Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 534: Nhìn bạch cốt ven đường kia

Edit: Luna Huang

Sau khi tỏ ra khinh thường xong, đang tính muốn nói cái gì đó, thì tên sai dịch đưa thư trước đó của tân quán lại xuất hiện ở cửa ra vào, lớn tiếng hô gọi, “Thiệu tiên sinh.”

Thiệu Tam Tỉnh cất thư lại vào trong ống tay áo, bước nhanh đi ra cửa, sau khi nói chuyện cùng sai dịch một phen xong lại nhanh chóng quay trở vào bẩm báo: “Đại công tử, sứ thần Vệ quốc trú tại Tề kinh Khang Hòa cầu kiến.”

Thiệu Bình Ba lặng yên một chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, “Cho mời vào đi.”

Hắn cũng muốn coi thử Vệ sứ muốn gặp hắn để làm gì.

Thiệu Tam Tỉnh lại đi ra cửa lớn nghênh đón, cũng thông báo với thủ vệ.

Chỉ chốc lát sau, từ ngoài cửa lớn có một hán tử nho nhã bận cẩm y hoa phục đi vào, mấy tên tùy tùng pháp sư đi theo phía sau lại bị thủ vệ tam đại phái ngăn lại.

Người bị cản thì kiên trì muốn cùng đi vào, nhưng người cản kiên quyết không cho.

Hán tử hoa y quay đầu lại nhìn, thấy nơi đây cẩn thận phòng hộ như vậy, trong lòng càng thêm hiểu rõ, mỉm cười khoát tay áo với đám người của mình mang tới, ra hiệu không cần phải đi theo, một phen tranh chấp ở cửa ra vào mới hạ nhiệt bình thường trở lại.

Thiệu Bình Ba bước ra sân đình viện chắp tay nghênh đón, “Khang đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

“Ai nha!” Khang Hòa bước nhanh đến gần, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi chắp tay nói: “Thiệu công tử, quả nhiên là tuấn tú lịch sự a!”

“Khang đại nhân quá khen, mời vào bên trong!” Thiệu Bình Ba xoay người nhường đường, đưa tay ra mời, dẫn khách nhân đi vào trong phòng ngồi xuống.

Thiệu Tam Tỉnh dâng trà, chủ khách một phen khách sáo tự nhiên là không tránh khỏi rồi.


Sau mấy câu khách sáo, Thiệu Bình Ba thỉnh giáo có chuyện gì, Khang Hòa cũng không có lòng vòng, nói thẳng ý đồ đến, “Tướng công ở tại Vệ đô được biết Thiệu công tử đang gặp chút phiền phức, đặc biệt phân công bản sứ đến đây giải vây giúp Thiệu công tử.”

Thiệu Bình Ba cười nói, “Ta có phiền phức gì chứ?” Trong lòng lại kinh nghi, là do Vệ quốc tin tức linh thông, hay là do sự tình đã truyền ra ngoài rồi?

Phía Khang Hòa bên này kỳ thực cũng không biết rõ tình huống cụ thể, phía Huyền Vi bên kia cũng không biết đến nhiều, thì hắn lại có thể biết được bao nhiêu? Nhưng lại dùng lời nói xạo để lừa dối đối phương, “Thiệu công tử chân trước vừa rời đi Bắc Châu, thì Ngưu Hữu Đạo liền chân sau cưỡi phi cầm từ Vạn Thú môn chạy tới Bắc Châu, vồ hụt. Bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã rời khỏi Bắc Châu, cưỡi phi cầm chạy đến Tề kinh tìm, khí thế hung ác a, cái này chẳng lẽ không phải là phiền phức hay sao?”

Hắn căn bản không biết Ngưu Hữu Đạo cũng đang ở trên đường đến Tề kinh, thuần túy chỉ là hù dọa Thiệu Bình Ba.

Nhưng mà đích thật lại đâm trúng chổ hiểm yếu của Thiệu Bình Ba, trước mắt người có thể làm cho hắn kiêng kỵ chỉ có mỗi Ngưu Hữu Đạo, vừa nghe nói Ngưu Hữu Đạo đang chạy đến Tề kinh, nội tâm liền trầm xuống.

Bởi vì bằng những hiểu biết của hắn với Ngưu Hữu Đạo, hắn thấy Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn chính xác là có khả năng truy sát hắn không thả, đích xác là có khả năng thừa dịp thời điểm hắn suy yếu nhất mà thừa cơ truy sát.

Cũng không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo có phi hành tọa kỵ để di chuyển, trước mắt hắn trên cơ bản đã đánh mất con đường thu hoạch tin tức với bên ngoài, đừng nói là Ngưu Hữu Đạo, ngay cả Bắc Châu hiện tại tình huống như thế nào hắn cũng không biết nữa là.

“Vệ tướng vì sao muốn giúp ta giải vây?” Thiệu Bình Ba hỏi thăm.

Khang Hòa mừng rỡ, xem ra phán đoán của tướng công không có sai, liền nói ngay: “Tướng công cực kỳ thưởng thức tài năng của công tử, Bắc Châu là nơi chật hẹp nhỏ bé, không đủ để công tử thi triển tài hoa, tướng công nguyện ý cung cấp cho công tử địa phương càng lớn hơn để công tử thi triển hết tài hoa. Công tử nếu chịu đi qua, chính miệng tướng công hứa hẹn, tất sẽ đối đãi như bậc quốc sĩ!”

Thiệu Bình Ba ‘a’ một tiếng, lại hỏi: “Bên đó tính giải vây như thế nào? Chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo lại có thể nghe lời Vệ tướng hay sao, hoặc là nói, Vệ tướng sẽ giúp ta giết hắn chăng?”

Khang Hòa: “Cái này không cần công tử quan tâm, tướng công tự có biện pháp giúp công tử thoát khỏi nỗi lo về sau.”

Thiệu Bình Ba châm chước một hồi sau, từ từ gật đầu nói: “Được! Chỉ cần Vệ tướng có thể giải quyết nổi lo về sau giúp ta, ta nguyện ra sức trâu ngựa vì Vệ tướng!”

Khang Hòa mừng thầm, không nghĩ tới đối phương đáp ứng thống khoái nhanh như vậy.


Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Anh vương phi đến!”

Thiệu Bình Ba nghe tiếng đứng dậy, Khang Hòa cũng đứng lên theo, rồi tiến lên hai bước dặn dò, “Việc này không thể tiết lộ ra ngoài, miễn cho có người sẽ xen vào làm khó dễ, ta bây giờ đi an bài cho công tử, công tử cứ chờ tin tức của ta. Vương phi tới gặp huynh trưởng, ta sẽ không quấy rầy, xin cáo từ trước.”

“Xin chờ tin tốt lành của Khang đại nhân.” Thiệu Bình Ba chắp tay đưa tiễn.

Ngoài cửa viện, xe ngựa ngừng lại, Thiệu Liễu Nhi ăn bận đinh đang hoàn bội bước xuống xe ngựa, ung dung lộng lẫy bước đi vào, thủ vệ cửa ra vào không ai ngăn cản.

Vừa là vương phi của hoàng tử Tề quốc, lại còn là muội muội của Thiệu Bình Ba, tự nhiên là thủ vệ nơi đây không ai dám ngăn cản rồi.

Đi đến sân viện, vừa vặn bắt gặp Khang Hòa đang rời đi.

Thiệu Liễu Nhi không khỏi chăm chú nhìn theo, mà Khang Hòa cũng chắp tay chào, sau đó bước nhanh rời đi.

“Gặp qua vương phi.” Thiệu Bình Ba cùng đi tới cũng chắp tay chào, bây giờ thân phận Thiệu Liễu Nhi dù sao cũng bày ra đó, trước mắt bao người luận thân phận, quan hệ huynh muội chỉ là khi riêng tư.

“Ca!” Thiệu Liễu Nhi nở nụ cười xinh đẹp.

Huynh muội cùng tiến vào trong phòng, dưới cái phất tay ra hiệu của Thiệu Liễu Nhi, một nha hoàn tùy tùng đi theo đặt xuống một cái hộp lên trên bàn, đằng sau đó người không có liên hệ toàn bộ lui xuống.

Trong sảnh có vẻ hơi an tĩnh, âm thanh Thiệu Tam Tỉnh đổ nước châm trà nghe rất rõ ràng.

“Vương gia có chuyện gì cần phân phó hử?” Thiệu Bình Ba phá vỡ an tĩnh, trong lòng hơi có chút chờ mong.

“Vâng!” Thiệu Liễu Nhi gật đầu, nâng tay áo lên chỉ chỉ cái hộp trên bàn kia, nói “Đây là một chút tâm ý của vương gia, bảo muội đưa tới.”


Thiệu Bình Ba: “Không biết còn có phân phó nào khác nữa không?”

Thiệu Liễu Nhi bình tĩnh nói: “Vương gia là người, luôn luôn an ổn bổn phận, không làm được chuyện lấy công mưu tư sự tình, ca là ca ca của ta, cũng là đại cữu tử của huynh ấy, thế nên vương gia thật sự không tiện thu nhận ca ca, sợ có người nói xấu, cũng không biết làm thế nào mở miệng với ca ca, đành phải để cho muội tới đây chuyển đạt giúp.”

Thiệu Bình Ba lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng một trận, đột nhiên nói: “Ta muốn gặp vương gia.”

Thiệu Liễu Nhi: “Không cần phải vậy, đừng để vương gia khó xử.”

Thiệu Tam Tỉnh đứng bên cạnh, thần sắc phức tạp, nhìn xem hai huynh muội, tiểu thư đã thay đổi, khi nhìn thấy đại công tử đã không còn có vẻ e ngại sợ hãi nữa.

Thiệu Bình Ba: “Là vương gia không muốn gặp ta, hay là ngươi không muốn để cho Vương gia gặp ta? Chẳng lẽ ta tới chào từ biệt, theo lễ tới gặp một lần cuối cũng không được sao?”

Thiệu Liễu Nhi: “Ca, ta hỏi ca một câu, ca thành thật nói cho ta biết, có phải ca không để ý đến sống chết của phụ thân, lấy phụ thân ra dụ địch, rồi ném bỏ phụ thân chạy trốn có phải không?”

Sắc mặt Thiệu Bình Ba có chút giận dữ: “Đó không gọi là không để ý đến sống chết của phụ thân, mà gọi là lấy đại cục làm trọng, trên tay phụ thân nắm giữ binh mã đại quyền Bắc Châu, bất kể là ai can dự vào Bắc Châu, đều sẽ không muốn để cho Bắc Châu bị loạn, nên tự nhiên cũng sẽ không làm khó dễ phụ thân.”

Thiệu Liễu Nhi: “Ngưu Hữu Đạo thì sao? Hắn cần để ý đến đại cục Bắc Châu sao? E là hắn ước gì Thiệu gia khống chế Bắc Châu sẽ bị đại loạn a? Ca liền không sợ hắn giết chết phụ thân sao?”

Thiệu Bình Ba yên lặng một chút, rồi lại dựa vào lí lẽ biện luận, nói: “Chuyện đó không có khả năng, Đại Thiền sơn sẽ không để cho hắn làm loạn, Bắc Châu mà loạn, là Đại Thiền sơn liền sẽ không có đường lui.”

“Những thứ này ta không hiểu, chuyện tình cũng đã xảy ra rồi, bản thân ta còn phải cẩn thận từng li từng tí sinh hoạt qua từng ngày, thực sự cũng đã không đủ năng lực đi quan tâm đến chuyện đó nữa rồi.” Thiệu Liễu Nhi đứng dậy, đi lại quanh quẩn một chỗ trong sảnh phòng, nói tiếp: “Vương gia mới đầu cũng muốn bảo đảm ca, vì thế còn cố ý viết thư cho Ngưu Hữu Đạo, nhưng mà sau khi được Ngưu Hữu Đạo hồi âm xong, vương gia liền lập tức thay đổi thái độ. Vương gia cố ý cho ta đọc thư, thăm dò tâm ý của ta . . .  . . .”

Nàng đem nội dung viết trong thư nói ra lại một lần, trí nhớ coi như cũng không tệ, dù mới chỉ xem qua một lần, không nói chữ chữ đều không sai, nhưng thuật lại cũng không sai biệt lắm.

Thiệu Bình Ba nghe xong bộ ngực gấp rút phập phồng, sắc mặt đỏ lên, trái lại không nghi nó là giả, cái này giống như là tác phong thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo, năm đó bài đồng dao Bắc Châu vương kia liền đã để hắn kiến thức qua năng lực bịa đặt sắc bén của Ngưu Hữu Đạo, hôm nay xem như lại lần nữa được lĩnh giáo, trong thư chữ chữ câu câu đều là lời nói tru tâm đến như vậy!

Hắn vừa nghe xong liền biết, Hạo Chân dù có lòng, cũng không dám dùng hắn nữa.

Một phong thư liền đoạn mất một con đường của hắn, khiến hắn tức giận quá sức!


Thiệu Tam Tỉnh đứng một bên nhìn hắn cực kỳ lo lắng, lo lắng bệnh cũ của hắn lại tái phát.

Bởi vì hắn biết, đại công tử đối đầu với ai khác thì còn tốt, thế nhưng khi đối đầu với Ngưu Hữu Đạo cái là vị công tử này liền rất dễ bị tức khí công tâm.

Chỉ vì đại công tử xưa nay luôn tâm cao khí ngạo chưa từng có đối thủ, giờ lại nhiều lần thua ở trên tay Ngưu Hữu Đạo, với tính tâm cao khí ngạo đó thì rất khó mà đối diện với loại sỉ nhục này.

Để cho hắn nhẹ nhàng thở ra chính là, lần này đại công tử tựa hồ như đã nhịn được.

Thiệu Liễu Nhi đi đến trước mặt Thiệu Bình Ba, nói: “Ca, chúng ta là người một nhà nên tự nhiên ta sẽ giúp người một nhà, chỉ cần có cơ hội phù hợp, ta nhất định sẽ giúp ca cầu tình với vương gia. Nhưng ta thật sự không ngờ tới, vương gia thế mà lại âm thầm có liên hệ với Ngưu Hữu Đạo, quan hệ giữa bọn họ như thế nào ta không biết rõ, nhưng có một chút ta có thể minh bạch, đó là có Ngưu Hữu Đạo ở đó cản trở, ta liền sẽ rất khó có thể mở miệng.”

Thiệu Bình Ba nhắm chặt hai mắt, cuối cùng hít sâu một hơi mở mắt ra đứng dậy, cùng muội muội mình bốn mắt nhìn nhau một trận, rồi mỉm cười như xem một cái chuyện vặt, nói: “Muốn mượn tay của ta diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, hay là muốn để cho hai chúng ta đấu tới lưỡng bại câu thương đây?”

Thiệu Liễu Nhi trừng mắt lên nhìn, “Ca, ca hiểu lầm rồi, ta đây là vì muốn tốt cho ca mà thôi, không thôi hắn cứ luôn cắn ca mà nói, ca làm sao mà sống yên ổn được?”

“Cái này không cần ngươi quan tâm, có cơ hội ta tự nhiên sẽ diệt trừ hắn, về sau ngươi cứ sống qua thời gian tốt đẹp của ngươi đi. Được rồi, tâm ý của ngươi, còn có ý tứ của vương gia, ta đều đã biết, ngươi trở về đi.”

Đợi cho Thiệu Liễu Nhi cáo từ đi về, lúc đi tới cửa, Thiệu Bình Ba đột nhiên lại thốt ra thêm mấy câu tâm sự, “Liễu Nhi, mặc kệ muội có tin hay không, ta vẫn muốn nói cho muội biết, ta chưa từng bao giờ có ý nghĩ muốn tổn thương muội, lời phó thác của mẫu thân trước khi lâm chung, ta một mực ghi nhớ ở trong lòng.”

“Từ nhỏ đến lớn, ta tận lực để muội tránh xa khỏi những sự tình bát nháo kia, cũng không muốn để cho muội nhìn thấy những sự tình buồn nôn đó, muốn muội vui vẻ sống đơn thuần đến hết đời, ở trong thời gian đó đã phát sinh qua những cái gì, muội cũng không biết. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ta làm như vậy ngược lại là sai lầm rồi, đã ủ thành bất đồng trong cách lý giải sự tình cùng nhìn người giữa chúng ta.”

“Theo cách nhìn của muội, bắt muội tách ra khỏi tên thư sinh cổ hủ kia, bắt muội gả đến bên này, là ta đang làm chuyện ác độc. Thế nhưng ở trong mắt ta, tại loạn thế này, một nữ tử, là đi nói chuyện yêu đương quan trọng, hay là sống cho tốt thì cái nào quan trọng hơn? Nhìn bạch cốt ven đường kia, có bao nhiêu người chết không có chỗ chôn, có bao nhiêu người nhẫn nhục sống tạm bợ, bụng đói ăn không no! Muội hay ta, còn có rất nhiều người nữa, ở tại loạn thế này đều không có tư cách nói chuyện yêu đương, rất nhiều ý nghĩ của muội đã quá ngây thơ rồi, để cho muội trở thành Anh vương phi không tốt sao? Là chuyện bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ đâu!”

“Muội cho rằng ta ngoại trừ tìm tới Hạo Chân làm nơi nương tựa ra liền thật không còn đường nào có thể đi nữa? Nếu muội thật sự nghĩ như thế, vậy muội cũng không khỏi quá coi thường đại ca của muội đi, nói câu khinh thường mà nói, trước mắt những gì Hạo Chân nắm trên tay còn chưa đủ cho ta động lòng, không phải là nơi không thể đầu nhập vào là không được. Ta chỉ là vì lo lắng Bắc Châu thất thủ, lo lắng bởi vì thất thủ của ta mà làm cho muội mất đi lực ảnh hưởng kia, lo lắng muội ở chỗ này thiếu đi thế lực nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, sẽ bị người ta khi dễ, cho nên ta mới tới bên này.”

“Liễu Nhi, hết thảy những gì ta làm thật sự chỉ là vì hi vọng muội có thể sống sót thật tốt. Thiên hạ này, ta có thể tổn thương bất luận kẻ nào, duy chỉ có muội là ta sẽ không bao giờ muốn làm tổn thương.”

Thiệu Liễu Nhi đứng ở tại cửa ra vào, vẫn đưa lưng về phía này, nghe nói xong, khóe miệng lộ ra một vòng mỉm cười mỉa mai, đến lúc này còn mưu toan lấy những loại lời này để đả động ta sao?

Mép váy đong đưa, cũng không quay đầu lại, nàng cứ thế mà rời đi.

Thiệu Bình Ba đứng ở trong sảnh đưa mắt nhìn theo, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, sắc mặt sa sút đau thương, đứng yên đó như một cây gỗ mục vậy.


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement