Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 413: Mưa gió sắp đến

Edit: Luna Huang

Nghe được lời này, Lam Nhược Đình cùng Mông Sơn Minh liếc mắt nhìn nhau, liền sợ vị này kiêng kị Thiên Ngọc môn, không dám nhúng tay vào, vậy thì Thương Triều Tông sẽ bị Thiên Ngọc môn nắm trong tay hết thảy, nếu vị này mặc kệ, bên này thật sự không có cách nào phản kháng, chỉ có thể thuận theo, hiện tại nghe thấy vị này nói kiểu như đã chuẩn bị tốt việc hủy đi ‘ghế’ của Phượng Lăng Ba rồi, hiển nhiên là đã có dự tính, trong lòng đã sớm hiểu rõ, đã có dự mưu, hai người có thể nói là đã yên tâm hơn không ít.

Chỉ chốc lát sau, Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu cũng tới, Phong Ân Thái đại biểu Thiên Ngọc môn đưa tiễn ba người theo nghi thức của một vị chưởng môn tôn sư.
Đưa tiễn mấy người ra khỏi sơn môn, Phong Ân Thái lại kéo Ngưu Hữu Đạo qua một bên, nói mấy lời tiễn biệt đơn giản, còn nói giờ đã ở gần nhau, về sau lui tới cũng thuận tiện đại loại như thế.

Khách sáo xong xuôi, Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm trách vấn: “Tiệc không ra tiệc, hội không ra hội, ta nói này đại ca, các ngươi đây là liên thủ, thiết kế tốt cái hố gạt chúng ta chui vào, ta không tin, ngươi thân là trưởng lão Thiên Ngọc môn lại không biết trước được chút nào, vì sao không lộ ra chút phong thanh nào cho ta thế?”

Phong Ân Thái than thở nói: “Lão tam, ngươi cũng đừng trách lão ca, lão ca cũng có nỗi khó xử của lão ca, giữa chúng ta, công là công, tư là tư, không thể vì việc tư làm hỏng việc công được.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Tốt, lời này của đại ca ta nhớ kỹ, công là công, tư là tư, nếu có cơ hội, ta nhất định đem câu nói này trả lại y nguyên cho đại ca, mong rằng đến lúc đó đại ca đừng trách tội.”

Phong Ân Thái cười khổ lắc đầu, khoát tay áo, không muốn bàn tiếp cái này, có một số việc, hắn thân là đệ tử Thiên Ngọc môn, không tiện chìa tay ra bên ngoài, nhiều lời cũng vô ích.

Chờ một hồi sau, Thương Triều Tông cùng Phượng Nhược Nam cũng đã trở lại, phu phụ* Phượng Lăng Ba và Bành Ngọc Lan đích thân đưa tiễn. 
Đến trước mặt mọi người, Bành Ngọc Lan căn dặn nữ nhi, ngay trước mặt mọi người bảo nữ nhi tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm vợ, chiếu cố thật tốt cho trượng phu vân vân các loại.
Phần lớn người đứng xem đều nghe ra được chút hương vị khác, có lẽ đây là biết nhà mình âm mưu đoạt quyền không được chính cống cho lắm, nên nói mấy lời dễ nghe, để bày tỏ áy náy, trấn an Thương Triều Tông đây?

Kỳ thật, phu phụ Phượng Lăng Ba cũng biết rõ, bên này liên thủ chèn ép khi dễ Thương Triều Tông, mà nữ nhi lại là gả cho Thương Triều Tông, quay đầu Thương Triều Tông thật sự lấy nữ nhi của bọn hắn ra trút giận mà nói, nữ nhi bọn hắn sẽ phải chịu khổ sở. Thật sự có chút chuyện cũng không quản được , luôn sẽ có sự đánh đổi đầu này hay đầu kia, dù sao nữ nhi cũng đã gả đi rồi, còn tiền đồ của hai đứa nhi tử còn lại cũng phải tranh thủ.


Điều duy nhất có thể an ủi bản thân, đơn giản chính là nghĩ, nhà mình tốt lên thì có thể chiếu cố nữ nhi tốt hơn.
Nhưng trong lòng Phượng Nhược Nam rất đau khổ, nhà mẹ đẻ làm như vậy, để nàng làm sao chịu nổi, để nàng sau này thật sự không biết nên đối mặt với Thương Triều Tông như thế nào, Thương Triều Tông có nuôi thêm mấy ả tiểu thiếp mà nói, nàng lại có thể nói được cái gì?

Phượng Lăng Ba đứng ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo, cười nói: “Ngưu Hữu Đạo, đã lâu không gặp, quả nhiên là đã trưởng thành, so với năm đó đã bớt đi mấy phần ngây ngô rồi nha.”
Ngưu Hữu Đạo cười đáp: “Đích thật là đã lâu không gặp, khí sắc của Phượng đô đốc so với năm đó nhìn cũng tốt hơn nhiều, quả thật là khi người gặp phải chuyện vui, thì tinh thần cũng thoải mái lên ha. Nói đến, ta đây đúng là phúc tinh của Phượng đô đốc mà.”

Phượng Lăng Ba ‘nha’ một tiếng, hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Ngưu Hữu Đạo: “Phượng đô đốc thử nghĩ xem, lần thứ nhất ta gặp đô đốc, đô đốc gả nữ nhi, có thể nói đó là đại hỉ. Lần này gặp lại đô đốc, lại chứng kiến đô đốc tay cầm đại quyền thống lĩnh binh mã 5 quận, cái này cũng là đại hỉ. Tính ra, ta chẳng phải là phúc tinh của Phượng đô đốc đó sao? Xem ra Phượng đô đốc cần phải gặp mặt ta nhiều hơn nữa mới được.”

Phượng Lăng Ba ngoài miệng thì cười ha hả, nhưng trong lòng thì ‘xì’ một tiếng khinh miệt, lúc gả nữ nhi, quả thực là cảm thấy đại hỉ, nhưng quay đầu liền phát hiện bị hố, tên này thế mà còn có mặt mũi nhắc tới chuyện này?
Lúc trước hắn vẫn cho rằng là do Lam Nhược Đình bày mưu tính kế, thẳng đến về sau, nghe phong phanh đủ loại sự tích về Ngưu Hữu Đạo, mới ý thức được, có thể mình đã bị Ngưu Hữu Đạo lừa, chẳng phải là cái gì Lam Nhược Đình bày mưu, rõ ràng chính là chuyện tốt tên này làm.

Hai người nhìn nhau cười ha hả, trong mắt đều có vẻ ý vị thâm trường*.( kiểu thâm sâu khó lường)
Một đám người Thanh Sơn quận chạy tới, rồi cứ như vậy xuống núi rời đi, Phong Ân Thái cũng cho đủ mặt mũi, tiễn cả nhóm xuống tới tận chân núi.
Ba vị quận thủ khác ngược lại không có nhanh rời đi như vậy, ở lại Thiên Ngọc môn gần nửa ngày mới rời đi.

Lúc mấy người này rời đi, đã là chạng vạng tối, phu phụ Phượng Lăng Ba thì tạm thời không có ý rời đi, muốn ở lại đây mấy ngày.

Có một số việc, phải chờ phía Thiên Ngọc môn bàn bạc cân đối lần sau cùng đã, mọi chuyện cần phải có kế hoạch cụ thể đã mới được.


Bầu trời hoàng hôn, non nước nhuộm một màu, vợ chồng Phượng Lăng Ba cùng đi theo sau lưng Bành Hữu Tại, bước đi lên đỉnh ngọn núi, ngắm nhìn phong cảnh đẹp.
Nhìn ra xa, nửa mặt trời đỏ rực như rơi xuống dưới rặng núi, Bành Hữu Tại nói: “Con rể kia của hai phu phụ các ngươi, sợ là sẽ có ý kiến với các ngươi đó.”
Bành Ngọc Lan nói: “Coi như phụ thân triệt để bãi miễn chức vụ của nó, nó cũng chỉ có thể chấp nhận lấy.”

“Nhận lấy?” Bành Hữu Tại nghiêng đầu liếc nàng một chút, tiếp theo lại nhìn Phượng Lăng Ba, “20 vạn nhân mã trên tay Thương Triều Tông kia, nếu lập tức để cho ngươi nắm giữ, ngươi có thể khống chế được sao?”

“Cái này. . .” Phượng Lăng Ba hơi có vẻ do dự, cuối cùng trả lời: “Nếu Thương Triều Tông chịu phối hợp, tự nhiên là có thể khống chế, nếu hắn không chịu phối hợp. . . sau khi Thương Triều Tông đặt chân ở hai quận, một vài bộ hạ cũ thất lạc hoặc ẩn núp của Ninh vương Thương Kiến Bá lấy Mông Sơn Minh cầm đầu, đều lần lượt hiện thân, đầu phục dưới trướng Thương Triều Tông, những người này đều là mấy tay thống lĩnh thiện nghệ, lại tử trung với Thương Kiến Bá, bây giờ tự nhiên cũng sẽ tử trung với Thương Triều Tông, 20 vạn nhân mã này, nếu là cho người khác thống lĩnh, sợ là không có dễ dàng khống chế như vậy.”

Bành Hữu Tại lại nhìn về phía nữ nhi, ánh mắt kia phảng phất như muốn nói, ngươi cũng nghe được rồi chứ? Cười lạnh nói: “Hai mươi vạn nhân mã, không phải một bát cơm, ngươi cho rằng ai muốn ‘ăn’ là liền có thể ‘ăn’ hết? Khẩu vị không tốt là sẽ ‘ăn’ cho no bể ‘bụng’! Bức cho ‘chó cùng rứt giậu’ mà nói, Thương Triều Tông nói một câu liền có thể khiến cho 5 quận đại loạn. Sau lưng của hắn còn có tên Ngưu Hữu Đạo kia nữa, tên đó cũng không phải là loại lương thiện gì.”

Bành Ngọc Lan: “Phụ thân, chiếu theo ngài nói như vậy, vậy coi như chiếm được Nam Châu đi nữa, trên tay của nó nắm giữ 20 vạn nhân mã, sau đó chúng ta cũng không dễ làm.”

Bành Hữu Tại: “Địa bàn hiện tại chưa mở rộng, quả thực là không nên động đến binh quyền trên tay hắn, còn nữa, vì để bảo đảm quá trình tiến đánh được thuận lợi, còn phải nhờ cậy vào nhân mã trên tay hắn, nhất là Anh Dương Võ Liệt vệ, cho nên không thể bức hắn quá mức, cần phải ổn định hắn. Đợi cho chiến sự nổ ra rồi, quyền lực thống lĩnh điều động binh mã điều nằm trên tay Lăng Ba, trận đánh nào ác liệt nhất, thì giao cho người của hắn tới đánh, có thể tiêu hao bớt một bộ phận binh lực trên tay hắn. Chờ đến chiến sự kết thúc, thừa dịp đang thời gian chiến tranh, điều chuyển, tách nhân mã của hắn ra tứ phía, Lăng Ba có thể triệu tập nhân mã, chia cắt không chế nhân mã của hắn, chỉ cần chia cắt không chế nhân mã của hắn đến mức không còn cách nào tụ tập lại nháo sự được nữa, là liền có thể giải trừ hết binh quyền của hắn.”
Bành Ngọc Lan bừng tỉnh đại ngộ.

Bành Hữu Tại quay người, “Cho nên phu phụ các ngươi hiện tại cần phải cực lực trấn an hắn, ổn định hắn, cần để cho hắn yên tâm, không nên chọc giận hắn, hạ thấp thái độ, hết thảy đều cần đợi đến khí đánh chiếm xong Nam Châu rồi lại nói, đã hiểu chưa?”

“Đã hiểu!” Hai phu phụ gật đầu dạ, sau đó Phượng Lăng Ba lại hỏi: “Phụ thân cũng đã nói, tên Ngưu Hữu Đạo kia không phải là loại lương thiện, vậy sau đó nên xử trí tên Ngưu Hữu Đạo này như thế nào?”

Bành Hữu Tại lặng lẽ nói: “Cái này không cần ngươi quan tâm, ngươi làm tốt việc của mình là được rồi.”


Đối với Thiên Ngọc môn mà nói, sau khi chiến đấu, chỉ cần nắm lấy Thương Triều Tông, chỉ cần đại cục đã định, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo không có lực ảnh hưởng gì với đại cục Nam Châu, vậy chuyện xử lý Ngưu Hữu Đạo cũng dễ dàng.

Lúc hai phu phụ Phượng Lăng Ba rời đi, Phong Ân Thái cùng Trần Đình Tú đi vào, đi ngang qua hai người.

Tới bên người Bành Hữu Tại, Phong Ân Thái chợt quay đầu lại nhìn hai phu phụ đang xuống núi một chút, rồi buông tiếng thở dài, “Chưởng môn sư huynh, nói câu sợ ngài mất hứng, bình tĩnh mà xem xét, luận năng lực, Phượng Lăng Ba chưa hẳn vượt trội hơn Thương Triều Tông bên kia.” Ngụ ý tựa hồ như đang hỏi, thật sự giao Nam Châu cho Phượng Lăng Ba tọa trấn nổi sao?

Trần Đình Tú ‘xùy’ một tiếng, nói “Phong sư đệ, sau khi nắm được Nam Châu, người chúng ta cần chính là một người biết giữ gìn cái đã có, không phải loại người dã tâm bừng bừng như Thương Triều Tông, tên kia cực kì hiếu chiến, đạo lý trong đó chắc hẳn ngươi minh bạch đi!”

. . . . . .

Võ lịch năm 527, cuối năm.

Quân thành Thanh Sơn quận, từng nhà bắt đầu quét dọn, chuẩn bị đón năm mới.
Lại là một năm tốt, dưới sự quản lý của Dung Bình quận vương, bách tính cơm no áo ấm, khiến không khí cuối năm của cả tòa quận thành đều tràn ngập trong vui mừng.

Người lớn bận rộn, con nít thì chơi đùa đuổi bắt trên đường phố, tiểu thương lui tới không ngừng.

Thủ phủ quận, trên lầu các, Phượng Nhược Nam thân hình cao lớn mặc bộ đồ nữ nhân, đứng một mình dựa vào lan can nhìn ra xa, nghe âm thanh rộn ràng bên ngoài phủ, không ngừng có tiếng bách tính hô to cảm tạ Thương Triều Tông.

Tết nguyên đán, hai quận tiến hành báo cáo lại toàn diện, với các bách tính có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, thì cấp cho một ít lương thực, chí ít để cho bách tính có thể ăn một bữa tết, không cầu ăn ngon, chí ít có thể ăn được một bữa no bụng.

Điểm cung cấp lương thực ở ngay tại bên ngoài thủ phủ quận thành Thanh Sơn quận.
Song thanh âm cảm tạ bên ngoài lại không hóa giải được nỗi đau thương hiện lên trên mặt Phượng Nhược Nam, có một chuyện vừa xảy ra khiến nàng tuyệt đối không nghĩ tới, phía nhà mẹ đẻ bên kia thế mà đưa một đôi mỹ tỳ tới cho Thương Triều Tông. . . . . .


Trong đình viện, Thương Triều Tông đích thân đẩy xe lăn, đẩy Mông Sơn Minh đi lại, Thương Thục Thanh cũng về nhà ăn tết, cùng đi Lam Nhược Đình bên cạnh.

Nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, Mông Sơn Minh lên tiếng hỏi, “Vương gia, phía Ngưu Hữu Đạo bên kia còn chưa có động tĩnh gì sao?”

Thương Triều Tông lắc đầu: “Một mực không thấy đi đâu, cũng không thấy có lui tới với bất kỳ ai ở bên ngoài, Thanh nhi ở bên kia cũng không nhìn ra hắn có chuẩn bị gì. Hắn vẫn là nói câu kia, ‘một người muốn đánh, một người muốn bị đánh’, bảo chúng ta cứ thuận theo ý Thiên Ngọc môn mà làm.”

Mông Sơn Minh thở dài: “Vị Đạo gia này thật là nhịn được a, chỉ mong hắn là nhịn được thật.”

Lời này nghe có chút mâu thuẫn, nhưng Thương Thục Thanh lại biết là có ý gì, mở miệng nói: “Mông bá bá cứ yên tâm đi, nếu Đạo gia đã nói là sẽ hỗ trợ, vậy Đạo gia chắc sẽ không ngồi yên không lý đến đâu, ta cảm thấy, hắn không có gì động tĩnh gì ngược lại nói rõ hắn đã có nắm chắc, nếu thật sự có động tĩnh quá lớn mà nói, vậy ta mới lo sợ ấy.”

Mông Sơn Minh: “Quận chúa, không phải là không tín nhiệm hắn, mà là đem tương lai của 20 vạn huynh đệ đặt ở trên cái gọi là tín nhiệm hắn, vậy cái này không khác gì đang đánh bạc a! Kẻ làm tướng, làm như vậy thích hợp sao? Theo lý thuyết, chúng ta hẳn là phải sớm chuẩn bị phương án kia, nhưng hắn lại bảo chúng ta không nên có hành động bậy.”

Thương Thục Thanh trầm mặc. . . . . .

Nhà Tranh, trong đình viện, Ngưu Hữu Đạo đang cầm cái bình có vòi sen, tưới nước cho một chậu Hắc Mẫu Đơn, thấy trên phiến lá có nhiễm tro bụi, làm hắn nhíu mày, quay đầu lại nhìn bầu trời mờ mịt phía xa một chút.

“Cau mày cái gì đó.” Quản Phương Nghi đi tới nói.

Ngưu Hữu Đạo: “Tro bụi nhiều thêm không ít.”

Quản Phương Nghi: “Phía doanh trại bên kia ngày đêm rèn đập gấp rút chế tạo binh khí đó mà.”

Tưới nước xong, đặt bình vòi sen xuống, Ngưu Hữu Đạo dạo bước ra khỏi núi, đứng ở bên ngoài sơn trang nhìn về phía có tro bụi bay lên, lẩm bẩm nói thầm: “Nhịn mấy năm, rốt cuộc cũng đã nhịn hết nổi, xem ra mưa gió sắp đến rồi!”


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement