Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 527: Mặt mày tối đen

Edit: Luna Huang

“Hay cho một cái Thiệu đại tướng quân!” Chung Dương Húc hừ hừ cười lạnh liên tục, quay đầu qua nhìn về phía gian phòng đang được đệ tử trong môn canh giữ nghiêm mật kia.

Chư tướng điều cự không nghe điều động, cái này cũng không tính là chuyện gì quá mức ngoài ý liệu, nhân mã chính quy Bắc Châu đều là do một tay Thiệu Đăng Vân nâng đỡ lên, tại loạn thế đại vương cầm đầu lũng đoạn biến ảo này, họa phúc vinh nhục đều lệ thuộc vào Thiệu thị, xuất hiện loại kết quả này hoàn toàn chính xác không ngoài dự liệu.

Đạo lý này từ đầu liền đã biết trước, nhưng cũng không có biện pháp, tình huống Bắc Châu như vậy, phải nhường ngoại an nội, phải cần đoàn kết lực lượng một lòng.

Mặc dù đã sớm biết cái đạo lý này có mặt lợi và mặt hại, nhưng khi mặt hại chân chính hiện ra ở trước mắt, thì vẫn là khiến người ta khó mà tiếp nhận.

Lại có một tên đệ tử bước nhanh đến báo: “Sư phụ, có một nhóm Kim Sí truyền tin ở trong phòng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hẳn là bị người ta đầu độc chết!”

Chung Dương Húc vừa nghe báo liền hiểu rõ, đây là một nhóm Kim Sí đặc thù Thiệu Bình Ba nuôi dùng liên hệ với bên ngoài, lo sợ có tai hoạ ngầm, Thiệu Bình Ba vừa rời đi liền lập tức đã bị xử lý.

Cái này không có khả năng là do Thiệu Bình Ba tự động thủ làm, chỉ có thể nói là đã bố trí xong từ trước đó rồi.

“Tra, xem thử coi là do ai làm.” Chung Dương Húc nặng nề lên tiếng.

Trong thính đường, hai bên có bày một loạt giá đỡ binh khí, phòng chính chỗ vị trí thượng vị có một tấm trường án (bàn dài), một đầu án chồng chất một đống công văn quyển trục.

Trời đã sáng, trong đường, hai hàng đèn đuốc vẫn còn sáng chập chờn.


Sau trường án, Thiệu Đăng Vân tóc hoa râm đang ngồi ngay ngắn, trong tay cầm một tấm lụa trắng, lau thanh Trảm Mã Đao cho thật sạch, khí định thần nhàn.

Sau lưng hắn, là một bộ khôi giáp đã được lau sạch sẽ .

Người canh giữ ở cửa ra vào tránh ra, Chung Dương Húc tiến đến, dừng bước trước trường án, nhìn chằm chằm Thiệu Đăng Vân đang hết sức chuyên chú.

“Đã hạ sát thủ với đứa nhi tử kia của ta rồi?” Thiệu Đăng Vân đang lau thân đao chợt lên tiếng hỏi một câu, cũng không ngẩng mắt lên nhìn, lại làm việc của chính mình, sau đó lại bổ túc thêm một câu, “Đứa nhi tử kia của ta cũng không có dễ đối phó đâu, hẳn là đã thất thủ a?”

Hai con ngươi của Chung Dương Húc hơi co lại, trong nháy mắt ý thức được bản thân đã thất sách.

Trước mắt vị này liền bị khống chế lại trước, đoạn tuyệt hết thảy liên hệ giữa hắn với bên ngoài, cũng không cho biết Đại Thiền sơn đang muốn động thủ với Thiệu Bình Ba, nhưng đối phương đã đoán ra được, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ bên này khống chế đối phương, động tác này đã khiến cho đối phương có phán đoán.

Thử hỏi ngay cả Thiệu Đăng Vân cũng có thể nhìn ra, thì Thiệu Bình Ba lại há có thể không nhìn ra sao? Nhất định là do bên này có động tác khống chế, nên đã phát động bố trí của Thiệu Bình Ba, để hắn dự đoán ra được.

Bên này trước đó còn nghi hoặc, Thiệu Bình Ba đang bị tạm giam ở trong địa lao, làm thế nào kịp thời biết được tin tức như vậy, theo đệ tử trông coi nói, trước khi xảy ra chuyện, có duy nhất một chuyện dị thường đó chính là một ngọn đèn ở trong địa lao đột nhiên bị tắt.

Lúc này rốt cục mới phản ứng lại được, minh bạch vấn đề ra ở chỗ nào, Chung Dương Húc âm thầm hối tiếc không thôi, đáng lẽ không nên có bất kỳ dấu hiệu nào, nên đột nhiên tiến vào trong địa lao ra tay mới đúng.

Hối hận thì hối hận, nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, trước đó cũng rất không có khả năng làm như vậy, người bị khống chế ở trong tay bọn hắn, bọn hắn tùy thời có thể giải quyết gọn, ai còn sẽ đi địa lao chơi đánh lén với Thiệu Bình Ba làm gì?

“Ngươi đã sớm biết ở trong địa lao có mật đạo rồi?” Chung Dương Húc lên tiếng hỏi.


“Mật đạo à? Không rõ ràng.” Thiệu Đăng Vân buông tiếng thở dài, “Có chuyện tình các ngươi không biết, lần trước Liễu Nhi bỏ trốn cùng người ta, thật ra là do lão đại đích thân chạy đi tìm đưa trở về. Khi đó hắn đang bị giam ở trong địa lao, lại có người của các ngươi trông coi, làm sao lại đi ra được rồi? Khi đó ta liền ý thức được, địa lao kia có vấn đề, ta cũng không biết hắn từ lúc nào đào được địa đạo kia ở trong phủ, trước đó hắn chủ động chịu tù trong địa lao, ta liền biết hắn đang còn tại đề phòng bất trắc.”

Chung Dương Húc: “Thiệu huynh, ngươi thật sự sinh được một nhi tử tốt a!”

Thiệu Đăng Vân vuốt ve lưỡi đao, “Tốt thật sao? Ta không cho rằng như vậy! Đứa nhỏ này rất giống mẹ của nó, cũng là một dạng thông minh hơn người. Nhưng trời ghét người tài a, mẹ nó mất sớm thoát không khỏi liên quan đến cái này đi, dốc hết tâm huyết của mình cho người khác. Ta thật hy vọng nó có thể ngu xuẩn hơn một chút, quá thông minh thì quá phí sức, ngươi nhìn nó coi, tuổi còn trẻ liền đã sinh tóc bạc, sao phải tự làm khổ bản thân mình như thế? Kẻ làm tướng thì chữ ‘trung’ chính là căn bản, năm đó ta cũng không muốn phản Yến, nhưng lại không thể chịu nổi nó giày vò! Nếu nó ngu xuẩn hơn một chút, không tranh này nọ kia, lúc ấy ta liền sẽ giã từ sự nghiệp khi đang còn ở trên đỉnh vinh quang mà đi ẩn cư, giống một vài lão huynh đệ khác vậy, đợi Thương Triều Tông nổi lên, lại đi đầu nhập vào, bây giờ Thiệu gia sẽ lại là một phen quang cảnh khác rồi cũng nên, cũng sẽ không huyên náo thành như hôm nay như vậy. Không có mấy gút mắc lợi ích này nọ, cũng sẽ không huyên náo đến mức người một nhà tự giết lẫn nhau. Cho nên, có cái gì tốt chứ, thông minh quá sẽ bị thông minh hại mà!”

Chung Dương Húc: “Thiệu huynh, lập tức hạ lệnh lùng bắt, thông tri các nơi Bắc Châu, thiết trí quan ải điều tra, tranh thủ tìm tới tung tích của hắn. Ta cam đoan, chỉ cần bắt được hắn, ta sẽ cho Thiệu huynh mặt mũi, sẽ cho hắn một đầu sinh lộ!”

Lời này là nói xạo, tông môn đã hạ lệnh, nên bên này bắt được Thiệu Bình Ba sẽ không có khả năng tha cho Thiệu Bình Ba con đường sống, hắn cũng không làm chủ được chuyện này.

Thế nhưng không có cách, nhân thủ Đại Thiền sơn có hạn, tu sĩ thì như thế nào? Bốn phương tám hướng bao la như vậy, bằng chút nhân thủ trên tay hắn này, đừng nói rải ra bên ngoài đi tìm, liền ngay cả toà phủ thành này đều cũng không đủ để điều tra, muốn tìm được Thiệu Bình Ba không khác gì là mò kim đáy biển. Coi như điều động toàn bộ đệ tử Đại Thiền sơn đến cũng không thể, cũng chỉ là phát động quy mô lùng bắt lớn hơn chút mà thôi.

Thế nhưng nói xạo lừa gạt Thiệu Đăng Vân vẫn không được, nhân mã Bắc Châu căn bản không nghe theo Đại Thiền sơn.

Thiệu Đăng Vân lắc đầu, hiển nhiên là không đáp ứng.

Chung Dương Húc trầm giọng nói: “Thiệu huynh, nếu bỏ qua cơ hội lần này, một khi bị chúng ta bắt lấy, hắn sẽ không còn đường sống, ta cũng là vì tốt cho hắn thôi!”

Thiệu Đăng Vân thở dài: “Chung huynh, biết con ai bằng cha, những năm qua này, ta xem như đã thấy rõ bản tính nhi tử này. Thật sự không cần thiết phải huy động nhân lực nữa, nếu nó đã quyết định rời đi, khẳng định đã có kế hoạch ứng đối chu toàn, các ngươi bắt không được nó. Lùng cũng chỉ là uổng phí công phu, không bằng như vậy được rồi, lần này nó trốn đi, đã không có khả năng quay trở lại, tất cả đều đã qua, chúng ta cần gì huyên náo oanh oanh liệt liệt, để cho thế lực ngoại bộ ngấp nghé, bất lợi cho đại cục của Bắc Châu a! Chung huynh yên tâm, phía dưới ta còn có nhiều huynh đệ như vậy, chỉ cần các ngươi nói được rồi, ta liền sẽ không làm loạn, ta không vì bản thân mình, cũng phải cân nhắc cho những huynh đệ đã đi theo ta nhiều năm kia một cái công đạo.”


Chung Dương Húc: “Thiệu huynh, chúng ta tương giao nhau nhiều năm, ngươi đừng để ta khó làm, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi.”

“Chung huynh, đừng nói ta hạ lệnh cũng không bắt được nó, coi như có thể bắt được, ta cũng không có khả năng hạ lệnh này.” Thiệu Đăng Vân từ chối ngay, thái độ kiên quyết.

Tiếp theo lại cầm lấy đao chống dựng đứng bên người, nhìn chằm chằm Chung Dương Húc gằn từng chữ: “Hổ dữ không ăn thịt con! Nếu như ta hạ lệnh này, thì ta có lỗi với người mẹ đã khuất của nó. Nó đi đến một bước ngày hôm nay, người làm cha này như ta cũng khó từ tội lỗi, là ta nợ nó, lần này xem như tận một chút chức trách người làm cha đi.”

“Chung huynh, ta chinh chiến cả đời, thân kinh bách chiến, bao nhiêu huynh đệ ngã xuống ở trước mắt ta? Máu chảy thành sông, thi cốt như núi, sinh sinh tử tử, sinh ly tử biệt ta càng nhiều hơn Chung huynh, ngay cả cửa nát nhà tan, cốt nhục tương tàn ta đều đã trải qua, ta còn có cái gì phải sợ? Thiệu mỗ một thân huyết nhục lẻ loi ở đây, có thể một đao róc thịt tùy ý!”

Nói rồi trảm mã đao trong tay quét ngang, dùng sức đưa ngang về phía đối phương, khí thế thật đúng là tùy ý chịu chém giết róc thịt.

Chung Dương Húc lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, hai người bốn mắt ngó nhau, Thiệu Đăng Vân không chút nào lẩn tránh, mắt hổ sáng ngời. . .  . . .

Cuối cùng, Chung Dương Húc kìm nén một bụng lửa giận, đi ra khỏi cửa, cũng không làm gì Thiệu Đăng Vân cả.

Không có ý chỉ của tông môn, hắn cũng không dám làm gì Thiệu Đăng Vân, trước đó chư tướng cự không nghe điều động chính là cảnh cáo, vọng động Thiệu Đăng Vân, Bắc Châu tất nhiên sẽ đại loạn.

Thiệu Đăng Vân tay nắm đại quyền binh mã, lực ảnh hưởng đối với Bắc Châu quá lớn, ngay cả Thiệu Bình Ba cũng không dám tuỳ tiện thay thế vào đó, muốn trừ Thiệu Đăng Vân, không khác đem Bắc Châu ra thanh tẩy qua một lần, rất là khó hạ thủ. . .  . . .

Hai con phi cầm cự hình từ phía chân trời bay đến, xoay quanh trên không phủ thành Bắc Châu, chở 6 người đang nhìn xuống phía dưới.

Đám người Hoàng Liệt rốt cục cũng đã chạy đến, so với Kim Sí đưa tin thì đã đến chậm hơn không ít thời gian.

Cũng không phải phi cầm cỡ lớn này có tốc độ phi hành không bằng với Kim Sí, kỳ thật luận tốc độ phi hành đường dài, nó còn cao hơn một bậc nữa kìa.

Nhưng sở dĩ Kim Sí về tới trước, một nguyên nhân là do thả Kim Sí sớm xuất phát trước, hai là lúc Kim Sí đưa tin cơ bản nó có thể trực tiếp khóa chặt chính xác địa điểm mục tiêu, cơ bản đều là phi hành thẳng tắp. Còn đối với phi cầm cỡ lớn chở người ý, thuần túy là do người khống chế, người không có kinh nghiệm khống chế bay trên không trung, muốn để cho phi cầm bảy thẳng đến mục tiêu quả thật là khó khăn, chỉ biết phương hướng đại khái, trên đường còn phải không ngừng tiến hành điều chỉnh phương hướng nữa.


Đám người Hoàng Liệt hiển nhiên là thuộc về loại người không có kinh nghiệm khống chế kia, thêm nữa lại phi hành vào ban đêm, không thấy rõ vật tham chiếu trên mặt đất, có khuynh hướng bay lệch đường xa chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cho nên chênh lệnh với thời gian Kim Sí về tới cũng không ít.

Hai con phi cầm từ trên trời giáng xuống, đã hạ xuống trong Bắc Châu phủ thứ sử.

Quản Phương Nghi nhảy xuống phi cầm, hơi hoạt động thân thể một chút, phát hiện cưỡi phi cầm cỡ lớn đi đường dài kỳ thật cũng không thư thái như trong tưởng tượng, không gian hoạt động không lớn, trong thời gian dài không thể loạn động có thể thư thái được mới là lạ.

“Chưởng môn!” Chung Dương Húc suất lĩnh một đám người đến bái kiến.

Sắc mặt Hoàng Liệt khó coi, hỏi “Chung sư huynh, ngươi đang đùa với ta hay sao?”

Người đang còn ở trên đường tới, đại khái ngay tại nửa canh giờ trước, thì bên này nhận được Kim Sí đưa tin, đã biết Thiệu Bình Ba chạy mất, kết quả này đừng nói đã khiến hắn có bao nhiêu nén giận.

Không chỉ là bởi vì Thiệu Bình Ba chạy mất, mà ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo, mặt mũi này của hắn ném đi hết, trước đó chính hắn còn nói năng dõng dạc với người ta ghê gớm, kết quả thật bất hạnh bị người ta nói trúng, Đại Thiền sơn ở trong tay Thiệu Bình Ba thật đúng là như là món đồ chơi vậy, thực đúng là không phải là đối thủ của người ta thật, cái này khiến chưởng môn như hắn làm sao chịu nổi?

Hai vị trưởng lão đi theo sắc mặt cũng khó coi, phi cầm hứa đưa tặng kia đã không có, đồ vật giá trị hơn ngàn vạn kim tệ cứ như vậy sôi hỏng bổng không, tổn thất qua lớn rồi!

Chung Dương Húc tự nhiên là không biết được tình huống đó, rất là khó khăn kể lại chuyện đã xảy ra, cuối cùng dâng một trang giấy lên, là lời cảnh báo răn dạy của Thiệu Bình Ba lưu lại ở trong mật thất dưới địa đạo.

Hoàng Liệt nhìn lời răn này răng đều muốn cắn nát, chân chính là lần nữa ấn chứng thuyết pháp của Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Bình Ba căn bản liền không có coi Đại Thiền sơn ra gì, tùy tiện liền đối phó xong!

Ngưu Hữu Đạo duỗi ra hai ngón tay, kẹp lấy tờ giấy kia, rút từ trong tay Hoàng Liệt tới xem, liếc nhìn nội dung phía trên xong, hừ hừ cười lạnh: “Đại Thiền sơn quả nhiên là lợi hại, canh giữ ở bên cạnh người ta nhiều năm như vậy, bị người tại đào địa đạo ngay dưới mí mắt cũng không biết, quả thực là không thể tưởng tượng nha!”

Trong lời nói lộ ra ý mỉa mai, sắc mặt hắn cũng rất khó coi, có thể nói là mặt mày tối đen.

Hắn bỏ ra tâm tư tính toán tỉ mỉ lớn như vậy, rốt cục đã bức được Thiệu Bình Ba vào tuyệt cảnh, ai ngờ lại thất bại trong gang tấc ở một bước cuối cùng này, tâm tình có thể tốt được mới là lạ.


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement