Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 417: Hai cái cẩm nang

Edit: Luna Huang

Bành Hữu Tại vừa sợ vừa giận: “Toàn bộ biến mất là sao?”

Đệ tử sợ hãi cúi đầu, cái này hắn làm sao trả lời được.

Trong chính điện, chư vị cao tầng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bên này sợ động vào Ngưu Hữu Đạo sẽ chọc giận Thương Triều Tông, một mực đang chờ, chờ đến khi tách biệt Thương Triều Tông và thủ hạ của hắn ra khỏi binh quyền, chờ đến khi khống chế Thương Triều Tông xong, lúc đó mới tiến hành khống chế Ngưu Hữu Đạo.

Ai ngờ thật vất vả chờ đến thời cơ chín muồi, lúc đạp cửa xông vào, thì trong phòng lại không có ai.

Tất cả mọi người đều ý thức được, Ngưu Hữu Đạo trùng hợp biến mất ngay tại thời điểm này, tuyệt đối không phải là do ngẫu nhiên hay là do ngoài ý muốn gì cả, mà bên này đang chờ, bên kia cũng đang đợi, hai bên đồng thời đều có động tác, hiển nhiên song phương đều đã có mưu đồ từ lâu.

Chính cái khả năng có thể đã có mưu đồ từ lâu này, mới khiến cho Bành Hựu Tại tức giận quá sức, bước đi tới đi lui ở trong điện, mặt mày đầy vẻ giận dữ không kềm chế được.

Nói xác thực, hắn có loại cảm giác bị tát mặt, mặc dù hai bên đều có mưu đồ, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn không giống nhau, chuyện này nói rõ một điều, rằng không ai bên phía bọn hắn biết được đối phương cũng có mưu đồ, mà đối phương thì lại thấy rõ mưu đồ của bọn hắn.

Chính bởi vì đối phương có khả năng đã thấy rõ mưu đồ của bọn hắn, mới khiến nội tâm Bành Hữu Tại có lo lắng.

Trước kia mặc kệ Ngưu Hữu Đạo có làm ra được loại sự tích gì, thì vô luận là Bành Hữu Tại, hay là Thiên Ngọc môn, lúc đối mặt với Ngưu Hữu Đạo, vẫn có cảm giác ưu việt, loại cảm giác ‘cao cao tại thượng’ nhìn xuống kia là có thực, đều biết rằng Ngưu Hữu Đạo cần Thiên Ngọc môn che chở, biết hắn phụ thuộc vào Thiên Ngọc môn để kiếm ăn.

Nhưng ngay giờ này khắc này, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên biến mất, khiến cả đám người ý thức được không ổn.

Đối phương khiến Bành Hữu Tại cảm giác như bị nhìn thấu tâm, thậm chí có chút hãi hùng khiếp vía, nếu thật sự chạy trốn thì cũng thôi, chỉ sợ tên kia sẽ không ngồi nhìn Thương Triều Tông ăn phải thiệt thòi, một khi tên kia xuất thủ can thiệp, còn không biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì nữa.

Đang đi qua đi lại chợt Bành Hữu Tại dừng lại, ngửa mặt lên trời than nhẹ một tiếng, đổi lại nếu là người khác thì cũng không có gì, nhưng người này lại là. . . Chung quy từng chuyện Ngưu Hữu Đạo đã làm trước đó, khiến cho bên này có áp lực cực lớn, khiến hắn vô cùng lo lắng.


Tâm tình của Phong Ân Thái cũng phức tạp, vừa cảm thấy may mắn, lại vừa thấy lo lắng, may mắn là Ngưu Hữu Đạo đã chạy, hắn sẽ không phải khó xử, còn lo lắng là bởi sợ Ngưu Hữu Đạo sẽ đi gây sự với Thiên Ngọc môn, chiến sự lần này đối với toàn bộ Thiên Ngọc môn mà nói, thật sự là quá mức trọng yếu, không thể để cho có sơ xót.

“Còn ở trong này làm gì? Còn không mau cho người đi tìm đi?”

Mặc dù biết khả năng tìm được Ngưu Hữu Đạo rất nhỏ, cái thằng kia thế nhưng là người có thể trốn được cả Hiểu Nguyệt các truy sát, bằng chút thực lực của Thiên Ngọc môn, muốn đi tìm người mà chẳng có đầu mối, thì vẫn là có chút quá sức, thế nhưng Bành Hữu Tại vẫn là không nhịn được, gầm thét lên với tên đệ tử đến đây bẩm báo.

“Vâng!” Đệ tử kia vội vàng dạ đáp, cúi đầu cấp tốc rời đi.

Hơi yên ắng một hồi, Bành Hữu Tại mới quay sang đám người, nói: “Mọi người thử nghị luận chuyện này đi, các ngươi cảm thấy sau khi hắn thoát đi, hắn có thể sẽ nhúng tay vào chuyện của Thương Triều Tông bên này hay không, nếu như hắn nhúng tay, thì hắn sẽ nhúng tay như thế nào? Mọi người cùng đóng góp ý kiến, để có gì còn sớm chuẩn bị!”

“Có lẽ hắn chỉ là ý thức được nguy hiểm nên chạy trốn mà thôi.”

“Chưa chắc, thằng này có quan hệ không cạn với huynh muội Thương thị, rất có thể hắn sẽ nhúng tay.”

“Vậy ngươi nói hắn làm sao nhúng tay coi? Phía Yến quốc bên này, chuyện mà tam đại phái đã gật đầu đồng ý, người không liên can có lá gan tham gia vào sao? Ngưu Hữu Đạo có đi tìm ai đi nữa cũng vô ích.”

“Ở Yến quốc bên này không tìm được, vậy hắn có thể sẽ đi tìm thế lực ở bên ngoài Yến quốc hay không. Thí dụ như là Kim Châu bên kia, hình như hắn với Hải Như Nguyệt bên kia cũng có chút giao tình, Hải Như Nguyệt còn đích thân chạy tới Thanh Sơn quận thăm hỏi. Nếu như nhân mã Kim Châu xuất thủ can thiệp mà nói, vậy thì phiền toái rồi.”

“Điều đó không có khả năng. Nữ nhân Hải Như Nguyệt kia đi đến được một bước như ngày hôm nay, cũng là người biết phân rõ lợi hại, rất hiện thực, chẳng lẽ không hiểu đồng minh của nàng nắm lấy được cả Nam Châu thì sẽ rất có lợi cho Kim Châu sao. Lại nói, loại chuyện này cũng không phải do Hải Như Nguyệt làm chủ, Vạn Động Thiên Phủ không có khả năng ngồi nhìn lợi ích của bọn hắn bị hao tổn, không có khả năng để cho Kim Châu xuất binh gây sự với chúng ta, đúng không?”

“Hình như hắn cũng có quan hệ mập mờ với cả Băng Tuyết các nữa, có thể hắn sẽ đi tìm Băng Tuyết các hay không?”

“Hắn tìm Băng Tuyết các, thì tối đa Băng Tuyết các cũng chỉ cung cấp cho hắn sự che chở, Băng Tuyết các rất không có khả năng phá hư quy củ, đột nhiên nhúng tay vào chuyện này được.”

Một đám người nghị luận ầm ĩ, thảo luận tới thảo luận lui, cũng không thể thảo luận ra được phương thức mà Ngưu Hữu Đạo có khả năng tham gia vào.

Phong Ân Thái đứng ở một bên không lên tiếng, hắn cũng không tiện đi nói cái gì.


“Chẳng lẽ hắn có thể trực tiếp điều khiển được nhân mã của Thương Triều Tông sao?”

Có người đột nhiên hỏi một câu, lập tức khiến Bành Hữu Tại đề cao cảnh giác, thận trọng nói: “Thông báo cho Phượng Lăng Ba, bảo nhân mã đốc quân của hắn giám sát cho kỹ vào, tuyệt đối không để cho Ngưu Hữu Đạo liên hệ được với các tướng lĩnh thủ hạ của Thương Triều Tông. . .  . . .”

Sườn núi, biệt viện, dưới mái hiên, Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn, Thương Triều Tông với Lam Nhược Đình cũng đứng bên cạnh, từng người yên lặng không nói gì.

Phượng Lăng Ba lấy cớ quản lý quân đội, tiến hành khống chế tất cả Kim Sí liên lạc thông tin với bên ngoài, phía Thương Triều Tông bên này tự nhiên cũng không có ngoại lệ, có nghĩa là từ bây giờ, tất cả thư từ liên lạc của bên này đều phải thông qua tay người khác, Thương Triều Tông không thể trực tiếp chỉ huy nhân mã của mình được nữa.

Đồng thời, bên này cũng bị trông coi nghiêm ngặt, muốn rời đi khỏi đây là chuyện không thể nào.

Mặc dù từ chuyện Phượng Lăng Ba được đề cử làm đô đốc, rất nhiều thứ đã ý thức được trước rồi, nhưng sau khi chân chính đối mặt, vẫn còn có chút khó mà tiếp nhận.

Thế nhưng, bên này căn bản đã không có sự lựa chọn, bên người Thương Triều Tông luôn có không ít đệ tử Thiên Ngọc môn ‘bảo hộ’, những người này có thể bảo vệ bọn hắn, và cũng có thể lấy luôn cả mạng của bọn hắn nữa.

Một tên thân vệ từ bên ngoài chạy vào, bẩm báo: “Vương gia, quận chúa tới.”

Thương Triều Tông mừng rỡ, hỏi: “Đạo gia tới rồi sao?”

Sự tình đi đến trình độ này, bọn hắn thật sự đã không còn sự lựa chọn nào khác, mọi chuyện luôn nằm trong vòng khống chế của Thiên Ngọc môn, không phải do bọn hắn quyết định, cho nên cũng chỉ có thể đi trông cậy vào Ngưu Hữu Đạo.

Đang khi nói chuyện, Thương Thục Thanh đã bước nhanh đi vào, tới dưới mái hiên, hành lễ với mấy người, “Ca, Mông bá bá, Lam tiên sinh.”

“Quận chúa!” Mông Sơn Minh cùng Lam Nhược Đình cùng chắp tay hành lễ.

Thương Triều Tông phất tay cho thân vệ lui ra xong, vội hỏi: “Đạo gia đâu?”


Thương Thục Thanh lắc đầu nói: “Đạo gia chưa tới, hắn nói hắn còn có chuyện khác, bảo ngày mai sẽ tới. Đúng rồi, trước khi chia tay, Đạo gia có đưa cho muội một cái cẩm nang*, nói nếu ca có hỏi tới hắn đâu, thì liền đưa cẩm nang này cho ca xem.” Nói rồi lấy từ trong tay áo ra một cái cẩm nang được buộc bằng chỉ đen. (* túi gấm chứa sấm truyền)

Trên thực tế, Ngưu Hữu Đạo đưa nàng tới tận hai cái cẩm nang, có điều đã liên tục bàn giao, căn dặn nàng tình huống sử dụng.

Một cái là sử dụng ở tình huống vừa rồi, Thương Triều Tông có hỏi thì lấy ra cho xem.

Một cái khác thì nếu gặp phải tình huống thực sự nguy cấp mới lấy ra, còn trước đó thì không nên lấy ra, cũng đừng cho bất luận kẻ nào biết, nếu không, một khi để lộ bí mật, thì mọi chuyện có thể sẽ xuất hiện biến cố.

Việc can hệ trọng đại, liên lụy tới toàn bộ Nam Châu và tất cả tâm huyết của mọi người những năm nay như vậy, lúc Ngưu Hữu Đạo căn dặn, có thể nói là rất trịnh trọng.

Thương Thục Thanh xem như là đã ‘bán áo theo người’, thật sự dựa theo phân phó của Ngưu Hữu Đạo đi làm, tạm thời che giấu mọi người sự tồn tại của một cái cẩm nang khác.

Trên bậc thềm, ánh mắt ba người cấp tốc rơi vào trên cái cẩm nang kia.

Thương Triều Tông nhảy xuống bậc thềm, cấp tốc đưa tay ra cầm lấy.

Đang còn tính mở ra xem, chợt Lam Nhược Đình cau mày nói: “Ngày mai liền đã tới, cớ gì hôm nay còn đưa cẩm nang?”

Một câu đánh trúng điểm mấu chốt, lông mày Mông Sơn Minh giật một cái, “Sợ là sẽ không tới.”

Thương Triều Tông lập tức gấp, hiện tại đã hoàn toàn trông cậy vào việc Ngưu Hữu Đạo có hỗ trợ hay không, nếu Ngưu Hữu Đạo chạy mất, vậy liền xong, vội tranh thủ thời gian mở cẩm nang trong tay ra, muốn xem bên trong có cái gì.

Thấy hắn có vẻ vô cùng lo lắng, Thương Thục Thanh vội vàng khuyên nhủ: “Ca, không nên gấp, Đạo gia không phải là loại người như vậy.”

Nàng vẫn là có lòng tin với Ngưu Hữu Đạo, không cho rằng Ngưu Hữu Đạo có thể ném bỏ mặc kệ bọn hắn, huống chi lúc chia tay nhìn cũng không giống như là muốn mặc kệ bọn hắn, bởi vì trong tay nàng còn có một cái cẩm nang khác để chuẩn bị cho chuyện phía sau, nếu thật sự mặc kệ, thì hắn không cần thiết để lại thêm một cái làm gì.

Thương Triều Tông giật mở cẩm nang ra, phát hiện bên trong không có thứ gì khác, ngoài một trang giấy, mở ra xem, là một phong thư.

Cấp tốc nhìn qua nội dung trong thư, xem xong cả người cũng dần dần bình tĩnh lại, trông có vẻ như đang suy nghĩ điều gì.


Lam Nhược Đình cũng bước xuống bậc thềm, xích lại gần hỏi, “Vương gia, trên thư viết cái gì?”

“Ai!” Thương Triều Tông khẽ thở dài, không nói ra, thuận tay đưa thư cho hắn tự xem.

Lam Nhược Đình trải thẳng ra xem, sau khi xem xong cũng im lặng.

Nội dung Ngưu Hữu Đạo viết trong thư đại khái là: Xin Thương Triều Tông thứ lỗi, hắn tạm thời đã rời đi tránh họa, tránh họa vì bản thân hắn, cũng là tránh họa cho Thương Triều Tông. Thiên Ngọc môn đã nổi lên lòng xấu xa, chuyện lần này quan hệ đến lợi ích to lớn của Thiên Ngọc môn như vậy, bên này bất kể là ai dám nhảy ra cản đường Thiên Ngọc môn mà nói, Thiên Ngọc môn cũng sẽ không khách khí. Bất kể Thiên Ngọc môn có thể động thủ với hắn hay không, hắn cũng không thể lưu lại được, nếu hắn lưu lại, tất cả mọi người đều sẽ nằm ở trên tay Thiên Ngọc môn hết, chết hay sống đều là do Thiên Ngọc môn nói tính, một khi được chuyện rồi, Thiên Ngọc môn lại không còn nỗi lo về sau, chẳng những hắn có thể gặp phải nguy hiểm, mà ngay cả Thương Triều Tông cũng sẽ có nguy hiểm. Chỉ có hắn thoát đi, để Thiên Ngọc môn có điều cố kỵ, Thương Triều Tông mới có thể an toàn.

Những lời sau cùng vẫn là mấy lời Ngưu Hữu Đạo hay nói, rằng cứ thuận theo ý của Thiên Ngọc môn, giúp Thiên Ngọc môn nắm lấy Nam Châu đi!

Một hàng chữ kèm thêm cuối cùng, ‘sau khi xem thư xong lập tức hủy!’

Nội dung trên thư chỉ mấy cái này, chủ yếu chính là giải thích nguyên nhân rời đi, vẫn như cũ, vẫn không chịu nói muốn đi đâu làm gì.

Thư lại được chuyển đến tay Thương Thục Thanh, Thương Thục Thanh xem xong lại chuyển cho Mông Sơn Minh. . .  . . .

Mấy ngày về sau, ở trung tâm chi huy trên sườn núi mà Thiên Ngọc môn thiết trí tạm thời, nhân viên tương quan lần nữa hội họp.

Bành Hữu Tại dẫn theo một đám cao tầng Thiên Ngọc môn cũng ở tại hiện trường, lúc này Phượng Lăng Ba lớn nhất, đứng ở chỗ chủ vị, hai đứa nhi tử của hắn người mặc chiến giáp đứng ở hai bên sau lưng, trông uy phong lẫm liệt.

Chỉ huy nhiều nhân mã tác chiến như vậy, Thiên Ngọc môn căn bản không có kinh nghiệm gì cả, cũng chỉ có thể đứng sang bên cạnh nhìn.

Phượng Lăng Ba đảo mắt nhìn đám người chung quanh một lượt, giọng âm vang hữu lực nói: “Thám tử phái đi ra ngoài điều tra thu được một vài tình báo mới, biết triều đình đã âm thầm điều động 50 vạn đại quân bí mật tập kết tới 6 quận thượng Nam Châu, đồng thời còn có lượng lớn lương thảo đang bí mật vận chuyển tới nữa, tình huống này đối với chúng ta khá bất lợi, không biết các vị có cao kiến gì đối với chuyện này?”

Đám người trầm mặc, đối với cái này Bành Hữu Tại cũng không có cách, hắn đoán chừng ngay cả Tiêu Dao cung, Tử Kim động, lẫn Linh Kiếm sơn cũng không thể nói triều đình cái gì về hành động này, triều đình không có khả năng bỏ mặc Nam Châu mất đi mà không có bất kỳ hành động nào, nếu không Yến hoàng Thương Kiến Hùng cũng không có cách nào bàn giao cho tất cả thần dân Yến quốc.

Tam đại phái cũng không có khả năng đi nói với triều đình rằng, cứ để cho phản quân chiếm Nam Châu đi, nếu triều đình thật sự dễ nói chuyện như vậy, thì cũng chẳng cần đánh nữa rồi, để tam đại phái trực tiếp mở miệng là xong.

Mọi thứ điều có dây mơ rễ má với nhau, dù sao triều đình vẫn là thế lực thế tục lớn nhất trong Yến quốc, loạn động vào Thương Kiến Hùng, tất nhiên sẽ khiến cả Yến quốc rung chuyển, điều này đối với tam đại phái mà nói, không phải là chuyện gì tốt.

Triều đình không có làm ầm lên, mà nhất định phải ngấm ngầm chơi cứng, tam đại phái cũng không tiện ngăn cản, cũng chỉ có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt làm ngơ.


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement