Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 518: Ôm cây đợi thỏ

Edit: Luna Huang

Triều Thắng Hoài có chút nổi giận, nói miệng không có đồ vật làm bằng chứng, để hắn làm sao tin tưởng, nhưng mà đây vốn là một trận cá cược nhân phẩm của đối phương, người ta coi như không cho hắn đồng nào, hắn cũng chẳng làm gì được đối phương. Có điều bất kể nói như thế nào, cuối cùng cũng lấy được 100 vạn, dù sao cũng còn đỡ hơn so với không có.

Mặc dù gia gia hắn là trưởng lão Vạn Thú môn, nhưng đời này hắn cũng mới là lần đầu tiên có được 100 vạn kim tệ thuộc riêng về hắn.

Thế nhưng từ 500 vạn giờ biến thành 100 vạn, bảo hắn sao có thể không nổi nóng cho được, vì làm 5 con phi cầm kia, hắn phải chịu phong hiểm bao lớn?

Có điều hiện tại cái hắn quan tâm hơn là một chuyện khác, nói “Sự tình đã xong, ngươi cũng đã lấy được một món hời lớn rồi, ngươi tranh thủ thời gian rời đi đi.”

Hắn không đề cập tới việc này còn tốt, vừa nhắc đến việc này, Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm nói: “Tạm thời còn chưa có đi được, còn thiếu 400 vạn kim tệ nữa, hay là đợi thêm mấy ngày nữa đi, đợi người của ta đưa tiền tới. Nghĩ thử xem, chuyện sau này ra sao ai biết trước được, lỡ có chuyện gì thì sao, cho nên vẫn cứ là trả xong tiền rồi không ai nợ ai, miễn cho náo ra hiểu lầm gì đó. Đợi sau khi ta rời khỏi Vạn Thú môn rồi, nợ nần giữa chúng ta sẽ xóa bỏ, lúc đó lại nói cái gì nợ nữa ta cũng sẽ không nhận, từ đây coi như người qua đường, sau này không liên hệ nữa, coi như chưa bao giờ gặp qua, điều này cũng là tốt cho tất cả mọi người, ngươi nói xem có phải hay không?”

“. . .  . . .”

Mới nghe được đoạn mở đầu, Triều Thắng Hoài hừng hực lửa giận, vô ý thức cho rằng đối phương đây là muốn nuốt lời, đang còn đùa giỡn hắn, khiến hắn như muốn phát điên.

Nhưng mà nghe xong đoạn phía sau, cả người giống như bị mấy chậu nước lạnh giội xuống, tưới cho lửa giận vừa nổi lên của hắn tắt ngóm, trong lòng còn chút chút lửa giận, cũng lay lắt nửa tàn nửa lụi.

Ngạnh sinh bị chặn cho á khẩu không thể nói gì được.

Suy nghĩ giãy dụa ở giữa 400 vạn kim tệ còn lại, 400 vạn kim tệ a, đợi thêm mấy ngày nữa, liền có khả năng tới tay, hắn không tiếc động thủ với Ngưu Hữu Đạo tại Huyễn Giới là vì cái gì?

Muốn thờ ơ với 400 vạn kim tệ, đây quả thực là một chuyện rất khó lựa chọn đối với hắn.

Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, Triều Thắng Hoài vẫn là quá non, căn bản không thoát khỏi bàn tay của hắn, muốn nắm thóp Triều Thắng Hoài đơn giản như một bữa ăn sáng, tuỳ tiện liền có thể làm chệch hướng ý đồ của đối phương!

Chuyện của hắn còn chưa có xong, hắn nào có dễ dàng bị đuổi đi như vậy được?

Không cho Triều Thắng Hoài kịp tỉnh táo nghĩ lại, Ngưu Hữu Đạo cứ như vậy bỏ qua, hỏi lái “Chuyện ngày hôm qua không có sơ suất gì chứ? Quá trình ra làm sao nói rõ chi tiết nghe xem.”


Triều Thắng Hoài đang gian nan do dự tiếc của, vô ý thức nghe theo lời hắn, nói ra, sau khi nói xong, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, có chuyện cần ngươi giúp ta một tay, cũng là giúp cho ngươi luôn.”

Ngưu Hữu Đạo nghe hết quá trình hắn động thủ xong, ngẫm nghĩ một lúc sau, trả lời: “Có chuyện gì, cứ việc nói.”

Triều Thắng Hoài: “Bốn sư đệ của ta tham dự trong đó không thể lưu lại, lưu lại sớm muộn cũng sẽ trở thành tai hoạ ngầm, thế nhưng ta lại không tiện động thủ được, thực lực của bọn hắn cũng không kém ta bao nhiêu, loại chuyện này thực sự cũng không thể để cho những người khác biết, ta cũng không tiện đi tìm những người khác, nên ngươi nghĩ biện pháp giúp ta giải quyết bọn hắn đi.”

Ngưu Hữu Đạo minh bạch, muốn giết người diệt khẩu, phát hiện tên này thật đúng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, nói giết sư huynh đệ đồng môn của mình, mà một chút do dự cũng không có, liền ‘ừ’ nói: “Biết rồi, ngươi yên tâm, việc này ta sẽ xử lý cho. Đợi sau khi ta đi, sẽ lưu lại nhân thủ trong Vạn Tượng thành chờ ngươi thông báo, ngươi cảm thấy khi nào có cơ hội thích hợp, bố trí tốt xong, nói một tiếng động thủ là được.”

Triều Thắng Hoài: “Nhanh chóng rời đi đi, trong lúc ở lại không nên gây chuyện nữa.”

Khẩu khí đã biến thành không vội đuổi đối phương đi, chờ mấy ngày liền có khả năng cầm tới 400 vạn kim tệ a, trong lòng trĩu nặng!

Ngưu Hữu Đạo: “Ta không muốn gây chuyện, chỉ sợ có người cứ muốn chọc ta, cho nên những kẻ không hợp nhau với ta kia, ngươi còn phải giúp ta nhìn chằm chằm vào, để cho ta bình yên rời đi.”

Triều Thắng Hoài: “Còn có một chuyện nữa, phải chăng ngươi cũng nên cho ta cái bàn giao rồi đi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện gì, nói.”

Triều Thắng Hoài: “Hà Hữu Kiến, ngươi cũng nên bàn giao hắn lại cho ta đi chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đã sớm chết.”

Triều Thắng Hoài tức giận, “Ngươi bớt chơi bộ này, cho tới bây giờ còn muốn cầm hắn ra áp chế ta nữa sao? Ta xảy ra chuyện, Vạn Thú môn tất sẽ truy sát ngươi khắp thiên hạ!”

Ngưu Hữu Đạo: “Đạo lý ngay cả chính ngươi cũng rõ ràng rồi còn gì, ta bây giờ còn có cần thiết bắt hắn ra áp chế ngươi nữa sao? Ngươi cũng không nghĩ lại xem, lối ra vào Huyễn Giới được người Vạn Thú môn các ngươi trông coi suốt, ngươi cảm thấy ta sẽ mạo hiểm đưa hắn từ trong Huyễn Giới ra ngoài hay sao? Lúc ấy chỉ là đùa với ngươi thôi, đương nhiên, trò đùa này cũng không có hài hước gì đi.”

“. . .  . . .” Triều Thắng Hoài á khẩu, ngẫm lại đúng thế a.

Giờ ngẫm lại nguyên nhân mới phát giác ra được biệt khuất, liền chỉ vì một người chết, hắn thế mà bị buộc đi tới trình độ này?


Bình thường, hắn cảm thấy bản thân hắn thật là thông minh, nhưng hôm nay, hắn bỗng nhiên cảm giác, bản thân hắn ở trên tay người ta, chẳng khác gì một kẻ ngu đần vậy.

“Huynh đệ, nghĩ thoáng chút, không có chuyện lần này, ngươi cả đời này cũng chưa hẳn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cầu phú quý trong nguy hiểm, đúng sai không quan trọng, quan trọng là mục đích ngươi muốn đã đạt được, phải không?” Ngưu Hữu Đạo biết tâm tư của hắn, trấn an mấy câu, lại nói: “Nếu ngươi muốn gặp được ‘người’ mới thấy an tâm thì… hai huynh đệ người ta thân thiết như vậy, ta không có nhẫn tâm tách người ta ra, nếu như ngươi thật sự có lòng, liền đi tới chỗ người cùng với huynh đệ bọn hắn chém giết ấy, tìm xem, tìm ở dưới gốc cây chỗ cũ, hai huynh đệ bọn hắn được mai táng cùng một chỗ luôn. Tốt rồi, ta về trước đây, ngốc lâu ở đây để người ta hoài nghi, nếu có chuyện gì, chúng ta vẫn là liên hệ như cũ đi.”

. . .  . . .

Vừa rời khỏi khe núi, trở lại trong đình viện, liền gặp Viên Cương bước nhanh tới nghênh đón.

Ngưu Hữu Đạo dừng bước, Viên Cương kề sát tai, thấp giọng nói: “Trần Quy Thạc gửi tin tức đến, nói thư đã đưa đến Tiêu Dao cung, còn hắn đang chạy trở về nhà.”

Ngưu Hữu Đạo ‘nha’ một tiếng, khẽ cười, “Tin tức của chúng ta đến nơi, xem ra Long đại chưởng môn nơi này cũng sẽ rất nhanh nhận được tin, Đại Thiền sơn sắp có kinh hỷ rồi.”

. . .  . . .

Một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, chui vào trong khách viện chỗ Tiêu Dao cung đặt chân.

Rất nhanh, thân ảnh Dịch Thư bước nhanh giữa hành lang đình đài lầu các, đi vào trong thủy tạ, đến bên cạnh tràng kỷ, hai tay dâng lên một phần mật tín đã được dịch ra, “Sư phụ, trưởng lão trong cung truyền tin tức đến.”

Long Hưu đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, chậm rãi thu công, mở mắt ra, đưa tay tiếp mật tín xem xét, xem xong mày nhíu lại, nói thầm, “Bắc Châu muốn quy thuận sao?”

Dịch Thư không lên tiếng, tin này là do nàng dịch ra, nàng tự nhiên đã xem qua nội dung trong đó rồi.

“Lần trước người Đại Thiền sơn có tới phải không?” Long Hưu nhìn tin, suy nghĩ một lúc sau lên tiếng hỏi.

Dịch Thư: “Vâng ạ, trưởng lão Đại Thiền sơn Hoàng Thông có tới cầu kiến sư tôn, nhưng sư tôn không có tiếp hắn.”

Long Hưu: “Đi tìm hiểu xem hắn đang ở đâu, bảo hắn tới đây gặp bản cung.”

“Vâng!” Dịch Thư dạ, bước nhanh rời đi.


. . .  . . .

Một kỵ sĩ đang phi nhanh trên đường cái, kỵ sĩ ra roi thúc ngựa, một đường chạy không ngừng nghỉ, thẳng đến con đường xuyên qua rừng núi phía trước, hai bên đường cây rừng xen kẽ.

Kỵ sĩ cưỡi ngựa chính là Tống Thư, nhìn thấy phía trước thấp thoáng bóng nhưng ngọn núi cao, Tống Thư lấy lại tinh thần, rốt cục đã sắp đến, tuy nói nhìn núi thì gần nhưng đường vẫn còn xa, nhưng qua khỏi phiến rừng kia, là đã còn cách Vô Thượng cung không xa nữa.

Nhưng ngay tại lúc hắn vừa xông vào con đường rừng không lâu, thì liền không thể không khẩn cấp siết cương ngừng tọa kỵ đang thở phì phò lại.

Phía trước có cỗ xe ngựa bị hỏng, hình như bánh xe xảy ra chút vấn đề, đứng chắn ngang giữa đường, xa phu hình như đang chui dưới gầm xe sửa chữa, một bên con đường là vách núi, một bên là dốc đứng, khiến cho Tống Thư không thể không ngừng lại.

Tống Thư thúc ngựa từ từ tiến lên, tới gần quát: “Làm phiền dắt ngựa qua một chút, để chừa lối đi cho người khác đi qua chứ.”

Màn cửa sổ xe ngựa được vén lên, chưởng quỹ Lưu Tiên tông ở Băng Tuyết các Tiêu Thiết ló mặt ra cửa sổ, nhìn chằm chằm Tống Thư đang đeo mặt nạ.

Vừa nhìn thấy Tiêu Thiết, sắc mặt Tống Thư lập tức biến đổi, may mắn là đang đeo mặt nạ che chắn, nên không bị nhìn ra, nhưng vẫn có chút nghiêng đầu tránh đi  ánh mắt của Tiêu Thiết.

Vì sao biến đổi sắc mặt? Bởi vì hai người nhận biết.

Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn vốn là môn phái phụ thuộc vào quyền thế Tống gia, nói là Tống gia nuôi để làm tay chân cũng không đủ. Đến trình độ quyền thế giống như cỡ Tống gia, đều sẽ bồi dưỡng chút thế lực tu hành giới hỗ trợ bọn hắn làm việc, dù sao cái thiên hạ này cũng là thiên hạ của tu sĩ, rất nhiều chuyện vẫn phải cần dựa vào tu sĩ đi xử lý.

Tống Thư tốt xấu cũng là người lăn lộn ở tu hành giới nhiều năm rồi, há có thể không đi Băng Tuyết các thăm thú một lần.

Theo thân phận năm đó của hắn khi đi tới Băng Tuyết các, thử hỏi vị chưởng quỹ Tiêu Thiết này sao có thể không nhiệt tình chào hỏi.

Thế nên hai người tự nhiên là nhận biết.

Tiêu Thiết cười, “Giọng nói này rất quen thuộc a, chính là khí thế trong ánh mắt đã không bằng năm đó a. Tống tam gia, nhiều năm không gặp, cố nhân gặp nhau, vì sao lại giả đò như không quen biết vậy? Tam gia, Tiêu mỗ cung kính chờ đợi đã lâu, may mắn Tam gia không có làm cho ta thất vọng, nếu không Tiêu mỗ thật đúng là không biết làm thế nào để giao nộp lên sư môn.”

Vừa nghe được lời này, nội tâm Tống Thư lộp bộp, không nói hai lời, tung người bay lượn rời đi, nhào về phía rừng cây một bên, muốn mượn cây rừng chạy trốn.

Người đang giữa không trung, thì từ trong núi rừng đã có hai người hoành không nhảy ra ngăn cản, song phương tuốt kiếm giữa trời, trong khoảnh khắc chém giết thành một đoàn, lại liên tiếp có người phóng tới vây công.

Cạch! Xe ngựa chia năm xẻ bảy, Tiêu Thiết từ trong xe ngựa xông ra, gia nhập đoàn chiến.


Trong âm thanh vù vù, ngựa bị kinh sợ hí vang chạy loạn.

Động tĩnh cũng bất quá chỉ là một lát công phu, Tống Thư đã bị sặc máu ngã trên mặt đất, bị Tiêu Thiết một cước giẫm đạp trên ngực, khó mà động đậy.

Kiếm trong tay Tiêu Thiết cùng gác lên trên cổ hắn.

Tiêu Thiết là tu sĩ Kim Đan kỳ, có thể bị phái đi Băng Tuyết các đại biểu Lưu Tiên tông tọa trấn, thực lực tự nhiên là không phải tầm thường.

Còn Tống Thư thì thực lực bình thường, thiên phú tu hành kỳ thật cũng bình thường nốt, kinh nghiệm liều mạng chém giết cũng không có nhiều, năm đó có thể ở tại Thượng Thanh tông uy phong như vậy, thuần túy là do gia thế bối cảnh, có gia thế bối cảnh như vậy, cũng rất ít khi có ‘cơ hội’ được liều mạng.

Kỳ thật bằng một mình Tiêu Thiết là có thể thu thập được Tống Thư rồi, huống chi là cả một đám người vây công, bắt lại gọn gàng tự nhiên là không nói chơi.

“Cẩu tặc phản chủ, ắt gặp trời phạt!” Tống Thư cất tiếng đau buồn gầm thét.

Tiêu Thiết cười lạnh, nếu không phải phía trên yêu cầu bắt sống, hắn có thể tại chỗ làm thịt tên này rồi, bèn lấy kiếm vỗ vỗ mặt của đối phương, “Tam gia, phượng hoàng trụi lông không bằng gà, miệng lưỡi bén nhọn không có ý nghĩa, lục soát!”

Hai người tới túm tay, tại chỗ chế trụ Tống Thư lại, rồi cấp tốc kéo vào một chỗ sâu trong rừng.

Tiêu Thiết ngắm nhìn bốn phía, trở bảo kiếm vào bao, phất tay ra hiệu một cái.

Lập tức có người nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, buồng xe ngựa nát cản đường trực tiếp bị vứt sang một bên cống rãnh.

Sở dĩ đưa cái xe ngựa ra cản đường, cũng là vì hết cách, cũng không thể đóng chốt ở đây gặp người liền ngăn lại tra hỏi a? Nơi này cách Vô Thượng cung cũng không xa, lỡ như mà cản lại nhầm đệ tử mặc thường phục của Vô Thượng cung nào đó, thì phiền toái, hay là lỡ trêu chọc phải cao nhân nào đó, cũng sẽ không chịu nổi.

May mắn, Ngưu Hữu Đạo đã chỉ rõ đường đi, phán định thời gian Tống Thư đang rất gấp, sẽ không lách đông tránh tây, tất nhiên sẽ chạy thẳng qua con đường tắt ngắn nhất tiến về mục tiêu, thêm nữa bên này cũng nhận biết Tống Thư, dễ dàng xử lý hơn rất nhiều.

Hết thảy người chạy qua đường tắt này đều sẽ bị ngăn lại kiểu này, không phải mục tiêu thì lập tức kéo xe ngựa ra nhường đường, khách khách khí khí, tránh gây phiền toái.

Vấn đề duy nhất là không biết Tống Thư rốt cuộc sẽ đi nhà nào trước trong ba nhà Bách Xuyên cốc, hay Vô Thượng cung, hay Thiên Nữ giáo, cho nên Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn phái nhân thủ phân ra ba đường, tất cả thủ một khu vực hắn cần phải đi qua, ôm cây đợi thỏ, tránh bỏ lỡ mất.

Kết quả, Tống Thư đâm vào Lưu Tiên tông, bị bắt sống.

Trong rừng giày vò một phen về sau, một tên đệ tử tìm được trong cái túi ba phong mật tín, dâng lên cho Tiêu Thiết, “Sư thúc, tìm được rồi!”

Tiêu Thiết lấy ra đọc qua, tươi cười cao hứng, không cao hứng cũng không được, tông môn trước đó đã nói, nếu có thể được chuyện, coi như lập được một đại công, được đặc cấp tấn thăng lên làm trưởng lão!


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement