Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 529: Chiêu hàng

Edit: Luna Huang

Mệnh lệnh này để Dương Song nào dám nghe theo?

Bên ngoài, đám đệ tử Đại Thiền sơn nghe thấy tiếng kêu bèn chạy vào, mấy người cùng tới đứng vào vị trí của Dương Song, thay thế lão ngăn cản ở trước trường án, một người trầm giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi muốn làm gì?”

Cạch! Ngưu Hữu Đạo đẩy bảo kiếm vẫn chưa rút hết ra khỏi vỏ trở lại vào bao, từ từ chống xuống lại ở trước người, đứng cách hàng người nói: “Theo ý muốn ban đầu của ta, vốn nên là một kiếm giết chết, chặt đứt đi chỗ Thiệu Bình Ba cậy vào. Nhưng sau khi Dung Bình quận vương được biết ta tới Bắc Châu bên này làm việc, đã liên tục bàn giao, nói những người khác thì mặc kệ, chỉ có duy nhất một thỉnh cầu, là không thể tổn thương tới Thiệu Đăng Vân!”

Thiệu Đăng Vân đang ngồi yên ở sau án, nghe vậy sửng sốt, một mặt đầy khí thế chợt hơi yếu xuống bớt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo đang đứng cách sau hàng người, một bộ dáng như muốn nói lại thôi, tựa hồ như muốn hỏi hắn cái gì đó.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói tiếp: “Vương gia nói, Thiệu Đăng Vân là Thiệu Đăng Vân, Thiệu Bình Ba là Thiệu Bình Ba, Thiệu Đăng Vân chính là bộ hạ cũ của tiên vương, từng cùng tiên vương có tình cảm đồng sinh cộng tử, đẫm máu sa trường. Nếu như tiên vương còn sống, Thiệu Đăng Vân tất sẽ không phản. Tiên vương đột ngột qua đời, tình thế đại biến, Thiệu Đăng Vân phản Yến chỉ là vì tình thế bức bách, tất có nỗi khổ tâm. Nếu như có sai, thì sai không ở Thiệu Đăng Vân, mà là do chính bản vương đã cô phụ những huynh đệ kia của tiên vương, đã ủy khuất bọn hắn. Thà rằng Thiệu gia phụ ta, bản vương quyết không thể phụ người, nếu như bản vương đi tàn sát huynh đệ của tiên vương, thì bản vương là người bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, để bản vương có mặt mũi nào đối diện với tiên vương linh thiêng ở trên trời được nữa?”

Lời này nói ra, nghiễm nhiên chính là dùng khẩu khí của Dung Bình quận vương Thương Triều Tông nói.

Hai mắt Thiệu Đăng Vân trừng lớn, một câu ‘thà rằng Thiệu gia phụ ta, bản vương quyết không thể phụ người’, khiến cho hai mắt của hắn trong nháy mắt đỏ lên, hai bàn tay đặt ở trên bàn nắm lại thật chặt, hô hấp trở nên nặng nề.

Dương Song quay đầu lại nhìn hắn.

Ngưu Hữu Đạo thu hết phản ứng của hắn vào mắt, lại tiếp tục nói: “Vương gia nhân nghĩa, nhưng Ngưu mỗ lại coi thường, sâu sắc coi đó là lòng dạ của đàn bà, nếu hôm nay buông tha, tương lai tất sẽ trở thành hậu hoạn! Vốn là nên giết chết, nhưng nể tình vương gia liên tục cầu tình, ta như vẫn cứ khăng khăng làm mà nói, sợ là sẽ tổn thương hòa khí giữa ta với vương gia, cho nên, tha cho cái mạng chó này của ngươi!”

Nói rồi quay người rời đi, đi tới cửa lại dừng bước, vẫn đưa lưng về phía này, chốt thêm một câu, “Mời ngươi đi dạo một chút, vốn là định đơn độc đem những lời này nói cho ngươi biết, ai ngờ lại là tên nhát gan chuột nhắt! Cái gì chư hầu một phương chứ, bất quá chỉ là dính ánh sáng* của một người chết mà thôi. Thiệu đại tướng quân, vẫn là thắp nhiều vài nén nhang, để cảm tạ Ninh vương Thương Kiến Bá trên trời có linh thiêng đi!” (*dựa hơi )

Nói xong đi ra, trong sảnh đường lại rơi vào an tĩnh.

Đợi cho đệ tử Đại Thiền sơn quay mặt nhìn nhau một chặp rồi rời khỏi xong, Thiệu Đăng Vân đang ngồi sau án đã là không nói nên lời, đối diện thương thiên, ngẩng đầu nhắm mắt, lão lệ đã đầy má, ẩn ẩn còn phát ra tiếng khóc lóc “rưng rức”.

Dương Song ở một bên trên mặt cũng có bi thương, đứng đó xách tay áo lau nước mắt, chuyện bên này luôn canh cánh trong lòng, hắn là rõ ràng nhất. . .  . . .

Trong đình viện, Quản Phương Nghi cẩn thận bước đi từng bước, thỉnh thoảng ngoái nhìn lại phía sau, rồi lại bước nhanh đi theo Ngưu Hữu Đạo, đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo thì thấp giọng hỏi: “Ngươi thao thao một đống như vậy, thật sự là vương gia bàn giao sao?”


Ngưu Hữu Đạo vừa bước đi, vừa nghiêng đầu qua thấp giọng nói: “Gửi tin cho Vương gia, bảo vương gia chiêu hàng!”

Quản Phương Nghi ngạc nhiên hỏi: “Chiêu hàng? Ai? Thiệu Đăng Vân?”

Ngưu Hữu Đạo bí mật căn dặn một phen.

Quản Phương Nghi đang nghe hai mắt trợn trắng, sau khi nghe xong nhỏ giọng mắng: “Ngươi cũng quá thất đức đi, đây là ngay cả Bắc Châu cũng không muốn cho Thiên Ngọc môn luôn a, dạng này có được không vậy?”

“Về sau đừng trách ta có chuyện lại giấu giếm ngươi, giải thích mãi không hết, bảo ngươi làm thì ngươi liền đi làm đi, đừng có hỏi nhiều.”

Rước lấy một chầu thóa mạ. . .  . . .

Phù Phương viên, Độc Cô Tĩnh bước nhanh đi vào một gian tiểu viện.

Đi đến cửa ra vào chính sảnh, gõ cửa phòng đang đóng chặt rồi mở, nhìn thấy Ngọc Thương đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa lơ lửng ở trên không tấm bồ đoàn trong sảnh.

Độc Cô Tĩnh đi đến một bên, ngồi xuống kiểu quỳ chân, hai tay dâng lên một phong thư, nói “Sư phụ, Ngưu Hữu Đạo gửi thư.”

Ngọc Thương chậm rãi mở mắt, cầm thư, sau khi xem xong nhíu mày, “Yêu cầu giao Thiệu Bình Ba, chẳng lẽ Thiệu Bình Ba rời đi Bắc Châu có liên quan đến hắn sao? Tình huống Bắc Châu bên kia như thế nào, đã có tin tức gì chưa?”

Độc Cô Tĩnh: “Tạm thời còn chưa có, có lẽ phải tốn thêm chút thời gian tìm hiểu.”

Ngọc Thương trầm ngâm: “Thiệu Bình Ba này chỉ mang theo có một tên tùy tùng liền chạy đến Tề quốc là có ý gì?”

Phía hắn bên này cũng có chút không hiểu rõ tình huống, nhận được thư Thiệu Bình Ba gửi, nói là muốn hộ tống một số người làm việc liên quan đến thế cục Tề kinh, ai ngờ sau khi đi đón người rồi mới phát hiện, người muốn hộ tống lại chính là bản thân Thiệu Bình Ba.

Độc Cô Tĩnh: “Người đã sắp đến rồi, đến lúc đó sai người qua hỏi một chút liền biết. Chỉ là yêu cầu giao Thiệu Bình Ba này của Ngưu Hữu Đạo, phải làm sao hồi đáp ạ? Trong thư nói, có điều kiện gì đều có thể dễ đàm luận, có cần đàm không?”

Ngọc Thương lắc đầu: “Nam Châu của hắn bên kia còn chưa đi tới đâu, còn phía sau Thiệu Bình Ba lại là toàn bộ Bắc Châu, đem Thiệu Bình Ba giao cho hắn? Hắn đang nói đùa à? Ừm. . . Mà cũng đừng cự tuyệt gấp, hồi âm hỏi hắn xem có thể cho chúng ta cái gì, trước cứ kéo dài một chút, nhìn xem tình huống như thế nào đã rồi tính.”


“Vâng!” Độc Cô Tĩnh dạ đáp.

. . .  . . .

Nam Châu phủ thứ sử, trong Anh Võ đường, Thương Triều Tông đang đẩy chiếc xe lăn đứng trước một bức địa đồ, Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe, mấy tên tướng lĩnh cũng đang vây quanh, đang chỉ vào địa đồ thương nghị cái gì đó.

Lam Nhược Đình từ bên ngoài tiến vào, nhìn tình hình trong phòng một chút, chợt nắm tay ho khan “khụ khụ” hai tiếng.

Đám người quay đầu nhìn qua, Mông Sơn Minh biết hắn có việc, bèn lên tiếng nói: “Các ngươi đi ra ngoài nghị luận trước đi, lát nữa sẽ nói sau.”

“Vâng!” Mấy tên tướng lĩnh cùng chắp tay cáo lui.

Đợi mấy người đi ra ngoài rồi, Lam Nhược Đình mới lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho Thương Triều Tông xem, “Vương gia, Đạo gia gửi thư về, bảo chúng ta chiêu hàng Thiệu Đăng Vân!”

“Tặc tử phản quốc, há có thể dung* hắn!” Thương Triều Tông cả giận chửi đổng trước một câu, rồi bắt lấy thư, lập tức cúi đầu xem xét là có chuyện gì. (*chứa chấp)

Mông Sơn Minh hồ nghi hỏi lại, “Chiêu hàng Thiệu Đăng Vân sao?”

Lam Nhược Đình gật đầu, “Trên thư cũng không có nói tỉ mỉ rõ ràng, chỉ nói Thiệu Bình Ba đã vứt bỏ Bắc Châu chạy rồi, Bắc Châu sắp có đại biến, nên thừa dịp yếu mà chen vào, bảo chúng ta thử lấy tình cũ chiêu hàng Thiệu Đăng Vân xem.”

Mông Sơn Minh hồ đồ luôn rồi, “Một Nam một Bắc, cách nhau xa xôi như vậy, đầu đuôi không thể cai quản được. Lui một bước mà nói, lúc này chiêu hàng chẳng phải là tự tìm phiền phức hay sao, triều đình há có thể ngồi yên nhìn?”

Thương Triều Tông xem xong thư, rồi đưa thư lại cho Mông Sơn Minh xem, cảm xúc đã an tĩnh lại không ít, cau mày nói, “Trên thư nói, trong lòng Thiệu Đăng Vân luôn tâm niệm tình cũ của phụ vương, có thể dùng tình cũ mời chào, nhưng cũng không phải là để Thiệu Đăng Vân công khai quy hàng, mà là ngấm ngầm quy hàng, đợi tương lai sử dụng!”

Mông Sơn Minh nhìn thư lẩm bẩm nói thầm, “Thiệu không phải phản Yến, mà là nhẫn nhục vì trọng trách của Ninh vương giao. . . Nếu như dùng lý này thuyết phục, nguyện ý vì hắn rửa sạch tội danh phản bội, chuyện tình chiêu hàng có khả năng thành công rất cao!”

Ba người liếc nhìn nhau, đều hiểu ý tứ của Ngưu Hữu Đạo, chỉ cần Thiệu Đăng Vân nguyện ý quy thuận, đến lúc đó bên này liền nói Thiệu Đăng Vân cũng không có phản bội Yến quốc, mà là vì giúp Ninh vương bảo tồn thực lực.


Nói trắng ra chính là dùng việc tẩy sạch tội danh phản quốc của Thiệu Đăng Vân ra làm điều kiện chiêu hàng.

Trong Anh Võ đường an tĩnh một hồi, chờ một lúc sau, Mông Sơn Minh vẫn còn có chút như rơi vào trong sương mù, nghi ngờ nói: “Thiệu Bình Ba đang thật tốt tự nhiên làm sao lại vứt bỏ Bắc Châu mà chạy đi vậy?”

Lam Nhược Đình: “Đoán đoán cũng có thể đoán ra được, Đạo gia cùng với vị Thiệu công tử này là đối thủ một mất một còn, hai người này tám chín phần mười lại ‘chơi’ lên rồi, hai người này ngươi đến ta đi, chiêu chiêu đều là muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, giữa hai người không náo tới cái không chết không thôi thì là sẽ không dừng tay, Thiệu Bình Ba chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ từ bỏ Bắc Châu mà chạy đi được, khẳng định là Đạo gia đã làm ‘chuyện tốt’.”

Thương Triều Tông như tự nói một mình: “Có Đại Thiền sơn che chở, đại quyền thế tục Bắc Châu lại còn nằm ở trong tay Thiệu thị, làm sao có thể bức Thiệu Bình Ba chạy trốn được vậy?”

Mông Sơn Minh trả thư lại cho Lam Nhược Đình, thở dài nói: “Vị Đạo gia này của chúng ta a, phương thức làm việc luôn luôn như là lọt vào trong sương mù vậy, không dễ dàng ngồi đây đoán được, luôn có chỗ giữ lại để còn tùy cơ ứng biến, quá trình đó có thể khiến ngươi xem hoa cả mắt, không đến cuối cùng, không ai biết rõ hắn muốn làm gì. Đừng đoán nữa, chờ thấy kết quả cuối cùng đi.”

Thương Triều Tông thử hỏi: “Vậy liền làm theo lời Đạo gia nói hả?”

Mông Sơn Minh cười hỏi: “Vậy vương gia muốn làm gì?”

Thương Triều Tông lập tức một mặt cười gượng nói, “Vẫn là làm theo lời Đạo gia nói đi, lại không tổn thất cái gì, dù sao cũng không phải là chuyện gì xấu, giờ ta đi viết một lá thư, rồi sai người đưa đi.”

“Không ổn!” Lam Nhược Đình khoát tay nói, “Thư này không nên là do vương gia viết, nên là do Mông soái tự tay viết, thay mặt vương gia chiêu hàng là thích hợp nhất, Mông soái hứa hẹn bảo đảm, Thiệu Đăng Vân sẽ không có nghi ngờ, tất tin ngay!”

Thương Triều Tông nghe vậy gật đầu tán thành, minh bạch ý tứ của hắn, bản thân mình ở trước mặt Thiệu Đăng Vân chưa có uy tín gì, thời điểm người ta tung hoành sa trường, hắn vẫn còn là đứa bé con, còn Mông Sơn Minh thì không giống, lời nói đối với Thiệu Đăng Vân vẫn còn có trọng lượng.

Mông Sơn Minh suy tư một chút, chầm rãi gật gật đầu, nói  “Được, phong thư này để lão phu viết cho.”

Lam Nhược Đình lại lên tiếng nói: “Không thể chỉ viết một vị kiểu lôi kéo không thôi, trong câu chữ không ngại hơi thêm vào chút ý vị răn dạy nữa!”

Mông Sơn Minh lườm hắn một cái nói, “Ừm, Tiểu Lam nhà ta đã dần dần có một chút hương vị Lạc Thiếu Phu* rồi đó, nhanh xuất sư rồi.” (* quân sư của Thương Kiến Bá)

“Ấy. . .” Đến phiên Lam Nhược Đình cười gượng.

“Ha ha!” Thương Triều Tông thì cười thật to.

Mông Sơn Minh cũng mỉm cười.

. . .  . . .

Tường thành cao ngất, sừng sững chắn ngang, khu vực cửa thành, tiểu thương người đến người đi tấp nập, số lượng người bận phục sức danh giá không phải là địa phương khác có thể so sánh.


Mấy chục người cưỡi ngựa đi đến bên ngoài thành thì ghìm cương ngừng ngựa lại, Đường Nghi phong trần mệt mỏi ngước đầu nhìn lên thành lâu cao cao ở trên đầu tường thành, rốt cục đã chạy tới đô thành phồn hoa trù phú nhất trong thất quốc, đô thành Vệ quốc.

Lính canh phòng tiến lên hỏi thăm là người phương nào, sau khi bên này báo lên là Thượng Thanh tông về sau, lính canh phòng lập tức chạy trở về bẩm báo.

Chỉ chốc lát sau, từ trên cổng thành có một phụ nhân đi xuống, đến trước mặt Đường Nghi thì lấy ra một trang giấy, bày ra.

Đường Nghi lập tức nhảy xuống ngựa, cũng lấy ra một trang giấy, cùng đối chiếu so khớp với trang giấy của đối phương.

Hai tờ giấy hoàn toàn ăn khớp, trên trang giấy hiện ra một chữ ‘Đường’ hoàn chỉnh.

Xác nhận không sai xong, phụ nhân lúc này mới thả tay xuống, cười nói: “Đường chưởng môn một đường vất vả rồi, tướng công mệnh cho ta cung kính đón tiếp, xin mời đi theo ta.”

Nghe nói là đích thân thừa tướng Vệ quốc phái người tới đón, Đường Nghĩ có chút không chịu nổi đãi ngộ, tranh thủ thời gian chắp tay nói: “Làm phiền rồi!”

Phụ nhân ngoắc một người dắt một con ngựa tới, rồi xoay người leo lên, tự mình dẫn đám người Đường Nghi đi vào thành.

Có phụ nhân này mở đường, thủ vệ không ai dám chặn hỏi.

Ngoài thành, trên một gò núi, có một nam tử quần áo lôi thôi, trên lưng treo cái hồ lô rượu, đang đứng dưới tàng cây từ xa xa nhìn chăm chú bên này, chính là Triệu Hùng Ca.

Dọc theo con đường này, Triệu Hùng Ca đều ở trong bóng tối đi theo hộ tống, lúc này thấy một nhóm đã bình yên chắp nối vào thành, mới khẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vùng đất trù phú nhất thất quốc, độ phồn hoa của nó không phải nói chơi.

Một nhóm người Thượng Thanh tông tiến vào một tòa phủ đệ tường cao ngói xanh, ngoài phủ đệ thủ vệ sâm nghiêm, cao cao ở trên bậc thềm cạnh cửa, có treo tấm biển đề hai chữ “Thiên Vi”, là bút tích tự tay hoàng đế tiền nhiệm Vệ quốc viết. Nơi đây chính là  phủ đệ của trưởng công chúa Vệ quốc Huyền Vi, cũng là nữ thừa tướng đại biểu cho Vệ quốc.

Cũng không cho tất cả mọi người đều đi vào, chỉ cho phép Đường Nghi mang theo một người, Đường Tố Tố đi theo.

Phụ nhân dẫn đường, tránh đi vào những nơi sâm nghiêm trong phủ, mấy người đi tới một chỗ đình đài lầu các sâu bên trong, trên đường thỉnh thoảng gặp vài cung nữ bận đồ trong cung.

Đến một chỗ lầu các trong khu thủy tạ, phụ nhân bảo hai người chờ một lát, rồi rời đi thông báo.

(Luna: Đọc thấy ức cho TĐV, nói nhé, khi ổng làm ra quyết định kia như lời của anh thịt kho thì đã không nghĩ đến TTT có thể thoát chết. Không lẽ muốn người ta ngu trung bỏ hết như đám người MMS sao. Nếu là ta, ta vẫn quyết định là như anh thịt kho, chiếm giữ BC. Đời không ai biết được chữ ngờ, phải bảo mệnh, phải sống tốt)


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement