Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 433: Chó cùng rứt giậu

Edit: Luna Huang

Nhìn bộ dạng rất thành khẩn của hắn khi nói ra những lời này, Phượng Nhược Nghĩa với Phượng Nhược Tiết cùng chấn kinh, nhìn chằm chằm hắn, lão già này, cũng muốn cưới muội muội bọn ta?

Phượng Lăng Ba cũng liếc Đào Diễn, trong lòng chán nản, tuổi đã rất cao rồi, còn muốn cưới nữ nhi của ta, uổng cho ngươi nói được ra khỏi miệng, trâu già gặm cỏ non, lại còn muốn ‘ăn cỏ non’ nhà ta nữa?

Khóe miệng Nông Trường Quảng hơi run rẩy, hắn biết coi như Phượng Nhược Nam muốn gả, cũng rất không có khả năng gả cho vị này, hắn rất muốn sau này về mách lại cho vị phu nhân của Đào Diễn ở nhà kia nghe những lời này, nhìn xem Đào gia gà bay chó chạy sẽ là như thế nào.

“Chuyện sau này để sau này hẵng nói.” Phượng Lăng Ba đưa tay hạ hạ xuống gác chủ đề này lại, miễn cho lệch mất phương hướng, chuyện còn chưa có làm xong đi bàn luận nữ nhi lấy chồng làm gì, kéo hơi xa. “Bên người Thương Triều Tông còn có hơn mười tên thân vệ, trung thành tuyệt đối với Thương Triều Tông, cũng đều là lão binh xuất ra từ Anh Dương Võ Liệt vệ, kinh nghiệm sa trường phong phú, không thể khinh thường. Lần này không động thủ thì thôi, một khi động thủ, nhất định phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng cầm xuống, không thể kéo dài, một khi để người Thiên Ngọc môn kéo tới cứu viện, tất cả mọi người ăn đủ!”

Lời này của hắn tương đương với đánh nhịp, xác nhận chính là muốn động thủ!

Mấy người thương nghị bí mật một phen về sau, nhanh chóng tán đi, riêng phần mình trở về lựa chọn nhân mã tinh anh đáng tin cậy, với yêu cầu quan trọng nhất là không thể để rò rỉ tin tức. . . . . .

Nên tới cuối cùng vẫn là tới, Phượng Lăng Ba đích thân cầm tin cấp báo đi vào hậu viện, tìm được Trần Đình Tú cùng Phong Ân Thái đang ngồi trong đình nói chuyện với nhau, bèn trình tin cấp báo lên, “Hai vị trưởng lão, mấy trăm nhân mã của ba phái chỉ còn cách Trường Bình thành hơn mười dặm đường, đã sắp đến.”

Hai vị trưởng lão thay phiên nhau xem qua tin cấp báo, phụ trách nơi này là Trần Đình Tú, hắn bèn đứng dậy, “Phong sư đệ, ngươi ở lại đây trấn thủ, ta đi tới cửa thành Nam bên kia nhìn xem, xem coi ba phái đến tột cùng là gan lớn cỡ bao nhiêu.”

“Được!” Phong Ân Thái gật đầu đáp ứng.

Chỉ chốc lát sau, Trần Đình Tú suất lĩnh một đám tu sĩ bay lượn rời đi, vượt qua nóc nhà dân cư trong thành, nhắm thẳng đến cửa thành Nam.

Hơn phân nửa đệ tử Thiên Ngọc môn lưu lại thủ ở Trường Bình thành đi theo Trần Đình Tú rời đi.

Phượng Lăng Ba vùa bước ra khỏi hậu viện, nhìn thấy Bành Ngọc Lan đang đứng chờ đợi ở dưới một mái hiên bên kia, bèn bước nhanh tới, thấp giọng nói: “Trần trưởng lão đã dẫn người đi tới cửa thành Nam phía bên kia, mang đi hơn phân nửa số nhân thủ.”


Bành Ngọc Lan khẽ gật đầu, “Một khi ta điều những người còn lại nơi này đi, phía bên ông phải ra tay thật nhanh, lỡ như lúc hành động tạo ra động tĩnh lớn, bọn hắn từ cửa thành phía bên kia trở về sẽ rất nhanh đó.”

Phượng Lăng Ba: “Nàng yên tâm, dự bị điều động hai ngàn nhân mã, chỉ cần nàng có thể dời người đi, số nhân mã đó giết vào là có thể trong khoảnh khắc giải quyết hết những người này, sẽ không có sai xót.”

“Ta chờ tin tức của ông.”

“Ta cũng chờ tin tức động thủ của nàng.”

Hai người động viên nhau một câu, bước sượt qua nhau, riêng phần mình rời đi.

Bành Ngọc Lan trở lại đình viện của mình, gọi Thọ Niên tới, sai hắn đích thân đi một chuyến tới chỗ Phượng Nhược Nam, gọi nữ nhi của nàng sang đây.

Phượng Lăng Ba thì quanh quẩn một chỗ ở trong phòng chính sự, tinh thần phấn khởi, vừa khẩn trương, lại vừa hưng phấn, biết rõ thành bại là ở ngay trong lần hành động này.

Không bao lâu sau, Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Tiết, Đào Diễn, Nông Trường Quảng đi vào.

Thấy bốn người, Phượng Lăng Ba lập tức khoát tay, ra hiệu không cần đa lễ, tiến lên trước hỏi thăm: “Đều đã chuẩn bị thỏa đáng hết chưa?”

Nông Trường Quảng nói: “Đại nhân yên tâm, tất cả bốn người chúng ta chọn ra 500 tinh nhuệ, chỉ cần đại nhân ra lệnh, lập tức có thể tiến tới chỗ của mục tiêu, một khi 2000 ngàn nhân mã giết vào, mấy người kia tuyệt đối không có cơ hội sống xót!”

Ánh mắt Phượng Lăng Ba lạnh lùng đảo qua mấy người, trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, lúc động thủ tốc độ nhất định phải nhanh, nếu không, để đệ tử Thiên Ngọc môn kịp chạy về, chẳng những không có cơ hội hạ thủ, mà nghênh đón chúng ta sẽ là phiền toái cực lớn. Đắc thủ, chúng ta thì bình an, thất thủ, ai cũng đừng nghĩ được tốt hơn.”

Đào Diễn: “Đại nhân yên tâm, chỉ cần một chút thời gian là đủ, không có khả năng thất thủ, 2000 đao phủ, còn có cung tiễn thủ, nhiều tên bắn cùng lúc như vậy, chỉ mười, hai mươi người kia căn bản là không ngăn được, huống chi còn có bốn người chúng ta đích thân lên trận chỉ huy, nhất định sẽ không thất thủ!”

Thần sắc Phượng Nhược Nghĩa cùng Phượng Nhược Tiết đều có chút ngưng trọng, mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng nghĩ tới tương lai phải đối mặt với muội muội của mình, xấu hổ, đích thực là không cao hứng nổi.

Thế nhưng hai người cũng rõ ràng, phụ thân tranh chẳng những là vì bản thân ông ấy, mà cũng là đang tranh vì bọn hắn, vì toàn bộ Phượng gia, tên đã lên dây, không phát không được, thắng làm vua thua làm giặc ngay tại hôm nay!


Phượng Lăng Ba gật đầu: “Rất tốt, chờ tín hiệu động thủ của ta, không nên để lộ manh mối khiến người ta hoài nghi!”

“Vâng!” Bốn người cùng chắp tay lĩnh mệnh.

Thọ Niên rời phủ nha, đi tới một trạch viện không xa, cũng chỉ cách phủ nha một con hẻm an tĩnh, nối từ cửa sau phu nha tới trạch viện.

Thọ Niên vừa xuất hiện, Bạch Diêu cũng xuất hiện, như xuất quỷ nhập thần vậy, ngăn ở trước mặt Thọ Niên.

Đối với lão quản gia tóc hoa râm này, Bạch Diêu cũng không dám quá mức làm càn, luận bối phận, người ta vẫn là sư thúc của hắn, chỉ vì trước kia vi phạm môn quy, bị trục xuất khỏi sư môn, là chưởng môn đương nhiệm năm đó an trí vị này ở tại Phượng gia, miễn cho lưu lạc bên ngoài làm tán tu.

Cho nên bây giờ, giữa người quản gia này với Thiên Ngọc môn vẫn còn có chút quan hệ không rõ ràng, mặc dù đã bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng vẫn được sư môn che chở, kỳ thật không khác gì là đệ tử Thiên Ngọc môn cả.

Bạch Diêu ôm kiếm trong ngực, vẻ mặt đầy lạnh lùng buông hai tay, duỗi thẳng kiếm xuống, vẫn tỏ vẻ tôn kính, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao!”

Thọ Niên nói: “Phu nhân tìm tiểu thư, gọi tiểu thư đi qua một chuyến.”

Bạch Diêu quay đầu lại, phất tay vẫy một cái, một tên đệ tử đồng môn lướt đến, Bạch Diêu bảo nó đi mời Phượng Nhược Nam tới, không có cho Thọ Niên xâm nhập vào trong trạch viện.

Hai người đứng đó một hồi, thì đệ tử đi gọi đã dẫn Phượng Nhược Nam nhìn thần sắc có vẻ hơi tiều tụy đi tới.

Phượng Nhược Nam hỏi Thọ Niên: “Mẫu thân tìm ta có chuyện gì à?”

Thọ Niên mỉm cười nói: “Phu nhân không nói, tiểu thư đi qua gặp tự nhiên sẽ biết.”

Phượng Nhược Nam cũng không nghĩ nhiều, nàng cũng đang muốn gặp người Phượng gia một chút, đoạn thời gian qua người Phượng gia khi đối mặt nàng đều có chút chột dạ, có vẻ như muốn tránh ngại gặp mặt.

Phượng Nhược Nam cứ như vậy đi theo Thọ Niên rời đi, Bạch Diêu cũng không có ngăn cản, hắn cũng không có lý do để ngăn cản.


Bạch Diêu quay đầu nhìn lại, thấy Thương Thục Thanh cũng đi đến xem, bèn hơi gật đầu thăm hỏi, sau đó quay người rời đi mất.

Xa xa, Thương Thục Thanh dừng bước, đưa mắt nhìn theo Phượng Nhược Nam rời đi rồi, cũng xoay người lại rời đi.

Trong khoảng thời gian này, nàng biết tẩu tử là người khổ sở nhất, bị kẹp ở giữa, nên nàng một mực đi theo an ủi, sợ tẩu tử nghĩ không thông lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn gì.

Suy bụng ta ra bụng người, nàng cũng là nữ nhân, nếu người nhà mẹ đẻ của nàng cũng đối xử với nàng như vậy, thì bản thân nàng cũng khó có thể tiếp nhận nổi.

Nội trạch, đám người Thương Triều Tông rất thanh nhàn, bị vây ở chỗ này, muốn không thanh nhàn cũng không được, có điều trong lòng luôn sầu lo.

Các tu sĩ lần lượt bay lên ở lân cận trạch viện khiến cho người bên này chú ý, thân vệ đứng canh trên lầu các nhìn thấy bèn chạy lại bẩm báo tình huống.

Mấy người Thương Triều Tông tụ lại ở một chỗ, tình huống biết được có hạn, ngồi phân tích cũng không ra được gì, nhưng có thể xác định, không để ý thế tục kinh hãi kết đội rời đi như vậy, chắc hẳn là đã xảy chuyện gì.

Thương Thục Thanh đi vào, nói cho mấy người ở đây biết: “Ca, Bành Ngọc Lan vừa mới cho quản gia Thọ Niên đến đây, gọi tẩu tử đi qua bên kia.”

Thương Triều Tông hừ lạnh một tiếng,nói “Nàng ta vốn là người Phượng gia, gọi qua thì có cái gì kỳ quái đâu.”

Lam Nhược Đình có chút bất đắc dĩ, Mông Sơn Minh đang ngồi tại trên xe lăn cũng thở dài: “Vương gia, vương phi không xấu bụng, chỉ là tính cách có chút nam nhi, mặc dù trước kia ngôn hành cử chỉ thường xuyên khiến cho vương gia không cao hứng, nhưng nàng cũng đang dần dần thay đổi vì vương gia, chỉ dựa vào điểm này, cũng đã đủ để chứng minh tâm ý của vương phi rồi. Vương gia, rất nhiều chuyện vương phi cũng là thân bất do kỷ mà thôi, không ai khổ sở hơn nàng cả, vương gia cần thông cảm cho nàng!”

Mông Sơn Minh đã lên tiếng, coi như là bá phụ đang còn quản dạy vậy, Thương Triều Tông mấp máy môi, cũng không có lại nói cái gì nữa. 

Nhưng trong lòng hắn thật sự là chán ngấy, trước kia, lúc hắn đoạt đại quyền của Quảng Nghĩa quận, Phượng Nhược Nam ồn ào với hắn, thậm chí là ra tay đánh nữa, bây giờ Phượng gia gây bất lợi cho hắn, Phượng Nhược Nam lại không rên một tiếng. . .  . . .

Một chỗ cách bên này cách mấy con phố, trong một căn tiểu viện của hộ dân bình thường, Viên Cương bò lên núp trên tường rào, đưa mắt nhìn theo một đám tu sĩ bay lượn ra hướng cửa thành Nam.

Một bộ mặt đỏ đã được bôi trét thành màu đồng cổ, nếu không làm chút ngụy trang thì đúng là quá mức lộ liễu đi.

Cửa tiểu viện mở ra, Viên Phong đã cải trang cách ăn mặc, đang cõng đòn gánh tiến đến, Viên Cương quay sang nhìn lại, cũng nhảy xuống tường rào trở về trong tiểu viện.

Bước qua cửa viện, đặt đòn gánh xuống, Viên Phong bước nhanh tới, hỏi: “Lão đại, vừa rồi động tĩnh của đám tu sĩ kia cũng không nhỏ, lão đại có nhìn thấy không?”


Viên Cương nhẹ gật đầu, vừa bước vào phòng vừa nói, “Tính toán thời gian, hẳn là do nhân mã của ba phái chạy đến nên dẫn tới như vậy.”

Trở lại trong phòng, Viên Cương rút ra một tấm bản đồ từ trong một cái đòn gánh bằng trúc dựng bên tường, mở ra, chính là địa đồ dân cư ở trong Trường Bình thành này, rất tỉ mĩ, rồi đặt ở trên bàn, nhìn chằm chằm vào địa đồ hỏi: “Nhân mã thủ hạ của Phượng Lăng Ba có động tĩnh gì không?”

Viên Phong về: “Tạm thời chưa nhìn ra có động tĩnh gì. Lão đại, Phượng Lăng Ba sẽ động vương gia thật sao?”

Viên Cương: “Không biết! Có điều Đạo gia đã nói, trước mắt Thiên Ngọc môn không dám để cho vương gia xảy ra chuyện gì, chân chính muốn phòng bị, chính là sợ Phượng Lăng Ba ‘chó cùng rứt giậu’*.” (* thế cùng làm liều)

Viên Phong: “Có Thiên Ngọc môn ở đây, Phượng Lăng Ba có cơ hội để ra tay sao?”

Viên Cương: “Mặc kệ hắn có cơ hội hay không, cứ nhìn chằm chằm nhân mã thủ hạ dưới tay hắn liền không có sai. Bản thân Thương Triều Tông vốn là võ tướng dám xông pha chiến đấu, thân thủ cũng không tệ, những thân vệ thủ hạ kia cũng đều là hảo thủ, dưới tình huống không có Thiên Ngọc môn tham dự, trên dưới 100 người chưa chắc có thể làm gì được bọn hắn. Cho nên Phượng Lăng Ba không động thủ thì thôi, một khi động thủ, hắn sẽ không chỉ phái một chút người đi, bảo các huynh đệ nhìn chằm chằm nhân mã dưới tay hắn kỹ vào, có bất kỳ dị thường nào lập tức báo cáo ngay.”

“Đã hiểu.” Viên Phong dạ đáp ứng, nhưng lại vẫn có chút xoắn xuýt, “Lão đại, chúng ta chỉ có trăm người, thủ hạ của Phượng Lăng Ba riêng ở trong nội thành này thôi đã đồn trú một số lượng lớn, một khi chúng ta giao thủ với bọn hắn, đại quân vây công, chúng ta căn bản không có khả năng thoát thân!”

Viên Cương ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ngươi sợ?”

Viên Phong cười khổ: “Không phải sợ, mà là thật quá nguy hiểm, coi như chúng ta động thủ, căn bản cũng cứu không được vương gia ra.”

Viên Cương: “Ta có nói là sẽ giao thủ với bọn hắn sao? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, trước hết cứ xem tình huống đã rồi lại nói, ta sẽ không để cho các huynh đệ đi làm chuyện không có khả năng.”

. . .  . . .

“Đóng cửa thành!”

Trên cửa thành Nam, thủ tướng hô to một tiếng, bách tính đang ra vào phía dưới lập tức bị ngăn cản lại, binh sĩ canh giữ ở ngoài thành lập tức rút trở về, cửa thành nặng nề được hơn mười người điều khiển hạ xuống, “Rầm” một tiếng, khép lại.

Trần Đình Tú đang ngồi trong lầu các bước ra ngoài, chắp tay sau lưng, đứng trước lan can, một đám tu sĩ Thiên Ngọc môn cũng đi theo ra ngoài.

Một đám người trông về phía xa, chỉ thấy trên đường cái phía trước, có bụi mù bốc lên, có mấy trăm kỵ đang chạy nhanh đến, tiếng vó ngựa ‘rầm rập’ dần dần rõ ràng.

Quân sĩ thủ trên đầu tường tiến vào tình trạng cảnh giới cao độ, từng cây nỏ to lớn được chuyển ra, lên dây, nhắm ngay ra phía ngoài thành.


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement