Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 540: Là ta đánh đó

Edit: Luna Huang

“Mặc kệ Ngọc Thương có phải là các chủ của Hiểu Nguyệt các hay là không, thân phận của hắn liên lụy quá lớn, không có chỗ cho sai lầm, Hiểu Nguyệt các nhất định sẽ vận dụng lực lượng khổng lồ tới đối phó ngươi. Hiện tại chúng ta nên đi đâu bây giờ? Cũng không thể trốn tránh cả đời không lộ diện a?”

Quản Phương Nghi sợ hãi nhìn xung quanh, biết nếu không may thân phận của Ngọc Thương bị phơi bày, thì lần này chắc chắn sẽ kích thích Hiểu Nguyệt các, tổ chức quái vật khổng lồ này một khi dốc hết sức ra đối phó, nghĩ thôi đã đáng sợ rồi.

Ngưu Hữu Đạo: “Tự nhiên nơi nào an toàn liền tới nơi đó, ta cũng không tin Hiểu Nguyệt các dám chạy tới địa bàn của 9 Đại Chí Tôn giương oai. Hiện tại chủ yếu là cần chạy thoát trước mắt, chỉ cần tránh thoát được một kiếp này, chuyện xấu có lẽ thành chuyện tốt.”

Bên này vốn đang tính chuẩn bị đi Vệ quốc, hiện tại bởi vì chuyện này, kế hoạch triệt để bị rối loạn.

Thế lực Hiểu Nguyệt các trải rộng khắp chư quốc, tại trước khi giải quyết xong việc này, nào dám xuất đầu lộ diện tại Vệ quốc.

. . .  . . .

Phù Phương viên, trong một gian tĩnh thất, Ngọc Thương đang ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn không nhúc nhích, hai tay đặt trên hai đầu gối, mắt nửa nhắm nửa mở, quỷ quyệt âm lãnh.

Độc Cô Tĩnh gõ cửa đi vào, vừa đóng cửa lại, Ngọc Thương đã đặt câu hỏi trước: “Tìm được hướng đi chưa?”

Độc Cô Tĩnh tiến lên, ngồi quỳ chân ở đối diện, bẩm báo: “Tên này rất giảo hoạt, cố ý lách đông một chút lách tây một chút, nhưng lại không biết bản thân đã bị gieo xuống manh mối theo dõi, hắn càng nhiễu tới nhiễu lui kéo dài, càng cho chúng ta đủ thời gian để thông báo nhân thủ các phương chuẩn bị. Cuối cùng đã xác định được hướng đi của bọn hắn, đang nhắm bay về hướng Vô Biên các.”

“Vô Biên các!” Khóe miệng Ngọc Thương co giật một chút, rồi hừ hừ cười lạnh, “Đúng rồi, biết chúng ta không dám động thủ ở Vô Biên các đây mà, chúng ta đúng là không dám làm loạn ở Vô Biên các thật. Việc này không có chỗ cho sai xót, không thể để cho bọn hắn đi được tới Vô Biên các, nếu không sẽ rất bất lợi cho chúng ta, nhất định phải chặn được bọn hắn lại.”

Độc Cô Tĩnh: “Sư phụ yên tâm, trên người hắn có mồi dẫn, chỉ cần hắn không có phát hiện ra, liền sẽ chạy không thoát.”

Ngọc Thương nhắc nhở: “Không nên quên, trên người Quản Phương Nghi kia có mang Thiên Kiếm Phù.”

Độc Cô Tĩnh: “Thiên Kiếm Phù không có khả năng dùng hoài không hết, bên ta đã triệu tập lượng lớn cao thủ chạy tới chặn đường, dù bọn hắn có Thiên Kiếm Phù, cũng sẽ chạy không thoát. Coi như không bắt sống được, nhưng muốn xử lý hắn vẫn là không có vấn đề.”

. . .  . . .

Thiên Vi phủ, Huyền Vi đang ngồi ở sau thư án, tay cầm mật tín nhìn đọc.


Rầm! Chợt đập một chưởng lên trên bàn, khuôn mặt lạnh lẽo mắng: “Khang Hòa làm ăn cái khỉ gì vậy?”

Tây Môn Tình Không rảo bước tiến tới, đưa tay rút mật tín trên tay nàng ra, rủ mở ra nhìn đọc, sau khi đọc xong hơi nhíu mày, đã minh bạch vì sao Huyền Vi lại nổi giận.

“Theo cách nói trong này, là do chính hắn không muốn đến, thôi, dưa hái xanh không ngọt, đi liền đi, cần gì phải tức giận.” Tây Môn Tình Không an ủi một câu.

Huyền Vi lắc đầu: “Nếu hắn bị người ta cướp đi thì cũng thôi, nhưng chính hắn không muốn đến mới là điều khiến bản cung đây tức giận, hắn đây là chướng mắt Vệ quốc của ta, mà bỏ chạy đi nơi khác.”

Tây Môn Tình Không: “Có lẽ lòng hắn còn nhớ tới Bắc Châu bên kia, không cam tâm từ bỏ.”

Huyền Vi: “Hắn hiện tại không có khả năng về Bắc Châu, ngay cả Tề quốc cũng đã bắt đầu động thủ muốn bắt hắn, muốn thuận lợi thoát khỏi Tề quốc, nhất định phải có thế lực khác tiếp hắn đi. Vệ quốc ta có gì không tốt, trong thất quốc, Vệ quốc ta trù phú nhất, có điểm nào không xứng với hắn chứ?”

Tây Môn Tình Không khuyên nhủ: “Không nên tức giận, đợi có cơ hội thích hợp, ta cho hắn chút giáo huấn.”

Huyền Vi nghiêng đầu qua ngó hắn, làm ra vẻ như tiểu nữ nhi lườm hắn một cái, cảm giác hơi bị dễ thương, nói: “Ngưu Hữu Đạo không buông tha hắn, Tề quốc cũng muốn động thủ với hắn, bây giờ hắn lại đắc tội với Vệ quốc ta, hắn không lộ diện thì thôi, một khi lộ diện, tất nhiên là đã có chỗ cậy vào, lúc đó chỉ sợ cũng không phải là người ngươi có thể tùy tiện ra tay giáo huấn.”

Nàng vốn là giai nhân, lại trang điểm bất nam bất nữ! Tây Môn Tình Không thích nhìn dáng vẻ này của nàng, mỉm cười đáp, “Một đứa chó nhà có tang mà thôi, không đến mức để canh cánh ở trong lòng, đi thì đi, là do chính hắn không thức thời, quên đi.”

Ánh mắt Huyền Vi chuyển nhìn ra ngoài cửa, có vẻ như tự nhủ: “Ta ngược lại muốn xem thử coi, hắn chướng mắt Vệ quốc ta lại đi coi trọng người nào.”

Đúng lúc này, lại một hoạn quan tiến đến, hai tay đặt xuống một phần mật tín rồi lại rời đi.

Huyền Vi tiện tay cầm lên, sau khi xem qua lại cười lạnh một phen, “Được rồi, thịt không ăn được lại bẩn hết cả người, ai cũng đều cho rằng là Vệ quốc ta làm chuyện tốt.”

Tây Môn Tình Không lại rút mật tin từ trên tay nàng tới xem xét, phát hiện là thư Viên Cương gửi, tìm bên này đòi người, đòi giao Thiệu Bình Ba ra, có điều kiện gì đều có thể đàm luận.

Bên này lòng dạ biết rõ, Viên Cương chỉ là bài trí, người đòi chính là Ngưu Hữu Đạo. . . . . .

Trời cao đất xa, đã là hoàng hôn.

Từ trên cao nhìn xuống, mặt đất rộng lớn phía trước mặt trông như một con cự long nằm ngang, một bên là thảo nguyên mênh mông, một bên là sa mạc không thấy điểm cuối.

Đối với địa hình này, Viên Cương không xa lạ gì, một đoạn chuyện cũ khó quên dâng lên trong đầu, phía trước có một điểm đen từ trên ngọn núi chắn ngang bay lên, không chỉ một điểm, mà có tới ba điểm.


Khung cảnh ở dĩ vãng trùng với hiện tại, làm Viên Cương đang suy nghĩ chợt giật mình tỉnh lại, lớn tiếng quát, “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo đã chú ý tới.

Không chỉ có ba điểm đen, hai bên trái phải lại có thêm mấy cái điểm đen bay lên, tao thành hai đường lướt tới.

“Phía sau!” Quản Phương Nghi kêu lên sợ hãi.

Ngưu Hữu Đạo mãnh liệt quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt đất phía dưới lại có thêm ba điểm đen bay lên, tạo thành đội cao vừa thấp, lướt trên bầu trời ép tới.

Đây rõ ràng là đã tạo thành thế vây kín tứ phương, tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên được.

Hắn có chút không nghĩ ra, cho dù có chặn đường, coi như có thể đoán được hắn đến Vô Biên các, nhưng thiên địa này rộng lớn như vậy, phạm vi có thể bay qua rất rộng, vì sao lại có thể bố trí mai phục chính xác được như vậy? Cái này là đã biết chắc hướng bay của hắn rồi?

Chung quanh, có khoảng chừng mười tọa kỵ phi hành, có người đi vận dụng đến mười con phi cầm để chặn đường!

Tất cả mọi người đều khẩn trương lên, trên đường Ngưu Hữu Đạo đã nhắc nhở mọi người cẩn thận rồi, chuyến đi lần này có thể sẽ gặp gỡ phiền phức, nhắc mọi người trên đường cần bảo trì cảnh giác.

“Sa mạc! Trực tiếp xông về phía trước!”  Viên Cương rút Tam Hống đao ra cầm trên tay, cầm đao chỉ về phía trước gầm thét.

Kiên trì tiếp tục bay trên không trung là không có khả năng, phi cầm cự hình này cũng không thể bay lên cao vô hạn được, Ngưu Hữu Đạo biết hắn có thể triệu tập Sa Hạt, chỉ cần tiến vào sa mạc, liền có thể có được trợ lực.

Ba con phi cầm bên này lập tức tập hợp thành đội hình tam giác, vọt tới trước.

Viên Phương hết nhìn đông tới nhìn tây, một mặt đầy sợ hãi, ngược lại Ngân nhi ở bên canh, một mặt lơ ngơ không biết cũng chẳng sợ gì hết.

Thấy nàng bình tĩnh, Viên Phương an tâm lại chút.

“Xích Liệp Đđêu!”

Theo khoảng cách ngày càng gần, ba con tọa kỵ bên này càng phát ra tiếng kêu to bất an,Quản Phương Nghi biến sắc quát lên.


Chỉ thấy trên ba con phi cầm chặn đường phía trước, có một con vọt tới với tốc độ nhanh hơn, đên gần, đã có thể thấy là một con cự điêu lông vũ đỏ tươi.

Xích Liệp điêu là khắc tinh của Hắc Ngọc điêu, có thể săn giết Hắc Ngọc Điêu, tốc độ phi hành cũng nhanh hơn Hắc Ngọc điêu.

Chẳng những phía trước, hai bên trái phải cũng có một con Xích Liệp điêu đang vọt tới, ba con Xích Liệp điêu vọt tới từ ba hướng, tốc độ lại rất nhanh, khiến cho bên này có muốn tránh cũng không thể tránh kịp.

Cơ hồ ngay khí có thể thấy rõ ở trên con phi cầm phía trước có ba tên áo đen bịt mặt, thì ba tên áo đen bịt mặt này gần như đồng thời cùng vung tay, tất cả rút ra một cây cung cầm trên tay, tra tên kéo dây cung.

‘Víu víu víu’ chín mũi tên vọt tới.

Thời khắc mấy người Ngưu Hữu Đạo đang muốn phòng ngự, chín mũi tên đột nhiên như hóa thành sương mù vậy, nở tung ra.

“Thiên Cơ Phá Cương tiễn!”

Quản Phương Nghi sợ hãi kêu lên, vung tay bắn ra một vệt sáng về phía trước.

Ầm! Một tấm Khai Sơn Phù nổ tung giữa trời, cương khí cường đại nổ bung.

Đợi cho tọa kỵ chở ba người xông vào trong cương phong cuồng loạn, có thể bắt gặp rất nhiều kim châm mỏng như sợi tóc đang bay toán loạn, thế công của Thiên Cơ Phá Cương tiễn bộc phát đã bị Khai Sơn phù nổ mạnh làm rối loạn trận hình, biến thành loạn châm bay loạn, đã mất đi uy lực công kích.

Đối diện, Xích Liệp điêu đang vọt tới bị kinh hãi bay vọt lên trên, lướt qua ba con Hắc Ngọc điêu bên dưới.

Nhưng sáu tên áo đen bịt mặt cưỡi hai con Hắc Ngọc điêu hai bên phía trước cũng đã vọt tới, năm người trong đó giương cung, cùng đồng thời kéo ra dây cung.

‘Víu víu víu’ , 15 mũi tên lần nữa phóng tới.

“Đám khốn nạn!”

Quản Phương Nghi tức giận mắng một tiếng, cũng như là phát ra hiệu lệnh, chẳng những nàng,  mà chỗ Viên Cương đang cưỡi cùng Hứa lão lục, Viên Phương, Ngân nhi đang cưỡi cùng Trần bá, đều cùng phất tay bắn ra một vệt sáng.

Ầm ầm ầm! Ba tấm Khai Sơn phù cùng đồng thời bắn ra, lần lượt nổ tung ở phía trước.

Ba con phi cầm lại từ trong đám kim châm bay lả tả kia vọt tới.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng trên lưng phi cầm mặt mày không biểu cảm, đột nhiên khẽ vươn tay, kẹp lấy một cây châm nhỏ xem, phát hiện trên châm lóe lên sắc xanh, có độc!

Quản Phương Nghi giống như ảo thuật vậy, hai tay áo vung liên tục, liên tục băn ra sáu vệt sáng, đánh về phía hai con Hắc Ngọc điêu đang vọt tới đối diện.

Biết đây là sát thủ Hiểu Nguyệt các phái tới, nàng đâu còn dám tiết kiệm, chỉ cần có thể phá vây, nàng đã không thèm tiếc vốn liếng.


Phía đối phương sao lại không tiếc vốn liếng chứ, Thiên Cơ Phá Cương tiễn, mỗi một mũi chế tạo đều không dễ dàng, còn rất đắt đỏ.

Sáu tên áo đen bịt mặt đối diện giật mình, đối phương cầm phù triện đánh ào ào thế này, trên tay đến tột cùng là có bao nhiêu phù triện, nếu không phải biết mục tiêu là người nào, nói không chừng còn tưởng nhầm là đang chống lại người Thiên Hành tông quá.

Trên một con Hắc Ngọc điêu, một tên bịt mặt không mang cung tiễn, trên người cũng không đeo vũ khí, đột nhiên lao ra, trong nháy mắt vung ra một chưởng ảnh màu xanh.

Nhìn thấy chưởng ảnh màu xanh này, trong nháy mắt trong đầu Ngưu Hữu Đạo liên tưởng đến tình huống Hắc Mẫu Đơn bị người ta đả thương mà Đoàn Hổ đã kể.

Ầm ầm ầm. . .

Sáu tấm Khai Sơn phù đồng thời bị đánh nổ, người áo đen che mặt kia từ trong vụ nổ mạnh mẽ chui ra, cánh tay vung lên, một cánh tay tràn ngập năng lượng màu xanh hư ảo từ dưới đất vòng lên, giống như ảo ảnh một cái vuốt rồng to lớn, từ dưới đất phóng lên tận trời.

Ba con phi cầm không đề phòng phía dưới, không có ai phòng thủ, bị vuốt ảo phóng lên tận trời đánh trúng.

“Oa. . .  . . .”

Ba con Hắc Ngọc điêu đám Ngưu Hữu Đạo đang cưỡi phát ra tiếng rên rỉ, lông vũ bị đánh bay tán loạn, giữa trời tóe ra máu tươi, đám người như gặp trùng kích to lớn cũng bị đánh bay tán loạn.

Hứa lão lục kéo Viên Cương bay xuống dưới, Trần bá mang theo Viên Phương và Ngân nhi, Quản Phương Nghi lại bắn ra hai tấm phù triện chặn đường hai con Hắc Ngọc điêu chở sát thủ đuổi theo kia, rồi kéo Ngưu Hữu Đạo bỏ trốn.

“Ngươi mau ra tay a!” Viên Phương sợ hãi quá rồi, hô to với Ngân nhi.

Đang hạ xuống đất Ngân nhi ngẩng đầu lên nhìn lông vũ tung tóe bay đầy trên không trung, còn có ba con Hắc Ngọc điêu đang còn rơi xuống kia, hàng lông mày dần dần nhíu lại.

“Đạo gia!” Quản Phương Nghi bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng.

Nàng nhất thời không có chú ý, bị Ngưu Hữu Đạo vung tay thoát khỏi, nhìn lại, phát hiện Ngưu Hữu Đạo thế mà nhắm một hướng khác bay đi, thế mà đuổi theo tên cao thủ mới rồi vừa ra tay kia.

Bốn phía trên không trung phi cầm chở sát thủ đã nhao nhao đuổi theo bọn hắn.

Người áo đen bịt mặt không đeo vũ khí nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo nhằm hướng mình bay tới, ánh mắt rõ ràng hơi sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn, đang còn sợ hắn chạy mất, không nghĩ tới hắn thế mà đuổi theo, hứng thú liền tăng lên, đạp đạp chân, giảm tốc độ lại.

Ngưu Hữu Đạo lăng không đuổi đến, cơ hồ cùng bay song song, hai người quay đầu qua nhìn nhau.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Lần trước truy sát ta, lúc ở tại Cửu Đạo Xuyên, kẻ đã đánh Hắc Mẫu Đơn bị thương là ngươi có phải không?”

Đối phương liếc mắt qua lại, phát ra thanh âm có vẻ hơi già nua đáp lời, “Cửu Đạo Xuyên? Ngươi nói là nữ nhân bị đánh rớt xuống vách núi rồi chạy thoát kia hả? Nếu là ả, vậy liền không sai, là ta đánh đó.”


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement