Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 430: Cái quy củ này, nhất định phải lập cho bọn hắn!

Edit: Luna Huang

Lý do này, khiến cho khóe miệng Bành Hựu Tại hơi có chút giật giật, từ từ nói: “Ta không có hứng thú với chuyện tình của Hải Như Nguyệt kia. Tư Đồ huynh, ta chỉ muốn biết, Kim Châu tập kết đại quân áp hướng biên cảnh Nam Châu là muốn làm gì?”

Tư Đồ Diệu lại lấy Hải Như Nguyệt ra làm cớ: “Như lời ta vừa rồi mới nói, Hải Như Nguyệt không muốn nhìn thấy Thương Triều Tông chịu ủy khuất, đại quân tập kết điều động đều là chủ ý của Hải Như Nguyệt.”

Mặc dù hắn biết cái cớ này của mình quá vụng về, thế nhưng là không có cách, bất kể như thế nào, đều phải mượn cớ, bằng không phải nói như thế nào? Chẳng lẽ nói thẳng mặt Bành Hựu Tại rằng, Vạn Động Thiên Phủ ta chính là muốn đánh ngươi đó à?

Nếu thật sự nói như vậy, tránh không khỏi khinh người quá đáng, tượng đất còn có ba phần nổi nóng, không cần thiết phải làm cho bon hắn chó cùng rứt giậu cũng không phải là mục đích của bên này.

Bành Hựu Tại: “Tư Đồ huynh có ý tứ là nói, Hải Như Nguyệt muốn triệu tập nhân mã Kim Châu tiến đánh ta Nam Châu, vì muốn lấy lại công đạo cho Thương Triều Tông?”

Tư Đồ Diệu: “Chó sủa là chó không cắn người, chó không sủa là chó sẽ cắn người, nữ nhân này vô thanh vô tức làm ra động tĩnh này, tám chín phần mười là có thể sẽ làm loạn thật. Nữ nhân mà, dễ dàng xử trí theo cảm tính lắm.”

Bành Hựu Tại: “Nếu như ta không có ngộ phán mà nói, thì Tư Đồ huynh đây là đang muốn nói cho ta biết, rằng Vạn Động Thiên Phủ đã không thể khống chế nổi Hải Như Nguyệt nữa rồi sao, muốn ngồi yên nhìn Hải Như Nguyệt phá hư liên minh của song phương sao?”

Tư Đồ Diệu: “Cũng không thể nói như vậy được, kỳ thực, chuyện này vẫn có thể tránh khỏi.”

Bành Hựu Tại: “Ta có thể tự thân tới đây gặp, là mang theo thành ý mà tới, có thể hóa giải vấn đề, thì tự nhiên tất cả đều vui mừng, nguyện nghe cao kiến của Tư Đồ huynh.”

Tư Đồ Diệu: “Ta nghĩ Bành huynh không phải là không biết ý đồ của triều đình Yến quốc trong chuyện phong Thương Triều Tông lên làm thứ sử Nam Châu lần này a, đơn giản chính là muốn chế tạo mâu thuẫn trong nội bộ Nam Châu, làm bước đệm cho sau này ra tay thu phục Nam Châu. Cho nên, ta cũng không có cái cao kiến gì cả, kỳ thật, để giải quyết vấn đề này cũng rất đơn giản, cứ để việc quản lý thế tục sự vật của Nam Châu cho Thương Triều Tông đi, thế là hết thảy mọi chuyện tự nhiên được giải quyết dễ dàng. Khi đó, Hải Như Nguyệt lui binh, Nam Châu cũng tránh khỏi khó xử khi phải công nhiên kháng chỉ, cũng có thể hóa giải âm mưu của triều đình Yến quốc, Nam Châu vẫn là thuộc về Thiên Ngọc môn, phía ta bên này cũng không cần lo lắng Nam Châu lại tiếp tục nổi lên xung đột gì với triều đình Yến quốc nữa, một hành động thu được mấy chuyện tốt, đối với ngươi hay ta đều có lợi hết, liền nhìn xem Thiên Ngọc môn có thể buông chấp niệm xuống được hay không thôi. Bành huynh, để Phượng Lăng Ba chủ trì Nam Châu gây ra nhiều phiền toái như vậy, có đáng giá không?”


Bành Hựu Tại: “Hảo ý của Tư Đồ huynh, Bành mỗ tâm lĩnh. Chuyện riêng của Thiên Ngọc môn Thiên Ngọc môn sẽ tự xử lý tốt, hiện tại vấn đề nằm ở phía Kim Châu, Kim Châu đang muốn dùng binh với Nam Châu, còn xin Vạn Động Thiên Phủ ước thúc nữ nhân Hải Như Nguyệt kia cho tốt vào!”

Kỳ thật trong lòng của hắn rõ ràng, không được Vạn Động Thiên Phủ gật đầu, Hải Như Nguyệt không có khả năng làm như vậy, chỉ là không tiện xuyên phá, bèn nhịn lại.

Tư Đồ Diệu: “Bành huynh, ngươi cũng nên lý giải nỗi khó xử của ta, Tiêu gia cai quản Kim Châu nhiều năm, cây to rễ sâu, nếu nữ nhân này nhất định muốn xử trí theo cảm tính, nhất định phải dùng sức mạnh mà nói, Kim Châu ta cũng rất dễ xảy ra sai lầm.”

Bành Hựu Tại: “Tư Đồ huynh, ngươi có từng cân nhắc qua hậu quả khi hai nhà chúng ta khai chiến không? Bên ta không nói, phía Kim Châu bên này, Triệu hoàng Hải Vô Cực tất nhiên sẽ thừa cơ hội chui vào, hậu quả kia Vạn Động Thiên Phủ đảm đương không nổi đâu!”

Tư Đồ Diệu cụp mắt xuống, bộ dạng mặc kệ nói: “Bành huynh, mọi căn nguyên nhiễu loạn nằm ở trên người Thương Triều Tông, vẫn nên giao Nam Châu cho Thương Triều Tông đi thôi!”

Bành Hựu Tại: “Ngươi không cảm thấy Vạn Động Thiên Phủ đang đưa ra quyết định thật hoang đường buồn cười sao?”

Tư Đồ Diệu vẫn không thay đổi quyết định, vẫn là nói câu nói kia: “Vẫn nên giao Nam Châu cho hắn đi!”

Bành Hựu Tại nhìn thật kỹ hắn, Tư Đồ Diệu tỉnh bơ như không, hai người yên tĩnh đứng dưới ánh trăng sao một hồi lâu.

“Tiểu tặc Ngưu Hữu Đạo kia đến tột cùng đã sử dụng biện pháp gì để cho Vạn Động Thiên Phủ không tiếc trả giá lớn như vậy thế?” Bành Hựu Tại đột nhiên thốt ra một câu như vậy, hắn thật sự không nghĩ ra tại sao Vạn Động Thiên Phủ lại làm như vậy, hắn đầu tiên là liên tưởng đến trên người Ngưu Hữu Đạo.

Trên thực tế, từ khi nhận được Kim Châu xuất binh, hắn liền bắt đầu hoài nghi đến Ngưu Hữu Đạo, không nghi ngờ cũng không được, tờ giấy Thương Triều Tông giao cho hắn chính là chứng cứ rõ ràng.

Nhưng mà Tư Đồ Diệu sẽ không nói cho hắn biết chân tướng, cũng không có khả năng nói, chẳng những không nói cho biết, mà còn muốn giấu giếm, có một số việc không thể cho người khác biết được, bèn từ từ nói: “Ngưu Hữu Đạo? Đang yên đang lành sao lại kéo tới trên đầu tên Ngưu Hữu Đạo kia rồi? Ngươi suy nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan gì đến Ngưu Hữu Đạo hết!”


. . .  . . .

Trong dãy núi, trên sườn núi, Ngưu Hữu Đạo hất áo choàng, khoanh chân ngồi xuống tĩnh tu, đón ánh bình minh.

Váy áo bồng bềnh, Quản Phương Nghi bay xuống, đi tới bên người Ngưu Hữu Đạo, lên tiếng: “Lão Bát gửi tin tức về, nói Bành Hựu Tại cũng không ở lại Vạn Động Thiên Phủ lâu, trong đêm liền quay trở về.”

Vẻ mặt Ngưu Hựu Đạo vẫn không có biểu cảm gì, vẫn nhắm mắt từ từ nói: “Đàm luận thế nào?”

Quản Phương Nghi: “Ngươi cờ cao một nước, Bành Hựu Tại không công lui về!”

Lúc nói lời này, đôi mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo chớp chớp sáng, trong ánh mắt lóe lên vẻ mê hoặc thần kỳ.

Nàng thật sự rất ngạc nhiên, không biết vị này đã dùng biện pháp gì, vậy mà có thể bức bách được Vạn Động Thiên Phủ cho phép Kim Châu xuất binh. Dù nàng không rành, cũng biết Hải Như Nguyệt chính là người chủ trì quân chính sự vật hiện tại của Kim Châu, chỉ bắt cóc một cái Tiêu Thiên Chấn, là không uy hiếp được Vạn Động Thiên Phủ, huống chi là bắt Vạn Động Thiên Phủ phải đối mặt với áp lực tổn thất lợi ích lớn như vậy.

Nhưng mà vô luận nàng có hỏi thế nào, Ngưu Hữu Đạo cũng không nói cho nàng biết nguyên nhân.

“Đúng rồi, Hải Như Nguyệt nhờ lão Bát chuyển cáo, nói nếu ngươi dám làm tôn thương nhi tử của nàng dù chỉ một đầu móng tay, nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!” Quản Phương Nghi lại bồi thêm một câu.

Ngưu Hữu Đạo căn bản không để ý tới góc rạ này, chậm rãi nói: “Thông báo cho Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa, bảo bọn hắn lập tức suất lĩnh đệ tử tinh nhuệ trong môn chạy tới Trường Bình thành, tụ hội với Thương Triều Tông, hộ giá!”

Quản Phương Nghi hơi giật mình, “Trường Bình thành, có cao thủ Thiên Ngọc môn tụ tập, Thiên Ngọc môn dù đang bị bức bách áp lực, cũng sẽ không động Thương Triều Tông, Thiên Ngọc môn thật sự muốn gây bất lợi cho Thương Triều Tông mà nói, thì bọn hắn chạy tới cả cũng không thể bảo vệ được. Bọn hắn cũng không biết rõ ràng tình huống hiện tại, ngươi bây giờ bảo bọn hắn đi hộ giá, không thể nghi ngờ là đang buộc bọn hắn chọn phe, cái này chẳng phải là đang cố ý làm khó bọn hắn sao? Trước đó ngươi đã bỏ mặc, hiện tại cần gì phải đi làm khó bọn hắn, sao không làm người tốt đến cùng luôn?”


Ngưu Hữu Đạo vẫn nhắm mắt, bình tĩnh nói, “Có câu nói gọi là ‘dục cầm cố túng’*, lúc nào nên bỏ mặc, lúc nào nên nắm chặt, trong lòng ta có nắm chắc. Thời điểm cần ép phải ép, chẳng lẽ cứ để cho ba phái vĩnh viễn êm ấm hòa hợp với Thiên Ngọc môn sao? Ngươi cảm thấy để như thế thích hợp sao? Bọn hắn nhất định phải hiểu rõ, ở tại Nam Châu này, quyền nói chuyện với Thiên Ngọc môn không ở trên tay bọn hắn, bọn hắn chỉ có thể đứng ở phía sau chúng ta. Trước đó giấu ta liên hệ với Thiên Ngọc môn, ta có thể không cần so đo, nhưng chỉ cần ta bảo, bọn hắn nhất định phải nghe, cái quy củ này, nhất định phải lập cho bọn hắn!”

Quản Phương Nghi như nghĩ tới điều gì đó, nhắc nhở: “Thiên Ngọc môn thế lớn, bọn hắn không biết rõ ràng nguyên nhân trong đó, dưới sự tình không thấy trước được kết quả, sợ là sẽ không nghe theo ngươi, nếu không nghe theo ngươi, thì ngươi làm sao giờ? Ngươi đưa ra mệnh lệnh này, chẳng phải là khiến cho mình không xuống đài được?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu bọn hắn không nghe, đó chỉ có thể nói là do ta mấy năm nay không có làm việc đến nơi đến chốn, lực ảnh hưởng lên bọn hắn có hạn, sai là tại ta, không phải ở bọn hắn. Có điều bọn hắn cũng không thay đổi được kết quả, chuyện đi đến nước này, lợi ích bọn hắn thương lượng với Thiên Ngọc có được phân phối hay không, phải hỏi trước xem coi ta có đồng ý hay không đã. Bọn hắn còn có thể ở lại Nam Châu hay không, cũng phải nhìn xem ta có cao hứng hay không đã, nếu ta muốn đá bọn hắn đá ra ngoài, ở Nam Châu sẽ không có ai đám che chở bọn hắn. Bọn hắn sẽ phải đến cầu ta.”

Quản Phương Nghi liên tưởng tới cái gì, vẻ mặt méo lại một chút, giễu cợt: “Ta còn tưởng ngươi ngay từ đầu thật sự rộng rãi, thả cho ba phái tự do, nguyên lai đã sớm cất giấu chuẩn bị ở sau, đã nắm thóp bọn hắn. Tuổi còn trẻ mà lòng dạ sâu như vậy, ngươi dọa ta sợ hãi, ta hỏi ngươi, ngày nào đó ta muốn rời khỏi, phải chăng ngươi cũng đối xử với ta như vậy?”

Ngưu Hữu Đạo bình thản hờ hững nói: “Muốn đi giữ không được, không muốn đi là sẽ không đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nơi này ngươi đi tự do, chỉ cần bản thân ngươi không hối hận.”

Quản Phương Nghi ‘xì’ một tiếng, “Nói một hồi có khác gì sao?”

. . .  . . .

Thương nguồn con sông, Phí Trường Lưu với Trịnh Cửu Tiêu đang đứng ở trên bờ sông, ngắm nhìn những cơn sóng cuồn cuộn, không ai nói năng gì.

Một bóng người bay lượn đến, Hạ Hoa rốt cuộc cũng tới, đáp xuống cạnh hai người, nhích bước tiến lên,đứng song song vơi hai người.

“Hạ chưởng môn để chúng ta đợi thật lâu a.” Trịnh Cửu Tiêu nhàn nhạt nói, nghiêng đầu nhìn nàng một cái.

“Ai..!” Hạ Hoa nhịn không được thở dài một tiếng.

Phí Trường Lưu: “Cớ sao lại thở dài?”

Hạ Hoa: “Làm gì biết rõ còn cố hỏi, mời ta tới hội họp, không phải là trong lòng không nắm chắc à.”

Ba người cùng với đệ tử ba phái, đều bị Thiên Ngọc môn phân ra phái đi khắp nơi trong Nam Châu, hiệp trợ đại quân tiếp nhận Nam Châu.


Phí Trường Lưu: “Nhân mã của Thương Triều Tông đã bị chia cắt khống chế, nhìn tình huống này, Thiên Ngọc môn sợ là muốn động thủ với bên phía Thương Triều Tông thật, cũng không thông báo lưu lại tính mạng cho Thương Triều Tông.”

Hạ Hoa ‘xùy’ một tiếng, “Các ngươi đang lo lắng cái này sao? Có phải các ngươi đang do dự nên chọn phe như thế nào chứ gì?”

Trịnh Cửu Tiêu: “Ngưu Hữu Đạo đi đâu rồi? Đang còn làm gì? Không khỏi quá an tĩnh đi, hắn có thể chắp tay nhường cơ nghiệp thật vất vả đánh xuống cho người khác sao? Triều đình sắc phong cho Thương Triều Tông làm thứ sử Nam Châu là sao? Vỏn vẹn chỉ là châm ngòi ly gián thôi sao? Phải chăng có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo nữa?”

Hiện trường im ắng một trận, chỉ có tiếng gió cùng với tiếng sóng vỗ.

Bọn hắn hiện tại đang đứng trước lựa chọn lưỡng nan, kỳ thật cũng không tính là lưỡng nan, việc bọn hắn nghe theo Thiên Ngọc môn điều khiển trước đó đã thông báo cho Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo cũng không có ngăn cản, cũng đồng ý. Chỉ là Thiên Ngọc môn bây giờ đã phơi bày bộ mặt thật, thật sự muốn bứng ổ của Ngưu Hữu Đạo, sau đó Nam Châu sẽ không còn đất cho Ngưu Hữu Đạo dung thân, Ngưu Hữu Đạo có thể nuốt được cơn giận này sao?

Ngưu Hữu Đạo đồng ý cho bọn hắn phối hợp Thiên Ngọc môn đánh hạ Nam Châu xong sẽ chia cắt lợi ích, cũng không có đồng ý bọn hắn đi động lợi ích của bản thân Ngưu Hữu Đạo, thật muốn tiếp tục phối hợp với Thiên Ngọc môn làm tiếp mà nói, đó chính là trở mặt với Ngưu Hữu Đạo.

Có một số chuyện trước đó bọn hắn cũng đã tiên đoán được, biết cuối cùng có thể sẽ có kết quả như thế này, nhưng cũng là vì lo nghĩ cho lợi ích của môn phái mình, mà ôm ý nghĩ đi một bước nhìn một bước.

Nói trắng ra là, bọn hắn hi vọng nhìn thấy ở trong quá trình loại bỏ này, Thiên Ngọc môn sẽ thu thập được Ngưu Hữu Đạo. Ai ngờ đằng sau Thiên Ngọc môn ngược lại đi hỏi bọn hắn, rằng có biết Ngưu Hữu Đạo đi đâu hay không.

Thiên Ngọc môn thất thủ, Ngưu Hữu Đạo biến mất?

Từ sau khi biết được tin tức này, bọn hắn liền xoắn xuýt, đến cửa ải này càng thêm lo sợ bất an, muốn tiếp tục phối hợp với Thiên Ngọc môn sao?

Mấu chốt là, tên Ngưu Hữu Đạo kia quả thực không phải dễ trêu chọc, ở gần những năm qua, đã khiến bọn hắn không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Hạ Hoa chợt cười khổ nói: “Trong bất tri bất giác, không nghĩ tới ba phái chúng ta lại kiêng kỵ Ngưu Hữu Đạo đến như vậy, các ngươi nói xem, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

(Luna: Thật không hiểu 3 môn phái này nghĩ gì nữa. Lúc bị TNM chèn ép đi tìm nam chủ giúp đỡ, đến giờ lại đi nói ‘hi vọng nhìn thấy ở trong quá trình loại bỏ này, Thiên Ngọc môn sẽ thu thập được Ngưu Hữu Đạo’, lũ này không dùng được)


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement