gò má Thiệu Bình Ba giật giật, Thiệu Đăng Vân lại hỏi: “Chuyện chiến mã đã giải quyết xong rồi?”

Thiệu Bình Ba: “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì trong vòng hai tháng nữa, hẳn là sẽ tới địa bàn Bắc Châu. Có lẽ sẽ không có ngoài ý muốn gì nữa, nhi tử đã bố trí tỉ mỉ rồi, lại có Triệu Hoàng Hải Vô Cực phối hợp, trừ phi có thế lực lớn cường công, nếu không thì vấn đề cũng sẽ không lớn.”

“Lôi kéo khắp nơi, thật sự là hô mưa gọi gió, thật bản lãnh a! Có nhi tử như thế, Thiệu Đăng Vân ta cảm thấy không bằng a!” Thiệu Đăng Vân ngửa mặt lên trời thở dài.

Thiệu Bình Ba bận bịu khiêm tốn, nói: “Phụ thân quá khen, phụ thân mới là chân chính là trụ cột vững vàng của Bắc Châu, rời khỏi phụ thân, nhi tử sợ là. . .” Chợt thấy Thiệu Đăng Vân bỗng nhiên xoay người nhìn lại, ánh mắt có vẻ giận dữ, câu nói kế tiếp bị nghẹn lại.

Hai phụ tử bốn mắt nhìn nhau.

Thiệu Đăng Vân giận dữ nói: “Chuyện Liễu Nhi xuất giá là sao? Vì sao người làm cha như ta lại không biết? Nữ nhi kết hôn là đại sự, ta, người cha này vẫn còn đây, lúc nào đến phiên ngươi tới làm chủ rồi? Ngươi không buông tha mẫu tử bọn họ, chẳng lẽ ngay cả muội muội ruột của mình ngươi cũng không buông tha sao? Qua chút thời gian nữa, có phải cũng chê ta vướng bận, ngay cả ta cũng không buông tha luôn?”


Hiện nay, chuyện Anh Vương Tề quốc lấy vợ kế, không nói tất cả người trong thiên hạ đều biết, nhưng chư hầu hay các quốc gia khác chắc chắn đều có chú ý đến, chuyện lớn như vậy, tự nhiên không gạt được Thiệu Đăng Vân.

Thiệu Bình Ba biết, bản thân trở về là khẳng định phải đối mặt, bình tĩnh nói: “Phụ thân nói quá lời, chung thân đại sự cả đời của Liễu Nhi, người làm ca ca như con không có một chút nào đùa giỡn, nhất định là suy nghĩ cho nó trước.”

Thiệu Đăng Vân vung tay: “Bớt nói với ta những lời phù phiếm giả dối kia đi, ý ta là hỏi ngươi, vì cái gì trước đó không nói cho ta biết?”

Phù phiếm giả dối? Nội tâm Thiệu Bình Ba cũng dậy sóng, có điều vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói: “Không nói cho phụ thân biết, là bởi vì biết phụ thân khẳng định sẽ phản đối, phụ thân xuất thân là võ tướng, không quen nhìn thấy chuyện hòa thân, sẽ không dùng nữ nhi của mình đi hòa thân.”

Thiệu Đăng Vân gầm thét, “Làm như hiện tại ta sẽ đáp ứng chắc?”

Thiệu Bình Ba lặng im, hiện tại phụ thân đã không có tư cách cự tuyệt, một loạt vấn đề đã vận hành, chỗ tốt đã thấy được, Đại Thiền sơn bên kia đã đồng ý hết rồi.

Trước khi đưa ra quyết định này, hắn liền đã chuẩn bị xong tinh thần tiếp nhận lửa giận của phụ thân, kết quả thế nào hắn đã biết trước, cuối cùng phụ thân vẫn có thể sẽ nghĩ thông suốt, chuyện đã đến mức độ này, chuyện can hệ đến tính mạng của nhiều huynh đệ dưới trướng phụ thân như vậy, cũng không phải do phụ thân đáp ứng hay không đáp ứng.

“Ta hỏi ngươi, ngươi thành thật nói cho ta biết, Anh Vương phi chết, có phải là ngươi làm hay không?” Thiệu Đăng Vân chỉ vào cái mũi hắn, hét hỏi mà gần như là chửi mắng.

Dương Song đứng một bên thấy phụ tử hai người như vậy, tinh thần cũng chán nản, một gia đình đang thật tốt, chẳng biết vì sao lại biến thành thế này.

Thiệu Bình Ba bình tĩnh thẳng thắn đáp: “Phải!”

Thiệu Đăng Vân đau buồn nói: “Ngươi coi người trong thiên hạ đều là đồ đần hết hay sao? Ta có thể nhìn ra, chẳng nhẽ người khác không nhìn ra được sao? Ngươi đây là đẩy muội muội của mình vào trong hố lửa a!”

Thiệu Bình Ba cũng một mặt đầy thống khổ, nói: “Phụ thân, xin ngài tin tưởng con, con  hại ai, cũng sẽ không hại ngài với muội muội.”

Thiệu Đăng Vân: “Ngươi ngay cả mẹ kế với đệ đệ ngươi cũng có thể giết, ngươi bảo ta như thế nào tin tưởng ngươi đây?”

Thiệu Bình Ba đột nhiên lớn tiếng nói: “Nguyễn Thị không phải mẫu thân của ta, hai tên kia cũng không phải là đệ đệ ta, bọn hắn là người nhà ông, không phải người nhà của ta! Chính mắt ông cũng đã nhìn thấy, bọn hắn đã đưa đao gác lên trên cổ ta, bọn hắn không chết, ta liền phải chết, rồi Liễu Nhi sớm muộn gì cũng phải chết trên tay bọn hắn, ông chú ý đến sự sống của bọn hắn, có bận tâm đến sự sống của huynh muội chúng ta không? Có phải ông cảm thấy, mệnh của một nhà bọn hắn, quan trọng hơn mệnh của hai huynh muội chúng ta? Ông nói cho ta biết, khụ khụ, ông nói cho ta biết, có phải là vậy hay không?” Hai mắt đã đỏ lên, cảm xúc kích động, che miệng ho xù xụ.

Một phen giận dữ mắng mỏ, phát ra từ tận đáy lòng, từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim gan, khiến cho Thiệu Đăng Vân như bị sét đánh, lảo đảo bước lui lại, tựa vào tay vịn chiếc ghế.

Thiệu Bình Ba mở tay ra, lòng bàn tay có máu tươi, cúi thở hồng hộc.

Dương Song đưa tay ra, lại đứng khựng ở đó, không biết nên đỡ ai mới tốt.


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement