Chương 477: Ta xem như đã minh bạch vì sao Hầu Tử phải đánh ngươi rồi!

Edit: Luna Huang

Mặc dù đã chạy đi khá xa rồi, nhưng cái thế giới này đích thật rất an tĩnh, vẫn có thể lờ mờ nghe được tiếng đánh nhau ầm ầm.

Viên Phương đang ôm người bay lượn trên tán cây, bỗng nhiên dừng lại, từ từ ngoái đầu, hình như tiếng đánh nhau đã đình chỉ.

Trận đánh đã kết thúc rồi sao? Là Đạo gia thắng hay là Thánh La Sát thắng vậy? Trong mắt Viên Phương lộ ra vẻ kinh nghi.

Rất nhanh, trong lòng hắn cho ra phán đoán, Đạo gia làm sao có thể là đối thủ của Thánh La Sát được, Yêu Vương kia quá kinh khủng đi.

Trong mắt Viên Phương tuôn ra lệ quang, nức nở một tiếng, nỉ non: “Đạo gia, thật không phải do ta không coi nghĩa khí ra gì, năng lực của ta thật sự là có hạn, không giúp được gì cho ngươi, có lưu lại cũng trở thành gánh nặng mà thôi. Với lại chính ngươi bảo chúng ta đi mau, ta cũng chỉ là nghe lời ngươi mới bỏ trốn, không thể trách ta a. Nếu ta có thể trở về, nhất định sẽ ngày ngày ở trước Phật Tổ đốt hương cầu nguyện cho ngươi, cầu cho ngươi kiếp sau được phúc báo.”

“Ưm. . .  . . . Lão Hùng, ngươi đang lầm bầm cái gì đó?” Đang bị ôm trong ngực hắn Quản Phương Nghi mơ mơ màng màng hỏi.

“Ây. . .  . . .” Viên Phương cúi đầu xuống nhìn, thấy Quản Phương Nghi đang chậm rãi mở hai mắt ra, không khỏi vui vẻ nói: “Hồng Nương, ngươi đã tỉnh rồi?”

Quản Phương Nghi từ trong hôn mê tỉnh lại, “Ừ” một tiếng, chợt vẻ mặt lại đầy khổ sở, rên rỉ “Đau chết lão nương mất.”

Viên Phương cười nói: “Cố nhịn một chút, nhịn một chút là khỏe lại liền à, thương thế của ngươi ta đã kiểm tra qua, không đến mức muốn mạng, có thể yên tâm.”

Quản Phương Nghi nhìn hắn, hỏi “Tại sao ngươi lại khóc?”

Viên Phương: “Không có, ta chỉ là cao hứng, thấy ngươi tỉnh lại, ta vui quá chảy nước mắt thôi.”


Quản Phương Nghi ánh mắt hư nhược liếc hắn, lại quay đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, kỳ quái hỏi: “Chúng ta đã thoát hiểm rồi sao?”

Nàng bị Thánh La Sát đánh ngất tại chỗ, lúc nào nằm ở trên tay Viên Phương, lúc nào đến nơi này, căn bản là không biết rõ.

Viên Phương: “Tạm thời chắc là đã thoát hiểm.”

Chính Quản Phương Nghi cũng cảm thấy ngạc nhiên, nàng thế nhưng là người đích thân lĩnh giáo qua thực lực kinh khủng của vị Thánh La Sát kia, thế mà có thể thoát khỏi được Thánh La Sát truy sát, dù không muốn kinh ngạc cũng khó, ánh mắt lại chợt cúi xuống, nhìn chỗ bộ ngực của mình, ánh mắt rơi vào trên bàn tay của Viên Phương đang vừa vặn bụm ép lấy 1 bên ngực của nàng, bèn trầm giọng nói: “Lão hòa thượng, móng vuốt của ngươi đang sờ chỗ nào đó? Có tin là ta chặt xuống luôn hay không!”

“. . .  . . .” Viên Phương nhìn lại, lập tức nhỏ mồ hôi hột, cái này…, hắn lúc ấy vội vã đào mệnh, tự nhiên là muốn ôm làm sao cho tiện thì ôm, thật sự là không có chú ý tới vấn đề này, vội tranh thủ thời gian điều chỉnh phương thức ôm ấp, vừa dời bàn tay đi vừa liên tục bồi tội: “Ta không cố ý, tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận gì kia, ngươi yên tâm, lão nạp là người xuất gia, không bao giờ có ý nghĩ xấu xa đó.”

“Ưm. . .  . . .” Quản Phương Nghi nhướng mày, khuôn mặt lại đầy vẻ đau đớn, mắng, “Xương sườn Lão nương sắp gãy gần hết rồi, chớ lộn xộn, đau quá!”

“Như vậy được chưa? Dạng này thế nào?” Viên Phương liên tục thay đổi phương thức ôm bế.

Quản Phương Nghi chịu không được cử động đưa lên vuốt xuống như thế, đau ứa mồ hôi lạnh, nói: “Thả xuống, thả xuống, chớ lộn xộn, để ta xuống.”

Viên Phương nhảy từ trên tán cây xuống dưới, đứng ở trên một cành cây, đặt nàng nằm nghiêng ngang trên cành cây.

Cây cối to lớn, thân cành rộng như cái giường, một người nằm trên cũng không có vấn đề gì.

Viên Phương cẩn thận quan sát bốn phía, lấm lét như tên trộm, lúc này tính cảnh giác của hắn tăng cao vô cùng.

Quản Phương Nghi đưa tay lên người, từ từ lục lọi một trận, lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc sáp, bóp nát thuốc sáp, lộ ra một viên đan dược đỏ tươi ướt át, tỏa ra hương thơm như thấm vào ruột gan.


Viên Phương ngửi được hương thơm quay sang, thấy nàng đang tính uống thuốc, lập tức nhắc nhở: “Trên đường chạy đi ta đã cho ngươi ăn thuốc trị thương rồi.”

Quản Phương Nghi khinh thường nói, “Ngươi thì có thể có thuốc trị thương gì tốt, thuốc trị thương của ta đây mới là loại nhất đẳng tối thượng, lão nương trọng thương, tự nhiên là muốn dùng loại linh đan tốt nhất.” Nói rồi cho dược hoàn vào trong miệng, nuốt xuống, âm thầm thi pháp thôi phát dược hiệu.

Tuyệt đối không phải nói ngoa, đây chính là Thiên Tế Đan, thuốc trị thương cao cấp nhất ở trong tu hành giới, ngay ở trong tên gọi của đan dược liền đã chứa ý nghĩa ‘trời muốn cứu tế người’ rồi, nên tự nhiên là có công hiệu phi phàm, một viên nho nhỏ lại có giá trị trăm vạn kim tệ. Nói khoa trương chút, chỉ cần sinh cơ vẫn còn, thì Thiên Tể Đan có công hiệu gần như là ‘cải tử hồi sinh’.

Lúc trước khi thoát đi Tề quốc, Ngưu Hữu Đạo vì cứu Hắc Mẫu Đơn cưỡng ép đòi lấy của nàng một viên, chỉ là do thương tích của Hắc Mẫu Đơn quá nặng, thương thế lại để kéo dài quá lâu, sinh cơ đã hao hết, sống toàn bằng một ngụm chân khí treo lại, nên cho dù có lãng phí một viên cũng vô lực xoay chuyển trời đất, nghĩ tới chuyện này, cũng là chuyện khiến cho người ta thổn thức.

Viên Phương không có tham dự vào chuyện lần đó, không biết những thứ này, chỉ biết nữ nhân này nhất quán luôn như vậy.

Hắn nhận biết Quản Phương Nghi cũng không phải ngày một ngày hai, nghe nói nàng ta ở Tề kinh đã quen hưởng dụng đồ tốt, một thân bệnh thích làm đẹp nữa. Hắn cũng thường xuyên nghe được, Quản Phương Nghi ngậm miệng mở miệng là đi châm chọc ‘Nhà Tranh’ là vùng nông thôn nghèo, nghe mãi cũng thành thói quen, nữ nhân này chính là người ăn nói chua ngoa, nhưng tâm địa kỳ thật cũng không xấu.

Nên dù bị nàng khinh bỉ, hắn cũng xem như không có gì, cười hắc hắc, đã quen thuộc cái miệng mồm này của nàng.

Dược hiệu Thiên Tể Đan vừa phát tác dụng, quả nhiên phi phàm, dược hiệu lan khắp toàn thân, chữa trị những chỗ tổn thương đau đớn, vẻ mặt Quản Phương Nghi cũng trở nên thoải mái hơn, rên rỉ thở ra một hơi, “Hẳn là không thể chết được, đại nạn không chết, tất có hậu phúc!”

Thuận miệng cho chính mình một câu chúc phúc.

Cõi lòng của Viên Phương y nguyên vẫn còn sợ hãi, nói “Ngươi xem như cũng là mạng lớn, ăn một kích khủng bố của Yêu Vương kia như vậy, thế mà ngươi còn có thể thoát được một kiếp, đổi lại là ta, chỉ sợ là đã chết mất xác rồi.”

Quản Phương Nghi than thở, “Không phải là mạng lớn cái gì cả, là do vừa vặn có năng lượng cường đại của Thiên Kiếm Phù hộ thể, năng lượng cường đại trong Thiên Kiếm Phù vẫn còn chưa hao hết đã giúp ta ngăn cản bớt một kích đó. Nếu như Yêu Vương kia chờ đến khi Thiên Kiếm bị phá hết uy lực, rồi mới lại đến cho ta một quyền như vậy, thì ta đã sớm bị nàng đánh chết, đâu còn có thể ngồi đây tào lao được với ngươi. Có điều thực lực của vị Thánh La Sát này, đích thật cũng quá kinh khủng. . .  . . .”

Nói đến đây cái, chợt nhớ ra cái gì, cấp tốc quay đầu nhìn chung quanh một vòng, kỳ quái hỏi: “Đạo gia đâu? To con kia nữa? Bọn hắn chạy đi đâu rồi?”


Viên Phương cúi đầu, chán nản nói: “Đạo gia cùng Viên gia, bọn hắn. . . bọn hắn vì yểm hộ cho chúng ta thoát thân, đã cùng Yêu Vương kia liều mạng rồi.”

Hắn sẽ không đi nói là do bản thân hắn nhát gan sợ chết nên chạy trước.

“Cái gì?” Quản Phương Nghi kinh hãi, một đôi mắt sáng trừng lớn, nhắc mới nhớ tới, đúng vậy a, Yêu Vương kia cường đại như vậy, không có ai ngăn lại mà nói, hai người bọn hắn làm sao có thể còn sống rời đi được?

Nàng vội quá chống tay xuống muốn ngồi dậy, nhưng sườn truyền đến đau nhức kịch liệt, lại ngã nằm xuống, vội hỏi: “Bọn hắn sao rồi?”

Viên Phương giọng trầm thấp nói: “Không biết.”

Một câu đáp ‘không biết’, khiến cho cánh mũi Quản Phương Nghi chua chua, nhiệt lệ nháy mắt tràn ra khóe mi, răng ngà gắt gao cắn chặt môi, từ từ quay thẳng mặt nhìn trời, lẳng lặng nằm đó nhìn xem tầng cây phát sáng che chắn tinh không lấp lánh phía trên, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được, hai tên kia đi liều mạng cùng Thánh La Sát thì sẽ có hậu quả gì.

Nước mắt im ắng trượt xuống trên hai má, nàng y nguyên nhớ rõ, một màn Ngưu Hữu Đạo quay sang nàng gầm thét, bảo nàng đi mau!

Y nguyên có thể nhớ rõ, Viên Cương sáng tạo ra cơ hội để cho Ngưu Hữu Đạo thoát thân, cũng liếc thấy Ngưu Hữu Đạo từ bỏ hy vọng sống sót vọt tới!

Cuối cùng vẫn là hai tên ngốc có tình có nghĩa kia liều mạng với Yêu Vương, mới yểm hộ nàng với Viên Phương thoát hiểm.

Nước mắt càng chảy càng nhiều, giống như chảy mãi không hết, vừa khóc vừa mắng, “Hai tên khốn kiếp, lão nương khổ tám đời, mới đụng phải hai tên hỗn đản như thế. . . . . .”

Càng khóc càng lợi hại, khóc không thành tiếng, khóc run rẩy cả người, run rẩy làm vết thương bị đau.

Nhưng lúc này, vết thương đau cũng không bằng nỗi đau trong nội tâm nàng, lần này nàng thật sự là đau lòng đến tận xương tủy, đau tê tâm phế liệt, đời này chưa từng cảm động qua như thế bao giờ.

Đã từng đau lòng vì tình yêu nam nữ, đã từng cảm động, nhưng lần này thật sự không giống.

Được chứng kiến quá nhiều loại người, muôn hình muôn vẻ, nàng biết hạng người gì là trân quý nhất!

“Ngươi không phải Kim Vương Hùng sao? Kim Vương Hùng có thể đao thương bất nhập, vì sao không đi giúp bọn hắn hả?” Quản Phương Nghi vừa khóc vừa quay đầu qua mắng Viên Phương.


Vẻ mặt Viên Phương đau khổ: “Ta nói nữ thí chủ này, đao thương bất nhập chỉ là bên ngoài nói, nếu bị chụp cũng sẽ chết người đó ạ! Ngài cảm thấy ta xông lên có hữu dụng không? Lại nói, ta không phải cũng là vì bảo hộ cho ngươi đó sao?”

“Ta cần ngươi bảo hộ à?” Quản Phương Nghi lập tức phun ngược trở về, “Chờ thương thế của ta đỡ một chút, lát nữa, chúng ta lập tức quay trở lại!”

“A!” Viên Phương kinh hô, “Không phải chứ? Chúng ta thật vất vả mới chạy trốn ra được, còn muốn chạy tới để chịu chết sao?”

Quản Phương Nghi lau nước mắt, “Chạy trốn? Chạy đi đâu trốn? Chúng ta đã bị hai tên khốn kiếp kia lừa thảm rồi, không có hai tên khốn kia dẫn, chúng ta căn bản không ra được. Chúng ta đã xâm nhập sâu trong Huyễn Giới, chỉ bằng hai chúng ta có thể chạy ra ngoài được sao? Điệp La Sát tụ tập ở chỗ hành cung bên, kia tuyệt đối chỉ là một nhóm nhỏ trong khu vực nhất định, cảm nhận được Yêu Vương tái xuất mà tụ tập lại qua đó, toàn bộ Huyễn Giới khẳng định không chỉ có mỗi chút Điệp La Sát này, ngươi nói xem coi, hai người chúng ta có chạy ra ngoài được hay không?”

Viên Phương than thở: “Hồng Nương, ta cũng đang vì việc này mà phát sầu đây, nơi này tạm thời không gặp phải Điệp La Sát, bởi vì bọn nó điều đã tập trung về phía hành cung bên kia hết rồi. Nhưng ngươi nói quay trở về cũng không thực tế a, quay về là đụng phải Thánh La Sát, còn không phải là đi chết sao?”

Quản Phương Nghi nhắc nhở hắn, “Đi ra ngoài, chúng ta khẳng định là không đi được, coi như chúng ta có thể mò đến lối ra, tốc độ lén lút như thế có thể kịp tới trước khi cửa Huyễn Giới phong bế sao? Ngươi cảm thấy chúng ta có thể ở nổi trong Huyễn Giới này mười năm sao?”

“Có thể được hay không cũng phải cố hết sức a, dù sao cũng tốt hơn so với trở về để Thánh La Sát đánh chết a!”

“Ngươi theo Ngưu Hữu Đạo nhiều năm như vậy, Ngưu Hữu Đạo là ai ngươi còn chưa biết sao? Là một tên gian trá, y như cá chạch vậy, bị nắm ở trong tay cũng có thể trượt ra được, người mạnh hơn hắn có nhiều đi, nhưng ngươi có thấy được ai có thể tuỳ tiện bắt chết hắn bao giờ chưa? Ngươi quên lời hắn nói với chúng ta trước khi đi rồi sao? Hắn muốn lưu lại quần nhau với Thánh La Sát, ngươi cảm thấy nếu hắn không có điểm nắm chắc, hắn sẽ làm như vậy sao? Nói không chừng hắn vẫn còn sống đó!”

Lời này một nửa thiên về lừa dối Viên Phương, một nửa thì là ôm hi vọng, trong lòng nàng vẫn hi vọng Ngưu Hữu Đạo sẽ không chết, trên mặt tình cảm, nàng không muốn tiếp nhận hiện thực Ngưu Hữu Đạo cứ chết đi như vậy, trong lòng chờ mong Ngưu Hữu Đạo vẫn xảo trá, vẫn y nguyên, vẫn không chết.

Trước sau đều không có cách nào thoát khỏi địa bàn của Điệp La Sát, nàng muốn quay trở về nhìn xem, lỡ như Ngưu Hữu Đạo chỉ là bị trọng thương thì sao, lỡ như hắn cần cứu chữa thì sau, trên người nàng còn có linh đan diệu dược.

Không lừa dối Viên Phương thì không được, trước mắt tình trạng cơ thể nàng không tiện hành động.

Viên Phương lắc đầu liên tục, “Nào có quần nhau cái gì đâu, là trực tiếp đánh nhau, động tĩnh đánh nhau ta vẫn luôn nghe thấy. Hay là nghĩ biện pháp rời đi đi, Phật Tổ sẽ phù hộ chúng ta.”

Quản Phương Nghi cười lạnh, “Ta xem như đã minh bạch vì sao Hầu Tử phải đánh ngươi rồi! Ngươi không đi, ta đi. Những con Điệp La Sát kia ta không có cách nào câu thông, nhưng Thánh La Sát kia chí ít còn có thể nói được tiếng người, chí ít còn có thể câu thông được, có thể câu thông liền sẽ có một chút hi vọng sống. Muốn chọn Phật Tổ, hay là chọn Thánh La Sát, chính ngươi tự quyết định đi, lão nương không miễn cưỡng ngươi.”

“. . .  . . .” Viên Phương á khẩu không biết nói gì, gãi gãi đầu mấy cái, làm sao cảm giác lời này nghe như có chút đạo lý, lần đầu tiên cảm thấy Phật Tổ hình như cũng không đáng tin cậy hơn Thánh La Sát cho lắm.


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement